Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 30

Bạch Bân là nhân viên công chức, lúc trước khi ở cùng Đinh Hạo tại thành phố A thì khá tốt, hiện giờ đến thành phố D, liền cần thường xuyên đi tới đi lui bôn ba. Anh ra ngoài đương nhiên là muốn dẫn Đinh Hạo theo, Bạch Bân cũng nhìn ra được chút vấn đề.

Đinh Hạo ngồi trong xe không có cảm giác an toàn, không thể nghỉ ngơi tốt ở trong xe. Lúc trước anh chưa từng thường xuyên mang theo Đinh Hạo ra ngoài như vậy, chưa từng phát hiện ra điểm này, hiện giờ một ngày một chuyến tới đại học Z, thường thường sẽ đi chuyến tàu đêm, Đinh Hạo không thể nghỉ ngơi tử tế, thậm chí đôi mắt đã đen sì.

Bạch Bân không nỡ để cậu chịu khổ, muốn cho Đinh Hạo ở lại. Đinh Hạo mặc kệ, cậu biết chính mình như vậy rất vất vả, nhưng đã thành thói quen, ở lâu trên xe sắc mặt sẽ khó coi. Thấy Bạch Bân vẫn đang do dự, lại mở miệng vui đùa: “Để em một mình ở lại đây, anh yên tâm sao?”

Bạch Bân thật sự đúng là lo lắng, nhớ tới chuyện lúc trước Đinh Hạo chạy tới quán bar, mày nhíu chặt. Để Đinh Hạo ở đây một mình cũng không phải chủ ý tốt, lỡ đâu lại đến một người ‘Trương hàng giả’, Đổng Phi tuyệt đối không thể lo xuể được.

Vì thế, những ngày Đinh Hạo đảm đương vai trò hành lý tùy thân lại bắt đầu. Bạch Bân dần dần cũng nắm được quy luật, chẳng hạn như Đinh Hạo ghé vào đùi anh ngủ sẽ ngủ ngon hơn là tựa vào vai anh; hay ví dụ như trên xe khi Đinh Hạo không thoải mái, làm chút động tác thân mật nhỏ có thể phân tán lực chú ý của cậu… Dưới sự cẩn thận chiếu cố, khi một lần nữa ngồi xe đường dài, tình huống của Đinh Hạo đã tốt hơn.

Tới một đêm sau khi thân mật xong, Bạch Bân ôm người sắp ngủ trong lòng, thử hỏi: “Hạo Hạo, em muốn về thăm nhà một lần hay không?”

Đinh Hạo mệt vô cùng, nghe thấy Bạch Bân nói chuyện, ghé vào lòng anh nửa ngày mới ừm một câu: “Anh là nói, về nhà em sao?”

Bạch Bân gật đầu, biểu tình trấn định, nhưng ngữ khí khống chế không được tốt lắm, để lộ ra chút ý tưởng trong nội tâm: “Anh cảm thấy, khụ, mỗi lần đều đi ngang qua… Không về thăm cũng không tốt lắm. Không phải nội cũng gọi điện đến đây, nói phần thật nhiều nho cho em sao.”

Đinh Hạo lần này nghe hiểu, không phải cậu về nhà, là đồng chí Bạch Bân muốn đến nhà cậu nhìn một cái. Bạch Bân lúc trước cũng đề cập qua vài lần, dường như đặc biệt ham thích tới ghé thăm ba mẹ Đinh Hạo, đương nhiên, tới chỗ bà Đinh lại càng không cần nói, Đinh Hạo không nhắc tới anh đều chủ động muốn đi, có một loại, khẩn cấp muốn cho người nhà Đinh Hạo chấp nhận mình.

Đinh Hạo bị vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Bân chọc cười, cọ cọ trong lòng anh: “Đi, hai hôm nữa chúng ta về nhé.”

Bạch Bân là người giữ chữ tín, anh còn thật sự đợi hai ngày.

Ngày thứ ba, Bạch Bân mang theo hành lý gói ghém tốt cùng với Đinh Hạo tới nhà ba mẹ Đinh Hạo. Đinh Hạo đến cửa nhà mình vẫn có chút mơ hồ, tới lúc mở cửa ra, vào phòng khách nhà mình mới có cảm giác chân thật.

Bởi vì đột nhiên trở về, ba mẹ Đinh Hạo vẫn chưa tan tầm. Đinh Hạo tới phòng bếp cắt một đĩa dưa hấu cho Bạch Bân, lúc mang ra Bạch Bân không có ở phòng khách. Đinh Hạo dạo qua một vòng, quả nhiên nhìn thấy tên kia trong phòng mình. Đinh Hạo tựa vào cửa nhìn Bạch Bân đặt áo ngủ vào trong ngăn tủ của cậu, nở nụ cười gọi anh: “Bạch Bân, ra ăn dưa đi! Đợi lát nữa tiếp tục xếp!”

Bạch Bân đã sắp xếp gần xong, cất nốt vào ngăn tủ rồi ngồi trên giường Đinh Hạo nghỉ ngơi, còn vỗ vỗ đệm, ý bảo Đinh Hạo cũng lại đây ngồi: “Không muốn ăn lắm, em ngồi đây với anh một lúc đi.”

Đinh Hạo bước qua: “Em đã cắt hết rồi, chờ lát nữa sẽ không ngon… Anh vỗ đệm của em làm gì?”

Bạch Bân không nói lời nào, cố chấp muốn Đinh Hạo cùng anh nghỉ ngơi trong này một lát.

Đinh Hạo cảm thấy mục đích Bạch Bân tới đây không hề thuần khiết. Trước không nhắc tới ánh mắt bất chính của anh nhìn chăm chú chiếc đệm màu lam, chính là bộ dáng nhất định không chịu nhấc mông kia cũng mười phần có vấn đề. Hơn nữa Bạch Bân là người từng có tiền án tiền sự, anh từng không chỉ một lần yêu cầu quá, muốn cùng Đinh Hạo làm chuyện đó trong phòng này… Tuy vẫn chưa thành công, nhưng lại thành công khắc sâu ấn tượng trong lòng Đinh Hạo.

Hai người náo loạn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị ba mẹ Đinh tan tầm về nhà thành công gọi ra. Đinh Viễn Biên mở cửa nhà mình, thình lình thấy Đinh Hạo bước ra, liền hoảng sợ: “Sao con lại về rồi?”

Ngữ khí Đinh Viễn Biên rất trắng trợn, không chút nào che dấu cảm giác ‘nhìn thấy con đang trong thời hạn thi hành án chưa kết thúc liền vượt ngục chạy tới’. Đinh Hạo thật bi thương, cho dù cái ôm ấm áp của mẹ Đinh cũng không bù đắp lại được, ai oán gọi Đinh Viễn Biên: “Ba, con nhớ ba lắm…”

Đinh Viễn Biên đang uống nước, nghe cậu nói vậy thiếu chút nữa nghẹn chết, tức giận trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Nói chuyện tử tế! Học cái trò nói năng ngọt xớt với ai, hả?!”

Mẹ Đinh không vui, ôm Đinh Hạo lập tức làm phản: “Này! Anh nói cái gì đấy? Con nói năng ngọt xớt chỗ nào, đây là biểu lộ chân tình! Hạo Hạo à, mẹ cũng rất nhớ con… Đến, mẹ nhìn xem, cao hơn béo hơn không nào?”

Bạch Bân ngồi một bên ghế sô pha, hợp thời đưa qua đĩa dưa hấu Đinh Hạo đã cắt sẵn: “Ba, mẹ, ăn dưa hấu đi, vừa bổ xong đó.”

Đinh Viễn Biên lần này nghẹn thật, liên thanh ho khan, sặc cả nước ra ngoài sô pha: “Khụ khụ khụ! Khụ khụ!!”

Mẹ Đinh đi lau sô pha, cũng lau áo quần cho Đinh Viễn Biên, liên tục càm ràm Đinh Viễn Biên không có bộ dáng người lớn: “Anh xem anh kích động gì chứ!”

Khóe miệng Đinh Viễn Biên co giật, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Đinh Hạo nhướng mày nhìn Bạch Bân cười cười, Bạch Bân không có biểu tình gì, vẫn như trước quy quy củ củ, mắt cũng không chớp ngồi ăn dưa hấu.

Tâm tình Đinh Viễn Biên mãi tới khi qua bữa cơm chiều mới dịu hơn một chút, nhưng chẳng được bao lâu, lại bị dâng cao.

Nguyên nhân rất đơn giản, cũng thật bình thường, mẹ Đinh xả nước ấm gọi Đinh Hạo đi tắm rửa. Hiện giờ tuy nói là cuối hạ nhưng vẫn vô cùng oi bức, nhất là Đinh Hạo này phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, tắm rửa một cái cũng không có gì.

Mấu chốt là, Đinh Hạo vừa vâng một tiếng, Bạch Bân cũng đứng lên theo.

Bạch Bân thật tự nhiên xoa xoa đầu Đinh Hạo, nói nhỏ một câu: “Anh đi lấy áo ngủ.”

Hành động vô cùng thân thiết này khiến Đinh Viễn Biên ngây người sững sờ nhìn, mãi đến khi Bạch Bân thật sự bước vào phòng Đinh Hạo, cầm áo ngủ của hai người bước vào phòng tắm, vẫn đang nhìn chằm chằm.

Mẹ Đinh thấy Bạch Bân và Đinh Hạo cùng nhau vào phòng tắm cũng sửng sốt. Tuy cô biết con mình ở cùng một chỗ với Bạch Bân, cũng thừa nhận hai người, nhưng trực tiếp như vậy… Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đinh Viễn Biên nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu mất tự nhiên, thường không tự chủ liếc mắt đi nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt kia, mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi, thật rối rắm!

Bạch Bân và Đinh Hạo rất nhanh liền đi ra, tuy nói sau khi tắm rửa sạch sẽ sắc mặt đều sẽ hồng hào hơn, Đinh Viễn Biên vẫn nhịn không được nhìn Đinh Hạo nhiều hơn một chút. Đinh Hạo cũng xấu hổ, cậu mặc áo ngủ giống Bạch Bân, trên đầu còn vắt một cái khăn mặt, nói với hai người đang ngồi trên ghế sô pha nhìn xung quanh: “Ba, mẹ! Ừm, chúng con đi nghỉ ngơi trước…”

Mẹ Đinh lên tiếng: “Đúng đấy, ngồi xe một ngày mệt lắm rồi, nhanh đi ngủ đi.”

Đinh Viễn Biên không có năng lực tiếp nhận lớn như cô, che tay lên miệng khụ vài tiếng.

Mẹ Đinh giống như không nghe thấy, lại dặn dò Đinh Hạo: “Cầm thêm một cái gối qua, cả chăn nữa. Thời tiết buổi tối hơi lạnh, đừng lười!”

Đinh Viễn Biên ngồi bên cạnh ho khan lớn hơn: “Khụ!”

Mặt Đinh Hạo đã đỏ bừng, dạ một tiếng coi như đáp ứng, lôi kéo Bạch Bân nhanh chóng chạy về phòng.

Đinh Hạo vừa đi, Đinh Viễn Biên liền ngồi không yên, cầm điều khiển từ xa đi qua đi lại trong phòng khách. Mẹ Đinh bị anh lượn đến phiền lòng, phất phất tay: “Ngồi một chỗ đi, anh không xem nhưng em còn đang xem đó!”

Đinh Viễn Biên nghẹn trong lòng đã lâu, nói chuyện mang theo ngữ khí buồn bực: “Em còn có tâm tư xem ti vi! Em không nhìn xem con em… Hừ! Em nuôi con thật tốt, nhỉ?”

Mẹ Đinh đã mở rộng tư tưởng, bây giờ là cảm thấy Bạch Bân phương diện nào cũng tốt. Bạch Bân đứa nhỏ này cô cũng coi như nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã xuất sắc, có nó ở cùng, chẳng những có thể chiếu cố cuộc sống Đinh Hạo, còn có thể giúp đỡ sự nghiệp Đinh Hạo nữa. Mẹ Đinh là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng thuận mắt: “Con em làm sao? Con em thật thông minh, đây so với cưới một cô con dâu về còn có lời hơn!”

Thấy Đinh Viễn Biên vẫn bực bội, lại nhỏ giọng khuyên giải an ủi: “Hạo Hạo nhà chúng ta là đứa chỉ cao lớn chứ không chịu trưởng thành, lại thích gây chuyện ầm ĩ, có Bạch Bân nhìn còn yên tâm chút. Hơn nữa, chuyện của bọn nó anh cũng không phải không biết… Này, đừng có làm bộ mặt đó với em! Nếu không phải anh để con em trọ ở trường, bọn nó có thể tốt như vậy sao?”

“Em còn hỏi anh? Em làm mẹ nó nếu ở nhà cẩn thận nhìn con mình, có thể gây ra nhiều chuyện như vậy sao?”

“Đinh Viễn Biên anh đừng không phân rõ phải trái! Năm đó nhà có nhiều chuyện, nếu em không đi học tập, công tác, bằng trên dưới một trăm đồng tiền lương của anh làm sao để nuôi cả nhà…”

“Nói thật đi? Nhìn xem, nói thật! Em đang chê anh không…”

“Đinh Viễn Biên anh đừng chọc em! Em nói cho anh biết, em đang đến thời kỳ mãn kinh, không nói lý lẽ!”



Đinh Hạo mở he hé cửa lắng nghe, nghe được một lúc, hai người lớn trong nhà hùa nhau đổi chủ đề. Đinh Hạo buồn bực đóng cửa lại, Bạch Bân phía sau cũng đứng cạnh cậu nghe lén một lúc, đại khái cảm thấy cuộc đối thoại kia rất thú vị, vẫn còn muốn nghe tiếp.

Đinh Hạo huých anh một cái: “Này, này, khắc chế một chút! Vừa gọi ‘ba’ ‘mẹ’ mà lại không tôn trọng riêng tư của người ta là sao?”

Bạch Bân nhớ tới cuộc đối thoại kia, nhịn không được bật cười: “Mẹ em đáng yêu giống em.”

Đinh Hạo cảm thấy những lời khích lệ này thật kỳ lạ, hình như có gì đó không đúng… Cậu vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã bị Bạch Bân ôm lấy ném lên giường.

“Làm gì?! Này, Bạch Bân… Phòng em không có cách âm đâu! Anh… Ưm ưm, anh là đồ lưu manh!!”

Người phía trên nở nụ cười, kề sát lại hôn lên lỗ tai Đinh Hạo: “Ừ, anh chỉ lưu manh em.”
Bình Luận (0)
Comment