Niếp Môn

Chương 148

Nụ hôn này, bắt đầu trở nên lâu dài thâm tình.

Lãnh Tang Thanh giống cái đầu gỗ cứng ngắc ở trong lòng hắn, không đón ý hùa theo, cũng không khéo léo từ chối. Chẳng qua ánh mắt trong veo từ trước tới nay bị tối đi, như che dấu mây đen ở tận cuối chân trời, ngay cả chút gợn sóng cũng không có.

Cánh tay để ở eo nhỏ cô bắt đầu di chuyển vì không an phận, bàn tay to của người đàn ông chậm rãi di chuyển ở trên cái lưng mềm mại của cô, hởi thở của hắn cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, nụ hôn này không chút đơn thuần, bắt đầu trở nên tràn ngập dục vọng.

Cô cảm giác được cơ thể của người đàn ông này đang biến hóa, đáy lòng đột nhiên kinh ngạc, muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay hắn lại thuận thế cầm gáy cô, làm cô hoàn toàn không thể kháng cự.

Gương mặt đẹp kia giống hệt Niếp Ngân như đúc bắt đầu đã biến hóa, nhất là mắt hắn, trầm đục nhìn rõ khát vọng, cô đột nhiên biết ý đồ của hắn.

Thân mình không nhịn được run rẩy, không đợi phản ứng lại, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ đi, cô liền bị hắn ôm lấy, đặt lên trên giường, rồi sau đó, thân thể cao lớn đè lên.

"Niếp..."

"Hư..." Cô còn chưa nói hết, hắn đã ngừng, khóe miệng ôn nhu vẫn lan tràn tới đôi mắt, nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên trán cô, hôn, lại dừng ở trên trán cô, hơi thở nam tính phả lên đó.

"Không thử một chút, làm sao mà biết thân thể của em không tiếp nhận được anh?" Tiếng nói hắn nghe có chút mềm nhẹ hữu lực.

Nhưng ý đồ của hắn quá rõ.

Một khắc Lãnh Tang Thanh rất muốn cự tuyệt, nhưng trong nháy mắt lại có chút chần chờ, cô kỳ thật cũng muốn thử xem, thử xem xem trên đời này có người nào có thể khiến cô quên được Niếp Ngân không, có người đàn ông nào có thể thay thế hơi thở của Niếp Ngân...

Ở trong ngực hắn hai tay chậm rãi để ở trên giường, cô nhẹ nhàng hạp thượng mắt, nghĩ bình tĩnh nhận tất cả, hàng lông mi run rẩy lại lộ ra khủng hoảng lo sợ trong lòng cô.

"Thanh Nhi, đừng sợ, tôi sẽ yêu em thật tốt." Đôi mắt Niếp Tích đen như là đêm khuya, lóe ra một ánh sáng động tình, hắn chưa bao giờ từng nghĩ như vậy, một thứ tốt đẹp đến mức tận cùng, cô gái ở dưới thân hắn hầu hạ sẽ có bộ dáng gì, cũng cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn lại muốn một con gái đến như vậy, trong lúc lưu luyến oanh oanh bướm bướm, hắn đã sớm coi chuyện này như cơm bữa thường này, nhưng hôm nay, đối mặt với Lãnh Tang Thanh, đối mặt với khuôn mặt mềm nhẹ khẩn trương của cô, giờ khắc này hắn mới biết mình có bao nhiêu khẩn trương, hắn sợ mình sẽ kìm lòng không đậu mà làm đau cô, cũng sợ mình sẽ giống dã thú cắn nuốt cô.

Khuôn mặt nhỏ của cô cứng lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ảnh một đêm kia cô ở dưới thân người anh trai mình rên rỉ, ngực bỗng dưng đau xót, song song máu trong người lại nóng lên, cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi cô.

Ngón tay thon dài bắt đầu trở nên tham lam, dọc theo cổ tinh xảo đến xương quai xanh, lại thêm một chút cởi chiếc nút thắt ở trên quần áo cô...

Hơi thở Lãnh Tang Thanh cũng càng ngày càng dồn dập, bàn tay bên cạnh theo bản năng nắm chặt, gắt gao, như chống cự lại cảm xúc nào đó, cô thủy chung không dám mở mắt.

Lúc tháo được chiếc cúc đầu tiên, và lúc đôi môi người đàn ông dừng ở trên cổ cô, cô cảm thấy thân thể người đàn ông buộc chặt thế nào, hơi thở hắn nóng bỏng đến thế nào--

"Không --" Cô bỗng dưng mở mắt ra, đẩy người đàn ông trên người ra.

Đôi mắt vì dục hỏa của người đàn ông trở mà nên tối đục, lại bị cô thình lình cự tuyệt mà trở nên kinh ngạc, cuối cùng chậm rãi thành mất mát...

"Thanh Nhi..." Hắn thấp gọi tên cô, tiếng nói lộ ra thống khổ rõ ràng.

"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Lãnh Tang Thanh cuộn thân mình ở trên đầu giường, liều mạng lắc đầu, nước mắt cô từ hốc mắt chảy xuống, cái loại áp lực mạnh mẽ này trong nháy mắt biến thành nước mắt như sông vỡ đê, rốt cuộc không thu trở lại được.

Cô thật sự muốn thử với Niếp Tích, thử dùng hắn để lấy lại hương vị của Niếp Ngân, nhưng trên thực tế, vô luận cô có bắt buộc mình nhận thế nào, kết quả vẫn như cũ cô không thể quên được hơi thở cùng vui thích mà Niếp Ngân tạo ra cho cô.

Đối với Niếp Tích, cô thật sự thực áy náy, hắn là người đàn ông rất tốt, thậm chí nói xa xa hắn so với Niếp Ngân còn để bụng, còn ân cần, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn chăm sóc cô, có lẽ, cô đã sớm quên bóng dáng của hắn, nhưng cô biết rất rõ, thói quen này, là vì trên đời này cũng chỉ có xuyên thấu qua hắn, mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Niếp Ngân.

Cô biết mình thực ti bỉ, cũng thực không nên có suy nghĩ này, cho nên mới thử nhận...

Niếp Tích không nói một lời, ánh mắt ân ẩn đau cuối cùng hóa thành ôn nhu bao dung, nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt cô, ôn nhu nói: "Là anh quá nóng vội, không sao, anh sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi nào em có thể tiếp nhận."

"Niếp Tích, tôi..."

"Ba ngày sau anh sẽ ở đó chờ em, vô luận em quyết định thế nào, đều hãy nói với anh, được không?" Niếp Tích săn sóc vì cô mà cài lại nút thắt.

Lãnh Tang Thanh nhìn hắn trong ánh mắt hơn một phần áy náy, chậm rãi gật đầu.

Cô không nên cô phụ một người đàn ông tốt như vậy, phải không?

Thấy cô gật đầu, Niếp Tích cũng cười, trong tươi cười lười biếng lộ ra một tia bao dung, ôm cô vào trong lòng.

Lãnh Tang Thanh hít vào hơi thở của hắn, hít thật sâu vào mới có thể ngừng lại ý muốn khóc, là nên quên Niếp Ngân đi? Hẳn là muốn quên hắn...

Cô không có nhìn thấy, người đàn ông ôm sát cô, ánh mắt mềm nhẹ ban đầu đã chậm rãi biến hóa, là một tia ánh sáng tình thế bắt buộc, chậm rãi thu lại độ cong ở khóe môi.

Hắn rất hiểu Lãnh Tang Thanh, cho nên ba ngày sau hắn đã sẽ mời khách quý, hắn hiểu tính cách Lãnh Tang Thanh, cho dù cô tưởng cự tuyệt hắn, nhưng khi thấy mọi thứ hắn làm long trọng cũng sẽ do dự, cô là một cô gái nhỏ thiện lương, tất nhiên sẽ không làm hắn mắt mặt trước mọi người.

Lúc này đây, hắn đánh cuộc một lần!

------- hoa lệ lệ phân cách tuyến -------

Đến ban đêm, mưa lại nổi lên, trời, như tháo chạy.

Lúc hừng đông ba giờ, trên giường, trong lúc Lãnh Tang Thanh mơ ngủ khóe mắt còn lưu lại nước, cô ngủ có chút không an ổn, mi cứ dật dật, dường như cô gặp qua ác mộng.

Cửa phòng lại bị phía sau đẩy ra, ánh sáng ở hành lang chiếu lên thân ảnh to lớn đang tiến vào, bước chân người đàn ông dừng ở trước cửa sổ một chút, như có do dự, lại nhận thấy bên trong có gió đêm thổi vào nên hắn nhíu mi, đi đến, thuận tay đóng cửa lại.

Đêm, che đi dung mạo của hắn, nhưng không cách nào che lấp bóng dáng cao lớn của hắn.

Người đàn ông đi tới trước cửa sổ, đóng lại tốt, quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh nằm trên giường. Ngoài cửa sổ một tia chớp hiện lên sáng giữa bầu trời đêm, trong nháy mắt hiện lên khuôn mặt đẹp của người đàn ông, giờ khắc này, đôi mắt hắn nhìn về phía Lãnh Tang Thanh hiện lên đau đớn.

Thật lâu sau, hắn rốt cục nhịn không được mà tiến lên, ngồi bên cạnh cô.

Chiếc áo sơmi đắt tiền miêu tả thân thể tuyệt mĩ của hắn đến sinh động, bỏ áo khoác tây trang sang một bên, áo khoác kia có điểm ẩm ướt, chắc là do mưa bên ngoài làm nó ước nhẹp.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ của Lãnh Tang Thanh thật lâu, khuôn mặt tái nhợt của cô làm hắn đau lòng.

Kìm lòng không đậu mà nâng tay lên chạm qua hai má cô, thấy cô nhíu mi như cảm nhận được độ ấm áp, thật kì diệu cô lại giãn mi ra.

Không có hắn, cô hẳn là sống vẫn tốt không phải sao?

Vì sao không hiểu chăm sóc lấy mình?

Cô ngủ bất an như vậy, có phải lại mơ thấy cha mẹ cô hay không, mơ thấy hai tay hắn vấy đầy máu tươi?

Lôi điện nảy ra một ánh sáng chiếu lên sườn mặt người đàn ông, hiện ra nét đau thương trong mặt hắn, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sủng ái cùng thương tiếc...

Bên trong, cô gái đang ngủ say, bên giường, người đàn ông thâm tình ngóng nhìn.

Thẳng đến --

Một tiếng sấm bỗng dưng nổ tung bầu trời, một tiếng sấm này làm cho cô gái đang ngủ say giật mình, đột nhiên mở mắt!

Lại là một tiếng sấm rung trời nữa!

Ánh sáng chiếu lên người đàn ông bên cạnh!

"A --" Lãnh Tang Thanh không dự liệu được có đàn ông xuất hiện trong phòng, theo bản năng kêu sợ một tiếng.

Mà người đàn ông này không nghĩ cô sẽ tỉnh lại, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó đột nhiên đứng dậy, xoay người muốn rời khỏi --

"Ngân!" Phía sau, cô gái kinh thanh kêu một chữ, tiếng nói run run tràn ngập khiếp sợ cùng sự không thể tin!
Bình Luận (0)
Comment