Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 31

Đinh Hạo và cục cưng phối hợp tốt lắm, rốt cục để bé con tạm thời không để ý chuyện rubik nữa. Toàn bộ quá trình khiến Bạch Lộ nhịn không được bĩu môi, hiểu biết về sự ‘vô sỉ’ của Đinh Hạo lại cao thêm một tầng, chuyện lừa trẻ con ấy cũng chỉ có người này làm được.

Khi Đinh Hạo ôm cục cưng tươi cười đi ra, Bạch Bân vừa lúc cũng nói chuyện xong với Lisa, nhìn thấy cậu đến lập tức ngoắc: “Hạo Hạo, chiều nay Lisa còn có lớp học, chúng ta cũng nên đi.”

Bạch Lộ luyến tiếc, hiếm khi cô gặp được Bạch Bân một lần, nhưng thời gian thật sự quá gấp gáp, không kịp cùng nhau ăn cơm.

Đinh Hạo nhìn bộ dáng Bạch Lộ tội nghiệp, tâm không đành lòng, chủ động mời: “Bạch Lộ, hay đến chỗ chúng tôi ngồi một lúc đi?”

Bạch Lộ động tâm, nhưng vẫn như trước lắc lắc đầu. Trong quân đội có quy định thời gian rất nghiêm khắc, cô không kịp tới đó: “Tôi còn có nhiệm vụ, lát nữa sắp phải đi rồi.”

Bạch Bân vẫn luôn quan tâm em gái mình, hỏi Bạch Lộ có người đi cùng hay không, biết được có người tới đón cô mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò cô ra khỏi cửa phải cẩn thận: “Về sau đến đây thì gọi điện cho anh, anh đi đón em.”

Đinh Hạo cảm thấy Bạch Bân đã quên mất giá trị vũ lực của em họ mình, liền nhắc nhở: “Bạch Lộ, nếu có người bắt nạt bạn, cũng đừng ra tay tại nhà ga nhé! Ở đó nhiều người, cậu đưa người ta đến một ngõ nhỏ vắng vẻ rồi hãy ra tay…” Đây là một chuyện Bạch Lộ từng trải qua lúc trước, cô nàng này bị người ta móc ví tiền, một mạch đuổi theo qua ba con ngõ, tới khi bắt được liền hành hung người ta. Theo lời người chứng kiến, trường hợp kia thật sự quá bạo lực, quả thật vô cùng thê thảm.

Bạch Lộ đang trong tình cảm ly biệt nhất thời bị cụt hứng, mắt sắc như dao liếc qua: “Đinh Hạo bạn câm miệng cho tôi! Bạn nếu dám không dạy bé con học giỏi, bạn nếu dám không đối xử tốt với anh tôi… Hừ! Tôi sẽ lôi bạn tới ngõ nhỏ vắng vẻ trước, chúng ta tâm sự chuyện trò!”

“Ha ha… Đến đến, cục cưng, chúng ta cùng hôn chào tạm biệt bác nào!” Đinh Hạo giơ cục cưng lên nói lảng sang chuyện khác, để cục cưng hôn gió Bạch Lộ, non nớt nói ‘Hẹn gặp lại’.

Bạch Lộ cũng là người không có tiền đồ, cứ như vậy dễ dàng bị chinh phục, mắt đỏ hồng hôn cục cưng một ngụm: “Bác đi rồi, con phải ngoan ngoãn nhé, lần tới sẽ đến thăm con!” Nghĩ nghĩ, nhịn không được lại nhắc nhở Đinh Hạo: “Bạn đừng quên cục rubik đang ‘nạp điện’ kia đây, lúc sau bé con tìm cậu ‘không nạp được điện’ cũng đừng bật khóc!”

Đinh Hạo làm thủ thế yên tâm: “Không thành vấn đề, tôi hay làm loại chuyện này lắm! Tuyệt đối không xảy ra sai sót!”

Bạch Lộ càng không thể buông tâm được, cô thật sự lo lắng vấn đề giáo dục mầm non của đứa cháu cưng nhà mình.

Chiếc xe đón Bạch Lộ đã tới, vài người tiễn bước Bạch Lộ, Lisa cũng đến giờ đi học. Bạch Bân tiện đường đưa cô tới trường, hẹn rằng buổi tối sẽ đưa cục cưng về.

Cục cưng nhìn mẹ mình đến trường, vẫn ghé vào cửa kính xe chăm chú nhìn, Đinh Hạo nhân cơ hội giáo dục bé: “Cục cưng, đây là trường học, về sau con cũng tới đây đi học được không?”

Cục cưng nhìn mẹ mình đi vào, không hề quay đầu lại nhìn mình, học theo Bạch Bân nghiêm trang nhíu mày: “Không cần, trường học.” Nói xong vùi đầu vào lòng Đinh Hạo, dụi qua dụi lại biểu đạt bất mãn: “Không thích.”

Đinh Hạo bị bé dụi đến nhột, cười không ngừng lại nổi: “Được được được, chúng ta không tới trường…” Ôm cục cưng ra, cũng trả đũa vươn tay gãi gãi điểm ngứa của bé con. Cục cưng không sợ ngứa, cử động hai cái liền thành thật ngồi đó, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, một bộ không hiểu cậu đang làm cái gì.

Cuối cùng bị Đinh Hạo ôm lấy hôn hai cái mới tính xong, hai người náo loạn nửa ngày, lúc này mới đứng đắn nhìn đường phía trước. Đinh Hạo thấy phương hướng không đúng, nghi hoặc hỏi Bạch Bân: “Đây không phải đường về nhà đúng không?”

Bạch Bân ngồi phía trước lái xe, nghe cậu hỏi liền trả lời: “Ừ, chúng ta đến bệnh viện khám trước.”

Đinh Hạo trong khoảng thời gian này đặt toàn bộ tâm tư lên người cục cưng, nghe Bạch Bân nói vậy cũng chỉ cho rằng mang cục cưng đi khám, không hề nghĩ sang chuyện khác, còn ôm bé con cổ vũ: “Cục cưng nè, đợi lát nữa thấy bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng, đừng sợ! Con phải nhớ kỹ, tất cả phái phản động đều là hổ giấy…”

Cục cưng kéo kéo hai tai trên mũ mình, hôm nay bé đội chiếc mũ hổ nhỏ, trên trán còn có một chữ ‘vương’. Cục cưng còn thật sự chỉ vào đầu mình, nói cho Đinh Hạo: “Hổ.”

Đinh Hạo bật cười: “Con là hổ nhỏ, còn người ta là hổ có kìm sắt đó! Ha ha, không dọa con, đừng sợ, đừng sợ! Chỉ nhìn bụng nhỏ của con chút thôi, không đau!”

Cục cưng học rất nhanh, hơn nữa chỉ chốc lát sau liền thuần thục vận dụng những lời này lên người Đinh Hạo.

Đến bệnh viện, khi Đinh Hạo bị Bạch Bân đưa tới tầng mười bảy kiểm tra mới có cảm giác không thích hợp. Cậu rất quen thuộc tầng này, từ khi tới thành phố D, Bạch Bân liền dùng quan hệ lấy được ưu đãi kiểm tra đặc biệt, định kỳ xác định địa điểm này vác cậu tới kiểm tra thân thể. Đinh Hạo mấy ngày nay quá tập trung mang bé con, quên mất hôm nay là ngày kiểm tra theo thông lệ.

Đinh Hạo nhìn cánh cửa quen thuộc kia, sắc mặt khó coi, ôm cục cưng muốn quay đầu đi: “Em không vào!” Cậu vốn không nghĩ tới kiểm tra, huống chi hôm nay còn có cục cưng ở đây.

Bạch Bân ngăn cậu lại, nhận lấy bé con, nhíu mày: “Hạo Hạo, nghe lời. Chỉ kiểm tra một chút, rất nhanh sẽ xong.”

Đinh Hạo mặc kệ: “Anh đi lấy ít thuốc, em về sẽ thành thật uống thuốc Đông y có được không? Dù sao cũng không đổi sang thuốc khác, tự nhiên đến kiểm tra làm gì chứ!”

Bạch Bân vô cùng kiên trì với chuyện có liên quan đến thân thể Đinh Hạo, anh không thể nhượng bộ: “Rất nhanh sẽ xong.”

Sắc mặt Đinh Hạo vẫn khó coi, cắn răng nhìn anh: “Vậy anh làm!”

Hồi trước Bạch Bân luôn tự mình giúp Đinh Hạo làm kiểm tra, còn hỏi thăm bác sĩ Trương chút phương pháp mát xa, nhưng dù sao cũng không phải xuất thân chuyên nghiệp, bình thường lúc kiểm tra nhỏ anh có thể làm, nhưng hôm nay không được: “Hôm nay kiểm tra toàn thân, Hạo Hạo em chịu khó một chút đi, nhé.”

Cục cưng đã ở bên cạnh an ủi Đinh Hạo, từ trong lòng Bạch Bân rướn người qua hôn cậu: “Cha! Nhìn xem, không đau!”

“Bạch Bân, anh cũng mang cục cưng đi khám đi…”

Cục cưng lập tức che bụng mình, lùi về trong lòng Bạch Bân.

Sắc mặt Đinh Hạo dịu xuống một chút, cười chọc chọc bụng nhỏ của bé con, còn nhắc lại với Bạch Bân: “Em nói thật, cục cưng quá nhỏ, em vẫn lo lắng. Dù sao cũng đã tới đây, cứ đưa tới cho bác sĩ xem một cái, nếu không có việc gì thì tốt.” Cắn răng đẩy cửa phòng khám ra: “Đi thôi, lát nữa em sẽ tìm hai người.”

Cửa phòng khám ‘cạch’ một tiếng đóng lại, Bạch Bân do dự một lát, cuối cùng vẫn ôm cục cưng tới khoa nhi. Dùng cục cưng lừa gạt Đinh Hạo tới thật dễ dàng, nhưng lại tồn tại một vấn đề, anh không thể canh giữ trước cửa chờ Đinh Hạo. Bác sĩ kiểm tra cho Đinh Hạo lần này danh dự rất tốt, cũng tuyệt đối không tiết lộ thân phận bọn họ ra ngoài, đồng thời lại vô cùng thân thiết với Đinh Hạo… Chính bởi phần thân thiết này, trong lòng Bạch Bân vô cùng không thoải mái.

Nhưng Đinh Hạo không chịu thừa nhận kiểm tra chính thức, càng không thể để người không quen biết đi kiểm tra nơi tư mật nhất của thân thể mình. Để người quen thuộc, đi đụng chạm, đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu.

Bạch Bân từng học kiểm tra thân thể, anh học vì Đinh Hạo. Người trong phòng kiểm tra kia cũng vậy, tuy còn có quan hệ với tính hướng của người đó, nhưng không thể phủ nhận, người nọ là vì Đinh Hạo mới cố ý đi học tập. Kiểm tra toàn thân, ngay cả nơi tư mật nhất cũng bị ngón tay thò vào kiểm tra… Cho dù nghề nghiệp đối phương là thầy thuốc, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh như vậy, Bạch Bân vẫn nhịn không được nhíu mày.

Cục cưng trong lòng gọi anh một tiếng, Bạch Bân phục hồi lại tinh thần, nhìn bé con không thoải mái vặn vẹo thân thể, bèn thả lỏng tay ra: “Thật xin lỗi, làm đau con sao?”

Cục cưng nhìn Bạch Bân, vươn tay nhỏ bé đi sờ sờ trán Bạch Bân, vẻ mặt quan tâm: “Ba, đau?”

Bạch Bân nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé hôn một cái: “Không đau.”

Loại nhượng bộ trình độ này vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của lý trí, bởi vì nó tốt cho Đinh Hạo, nên còn có thể nhẫn nại.

Đinh Hạo trong phòng kiểm tra lại cảm giác không nhẫn nại nổi, ngồi đó uống viên thuốc thanh tràng và hai ly nước lọc lớn, biểu tình thấy chết không sờn.

Một bác sĩ trang bị kín mít đứng bên cạnh, khẩu trang che khuất hơn nửa gương mặt, nhưng thật ra đôi mắt lại cong cong, ẩn chứa ý cười: “Đinh Hạo, vẫn đang sợ sao?”

Đinh Hạo xê dịch thân thể, từ lúc bước vào đã cảm thấy thiếu tự nhiên, nghe người nọ hỏi lập tức đáp trả một câu: “Vô nghĩa! Đổi lại là anh ghé vào cho tôi thông thử xem?” Vẫn còn bực bội, liếc mắt nhìn đồng chí bác sĩ dáng người thon dài mặc áo choàng trắng: “Trương Dương, anh thật là, đứng nói chuyện không đau thắt lưng sao…”

Bác sĩ Trương Dương, bạn tốt thời cấp 2 của Đinh Hạo, từng mơ hồ thầm mến Đinh Hạo một thời gian, trong lúc đó cùng Bạch Bân trở mặt. Tính tình Đinh Hạo rất thẳng thắn, với ai cũng vậy, tốt xấu đều biểu hiện trên mặt. Trương Dương thì khác, anh đối xử với Đinh Hạo rõ ràng bất đồng với những người khác. Có thể nói rằng, Trương Dương rất vui mừng chia sẻ mặt chân thật của mình với Đinh Hạo, anh đối với Đinh Hạo, có một loại cảm xúc thân cận khó có thể nói rõ.

Có lẽ là bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Hạo đã biết bí mật của anh – thích con trai. Đó đại khái là thời khắc chật vật nhất cả đời Trương Dương, bị vạch trần, bị nhục nhã, ngã vào vực thẳm. Anh vẫn chưa kịp cam chịu, đã bị Đinh Hạo túm lên. Anh cần tình hữu tình, Đinh Hạo cho anh hữu tình; anh cần tiền tài, Đinh Hạo cũng đưa ra viện trợ thích hợp nhất…

Đinh Hạo người này cứ như vậy xông vào sinh mệnh của anh, nghe có vẻ hơi quá lời, nhưng đối với anh, thật sự là như vậy.

Cho dù là phương diện tình cảm hay phương diện tiền tài, Đinh Hạo đều giúp đúng lúc anh cần nhất. Sau đó cũng có người từng giúp đỡ anh, nhưng nếu so sánh, Trương Dương vẫn nhớ tới phần ấm áp đơn thuần kia hơn. Giống như hiện tại, ở bên người Đinh Hạo, anh rất dễ dàng trầm tĩnh lại, giống như bạn bè bình thường nói chuyện với nhau, không có hèn mọn, cũng không có cẩn thận thăm dò cùng lấy lòng, sẽ trêu chọc nhau, sẽ nói năng thẳng thừng, bực mình cũng sẽ ‘ha’ một tiếng nhắc lại món nợ cũ bắt anh ‘trả tiền’.

“…Trương Dương? Anh đang cười tôi phải không?! Chú ý vào, anh đang nghĩ tôi như thế nào đấy hả!!”
Bình Luận (0)
Comment