Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 11

Chạy một ngày lộ trình, nghỉ chân ở một nơi gọi là Mai trấn, vừa tới đầu trấn, xa xa có thể nhìn thấy Hồng Yến lâu, lầu các nguy nga đứng vững, không thể nghi ngờ chính là tửu lâu tốt nhất trong trấn.

Thời điểm xuống xe ngựa, Tô Thanh cảm thấy một trận đau chân truyền đến xương sống.

Cố Uyên dĩ nhiên rất tốt, không biết làm thế nào, khi hắn dựa vào trên giường đệm ngủ, nàng nửa nằm nửa ngồi trên người hắn, không dám động đậy nhiều, mơ mơ màng một giấc vừa ngủ vừa tỉnh, giữ nguyên tư thế, hiện tại tứ chi đã cứng ngắc không thể tự điều khiển.

Đoàn người đi vào trong lâu, có thể nói là vô cùng rầm rộ, phô trương quá mức, nhưng nghĩ lại, đối với thân phận phú thương bây giờ, chỉ sợ xem như đã phá lệ an phận rồi.

Lận Ảnh nói vài ba câu, bao toàn bộ hậu viện của lâu, khiến cho con mắt chưởng quỷ híp lại thành đường chỉ may, lập tức ngay cả tiểu nhị chào hỏi cũng muốn hảo hảo tiếp đón.

Tô Thanh đi theo sau lưng Cố Uyên qua vài đoạn hành lang và nhà thuỷ tạ, thấy hắn vào phòng, nàng mới dừng lại ở ngoài cửa, đứng đó một lúc lâu. Quay đầu nhìn về phía Lận Ảnh, nhịn không được hỏi: "Lận công tử, ta ở đâu?".

Còn chưa nghe được câu trả lời, thanh âm của Cố Uyên từ trong nhà truyền ra: "Đứng ở cửa làm cái gì, vào!".

Khóe miệng Lận Ảnh khẽ méo, như thể vừa ăn phải con ruồi, mắt nhìn Tô Thanh, hướng trong phòng chỉ chỉ: "Ngươi hiện tại là ái thiếp của lão gia đương nhiên là ở cùng phòng với lão gia".

Tô Thanh: "..."

Trời tính không bằng người tính, loại ngôn hành cử chỉ này làm cho không người nào có thể cân nhắc, thật đúng là khiến nàng được mở mang kiến thức.

Cơ hồ bị Lận Ảnh một phen đẩy vào phòng, Tô Thanh đứng vững thân thể, ánh mắt quét qua bày biện trong phòng, cuối cùng rơi trên bóng người trước bàn, thần sắc do dự: "Lão gia, nô tì không bán thân".

Cố Uyên nghe vậy ngẩng đầu nhìn, không lên tiếng, chỉ yên lặng dời mắt đi. Lời Tô Thanh chuẩn bị nói nghẹn ở chỗ đó.

Có câu, càng không chiếm được lại càng muốn có được. Nàng vốn nghĩ sẽ làm ra vẻ thận trọng một phen, diễn tròn tiết mục cự dục mà toàn bộ nam nhân đều thích, nhưng mà vẻ mặt này của Cố Uyên là ý gì? Đầu tiên là kêu nàng ngủ cùng một phòng, hiện tại lại bày ra tư thái không đem nàng để vào mắt, đây là muốn cho nàng diễn ngồi trong lòng Liễu Hạ Huệ mà vẫn không loạn?

Cân nhắc một chút, Cố Uyên tiện tay quăng ra một cái bao, phân phó: "Cầm đi thay".

Tô Thanh mở ra, thấy là một bộ y phục gấm đỏ, ngọc lưu ly nạm vàng, thứ này chỉ cần tùy ý khoác lên, chỉ sợ so với con hát còn kinh tài tuyệt diễm, gây chú ý hơn không ít.

Ánh mắt nắm quyền của Cố Uyên đích xác làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

Ôm y phục do dự nửa ngày, nàng nhịn không được lúng ta lúng túng mở miệng: "Lão gia, nô tì cảm thấy cái này...".

Mâu quang Cố Uyên nhàn nhạt quét tới, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có nửa phần tâm tình.

Lời nói của Tô Thanh chậm lại, nuốt xuống câu kế tiếp, yên lặng xoay người đi ra sau tấm bình phong, bắt đầu thay quần áo.

Trang điểm xong, nhìn người trong gương, nàng chỉ lờ mờ cảm thấy bộ dáng mình lúc này cực giống con gà trống đại hoa mà lúc trước bị nàng lóc từng miếng thịt.

Xoay xoay vặn vặn đi ra, Cố Uyên liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt gật đầu: "Không tệ".

Tô Thanh thâm trầm mà ngưng trọng, cũng nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm ghi nhớ, thì ra, Nhiếp Chính Vương thích loại khẩu vị này.

Mai trấn mặc dù là địa phương nhỏ nhưng Hồng Yến lâu lại phá lệ làm ăn thịnh vượng, vào đêm, đèn đuốc sáng trưng.

Tô Thanh đi theo Cố Uyên vào đại sảnh, rõ ràng cảm nhận được, trong khoảnh khắc, ánh mắt xung quanh nhìn về phía này, không biết là nhìn nàng hay nhìn hắn. Sau đó bị thuận thế ôm một cái, nhất thời bị ôm trong vòm ngực rắn chắc của hắn, tư thế ái muội dị thường.

Cái gọi là vạn người chú ý chính là trường hợp này, Cố Uyên như thể tập mãi thành thói quen, chậm rãi tìm một cái bàn ngồi xuống.

Đầu ngón tay không đếm xỉa tới, nhiễu loạn trên mái tóc nàng, khóe môi hiện lên đường cong lờ mờ cười mà như không. Một bộ dáng con nhà giàu quần áo lụa là, thần sắc phong lưu không kiềm chế được, cùng ngày thường tựa như hai người khác nhau, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm nàng, giọng nhàn nhạt: "Rót rượu".

Tô Thanh không đoán ra người này đến cùng muốn đánh chủ ý gì, nhưng bản thân nàng bây giờ, quần áo đã huênh hoang đến cực điểm, thật cũng chẳng quan tâm sẽ càng làm cho người ta thêm chú ý, dứt khoát nét mặt tươi cười, uyển chuyển lấy bầu rượu rót đầy vào ly, ngón tay nhỏ nhắn cầm lên đưa đến bên môi Cố Uyên, ngữ điệu yêu kiều: "Lão gia, thiếp kính ngài một ly".

Rượu ngon theo đôi môi hé mở dần dung nhập xuống cổ họng, trong mắt Cố Uyên khẽ thoáng một tia sáng, liền rũ mi xuống.

Cảnh tượng xuân sắc kiều diễm này đã sớm chọc cho xung quanh một trận nghị luận ồn ào. Có sợ hãi than, có khinh thường, cũng có ao ước. Cố Uyên dưới sự chú ý của vạn người, bình thản ung dung, giơ tay nhấc chân đều là một thân phong tình, phong lưu phóng khoáng, một chút cũng không còn khí chất thâm trầm ngày thường. Nhưng mà, Tô Thanh bị chọc đến cuối cùng lại cảm thấy có chút đần độn, không thú vị.

Nên biết, một con hát cảm thấy có thành tựu tối ưu, không thể nghi ngờ là khi thu hút được sự đồng tình của người xem. Nhưng, nếu chính mình câu hồn một đối tượng, mà hắn lại làm ra bộ dáng cùng mình diễn trò, cho dù là ai đều cảm thấy thiếu hào hứng.

Huống chi, điểm chết người là, người trước mắt này lại mơ hồ có khuynh hướng muốn đổi khách thành chủ.

Đôi tay không an phận tùy ý gác lên, vẻ mặt say rượu mê ly, cùng tà áo lười biếng khẽ mở, thậm chí làm nàng có ảo giác, tình hình bây giờ, bất luận nhìn thế nào, cũng đều nói rõ là hắn quyến rũ nàng!

Tô Thanh khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác thất bại, không đếm xỉa tới, làm đổ một ly rượu, kết quả, trên đỉnh đầu rơi xuống thanh âm không vui của Cố Uyên: "Nghiêm túc chút đi".

Mắt nhìn ấn đường của hắn cau lại, ánh nhìn soi mói, nàng lại không thể không vực dậy tinh thần, một tay đặt bên hông hắn, hướng vòm ngực rộng lớn kia ôm ấp càng sâu, dựa sát thêm vài phần.

Loại phúc phận được đặt tay lên người Nhiếp Chính Vương này là ngàn năm khó cầu, không quản người này đến cùng là diễn xuất vì mục đích gì, dù sao bây giờ người ta chủ động yêu cầu nàng chiếm tiện nghi, nếu để lãng phí thì thật phung phí của trời.

Một bữa cơm ăn chưa được bao nhiêu, ngược lại được ăn đậu hũ no bụng, Tô Thanh kéo tay Cố Uyên, vừa lòng thỏa mãn đi tới hậu viện, liền gặp điếm tiểu nhị vẻ mặt nịnh nọt cùng nhau đi lên, ánh mắt dừng trên người nàng dạo qua một vòng, giảm thấp âm thanh nói: "Vị lão gia này, buổi tối ngàn vạn phải chú ý môn hộ, trên trấn chúng ta gần đây không được yên ổn, dung mạo của tôn phu nhân trong vạn người chưa chắc có được một, chỉ sợ sẽ đưa tới phi tặc lớn lối".

Thế gian tiểu tặc ngàn ngàn vạn vạn, muốn vào phòng thâu hương thiết ngọc, chỉ có một loại.

Tô Thanh không khỏi nhìn về phía Cố Uyên, thấy trong mắt hắn không có quá nhiều tâm tình, cũng không biết có đem lời nhắc nhở của tiểu nhị để trong lòng hay không, khoát tay áo, kéo nàng đi vào tiểu viện.

Vừa ngăn cách với ánh mắt sau lưng, khuôn mặt của tên công tử nhà giàu phong lưu nháy mắt quét sạch, thay bằng vẻ mặt hỉ nộ không rõ.

Mới vào, Lận Ảnh liền tiến đến nghênh đón: "Lão gia, nhân thủ đã chuẩn bị thỏa đáng".

Cố Uyên gật đầu, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Tô Thanh, ngữ điệu hòa hoãn, bình thản không dấu vết, tựa như nói khi nào ăn cơm vậy: "Đêm nay ngươi ngủ cùng ta".

Trong một thời gian ngắn, từ "ở" tiến đến "ngủ" cùng hắn.

Thời điểm Tô Thanh nghe được câu này, toàn thân bỗng nhiên cứng ngắc. Ý đồ của Cố Uyên rất rõ ràng, chính là muốn bắt tên hái hoa tặc không biết đã đắc tội gì với hắn trong trấn này. Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là, trong quá trình an bài bắt người này, có phải có vấn đề chỗ nào rồi không?

Muốn ngủ cùng nàng, nhưng lại không có chút nào hưng phấn, thậm chí ngữ điệu và biểu đạt cũng chẳng phập phồng. Ông trời có mắt, loại phương thức biểu đạt hoàn toàn không coi nàng như một nữ nhân này, đích xác làm cho nàng cảm thấy tổn thương biết nhường nào!

Trọng điểm là, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua con mồi nào dạng này, từ đầu tới cuối khiến cho nàng có chút lẫn lộn, đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy tự hỏi mình, hiện tại con mẹ nó, đến cùng là ai quyến rũ ai!

Cố Uyên không lưu cho nàng nhiều thời gian, xoay người liền đi vào viện tử. Tô Thanh nhấc chân đuổi kịp: "Lão gia, lúc ngài quyết định mang theo nô tì, ngay từ đầu là vì để nhử tên hái hoa tặc kia?".

Cố Uyên nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Quả nhiên không phải vì nàng tài mạo song toàn gì... Tô Thanh có chút thất bại liếc hắn một cái, lại hỏi: "Vừa rồi bên trong lâu diễn một hồi, thực sự có thể làm cho phi tặc kia mắc câu sao?".

Bước chân Cố Uyên chưa ngừng: "Ngươi cảm thấy thế nào?".

Tô Thanh vừa nghĩ, rất tán thành gật đầu: "Lão gia anh minh, dựa vào dung mạo của nô tì, hái hoa tặc kia chắc chắn không kiềm chế được".

Cố Uyên nhìn nàng một cái, không lên tiếng.

Tô Thanh cúi đầu âm thầm rối rắm, hít một hơi sâu, lại hỏi: "Lão gia, nếu hết thảy là để bắt phi tặc, vậy đêm nay chúng ta ngủ thật hay ngủ giả?".

Cố Uyên mới vừa bước một chân vào phòng, miễn cưỡng ngừng lại, xoay người nhìn nàng hồi lâu, mở miệng hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?".

Trong mắt hắn có hào quang nhàn nhạt, cứ thế rơi xuống, cơ hồ có thể dập tắt được tất cả đom đóm đang muốn nhảy lên từ đáy lòng nàng.

Tô Thanh trong lòng bỗng nhảy dựng, cũng chẳng quan tâm cái gì gọi là lễ nghi quy củ, nhất thời cúi đầu im lặng không lên tiếng, chui vào phòng từ bên hông, nội tâm nhịn không được rơi lệ: Thực sự quá mức cấm dục, căn bản không cách nào hạ thủ. Vẫn nên tiến hành theo chất lượng, tuần tự từng bước thôi...
Bình Luận (0)
Comment