Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 12

Thời khắc Tô Thanh vỗ ngực liên tục, Cố Uyên cũng đi vào phòng. "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, ánh mắt hắn từ trên thân quét tới, phân phó: "Thay quần áo".

Tô Thanh trải qua một hồi vừa rồi, trong lòng vốn chết lặng, rón rén đi đến thay hắn cởi đai lưng, trong ánh nến kiều diễm, nhịn không được đình trệ mâu quang xinh đẹp kia, mở miệng hỏi thăm: "Lão gia, đêm nay muốn bắt hái hoa tặc, bên ngoài bố trí bao nhiêu người?".

Cố Uyên đáp: "Ba người".

Ngữ điệu hắn bình thản đến cực điểm, Tô Thanh nghe vậy động tác trên tay nhất thời dừng lại, không khỏi ngẩng đầu: "Lão gia nắm chắc như vậy sao, bằng ba người cũng đủ để bắt phi tặc?".

Cố Uyên nói: "Vốn để hắn dẫn ngươi đi, bắt hắn làm gì".

"...!"

Mặt mũi Tô Thanh có chút thất sắc.

Nghe ý tứ Cố Uyên, cố ý tạo cảnh canh phòng nghiêm ngặt giả không phải để bắt người mà muốn nàng đảm đương vị trí con mồi sống, đây rõ ràng là triệt để bán nàng! Một khi rơi vào tay hái hoa tặc kia, xác định xong rồi, vạn nhất gặp phải kẻ biến thái, bị tiền dâm hậu sát thì phải làm sao bây giờ? Nàng đích xác không làm được đâu!

Cũng không biết có phải cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của nàng hay không, Cố Uyên đưa lưng về phía nàng, thanh sắc lạnh nhạt: "Ngươi không có lựa chọn khác".

Bình bình đạm đạm mấy chữ, đoạn tuyệt tất cả đường lui của Tô Thanh.

Tô Thanh vẻ mặt chất phác thay hắn cởi quần áo xuống, lộ ra đường cong sống lưng đẹp đẽ, mỗi tấc da thịt đều vừa vặn, không biết làm sao, tình cảnh này thực làm cho nàng không có tâm trạng để ngắm nhìn. Tâm tình trầm trọng hầu hạ hắn thay hết quần áo, trong lòng lại tràn đầy câu nói lúc sáng của Hoằng Tử Ninh - chỉ là khổ vị cô nương này.

Khổ, xác thực khổ, khổ trong lòng!

Ở trong lòng thở dài một hơi, thừa dịp Cố Uyên không chú ý, Tô Thanh len lén từ trong hành lý móc ra một kiện đồ vật, yên lặng giấu vào ống tay áo.

Cố Uyên ngồi bên cạnh bàn, mở một cuốn sách ra nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Sau khi ngươi bị phi tặc mang đi, lưu tâm tìm một người. Người này họ "Liễu", tên "Phương Hoa", tầm 18 tuổi".

Tô Thanh yên lặng "Vâng", nội tâm lại thống khổ vô cùng. Đang yên đang lành bị bức bách đi trêu chọc hái hoa tặc không nói, dưới tình huống an nguy đó, thứ đầu tiên nàng cần suy tính không phải là an nguy bản thân mà phải đi tìm một người. Càng làm cho nàng có chút khó tiếp nhận chính là, Liễu Phương Hoa, nghe tên này, con mẹ nó rõ ràng là tên một nữ nhân! Cũng là nữ nhân, đãi ngộ sao lại chênh lệch lớn như vậy, chẳng lẽ vị này là tình nhân cũ của Vương gia?

Tô Thanh nhịn không được liếc mắt quan sát Cố Uyên, nhưng khuôn mặt kia không nhìn ra một chút nóng vội nào, quả thực mò không ra chủ ý. Huy động nhân lực, mưu tính sâu xa như thế đi tìm kiếm nữ tử, còn không phải là người trong lòng hắn sao? Như thế nào nhìn bộ dạng này của hắn lại giống như hoàn toàn không để trong lòng...

Cố Uyên bị nàng quan sát, có chút không vui, từ trang sách ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Có chút việc cũng không làm được, người như vậy lưu lại bên cạnh ta không có giá trị".

Tô Thanh cân nhắc hàm nghĩa trong lời nói kia, thoáng có chút tinh thần: "Ý lão gia là chỉ cần nô tì thay lão gia tìm được người rồi...".

Cố Uyên đáp: "Lưu ngươi ở trong nội viện của ta làm việc".

Ánh mắt Tô Thanh sáng lên. Đây là điều nàng muốn!

Cố Uyên lại đem sự chú ý đặt lên quyển sách, không nói thêm gì nữa.

Ánh nến kiều diễm chiếu lên một bên gương mặt mê người của Cố Uyên, Tô Thanh lẳng lặng đứng bên cạnh làm bạn chờ hắn đọc sách, thỉnh thoảng thay hắn rót thêm một chén trà xanh, bóng dáng hai người in bóng lên cửa sổ rất có cảm giác tương kính như tân.

Cố Uyên ngẫu nhiên ngước mắt, bóng dáng nhã nhặn lịch sự rơi vào mắt, bị hàng mi rũ xuống nhàn nhạt che mất.

Vô thức màn đêm càng lúc càng tối, Tô Thanh nhịn không được che miệng ngáp một cái, xa xa nghe được âm thanh bên ngoài vang lên, có chút mất kiên nhẫn. Đang muốn mở miệng hỏi thăm, bên ngoài bỗng mơ hồ có động tĩnh.

Đến rồi!

Trong mắt Cố Uyên như có gì đó lóe qua, không đếm xỉa tới, tiện tay lật sang trang sách khác.

Tô Thanh đi ra ngoài, động tĩnh phía xa càng thêm rõ ràng, giả vờ kinh ngạc: "Lão gia, bên ngoài là như thế nào?".

Cố Uyên vẫn xem sách như cũ, hiển nhiên lười phải cùng nàng diễn đối đáp.

Tô Thanh cảm thấy có chút nhàm chán, thay hắn châm thêm chén trà, đột nhiên cảm giác được lực tay mềm nhũn suýt không cầm nổi quai ấm nước, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Loại cảm giác vô lực này rất nhanh từ tứ chi lan ra toàn thân, trước khi hôn mê, nhìn thấy Cố Uyên ngẩng đầu cùng nàng liếc nhau một cái, dưới ánh mắt thâm thúy hiểu rõ, nàng cũng lơ đãng thoáng mỉm cười sau đó triệt để mất đi tri giác.

Cư nhiên là bị dùng mánh khóe cũ nát, hiện tại tên hái hoa tặc kia còn dùng mê dược, quả thực phương pháp quá quê mùa!

Trong lúc mơ mơ màng màng, có bóng người quỷ mị hư vô lướt vào phòng, ánh nến chợt lóe, liền nhẹ nhàng linh hoạt vác nàng trên lưng, nhảy qua song cửa sổ.

Bóng đêm sau thời khắc này yên tĩnh lợi hại.

Tô Thanh tỉnh lại sau cơn mê ngủ, bị mùi nấm mốc sặc đến ho khan liên tục. Quanh thân bị một tầng vải rách không biết nhặt nơi nào bó chặt, nằm nghiêng trên giường, hai tay bị trói chặt sau lưng, bên tai mơ hồ nghe được tiếng khóc lóc liên tiếp, kéo dài không dứt.

Nàng nhịn không được vui mừng, tình cảnh này nghiễm nhiên là bị bắt cóc thành công!

Xung quanh một mảnh mờ tối, mượn vài tia nắng sớm từ cửa sổ lọt vào, lờ mờ có thể thấy được góc tường xung quanh có một đám nữ tử co rúm lại, ai cũng hai mắt đẫm lệ. Những nữ tử này, có người mặc quần áo ngắn vải thô, có người y phục lót gấm, thân phận hiển nhiên không phải trường hợp cá biệt, đối với người mới tới như nàng lại phần lớn không có phản ứng hứng thú, người người đều đắm chìm trong tâm tình ưu thương, không cách nào tự kiềm chế.

Tô Thanh nhìn quanh một vòng, đè thấp âm thanh thăm dò: "Trong các ngươi có ai tên là Liễu Phương Hoa không?".

Một nữ tử sụt sùi trong góc nhỏ ngẩng đầu lên, Tô Thanh tràn đầy chờ mong nhìn sang, thấy hai tròng mắt nàng ta hung hăng lườm nàng một cái, đáp: "Đến nơi này, còn ai có tâm tư đi quản người khác, ngươi hảo hảo quản chính mình trước đi!".

Sắc mặt Tô Thanh lập tức trầm xuống, trong lòng buồn bực: Không phải ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì?

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng thon dài dưới ánh mặt trời đổ bóng xuống mặt đất, tiếng khóc một khắc trước còn âm ĩ, nháy mắt yên tĩnh một mảnh. Nam tử lười biếng dựa vào cửa, một thân quần áo đỏ, so với tia nắng ban mai còn sặc sỡ hơn, trong ngữ điệu có loại lười biếng nói không nên lời: "Đến đây, cho gia nhìn một cái, hôm nay nên tuyển người nào".

Tô Thanh nghẹn họng nhìn trân trối. Phi tặc đem hoa hái được biến thành Di Hồng viện này, quả thực lần đầu nàng gặp qua.

Thời điểm tầm mắt kia chuyển đến, nàng vô thức co thân lại. Không biết làm thế nào, trên thân người này tản ta hơi thở nghề ngiệp có chút quá mức huênh hoang, trong nháy mắt nam tử đã đến gần nàng, ánh mắt như thưởng thức, nhỏ nhẹ thì thào: "Không tệ, không tệ, thiếu chút nữa đã quên, đêm qua mới tóm được một mặt hàng tốt".

Tô Thanh không đoán được hái hoa tặc lớn lên lại xinh đẹp như thế, lúc này gương mặt hắn từ trong bóng tối dời ra, vừa nhìn thấy khó tránh khỏi tinh thần có chút đình trệ. Thời điểm hắn nghiêng người, ánh mắt nàng dừng lại trên vết sẹo kinh người cơ hồ chiếm cả nửa khuông mặt kia, dữ tợn chói mắt.

Nửa dung nhan bị hủy cũng không thể che giấu nửa gương mặt mê người bên kia, đủ để tim nàng đang đập bỗng ngừng lại.

Nửa mặt ác quỷ, nửa mặt bồ đề.

Đột nhiên minh bạch thân phận người này - Hoa Hồ Điệp, Ngọc Phi Giác.

Tin đồn người này tính tình quái đản, hỉ nộ không rõ, nếu như người trước mặt thật sự là Hoa Hồ Điệp, Tô Thanh đích xác không nghĩ muốn dây dưa quan hệ gì quá lớn với hắn.

Đang lúc nàng suy nghĩ nên mở miệng thế nào cho chu toàn, đột nhiên có nữ tử từ trong phòng chạy ra, kéo vạt áo Ngọ Phi Giác, thần sắc si mê ngắm nhìn nửa dung nhan tuyệt mĩ kia, thâm tình khẩn thiết: "Công tử, thỉnh công tử dần ta đi, tiểu nữ đã sớm ngưỡng mộ công tử từ rất lâu, đời này kiếp này cam tâm tình nguyện cùng công tử bên nhau trọn đời...".

Lời còn chưa dứt, Tô Thanh đã bị run rẩy một trận ê ẩm người. Nữ tử nho nhã mạnh mẽ, nhìn thì có vẻ là tiểu thư khuê các từ thư hương môn đệ ra, lại không biết tại sao đi vừa ý cái tên yêu nghiệt bề ngoài, đến mức si cuồng thành dạng này, thật là bệnh hoạn.

Ngọc Phi Giác cúi đầu nhìn thoáng qua, ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm nữ tử, giữa lông mày chứa tia cười khẽ: "Ngươi hẳn là cảm thấy nửa bên dung nhan của ta quá mức hoàn mĩ?".

Nữ tử ở trước nụ cười khuynh thành của hắn suýt nữa mất hồn, si ngốc gật đầu. Nàng há mồm còn định nói thêm gì đó, lập tức ngay sau một khắc, thê lương hét thảm một tiếng, thất kinh che lấy một nửa bên mặt, máu chảy ồ ạt trên gò má, giãy giụa lui về phía sau.

Máu tươi vẫn như cũ rỉ ra những ngón tay, như thuốc nhuộm đỏ bị đổ đem khuôn mặt nàng biến thành một mảnh dữ tợn, vẻ mặt mê luyến lúc trước trong nháy mắt biến thành hoảng sợ như gặp lệ quỷ.

Ngọc Phi Giác đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vết máu lưu lại trên đầu ngón tay vừa cắt da thịt nàng, cười cực mị cực lạnh: "Muốn cùng ta bên nhau trọn đời? Hết sức đáng tiếc, ngươi không xứng".

Ánh mắt hắn nhàn nhạt xẹt qua trong phòng, không khí chết chóc yên tĩnh, cuối cùng rơi vào người Tô Thanh.

Tô Thanh sợ hãi nhìn hắn, chớp chớp con mắt tận lực làm cho mình trông hiền hòa, thân thiện một chút, rất sợ người này mất hứng cũng tặng nàng một vết thương như thế.

Chỉ thấy khóe môi Ngọc Phi Giác lặng yên không một tiếng động giương lên, đột nhiên cúi người đem nàng hời hợt ôm vào lòng, chẳng mấy chốc chân như đạp gió lướt ra ngoài. Ống tay áo phất lên một cái, cửa phòng lần nữa khóa lại.

Tô Thanh lúc này có thể nói được ôm trong tư thế che chở, cảm thấy sâu trong nội tâm sóng to gió lớn không ngừng cuồn cuộn một mảnh. Nếu sớm biết ở Mai trấn đụng phải ma đầu này, nàng sẽ không bị ma quỷ ám ảnh diễn xuất một màn kia, quả thực là suy yếu về đến nhà!
Bình Luận (0)
Comment