Xung quanh là tiếng cười vui vẻ của mọi người, nào có ai nghe được tiếng khóc trong lòng của một người nào đó.—2-5“Tôi và hiệu trưởng trường cậu có quen biết đôi chút.” Lý Nghiêm Hi thấy cậu không nói lời nào, hơi khom người về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại rồi nói một câu như vậy.
Ninh Thư kinh ngạc nhìn anh ta, trong đôi mắt tối đen ấy, cậu thấy được vẻ sáng ngời tựa như ánh trăng trong đêm, mãi một lúc sau cậu mới chậm rãi lên tiếng: “Phải không?”
Lý Nghiêm Hi im lặng nhíu mày, tia sáng lưu động trên gương mặt đẹp như tượng của anh, “Hiệu trưởng của cậu thường nhắc tới cậu với tôi.”
Chuyện này thật sự khiến Ninh Thư kinh ngạc, người đàn ông từ nhỏ đã có được danh hiệu thiên tài luôn mắt cao hơn đỉnh đó, Ninh Thư cậu thì tính là kiểu nhân vật gì, lại có thể khiến hiệu trưởng trường trung học Kỷ Phong như Lý Phong Kình phải thường xuyên nhắc đến chứ? Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt cậu vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, “À.”
Trong mắt người đàn ông ấy tràn ngập hứng thú, chầm chầm lên tiếng: “Câu trả lời của cậu luôn là vậy sao?”
“Thế Lý tiên sinh thấy tôi nên trả lời thế nào mới hợp tình hợp lý?” Ninh Thư đột ngột ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt sâu xa của đối phương, tiếng nói chậm mà nhẹ, nhưng lại toát lên sự quả quyết không thể nói rõ thành lời.
Lý Nghiêm Hi bật cười, chậm rãi tới gần rồi dừng lại ở vị trí cách cậu chỉ vài cm, “Ninh Thư, tôi lại rất thích cậu như vậy.”
Ngón tay đang cầm những cái túi đột nhiên trở nên bối rối, ngay cả những túi nhựa trong tay dường như cũng trở nên nóng bỏng một cách khác thường, Ninh Thư bình tĩnh đứng đó, trong nháy mắt đó không thể tự hỏi được.
Thích… cậu như vậy?“Tôi như vậy”, rốt cuộc là một “tôi” như thế nào?Là một Ninh Thư nghèo túng, không có năng lực, thậm chí ngay cả việc ở trong ngôi nhà lớn hơn một chút cũng không có cách nào làm được, Lý Nghiêm Hi anh thích là thích một Ninh Thư như thế sao?Hoàn cảnh sống nghèo khổ của quá khứ khiến cậu tận lực xem nhẹ những xúc động nóng nảy của quá trình trưởng thành thời niên thiếu, những nỗi niềm rung động bị cậu mạnh mẽ dằn xuống kia sớm đã biến mất gần như không còn từ rất nhiều năm trước rồi. Câu nói “thích” phát ra từ miệng người đàn ông trước mặt kia, rốt cục là có hàm ý gì, cậu bây giờ ngay cả đoán cũng không còn can đảm để đoán nữa.
Hai người đàn ông.
Có lẽ, thích này đơn thuần chỉ là xuất phát từ tình bạn mà thôi.
“Lý Phong Kình nói cậu là học sinh cố chấp nhất mà anh ta từng gặp, cho dù hoàn cảnh gia đình không tốt, lại vẫn duy trì một trái tim lạc quan luôn hướng về phía trước, anh ta rất ngạc nhiên khi cậu lựa chọn ôn thi lại, thế nên anh ta vẫn luôn nói với tôi, Kỷ Phong có một người tên Ninh Thư, anh ta cảm thấy người này tương lai nhất định sẽ trở thành người tài giỏi.” Lý Nghiêm Hi không giải thích lại ý nghĩa thật sự của từ “thích” kia nữa, chỉ hơi đứng thẳng dậy, ánh mắt bồi hồi trên người cậu thiếu niên đối diện, tiếng nói của anh khẽ khàng như gió, quanh quẩn bên tai, trở thành ngọn gió mát rượi giữa mùa hè nóng bức, khiến người khác vui sướng, “Thật ra, tôi rất đồng ý với những lời đó của Lý Phong Kình.”
Ninh Thư kinh ngạc nhìn anh ta, túi xách trong tay bị siết chặt đến mức sắp đứt.
“Trên thế giới này, mọi người ngoại trừ sự hờ hững thì cũng chẳng còn mặt nào khác, danh lợi, địa vị và sự giàu sang đã làm cho họ bị lạc lối, thế nên, khi tôi nhìn thấy tấm biên lai mượn tiền kia, cảm giác lúc ấy của tôi là cậu là người lương thiện nhất mà tôi từng thấy.” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt kinh ngạc trước mặt, ánh sáng hơi tối trong đôi mắt nổi bật lên gương mặt thanh tú của cậu ấy, cùng với đôi môi hơi hé mở kia.
Sau đó không để cho cậu ấy có cơ hội lên tiếng, anh vươn tay cầm lấy túi nhựa trong tay đối phương, chuyển qua tay mình rồi mở ra xem, “Xương heo, cá, còn có rau muống, vừa khéo đều là món tôi thích ăn.”
Tiếng anh ta nói khiến cậu giật mình tỉnh lại, ý tứ trong đó cực kì rõ ràng, vì thế cậu chỉ đành phải nói: “Nếu Lý tiên sinh cảm thấy tiện thì có thể ở lại chơi rồi dùng cơm.”
“Được.” Lý Nghiêm Hi trả lời một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, giống như là sáng sớm đã đứng ở đây là để đợi mấy lời này của cậu vậy.
Từ cuối con phố, hai người sóng vai đi về, đoạn đường này mỗi ngày cậu đều sẽ đi qua vài lần, chỉ có lúc này đây, lại làm cậu cảm thấy con đường này sao mà ngắn và nhanh đến như thế.
Cậu đột nhiên nghĩ, cuộc đời này có lẽ chính là một chuyến đi bộ đường dài, điểm khởi đầu không thể đại diện cho hết thảy, hiệu quả đó là, nếu bạn gặp ai đó ở một giai đoạn nào đó, thì người đó sẽ đem lại cho bạn một điều gì đó.
Kiếp trước, Ninh Thư nếu có thể gặp được một người như vậy, thì cuộc đời cậu phải chăng sẽ hoàn toàn không giống với bây giờ?
Có lẽ là có, cũng có lẽ là không.
Đời người không thể lặp lại, hết thảy mọi việc cũng mất đi căn cứ để phân xét, cái mà cậu có thể làm, là để khoảng thời gian đã thật sự trở về này trở nên có ý nghĩa hơn.
Lý Nghiêm Hi vào cửa, không hề kinh ngạc khi nhìn thấy khoảng sân cũ nát, ngược lại là Ninh Hoài Đức thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc mà mừng rỡ, ông hỏi: “Cậu Lý, sao cậu lại đến đây?”
Anh để ông lôi kéo tay mình, nở nụ cười khẽ ôn hòa, “Vẫn luôn muốn đến thăm bác trai, nhưng dạo gần đây thật sự bận quá, mãi hôm nay với tranh thủ thời gian đến đây được.”
“Đừng nói như vậy, cậu Lý bận như vậy còn đến thăm ông già này, thật là có lòng.” Ninh Hoài Đức vỗ vỗ mu bàn tay của Lý Nghiêm Hi, tiếp theo quay sang nói với Ninh Thư: “Ninh Thư, đi pha trà cho khách đi con.”
Ninh Thư gật đầu, cầm lại túi đồ ăn trong tay Lý Nghiêm Hi đi vào bếp, nghe thấy tiếng cười của anh ta vang lên sau lưng, “Bác trai gọi con Nghiêm Hi là được rồi, cậu Lý nghe rất không quen.”
Đứng trong bếp mà vẫn nghe được tiếng cười của cha khi nói chuyện với Lý Nghiêm Hi ở phòng bên ngoài, Ninh Thư bỏ đồ ăn vào trong rổ, cúi đầu, tay ghìm vòi nước, trong nước in bóng gương mặt trầm tĩnh của cậu, một lúc sau, cậu đứng thẳng dậy, bắt đầu nhóm lửa nấu nước pha trà, bộ ấm trà trong nhà cũng không có nhiều, bởi vì không có khách đến, thế nên chung trà cũng chỉ có của cha và cậu mỗi người một chung, chung trà lần trước Trương Hiểu uống đã bị cậu không cẩn thận làm vỡ cách đó không lâu. Lúc này Lý Nghiêm Hi đến, vấn đề chung trà này khiến cậu trở nên khó xử.
Nhìn ly thủy tinh nọ của cha, cậu do dự một lúc rồi cầm chiếc cốc màu xanh da trời bên cạnh lên, đó là phần thưởng mà chủ nhiệm thưởng thêm cho cậu hồi cậu chiến thắng cuộc thi Toán học Olympic năm cậu học lớp 10, tuy rằng đã sử dụng nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn mới, thả một ít lá trà rồi rót nước sôi vào, lá trà lập tức tán ra, nổi lên mặt nước, những đóa hoa cúc xinh đẹp bập bềnh trên mặt nước, nom có vẻ đáng thương.
Ninh Thư nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi tiếng cha hối thúc vang lên bên ngoài, cậu mới giật mình tỉnh lại.
Bưng hai ly trà lên đặt xuống chiếc bàn cũ kỹ, Lý Nghiêm Hi và cha lúc này đã nói tới đề tài về tương lai của Trung Quốc, Ninh Thư ngồi một bên nghe trong chốc lát, phát hiện mình dường như chưa bao giờ thật sự biết về người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi này.
Có vài quan niệm mà cái đứa ngày nào cũng ôm sách chính trị mà gặm như mình cũng chưa từng nghe qua, tư tưởng và cái nhìn còn chưa hình thành đã bị anh ta nói ra một cách bình thản, nhưng lại khiến Ninh Thư cảm thấy khiếp sợ đến như thế.
Người này, lập tức lại trở nên xa xôi.
Tuy rằng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa một lần tới gần được.