Niếp Môn

Chương 147

Ngay tại lúc Niếp Thâm rời đi, hơn nữa hắn còn đưa thiếp mời này, tạm thời Niếp Ngân không hiểu nổi hành động của Niếp Thâm có mục đích gì, chỉ là khi hắn đi rồi, khuôn mặt tuy vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng cỏ dại sớm lan tràn.

Niếp Thâm nói đúng.

Khi hắn nghe thấy cuộc đối thoại của Tích và Lãnh Tang Thanh thì mới giật mình hiểu được, thì ra Tích không hy vọng mình còn sống như vậy, mà hắn, cũng vẫn lấy cớ này để đánh đòn Lãnh Tang Thanh.

Cho nên lòng hắn đau, Tích lại thay đổi như vậy.

Hắn càng thêm đau lòng --

Hắn tình nguyện dùng cô tịch cùng thống khổ của mình đến thành toàn cho cô được hạnh phúc, thế nhưng em trai hắn lại dùng phương thức này đến bắt buộc cô thỏa hiệp.

Ngón tay thon dài theo bản năng nắm chặt lại, thiếp mời tinh xảo ở trong tay hắn văn vẹo, hắn nghiêm túc nhíu mi, càng ngày càng chặt...

-------- hoa lệ lệ phân cách tuyến --------

Trời rốt cục trong, mưa to qua đi, đó là cầu vồng.

Gió đuổi mây đen đi, ánh mặt trời thản nhiên từ các khe mây chiếu xuống, rơi xuống mặt, lay động lá cây khô vàng và bọt nước long lanh sáng lạn.

Bên trong, Lãnh Tang Thanh tĩnh tĩnh ngồi ôm hai chân, nhìn ngoài cửa sổ từ mưa to chuyển thành cầu vồng, khuôn mặt lại thủy chung trầm mặc như cũ.

Từ khi Niếp Tích mở miệng cầu hôn cô đến bây giờ, cô liền đem mình nhốt vào trong phòng, vẫn không đi ra, buồn phiền hiện lên khuôn mặt nhỏ của cô làm nó mệt mỏi tái nhợt, thật lâu sau, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp động một chút, đôi mắt to trong suốt nâng lên, nhìn chân trời cầu vồng rõ ràng, đôi mắt dần dần dậy sóng sáng rọi.

Cô giống như nhìn thấy, ngay ở chân trời, hai má Niếp Ngân nhợt nhạt mỉm cười lập loè, lại giống như nhìn thấy dưới tàng cây anh đào rực rỡ, Niếp Ngân ngồi ở trên ghế màu trắng.

Hơi thở của Lãnh Tang Thanh bỗng dưng xúc động, theo bản năng đi về chỗ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cầu vồng kia, ánh mắt cũng mơ hồ có thêm ánh sáng.

Dưới tàng cây anh đào kia, thân ảnh Niếp Ngân lại rất rõ như vậy. Lúc gió mát thổi qua, cây anh đào thưa thớt, còn có cánh hoa bay lên dừng ở trên sợi tóc hắn, một màn này, cô còn nhớ rất rõ.

Tay đang muốn chạm vào, nhưng trong nháy mắt, hình ảnh đó biến mất, chỉ còn lại có cầu vồng lẻ loi.

Nước mắt Lãnh Tang Thanh lại đột nhiên chảy xuống, Niếp Ngân... Niếp Ngân... Cho dù cô lại kiên cường, nhưng cái tên này mỗi khi khẽ gọi vẫn đau đến trí mạng.

Cô, chuẩn bị quên Ngân của cô sao?

Có phải hay không chỉ có quên, mới có thể hạnh phúc?

Đang yên lặng thì cửa phòng bị đẩy ra, một thân hình đi đến, thân thể cao lớn chứa lực cùng mị hoặc.

Nam nhân tiến vào, nhìn thấy Lãnh Tang Thanh vẫn đứng ở trước cửa sổ, bước đi hơi hơi dừng một chút, hắn không có quấy nhiễu cô, chỉ nhẹ nhàng bước lên, từ sau lưng tay nhẹ nhàng ôm cô.

Cảm thấy thân thể của cô nổi lên một hồi run rẩy, hắn mới trầm thấp mở miệng, đem cằm để ở gáy cô, hạ xuống một hơi hơi thở nỏng dài --

"Lo lắng sao?"

Lãnh Tang Thanh ở bị nhét vào trong lòng một người đàn ông, là Niếp Tích vào được.

Hắn hỏi làm ngực cô co rụt lại, cô nhìn về phía cầu vồng ánh sáng của mắt cũng hơi thu về, dừng ở trên thủy tinh, thủy tinh trơn bóng ẩn ẩn chiếu ra bóng dáng người đàn ông phía sau, cùng với cặp mắt thâm tình kia.

"Niếp Tích, tôi..."

"Đừng vội vã đẩy anh ra, bởi vì kết hôn, là phương thức mà em cùng anh quên đi thống khổ tốt nhất." Niếp Tích buộc chặt cánh tay, ôm cô chặt hơn, môi dừng ở bên tai cô.

Thân mình Lãnh Tang Thanh cứng lại, nửa ngày mới nói ra một câu: "Thật sự... Muốn như vậy sao?"

Việc kết hôn này, từ lúc Niếp Ngân chết đã càng thêm xa xôi.

Cô còn nhớ rõ lúc trước mình mong chờ được ôm như thế đến nhường nào, mỗi lần được Niếp Ngân kéo vào trong ngực, cô đều chờ mong, chờ mong giây tiếp theo hắn cầu hôn cô.

Cô mong ngóng chờ đợi có thể làm cô dâu của Niếp Ngân, có thể gả cho Niếp Ngân.

Đêm đó Niếp Ngân đặt cô ở dưới thân, biến cô từ một cô gái thành một người phụ nữ, lòng của cô bị hạnh phúc cùng kích động lấp đầy, từ ngày đó, cô liền thành người phụ nữ của hắn.

Hắn ôn nhu như vậy đối với cô, cho dù có lúc lạnh băng, khi nhìn ánh mắt của cô vẫn sẽ lộ ra một tia nhu hòa, cô biết, cô cũng thể cảm nhận được, yêu một người, vậy nên muốn nhìn từng lời nói của hắn cùng động tác, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là có thấy.

Trong mắt Niếp Ngân, có cô.

Nhưng chỉ có một người đàn ông như vậy lại bỏ cô mà đi? Sao lại có thể nhẫn tâm bỏ cô như vậy?

Niếp Tích nhìn sườn mặt cô, thấy vẻ mặt cô lại bắt đầu cô đơn đến hạnh phúc ẩn ẩn, bây giờ lại tới bi thương, trong lòng bỗng dưng thu lại, bàn tay to vòng vo, trực tiếp xoay người cô lại, muốn cô chỉ có thể nhìn thấy hắn.

"Em đang nghĩ đến ai?" Ngón tay nâng cằm cô, ngữ khí lười biếng có chút lo âu.

Đôi mắt Lãnh Tang Thanh rất nhanh trở nên trong suốt, nhìn mặt Niếp Tích, trong hoảng hốt lại thấy được Niếp Ngân, đôi mắt cô hạ xuống, khi mở miệng tiếng nói nghe có chút khàn khàn --

"Không có gì, chỉ suy nghĩ chúng ta đến tột cùng chúng ta hợp hay không hợp."

Niếp Tích thu hồi lo lắng ở đáy mắt, gò má đẹp nổi lên một tia sủng nịch, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ giọng thở dài: "Ba ngày lo lắng là đủ rồi? Thanh Nhi, em có biết anh yêu em đến nhường nào, em cũng biết, amh muốn cho em hạnh phúc đến cỡ nào. Chỉ có chúng ta hạnh phúc, anh ấy mới có thể an tâm, không phải sao?"

Lãnh Tang Thanh ở trong lòng hắn, lẳng lặng nhắm lại hai mắt, nghe tim đập của hắn, tựa hồ đã ở va chạm trái tim cô. Trái tim của cô, luôn kêu đau... Đau...

Thật lâu sau, cô mới gật đầu, mở hai mắt cô đơn như trước.

Niếp Tích thấy cô gật đầu, vậy nên mới miệng cười, xoay người viết địa chỉ đưa cho Lãnh Tang Thanh sau nhẹ giọng nói: "Ba ngày sau, đến nơi này tìm anh, nói cho anh biết quyết định của em, được không?"

Lãnh Tang Thanh tiếp nhận địa chỉ, ánh mắt nổi lên nghi hoặc.

"Ba ngày này anh sẽ không đến quấy rầy em, cho nên sẽ ở đó chờ em." Niếp Tích nhìn ra nghi hoặc của cô, nhẹ giọng giải thích.

Lòng Lãnh Tang Thanh nổi lên cảm kích, đúng vậy, ba ngày này cô cần im lặng, cần suy nghĩ thật kĩ tương lai của cô và Niếp Tích...

Niếp Tích hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, bàn tay to thuận thế hạ xuống eo cô, vẻ mặt cô nhu hòa mà tốt đẹp, thúc đẩy hắn kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, chuẩn xác chạm vào môi cô.

Đột nhiên trong lòng Lãnh Tang Thanh sợ hãi, quay đầu, Niếp Tích hôn dừng ở má cô.

"Thanh Nhi, chúng ta thử xem, được không?" Ánh mắt hắn hiện lên cô đơn, dừng ở hai má mềm nhẹ của cô nói.

Lãnh Tang Thanh cứng lại tại chỗ, bên tai lại nghĩ tới lời bà cụ nói, khuất tùng cho sự thật có lẽ sẽ càng hạnh phúc. Nghĩ vậy, cô chậm rãi nhắm hai mắt, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run.

Niếp Tích nhếch môi, môi chậm rãi tản ra gợn sóng, hắn cúi xuống một lần nữa, bạc môi dọc theo hai má cô chậm rãi dán tại cánh môi anh đào của cô, hôn, từ lúc ban đầu lướt qua sau lại càng trở lên càng thêm triền miên, người đàn ông khát vọng càng thêm muốn nhiều hơn...
Bình Luận (0)
Comment