Cho tới bây giờ, đối với việc nấu nướng Ninh Thư vẫn chưa hề học qua, vài món thức ăn mang lên bàn cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là được.
Ninh Hoài Đức nhìn những món ăn trên bàn rồi quay sang nói với Lý Nghiêm Hi: “Nghiêm Hi, Ninh Thư nó nấu ăn có lẽ là không ngon lắm, con ăn tạm vậy, lần sau có rảnh lại đây, chú tự mình xuống bếp, bảo đảm cho con vừa lòng.”
Lý Nghiêm Hi nhìn thoáng qua Ninh Thư đang ngồi đối diện mình, gắp một đũa rau muống bỏ vào miệng, đợi cho nuốt xuống hết mới cười và nói: “Con thấy cũng ngon mà, so với đầu bếp nhà con thì ngon hơn nhiều.”
Tuy chỉ là lời khách sáo, nhưng vì giọng nói của đối phương rất chân thành nên cũng thêm vào không ít phần chân thật, Ninh Hoài Đức vì lời khen này mà vui vẻ, trong lòng càng thêm yêu thích cậu thanh niên trước mặt mình, giọng nói không khỏi tăng thêm vài phần thân thiết: “Công ty của mấy đứa lớn như vậy chắc là lúc nào cũng bề bộn công việc nhỉ, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi đấy, đừng chỉ lo làm việc thôi.”
“Cám ơn bác trai, con sẽ chăm sóc cho bản thân.” Lý Nghiêm Hi vội cười đáp lại, có vẻ những lời quan tâm bình thường này làm cho anh rất vui.
Ninh Thư ngồi một bên buồn đầu ăn cơm, từ đầu tới cuối cũng không tiếp lời.
Lý Nghiêm Hi nói tới thăm cha, lí do này thật sự quá mức gượng ép, rồi lại không rõ mục đích thật của đối phương rốt cuộc là gì, buổi gặp mặt không tính là vui vẻ của sáng hôm đó ùa về, cậu bỗng dưng dừng đũa, lặng yên nhìn chén cơm trắng trước mặt, không dám nói ra tin tức vừa nảy lên trong đầu mình.
Xong bữa cơm, Ninh Thư dọn chén đũa xuống bếp để rửa, cậu dùng nước rửa chén rửa qua rồi tráng lại một lần bằng nước, sau đó mới bỏ chén đũa về lại ngăn chén. Ninh Thư cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, cậu có một đôi bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài và đều, ngoại trừ vết chai hơi mỏng, đôi tay này hầu như không có bất cứ tì vết nào, một đôi tay như vậy nếu là của người con gái nào đó thì hẳn đó là một cô gái rất hạnh phúc, cậu nhìn đến say sưa, không phát hiện Lý Nghiêm Hi vốn đang nói chuyện trong phòng khách với cha cậu không biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa phòng bếp nhìn cậu, trong đôi mắt ấy là sự dịu dàng và mềm mại.
“Em có bao giờ nghĩ tới việc đến Thiên Dương làm chưa?” Tiếng nói của Lý Nghiêm Hi đột ngột vang lên, Ninh Thư giật mình thoát khỏi suy nghĩ, vẻ mặt hốt hoảng.
Dường như mãi một lúc sau mới nhớ tới lời nói của đối phương, cậu bèn chậm rãi hỏi lại: “Ý anh là?”
Hai tay Lý Nghiêm Hi cắm trong túi quần, bộ quần áo đắt tiền trên người anh có vẻ như không hợp chút nào với căn phòng bếp đơn sơ này, thế nhưng trên gương mặt lại nở một nụ cười khiến người khác an tâm, “Công việc trong tiệm tiện lợi đó không thích hợp với em, Thiên Dương sẽ có vị trí thích hợp với em hơn.”
Ninh Thư nghe xong, cúi đầu tự hỏi một lúc, gương mặt cậu vẫn chưa hề có sự vui mừng, sau đó cậu lại ngẩng đầu nhìn anh ta, và nói: “Lý lịch của tôi rất đơn giản, hẳn là không có tư cách vào một xí nghiệp lớn như Thiên Dương.”
Có lẽ không đoán trước được cậu ấy sẽ từ chối, anh hơi ngây người, “Lúc Mao Trạch Đông vừa mới bắt đầu cũng không biết đánh giặc đấy thôi, không có kinh nghiệm em có thể từ từ học.”
Cậu nhíu mày, cảm thấy đề nghị của đối phương tới rất đột ngột, khiến cho cậu ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có, vì thế cậu lại lên tiếng từ chối: “Ngại quá, tạm thời tôi không có suy nghĩ đổi công việc.”
Lý Nghiêm Hi nhún vai, khóe môi cong lên cái mỉm cười khẽ: “Em là người đầu tiên từ chối vào Thiên Dương.”
Ninh Thư cũng cười, trong ánh mắt hơn vài phần bình tĩnh: “Chỉ là tôi cảm thấy, Lý tiên sinh đây để một cậu nhóc vẫn còn học trung học vào Thiên Dương, không phải sẽ bị nghi ngờ là chạy cửa sau hay sao? Nếu bị người khác biết, sợ là không tốt lắm đâu.”
“Đi cửa sau thì thế nào, lựa chọn em là quyết định của tôi, người khác không có quyền dị nghị.” Lý Nghiêm Hi đột nhiên nghiêm mặt, giọng nói trầm xuống, Ninh Thư không không nghĩ tới anh ta sẽ thẳng thắng thừa nhận như vậy, nửa ngày trời cũng không đáp lại được câu nào.
Ý là, để cậu vào Thiên Dương làm việc, là anh ta thật sự muốn cho cậu đi cửa sau?“Thật ngại quá, tôi không thể đồng ý với anh được.” Ngắn ngủi vài giây suy nghĩ, Ninh Thư đã thẳng thắng từ chối, cánh cửa của Thiên Dương nổi tiếng khó vào, cho dù lý lịch của cậu có như thế nào, nội việc sắp xếp thời gian ôn tập cũng đã không ổn, vào một tập đoàn lớn như vậy, từ các mối quan hệ giữa người với người, thêm vào đó phải ứng đối với các yêu cầu của khách hàng đều cần một khối năng lượng tương đối lớn, nếu cậu thật sự dấn thân vào thì việc ôn thi của cậu cũng sẽ tan thành bọt nước kể từ đó.
Bất luận thế nào, nhiệm vụ chính bây giờ của cậu là ôn tập để thi lại, mặc dù có chút lung lay với lời mời đó, cũng chỉ đành phải từ chối.