Chúng tiểu yêu vây xung quanh đều im lặng, mắt chớp cũng không chớp nhìn động tác của hai người Diệp Minh Xuyên.
Đường Dật và Diệp Minh Xuyên đứng đối mặt nhau, Đường Dật thấy Diệp Minh Xuyên lui về phía sau một bước, sau đó tay phải để sau lưng, tay trái vươn ra làm thành tư thế mời.
Đường Dật đặt tay phải của mình lên trên tay Diệp Minh Xuyên, tay còn lại khoác lên eo hắn, sau đó y thấy Diệp Minh Xuyên trước mặt rõ ràng ngẩn người. Đường Dật mở to mắt, cực kỳ vô tội nhìn Diệp Minh Xuyên, "Sao thế?"
Tuy y chưa từng học qua khiêu vũ, nhưng cũng xem không ít trên TV rồi, tư thế của nam và nữ khi khiêu vũ như thế nào y vẫn còn nhớ rõ.
Diệp Minh Xuyên không biết Đường Dật là không biết thật, hay cố tình làm vậy nữa, thế nhưng kỳ thực cũng không sao, tư thế có đúng hay không không quan trọng, hắn vốn cũng chỉ muốn khiêu vũ với Đường Dật thôi, không định trình diễn động tác có độ khó cao gì, Diệp Minh Xuyên lắc lắc đầu, đặt tay lên vai Đường Dật, trả lời y, "Không có gì."
Tiếng nhạc mềm nhẹ, du dương lan tỏa trên quảng trường, bởi vì tư thế của hai người không đúng, thế nên Diệp Minh Xuyên đáng ra có thể dẫn Đường Dật, lúc này lại có chút cố sức.
Đường Dật thì quả thật không biết khiêu vũ, vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống chân, Diệp Minh Xuyên bước lên một bước, y sẽ lùi về sau một bước, Diệp Minh Xuyên lùi về sau một bước, y sẽ tiến lên theo, qua một hồi, nhảy cũng ra hình ra dạng.
Chúng tiểu yêu xung quanh nhìn một lát cũng nhận ra hình như có gì không đúng lắm thì phải, yêu tinh thỏ trắng vừa nãy nói chuyện với Diệp Minh Xuyên đứng ngay trước đám người, hai cái tai thật dài dựng thẳng trên đầu cô nàng, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, nhìn hai người họ đứng ở trung tâm quảng trường xoay a xoay, bỗng nhiên phản ứng được, bước nhảy của bệ hạ hình như không thích hợp.
Cô nàng sợ mình nhìn nhầm, còn quay đầu hỏi đám tiểu yêu đứng gần mình, "Yêu vương bệ hạ nhảy bước nữ đấy à?"
"Hình như là vậy." Tiểu yêu bên cạnh gật gật đầu, "Ngươi xem, tay bệ hạ đặt trên vai vương hậu kìa."
"Sao bệ hạ lại nhảy bước nữ chứ?" Yêu tinh thỏ trắng nhíu chặt mày, bộ dạng khó hiểu hết sức.
Một con gấu mèo còn chưa biến hình đứng bằng hai chân bên cạnh nói với yêu tinh thỏ trắng, "Có lẽ chúng ta hiểu nhầm thì sao, có lẽ chúng ta không nên gọi là Vương hậu bệ hạ, mà phải gọi là Vương phu bệ hạ mới đúng."
"Không thể nào......" Yêu tinh thỏ trắng dùng mấy chiếc răng cửa dài thật dài của mình cắn cắn môi, nhìn hai người đứng ở trung tâm đám người dường như đã dừng lại kia, lắc đầu nói, "Ngươi xem kìa, bệ hạ của chúng ta rõ ràng cao hơn Vương hậu gần nửa cái đầu mà, sao có thể......"
Lúc này, bên cạnh lại xuất hiện một cô gái trẻ dáng người thon thả, khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn từ bốn phía chiếu xuống có vẻ cực kỳ xinh đẹp động lòng người, vưu vật như vậy đặt ở Nhân giới sợ là sẽ trở thành đối tượng cho các ông lớn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Đáng tiếc trên đầu cô gái này lại có một cặp tai nhọn màu đỏ rực, sau lưng còn có thêm ba cái đuôi hồ ly bông xù, các ông lớn mà thấy chắc sẽ bị dọa mất mật.
Cô gái vỗ vỗ đầu yêu tinh thỏ trắng, nói, "Cưng cứng nhắc quá đấy, không biết là không được dùng chiều cao để phán đoán công thụ hả? Cưng thử ngẫm lại mà xem, nếu như bệ hạ nằm dưới, chẳng phải cũng manh lắm à."
Yêu tinh thỏ trắng bị cô gái kia vỗ đầu một cái cũng không quan tâm, cô nàng cúi đầu suy ngẫm lời cô gái kia vừa nói, chốc lát sau, yêu tinh thỏ trắng đột nhiên phản ứng được, ngẩng phắt đầu dậy trừng hồ ly, hỏi, "Ngươi thuộc tà giáo Đường Diệp đấy à?"
Đám tiểu yêu này ngày thường rảnh rỗi cũng rất thích chạy tới Nhân giới, huống hồ Yêu vương bệ hạ của bọn họ còn đang là diễn viên nổi tiếng ở Nhân giới nữa chứ, thế nên họ cũng rất để ý tới giới giải trí, trong nhóm fan CP Diệp Đường đời đầu, có rất nhiều là cư dân Yêu giới.
Bọn họ không hề quan tâm Đường Dật là người thế nào, chỉ cần bệ hạ của bọn họ thích là được.
Hồ ly tiểu thư lắc đầu, nói với yêu tinh thỏ trắng, "Đừng kết luận sớm như vậy, ai là tà giáo còn chưa biết được đâu ấy! Nhìn bộ dạng này của bệ hạ, nếu Vương hậu bệ hạ muốn ở trên, bệ hạ nhất định sẽ không cự tuyệt đâu."
"......" Yêu tinh thỏ trắng nhất thời câm nín, đáng giận hơn là cô nàng không tìm ra được câu gì để phản bác, cặp tai trắng muốt trên đầu cũng rũ xuống.
"Không bằng tới gia nhập nhóm fan CP Đường Diệp của bọn ta đi, phúc lợi siêu nhiều nha ~" Chị gái hồ ly nói xong cúi người, hôn nhẹ một cái lên tai cô nhóc thỏ trắng, sau đó xoay người rời đi.
Nhóc thỏ trắng lập tức biến về nguyên hình, xấu hổ cuộn thành một cục bông trắng muốt trên mặt đất, lại vì sợ bị chúng tiểu yêu dẫm phải, đành lăn sang bên cạnh quảng trường.
"Tiểu An, ngẩng đầu, nhìn anh này." Đang nhảy điệu nhảy sứt sẹo, Đường Dật bỗng nhiên nghe thấy Diệp Minh Xuyên nói bên tai mình.
Tuy y không yên tâm về mình cho lắm, sợ sẽ đạp phải chân Diệp Minh Xuyên, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên. Mà Diệp Minh Xuyên lúc này cũng đang cúi đầu nhìn y, trong mắt rõ ràng phản chiếu bóng hình y, Đường Dật không biết hắn muốn làm gì, dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn.
Đúng lúc này, Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu, nâng bàn tay đang đặt trên vai Đường Dật lên, hướng về phía thiên không nhẹ vẫy vẫy, chỉ một lát sau, bầu trời vốn xanh thẳm dần chuyển thành tối đen, bên trên điểm xuyết muôn vàn vì sao, tạo thành một dải ngân hà vắt ngang màn trời, đồng thời đèn lồng treo xung quanh quảng trường cũng lần lượt sáng lên, bầu không khí lễ hội càng được đẩy lên tới cao trào.
Chúng tiểu yêu xung quanh vang lên tiếng hoan hô, tản ra tìm bạn nhảy cho mình, sau đó vây xung quanh Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, bắt đầu nhảy múa.
"Có đẹp không?" Diệp Minh Xuyên cúi đầu hỏi Đường Dật.
Đường Dật gật đầu, khóe miệng nhiễm một mạt tươi cười, bàn tay đang đặt bên hông Diệp Minh Xuyên từ từ chuyển lên vai hắn, tán thưởng, "Rất đẹp."
Diệp Minh Xuyên bị Đường Dật chạm vào như thế, cả người đều tê dại, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ đây là nơi nào, mấy tiểu yêu quái xung quanh hãy còn hướng mắt về phía họ kia kìa.
Diệp Minh Xuyên trầm giọng khụ một tiếng, thẳng người dậy, tay phải khoác lên hông Đường Dật, nói với y, "Lát nữa cứ nhìn anh là được, không cần để ý tới những thứ khác."
Sau đó sợ Đường Dật có gánh nặng trong lòng, lại bổ sung thêm một câu, "Anh không sợ đau đâu."
Đường Dật phụt một tiếng bật cười, vỗ vỗ vai Diệp Minh Xuyên, đáp, "Em biết rồi."
Hai người họ cũng không khiêu vũ lâu lắm đã rời đi, dành quảng trường lại cho các tiểu yêu khác. Bọn họ sóng vai, cùng nhau tản bộ trên con đường nhỏ phía tây quảng trường, nhỏ giọng tâm tình những lời không muốn người khác nghe được.
Trưởng lão không biết là giận dỗi gì Tiêu Phù, đợi đến khi Đường Dật gặp lại y, đã thấy y biến về lại bộ dạng con nít, Tiêu Phù đáng thương thì theo phía sau y, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng trưởng lão từ đầu đến cuối vẫn một gương mặt lạnh như băng, Tiêu Phù cũng không để ý, vẫn tiếp tục quấn chặt lấy y không buông.
Lúc trưởng lão trông thấy Đường Dật và Diệp Minh Xuyên còn hơi xấu hổ, quay đầu lườm Tiêu Phù phía sau một cái, "Lát nữa về lại tính sổ với ngươi."
"Được được được." Trên mặt Tiêu Phù đầy vẻ sủng nịch.
Đến khi màn đêm thực sự buông xuống, chúng tiểu yêu cũng chơi đùa đến mệt mỏi, bắt đầu chuyển hướng sang rượu và đồ ăn, túm tụm với nhau trên quảng trường, nói nói cười cười.
Chính giữa quảng trường là đống lửa được chúng tiểu yêu dùng yêu lực nhóm lên, lúc nào cần chỉ việc thu yêu lực về, đống lửa sẽ lập tức lụi tắt, thế nên cũng không sợ sẽ xảy ra hỏa hoạn. Tầng dưới cùng của ngọn lửa là màu vàng sáng, sau đó chuyển dần sang đỏ, trên cùng lại là một tầng xanh tím nhàn nhạt.
Diệp Minh Xuyên cũng dẫn Đường Dật qua, hai người ngồi xuống giữa đám tiểu yêu, vây xung quanh là các loại đuôi bông xù cùng những cặp tai động vật đủ hình đủ dạng.
Tân Nhạc không biết chạy tới từ đâu, nhảy một bước dài vào trong lòng Đường Dật. Nó nhảy tới quá đột ngột, cơ thể Đường Dật không khống chế tốt hơi ngả ra sau, cũng may Diệp Minh Xuyên tay mắt lanh lẹ vươn tay đỡ được, nâng Đường Dật dậy.
Tân Nhạc có hơi hoảng co rụt người trong lòng Đường Dật. Đường Dật lại không để ý, sau khi ngồi vững liền ôm Tân Nhạc, lật người nó lại, để phần bụng mềm mại trắng như tuyết của nó hướng lên trên, vươn tay xoa xoa mấy cái, xúc cảm quả thật không tồi. Tân Nhạc cũng nằm yên, tùy ý Đường Dật xoa vuốt, hai mắt híp lại, có vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Diệp Minh Xuyên bên cạnh nhìn mà đỏ mắt, nhưng nhớ đến nguyên hình của mình lại lập tức suy sụp, chỉ có thể thành thật ngồi kế bên Đường Dật, trừng mắt.
Một lúc lâu sau, Đường Dật vẫn chỉ chú tâm chơi đùa với nhóc gấu trúc kia, không hề để ý tới Diệp Minh Xuyên bên cạnh. Diệp Minh Xuyên không nhìn nổi nữa, rầu rĩ khó chịu nói với Tân Nhạc, "Mau xuống đi, đừng đè lên người Tiểu An nữa, gần đây ngươi lại béo lên mấy cân còn gì!"
"Bệ hạ ghen đấy à?" Nhóc gấu trúc thấy Diệp Minh Xuyên chê mình béo cũng không mất hứng, nó lăn từ trên người Đường Dật xuống, cười hì hì nói với Diệp Minh Xuyên, "Ta đi, ta đi liền đây, bệ hạ, ngài đừng tức giận." Nói xong, hai chân liền cọ a cọ chạy vào trong đám người.
Đường Dật quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên bên cạnh, vươn tay xoa xoa đầu hắn, trêu ghẹo, "Được chưa vậy? Ghen cái gì không biết nữa."
Thấy Diệp Minh Xuyên không nói gì, Đường Dật nghiêng đầu, chạm nhẹ môi lên vành tai hắn một cái, Diệp Minh Xuyên tức thì đỏ bừng mặt, nếu lúc này không phải đang ở ngoài, hắn nhất định sẽ ôm lấy Đường Dật hôn một trận.
Chúng tiểu yêu xung quanh thấy một màn này lại hô hào một trận, thoạt nhìn còn mong đợi cảnh tượng càng bùng nổ hơn, có điều bệ hạ của họ rốt cuộc vẫn làm họ thất vọng, sau khi bị Đường Dật hôn một cái, ngoại trừ vươn tay cầm lấy tay Đường Dật ra, cái gì cũng không làm.
Chị gái hồ ly không biết từ đâu xuất hiện, dùng khuỷu tay huých huých cô nhóc thỏ trắng kia, "Ta đã nói là Vương phu bệ hạ rồi mà, ngươi xem bệ hạ nhát chưa kìa."
Nhóc thỏ trắng dùng ánh mắt mong đợi nhìn bệ hạ cùng bạn đời của ngài ấy, nội tâm nghẹn uất đến rơi lệ.
Bệ hạ vừa bị nói là nhát cáy kia cầm chặt tay Đường Dật hơn, nhưng ngoài ra, vẫn không có thêm động tác gì.
"Vương hậu bệ hạ, nếm thử đi, đây là rượu nho năm ngoái ta ủ đấy." Một thanh niên trẻ bưng cốc rượu đi tới, kéo theo sau một cái đuôi khỉ thật dài.
Đường Dật nhận lấy cốc rượu nho trong tay gã, ngài khỉ lại ghé vào tai y, nhỏ giọng nói, "Nho này là trộm từ vườn của bệ hạ ra đấy, ngon hơn nho ở Nhân giới nhiều, sau này ngài có thời gian có thể tới vườn của bệ hạ xem thử, cơ mà ngài đừng nói cho bệ hạ chuyện ta trộm nho của ngài ấy nhé."
Kỳ thực mấy lời này của ngài khỉ, Diệp Minh Xuyên bên cạnh đều nghe được hết, có điều cũng chẳng sao, Diệp Minh Xuyên không thường xuyên ở Yêu giới, cái vườn quả kia vốn cũng để lại cho đám tiểu yêu này mà.
"Cảm ơn, ta sẽ không nói đâu." Đường Dật cười đáp, sau đó giơ cốc rượu lên môi.
"Tiểu An......" Diệp Minh Xuyên nhìn cốc rượu trong tay Đường Dật, muốn nói lại thôi, trong lòng hắn kỳ thực vẫn hy vọng Đường Dật uống cốc rượu này, nhưng lý trí lại nói hắn hẳn nên nhắc nhở Tiểu An một câu.
"Em biết hậu quả là gì." Đường Dật cầm cốc rượu trong tay, lắc lắc, cũng không biết rượu nho này ủ thế nào, mà màu sắc lại không phải tím đỏ, chất lỏng màu xanh lam sóng sánh trong cốc, y quay đầu nói với Diệp Minh Xuyên, "Nếu như lát nữa em uống cốc rượu này xong lại bám lấy anh không buông, anh có thể làm bất cứ chuyện gì."
Trong bóng đêm, hai mắt Đường Dật như lấp lánh ánh lửa, ẩn ẩn trong đó còn có hình bóng Diệp Minh Xuyên, vừa quyến rũ lại thâm tình.
Diệp Minh Xuyên sững sờ nhìn Đường Dật, thời gian như dừng lại ngay tại giây phút này, mọi âm thanh xung quanh đều như biến mất hết, trong đầu hắn không ngừng vang vọng câu nói "có thể làm bất cứ chuyện gì" của Đường Dật. Thật lâu sau Diệp Minh Xuyên vẫn không phát ra tiếng nào, niềm vui cứ đến đột nhiên như thế, khiến người không kịp đề phòng.
Đường Dật thấy Diệp Minh Xuyên không nói gì, tưởng hắn bị mình dọa, liền an ủi, "Nếu như anh cảm thấy cần thời gian để chuẩn bị, thì em có thể đợi......"
Đường Dật còn chưa nói xong, Diệp Minh Xuyên đã vội vàng lấy lại tinh thần, cướp lời, "Không cần!"
Nhận được ánh mắt Đường Dật, Diệp Minh Xuyên có chút xấu hổ ấp úng, "Hôm nay cũng rất tốt, anh đã chuẩn bị tốt rồi."
Phương diện này, Diệp Minh Xuyên tuy chưa có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng cũng không gây trở ngại cho con đường tự nghiên cứu của hắn, mấy quyển tiểu thuyết, truyện tranh người lớn cùng các loại GV hắn đã xem không ít, tự nhận đợi đến lúc thực hành, hẳn có thể khiến cho tổ chức hài lòng.
Chúng tiểu yêu bên cạnh nghe không hiểu hai người này đang nói gì, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể tiết lộ thêm chút thông tin, để mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui.
Đường Dật ngẩng đầu, chầm chậm đổ rượu trong cốc vào miệng, hai mắt Diệp Minh Xuyên dính trên người Đường Dật, một khắc cũng không dám rời. Thấy hầu kết Đường Dật lên lên xuống xuống, hắn cảm thấy mình dường như cũng hơi khát rồi.
"Sao ta cứ cảm thấy ánh mắt kia của bệ hạ......" Có tiểu yêu vừa thành tinh hãy còn rất thuần khiết, mơ hồ, không biết phải hình dung thế nào, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói, "Như là muốn cũng muốn uống cốc rượu kia của Vương hậu bệ hạ ấy nhỉ, rượu ngài khỉ ủ ngon như vậy cơ à?"
"Đồ ngốc!" Có tiểu yêu cạnh đó mắng một tiếng, nhưng lại không nói gì thêm, chỉ là trong lòng oán thầm một câu, ánh mắt kia của bệ hạ rõ ràng là muốn ăn Vương hậu bệ hạ mà.
Đường Dật vừa uống hết cốc rượu kia, cả mặt đã lập tức đỏ bừng, Diệp Minh Xuyên kéo y vào lòng mình, đỡ y đứng dậy, nói với chúng yêu quái xung quanh, "Ta đưa Tiểu An về trước, mọi người chơi vui vẻ nhé."
Xung quanh đồng loạt đáp lời, họ đều nhìn ra được Diệp Minh Xuyên đưa Đường Dật về trước là muốn làm gì.
Đêm hôm đó, lúc Đường Dật lại túm lấy quần áo Diệp Minh Xuyên, tốc độ của Diệp Minh Xuyên rõ ràng nhanh hơn y nhiều, không bao lâu sau, hai người đã dán cùng một chỗ.
Màn giường màu vàng nhạt bị cơn gió nhẹ nhàng thổi xuống, che đi cảnh xuân kiều diễm, tiếng rên rỉ trầm thấp không ngừng quanh quẩn khắp gian phòng.
- ---
Hai người họ ở lại Yêu giới năm ngày mới trở về, lúc này nhà họ Tiêu đã hoàn toàn sụp đổ, kỳ thực, nếu không phải người nhà họ Tiêu ỷ vào thân phận ông cụ nhà họ để làm xằng làm bậy, kết cục cuối cùng cũng không đến nông nỗi như vậy.
Ngày công chiếu "Luồng gió ấm" được định vào hai mươi tám tháng mười một, hôm ấy Diệp Minh Xuyên và Đường Dật ngồi cùng nhau trong rạp chiếu phim, hai bàn tay đan chặt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, tập trung xem phim.
Có lẽ bởi vì đây là tác phẩm cuối cùng của Diệp Minh Xuyên trước khi lui giới, thế nên các phòng chiếu tại các rạp chiếu phim đều không còn chỗ trống, trước khi bộ phim bắt đầu, cả phòng đều im phăng phắc, không có một chút tiếng động nào.
Màn hình phía trước sáng lên, cùng với tiếng nhạc du dương, bộ phim bắt đầu, mở màn chính là cảnh Dương Cẩn và Trịnh Liêm gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.
Câu chuyện của "Luồng gió ấm" xoay quanh Dương Cẩn, kể về cuộc đời vô cùng ngắn ngủi của y, từ khi y còn nhỏ gắn bó bầu bạn bên Trịnh Liêm, lại vì để hai người có thể sống sót mà không còn cách nào khác phải tiễn Trịnh Liêm đi, cho đến khi y trưởng thành, gặp lại Trịnh Liêm, mà khi ấy, y đã không còn là duy nhất của Trịnh Liêm nữa rồi, thậm chí, Trịnh Liêm còn không nhớ được y.
Bộ phim này sử dụng thủ pháp đảo ngược, theo nội dung phim phát triển, cùng với âm nhạc cộng hưởng, không ít người xem đã bắt đầu rơi lệ.
Thời niên thiếu chúng ta từng nghĩ
Người yêu nhau sẽ vĩnh viễn ở bên nhau
Khi chúng ta tin tình cảm đã khắc sâu mãi mãi
Lại bỏ lỡ đi tiếng gió thở dài
Trên màn ảnh, hai đứa nhỏ lảo đảo chạy khắp ngõ ngách trong thành phố lạnh lẽo này, một đứa khờ dại một đứa sớm trưởng thành, chúng nó rúc vào nhau khi mệt mỏi, ôm ấp sưởi ấm cho nhau khi đông lạnh, rõ ràng đã nói sẽ ở bên nhau cả đời, nhưng cuối cùng lại vẫn không tránh khỏi vận mệnh ly biệt.
Ai biết tình yêu là gì
Gặp gỡ trong thoáng chốc để rồi nhớ mãi không quên
Dùng thời gian cả một đời đằng đẵng
Vẫn không sao học được cách quên đi
Dương Cẩn đứng ở đầu đường, nhìn người y tìm kiếm rất lâu ôm một cô gái khác trong lòng, bọn họ cúi đầu đùa giỡn với nhau, không khó để nhìn ra đứa ngốc của y đang sống rất tốt, hệt như những gì y vẫn luôn hy vọng.
Dương Cẩn cúi đầu cười cười, cái gì cũng không làm, mà xoay người, hướng về một con đường khác.
Ngày hôm nay hai chúng ta trời nam đất bắc
Sống cuộc sống như hai người xa lạ
Người trước mặt là người ta tin tưởng nhất
Cầu mong người luôn nhận được ôn nhu
Trịnh Liêm đã có gia đình riêng của mình, Dương Cẩn không muốn tới quấy rầy hắn, rồi lại không nhịn được để ý tới hắn. Đặc biệt sau khi y cứu Trịnh Liêm, người kia càng thường xuyên xuất hiện trước mặt y.
Rõ ràng biết không nên gặp lại hắn, những vẫn cứ buông thả bản thân, mặc cho mình rơi vào đầm lầy vô tận.
Có biết bao lần hoảng hốt
Như thấy được người trong biển người mênh mông
Thấp thoáng thấy bóng người ẩn hiện
Chớp mắt sau lại biến mất không còn
Dương Cẩn của "Luồng gió ấm" chính là hình ảnh của Diệp An, y tìm Diệp Minh Xuyên lâu như thế, biết bao lần bóng hình hắn vụt mất giữa biển người mênh mông, biết bao lần tưởng nhầm người xa lạ thành hắn, nhưng cái gì cũng không tìm được, những người đó đều không phải là hắn.
Khi ngôi sao kia vụt sáng nơi chân trời
Người biết chăng ta lại hằng nhung nhớ
Có biết bao cuộc tình trọn đời không hồi kết
Rõ ràng thế sự đã đổi thay
Ánh trăng lạnh lẽo như cơn gió vờn qua mặt
"Luồng gió ấm" kết thúc là cảnh Dương Cẩn quay đầu, há miệng như muốn nói gì đó với Trịnh Liêm, nhưng lại không thốt lên được tiếng nào, có lẽ những lời y muốn nói, đều bị cơn gió lạnh lẽo thổi tan đi rồi. Trịnh Liêm vĩnh viễn cũng không biết, giây phút cuối cùng ấy, Dương Cẩn muốn nói với hắn điều gì.
Tựa như Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật, nếu như không có lần trọng sinh ấy, kết cục của hai người họ...... có lẽ cũng không khác gì kết cục trong "Luồng gió ấm".
Người còn sống kia sẽ không biết những chuyện đã từng xảy ra, có lẽ với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ là đời này bớt đi một nhân loại bình thường mà thôi, hắn sẽ không nhớ được thời niên thiếu họ từng hứa hẹn gì với nhau, càng không nhớ đã từng nói sẽ bên nhau mãi mãi.
Bộ phim kết thúc, khán giả trong phòng chiếu hầu như đều khóc không thành tiếng, không ít anh trai cũng đang cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt.
Lúc Đường Dật và Diệp Minh Xuyên từ rạp chiếu phim bước ra, ngoài trời đang đổ tuyết, hai người kề vai bước dọc theo con đường nhỏ trở về nhà. Đường Dật vẫn cúi đầu mãi, đợi y ngẩng đầu lên, xung quanh đã không còn một ai.
Đường Dật đứng sững tại chỗ, có lẽ bởi vì vừa xem xong "Luồng gió ấm", có trong nháy mắt, y thậm chí cảm thấy những gì mình trải qua trong hơn một năm này chỉ là một giấc mộng, y đã chết, lần trọng sinh kia, bất quá chỉ là chút bố thí ông trời dành cho y mà thôi.
"Tiểu An!"
Nghe thấy phía sau có người gọi mình, y cứng ngắc quay đầu lại, thấy Diệp Minh Xuyên cầm một xiên hồ lô ngào đường trong tay, đứng cách đó không xa mỉm cười với mình, hoa tuyết vương trên chân mày hắn, khiến y nháy mắt cảm thấy hắn như vẫn mang bộ dạng thời niên thiếu ấy.
Bên tai mơ hồ vang lên một bài hát tiếng Anh quen thuộc, Đường Dật chạy tới ôm chầm lấy Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên ngẩn người, vội vàng hỏi Đường Dật, "Sao thế?"
"Không có gì." Một lát sau, Đường Dật mới từ trong lòng Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu, y lắc đầu, nhận lấy xiên hồ lô ngào đường Diệp Minh Xuyên đang cầm, nắm lấy tay hắn, hai mắt y vẫn đong đầy nước, nhưng lại mỉm cười nói với Diệp Minh Xuyên, "Chúng ta về nhà thôi."
I will lose my breath in my last words of sorrow
Ta sẽ nín thở trong tiếng than cuối cùng của nỗi đauAnd whatever comes will come soon
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đếnDying, I will pray to the moon
Và khi chết đi, ta nguyện cầu với ánh trăngThat there once will be a better tomorrow
Rằng ngày mai điều tốt đẹp hơn sẽ đếnI dreamt last night that he came to me
Đêm qua trong giấc mơ người đến bên taHe said, "My love, why do you cry?
Người nói, "Tình yêu ơi, sao em lại khóc?For now it won"t be long any more
Chẳng còn lâu nữa đâuUntil in my cold grave we will lie"
Cho tới khi chúng ta an nghỉ cùng nhau trong phần mộ lạnh băng."- CHÍNH VĂN HOÀN –