Diệp Minh Xuyên chê công ty Thừa Vận quá nhỏ, muốn động đến nhà họ Tiêu quả thật có chút khó khăn, lại thêm hắn cũng không quá rành mấy thủ đoạn trên thường trường, thế nên liền giữ ba vị quản lý cấp cao của Phạm Tinh lại, bây giờ cho dù có là Tiêu Đằng hay nhà họ Tiêu, cũng không còn là vấn đề quá lớn nữa rồi.
Từ buổi tối ngày hôm đó, sau khi Diệp Minh Xuyên và Đường Dật rời đi, nhà họ Tiêu liền loạn thành một đoàn, bọn họ không lúc nào không lo lắng chừng nào Phạm Tinh sẽ ra tay, hơn nữa bởi vì lời nói của Diệp Minh Xuyên, mấy công ty vốn có hạng mục hợp tác với nhà họ Tiêu bây giờ đều tỏ ý muốn bội ước.
Ông cụ nhà họ Tiêu dẫu sao cũng là người đã thấy qua cảnh đời, so với đám nhỏ chưa trải qua sóng to gió lớn của nhà họ Tiêu thì linh động hơn một chút, sau khi biết chuyện liền gọi Tiêu Đằng tới trước mặt mình. Lão tưởng rằng Tiêu Đằng nhiều nhất cũng chỉ chèn ép một bộ phim của Diệp Minh Xuyên, cộng thêm trào phúng hắn mấy câu trong bữa tiệc thôi, chuyện này nói lớn thì cũng không lớn, xin lỗi một câu rồi bồi thường thêm vài thứ cũng xong.
Kết quả đợi ông cụ nhà họ Tiêu nói xong, Tiêu Đằng lập tức hô lên, "Cháu không đi!"
Hắn ta gân cổ nhìn ông cụ nhà họ Tiêu, mặt mũi đỏ bừng, thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, muốn hắn ta tới xin lỗi Diệp Minh Xuyên ấy hả, nằm mơ đi!
Hơn nữa Tiêu Đằng cũng hiểu, hắn ta với Diệp Minh Xuyên đã đến độ không chết không ngừng rồi, hắn ta từng tìm người lái xe muốn tông chết Diệp Minh Xuyên, cũng từng bỏ tiền thuê sát thủ tới ám sát Diệp Minh Xuyên, mà Diệp Minh Xuyên cũng từng hại hắn ta lên giường với ba người đàn ông.
Tự vấn lương tâm, nếu bây giờ Diệp Minh Xuyên tới xin lỗi hắn ta, hắn ta cũng chỉ cười vào mặt đối phương một trận, sau đó nên làm cái gì vẫn sẽ làm cái ấy thôi, không chỉnh chết đối phương tuyệt đối không dừng tay.
Ông cụ nhà họ Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiêu Đằng, khuyên giải, "Tiểu Đằng, bây giờ không phải là lúc để cháu bốc đồng đâu, ông nội già rồi, không thể tiếp tục che chở cho cháu nữa, nhà họ Tiêu chúng ta nếu phải chống lại Phạm Tinh......" Lão lắc lắc đầu, không nói tiếp.
"Ông nội, cháu xin lỗi, nhưng không có tác dụng đâu ạ, cháu và hắn ta......" Tiêu Đằng cúi đầu, mở miệng kể cho ông cụ nhà họ Tiêu nghe ân oán của mình và Diệp Minh Xuyên trong hơn một năm vừa rồi. Ông cụ nhà họ Tiêu nghe xong thở dài một tiếng, lão cũng không ngờ giữa đứa cháu nội bảo bối của mình và Diệp Minh Xuyên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không nghĩ tới là, ở nơi mình không nhìn thấy, Tiêu Đằng thế mà lại làm ra nhiều việc sai trái đến thế, là nhà họ Tiêu bọn họ không dạy dỗ tốt đứa cháu độc đinh này!
Cũng đã biết nhà họ Tiêu và Phạm Tinh phỏng chừng không còn cơ hội vãn hồi nữa rồi, ông cụ nhà họ Tiêu nện quải trượng trong tay xuống đất, "Cháu làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì một đứa diễn viên thôi hả, có đáng không?"
"Cháu không có." Tiêu Đằng lập tức phản bác.
"Còn mạnh miệng à!" Ông cụ nhà họ Tiêu muốn mắng Tiêu Đằng vài câu, nhưng cuối cùng không biết sao lại từ bỏ, lão vứt quải trượng sang một bên, khoát tay với Tiêu Đằng, "Thôi thôi, cháu về trước đi."
Nhà họ Tiêu bọn họ, có lẽ tránh không khỏi kiếp này.
Nhà họ Tiêu đều đang chờ Phạm Tinh ra tay, nhưng đã qua lâu lắm rồi cũng không thấy có động tĩnh gì, trên mạng cả ngày đều là tin Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật hẹn hò ở đâu, dường như hắn không hề đặt chân tới chi nhánh Phạm Tinh ở Trung Quốc.
Nhà họ Tiêu phát hiện mình không gặp phải chuyện gì, không khỏi lại nảy sinh chút tâm tư nhỏ, ngày đó ở bữa tiệc, ba người kia gọi Diệp Minh Xuyên là thiếu gia, vậy nói không chừng hiện giờ Phạm Tinh chưa chắc đã là do Diệp Minh Xuyên làm chủ, nếu như bọn họ xử được Diệp Minh Xuyên, nhà họ Tiêu có lẽ còn có thể tránh được một kiếp.
Bọn họ cảm thấy không có cha mẹ nào lại hy vọng con mình là đồng tính luyến ái, nếu như có thể liên hệ với cha mẹ Diệp Minh Xuyên, báo cho hai người biết quan hệ của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, đến lúc đó Diệp Minh Xuyên phỏng chừng sẽ phải bận rộn một hồi, nếu như hành động thỏa đáng, có khi hắn còn phải rời khỏi Trung Quốc, mấy năm sau cũng không quay lại ấy chứ.
Nhưng mà kết quả điều tra lại khiến cho nhà họ Tiêu phải thất vọng, bọn họ vận dụng hết các mối quan hệ hiện có, cũng không tra được chút xíu tin tức nào về cha mẹ Diệp Minh Xuyên. Bối cảnh của Diệp Minh Xuyên vẫn giống như tin tức truyền thông tra ra được trước đó, là đứa nhóc nhà quê xuất thân từ một thôn nhỏ miền núi.
Miền núi cái con bà nó chứ! Nhóc nhà quê cái con bà nó chứ!
- ---
Ai cũng không ngờ, nhà họ Tiêu lại lụn bại nhanh chóng như thế, đầu tiên là chú hai nhà họ Tiêu bị tra ra tham ô hơn ba chục triệu đô la Mỹ, ngay sau đó công ty của cha Tiêu Đằng lại bị phát hiện trốn thuế, cha Tiêu Đằng cũng bị dẫn tới cục cảnh sát.
Tiết sương giáng (khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tháng mười) vừa qua chưa bao lâu, nhà họ Tiêu đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen, gia tộc này làm mưa làm gió ở Trung Quốc hơn nửa thế kỷ, bây giờ rốt cuộc lụi tàn.
Ngược lại cũng ứng với cái câu Diệp Minh Xuyên giả ngầu nói với Đường Dật lúc trước, "Trời lạnh rồi, khiến Tiêu thị phá sản thôi."
Có điều trời mà lạnh, thì quan trọng nhất vẫn là mặc quần giữ nhiệt.
Đoạn thời gian trước Tiêu Đằng cùng Diệp An đính hôn, tin tức này được tung ra cùng lúc với tin tức về bối cảnh của Tiêu Đằng, trên mạng khắp nơi đều là tiếng mắng chửi hai người họ, thế nhưng còn chưa đợi netizen mắng bao lâu, mấy bình luận kia đã bị cắt bỏ hết.
Bây giờ Diệp An xem như đã bị cột trên cùng một chiếc thuyền với Tiêu Đằng rồi, mấy đạo diễn vốn muốn để cô ta làm diễn viên chính, sau khi biết nhà họ Tiêu gặp chuyện không may đều lần lượt quay xe, không đề cập đến chuyện đóng chính nữa.
"Anh chỉ còn lại em thôi, đừng rời bỏ anh......" Sau khi cha mình bị cảnh sát đưa đi, Tiêu Đằng ôm chặt lấy Diệp An, tìm kiếm sự an ủi.
Trong lòng Diệp An lúc này lại hết sức bình tĩnh. Cô ta biết bây giờ mình còn chưa thể cắt đứt hoàn toàn với Tiêu Đằng được, thứ nhất là vì cô ta vừa mới đính hôn với Tiêu Đằng xong, nếu lúc này chia tay với Tiêu Đằng, quá nửa là sẽ bị dân mạng dùng nước miếng dìm chết, lại thêm nhà họ Tiêu hiện giờ tuy không quá khởi sắc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, muốn bức chết một minh tinh nhỏ như cô ta vẫn rất dễ dàng. Điểm ấy Diệp An vẫn hiểu được.
Thế nên nếu muốn chia tay với Tiêu Đằng, cô ta phải tính kế lâu dài.
"Em sẽ không rời bỏ anh đâu." Diệp An ôm lấy Tiêu Đằng, ghé sát tai hắn ta, thấp giọng an ủi.
- ---
Mấy ngày này nhà họ Tiêu có thể nói trôi qua không quá dễ chịu, sau khi hai đứa con trai lần lượt phải vào nhà giam, ông cụ nhà họ Tiêu cũng lập tức gục ngã, vốn thời trẻ trên người đã chịu không ít thương tổn, một lần bệnh này có bao nhiêu di chứng đều bị lôi ra hết.
Netizen biết chuyện thì vui vẻ bình luận "quả táo nhãn lồng", lần này rốt cuộc không còn ai xóa bình luận, khóa tài khoản của bọn họ nữa rồi.
"Khúc cầu hồn" của Đường Dật cũng đến hồi kết thúc, tuy y cập nhật vẫn không nhanh, nhưng so với "Luồng gió ấm" mười ba năm mới hoàn đã tốt hơn nhiều lắm rồi, các độc giả cũng cực kỳ thỏa mãn.
Ông lão nhìn tấm bia đá trước mặt Lâm Lập, những dòng chữ trên tấm bia đá này là minh chứng cho một thời đại từ hưng thịnh đến suy bại, dưới bầu trời muôn vàn tinh tú, mọi sinh mệnh đều phá lệ nhỏ bé. Ông lão yên lặng xoay người, mơ hồ nghe văng vẳng bên tai tiếng cô gái ấy nói với mình: "Em không thể đi tiếp cùng anh rồi, đoạn đường sau này anh phải tự mình bước đi thôi, nhưng mà trên con đường phía trước, anh sẽ còn gặp được vô số người giống như em, hoặc như Tiểu Yêu, anh sẽ trở thành bạn thân, hoặc cũng có thể chỉ là người lạ ngang qua đời họ, nhưng mặc kệ thế nào, em vẫn sẽ chúc phúc cho anh, tình yêu của em."Bóng lưng còng của ông lão dần biến mất trong mảnh đất hoang vu không thấy bờ bến này.Đường Dật gõ xuống mấy chữ "Toàn văn hoàn" cuối cùng, nhấn đăng tải, "Khúc cầu hồn" đến đây xem như kết thúc.
Y xoa xoa mắt, tắt máy tính, đứng dậy, ra khỏi thư phòng, đi xuống dưới lầu, liền thấy Diệp Minh Xuyên ngồi trên sô pha, khom lưng trêu chọc con gấu trúc con trước mặt, đôi mắt đen bóng của nhóc gấu trúc nhìn theo đồng hồ quả quýt không ngừng lay động trong tay Diệp Minh Xuyên, nào biết Diệp Minh Xuyên vừa thu tay lại, nhóc gấu trúc liền ngã ngửa ra sau.
"Đây là...?" Đường Dật ở bên cạnh nhìn một hồi, thấy nhóc gấu trúc quỳ mọp trên đất không dậy nổi, liền lên tiếng hỏi.
Nghe được tiếng Đường Dật, nhóc gấu trúc kia lập tức bò dậy từ mặt đất, xoay người khom lưng cúi chào y, dùng giọng non nớt nói, "Kính chào Vương hậu bệ hạ."
Đường Dật bị điệu bộ ngây thơ này của nó chọc cười, hai mắt cong cong, đi tới ngồi xổm bên cạnh nhóc gấu trúc, vươn tay xoa xoa đầu nó.
Diệp Minh Xuyên ở bên cạnh giải thích, "Đây là Tân Nhạc, mấy ngày nữa ở Yêu tộc có lễ hội, nó đến mời anh về, em cũng về cùng anh đi."
"Được." Đường Dật gật gật đầu, tay đặt trên đầu Tân Nhạc đang định thu về, Tân Nhạc lại nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay y, hai mắt còn nheo lại, một bộ cực kỳ hưởng thụ.
Diệp Minh Xuyên nhìn mà có chút chua, tuy Tân Nhạc đang ở hình thú, bộ dạng cũng rất đáng yêu, nhưng mà vừa nghĩ đến đãi ngộ vốn chỉ thuộc về mình bị người khác chiếm mất, Diệp Minh Xuyên vẫn không khỏi hơi hơi khó chịu.
Mỗi năm sau tiết sương giáng hai tuần là thời điểm bắt đầu lễ hội ở Yêu tộc, nếu không có gì bất ngờ, lễ hội sẽ được diễn ra trong vòng bảy ngày, dưới tình huống bình thường, Yêu vương chỉ cần có mặt vào ngày đầu tiên là được.
Địa điểm tổ chức lễ hội là ở quảng trưởng Phạm Tinh nổi tiếng của Yêu tộc, các tiểu yêu sẽ ở trên quảng trường ca hát nhảy múa, chúc mừng thành quả thu hoạch được trong một năm này.
Lúc Diệp Minh Xuyên và Đường Dật tới nơi lễ hội còn chưa bắt đầu, Diệp Minh Xuyên dẫn theo Đường Dật đi lên trên đài cao dựng ngay trước quảng trường, trên đường đi, Đường Dật nghe thấy đám tiểu yêu bên dưới không ngừng hô "Vương hậu bệ hạ", không biết có bao nhiêu xấu hổ.
Đợi lễ hội bắt đầu, chúng tiểu yêu đều lao hết ra giữa quảng trường, vừa múa vừa hát, trên mặt họ đong đầy nụ cười hạnh phúc.
Lúc này ở trên đài, Diệp Minh Xuyên đang cùng trưởng lão nói chuyện, Đường Dật lẳng lặng đi xuống, tới bên rìa quảng trường thưởng thức màn ca múa của Yêu tộc.
Đường Dật vừa rời đi không bao lâu Diệp Minh Xuyên đã phát hiện được, hắn tùy tiện hàn huyên đôi câu với trưởng lão rồi cũng đi xuống dưới đài. Hắn vừa bước xuống, còn chưa tới được chỗ Đường Dật, một tiểu yêu trên đầu là hai cái tai thỏ thật dài đã nhảy nhót tới gần, nhỏ giọng hỏi hắn, "Bệ hạ không nhảy một điệu với Vương hậu bệ hạ sao ạ?"
Chúng tiểu yêu bên cạnh nghe được cũng nhao nhao khuyên nhủ Diệp Minh Xuyên, "Mau nhảy một điệu với Vương hậu bệ hạ đi ạ!"
"Nhảy đi nhảy đi!"
Diệp Minh Xuyên cười cười với chúng tiểu yêu, sau đó đi tới chỗ Đường Dật.
Đường Dật đang xem mấy tiểu yêu mặc quần áo màu sắc rực rỡ khiêu vũ ở trung tâm quảng trường, bước nhảy của họ không cố định, mà đều tùy hứng phát huy, nhưng lại rất thú vị. Khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy Diệp Minh Xuyên đang tiến về phía này, hắn dừng lại trước mặt mình, rất thân sĩ cúi người, hỏi, "Vương hậu bệ hạ thân ái, ngài có nguyện ý nhảy cùng ta một điệu không?"
Đường Dật thoáng sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười cười, trả lời Diệp Minh Xuyên, "Em không rành lắm đâu."
"Không sao, anh dạy cho em." Diệp Minh Xuyên thẳng lưng lên, mỉm cười nắm lấy tay Đường Dật, dẫn y tới trung tâm quảng trường.
Các tiểu yêu vốn đang khiêu vũ thấy hai người họ tới gần cũng đều dừng lại, nhường ra cho họ một con đường, sau đó còn hết sức có trật tự vây thành một vòng lớn, Diệp Minh Xuyên và Đường Dật đứng ngay chính giữa vòng tròn.