“Gọi đi, gọi càng lớn tiếng càng tốt.” Dùng sức ở đâm vào chỗ nổi lên, tròng mắt lấp lánh quang mang màu vàng.
Chỉ cần đè Quân Bất Phàm dưới thân thể mãnh liệt chinh phục sẽ tụ tập trong đầu, sau khi nghe Quân Bất Phàm rên rỉ dục vọng mới cảm thấy thỏa mãn.
“Không. . . . . . sẽ bị nghe . . . . . .” Thở dốc không ngừng, hắn bướng bỉnh cắn chặt răng, không để mình kêu thành tiếng.
Bị buộc thần phục dưới người đã vạn bất đắc dĩ, nếu bị người biết quan hệ không thể cho ai biết giữa hắn và hoàng thượng thì phiền phức lớn.
Giọt nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra khóe mi, thân thể hắn đã dơ bẩn, đầu tiên là xà yêu sau là hoàng thượng, nếu không phải muốn rửa sạch oan khuất, ngay từ đầu hắn đã đâm đầu tự vận.
Phát hiện hắn thất thần, không vui cong lên môi mỏng, dùng sức cắn một cái lên cổ hắn.
“Đau. . . . . .” Cảm giác máu trong người lưu thất, con ngươi kịch liệt co rút.
“Biết đau là tốt rồi, để xem còn dám không tập trung nửa không.” Liếm mút máu ứa trên vết thương, tàn nhẫn để lại trên cổ hắn một dấu răng đỏ tươi.
Đột nhiên bứt ra, lật người hắn lại, từ phía sau đem xà căn cứng ngắc như thiết đính vào.
“Ngô. . . . . .” Hắn cố gắng hít lấy khí, trong đầu tê dại loạn thành một đoàn .
“Rất khó chịu sao?” Thấy trán hắn thấm đẫm mồ hôi, y bèn rút ra một chút ra ngoài.
“Không phải. . . . . .” Gian nan trả lời một câu, thân thể không tự chủ vặn vẹo.
Không đủ, như vậy không đủ, hắn muốn nhiều hơn. . . . . .
Bên trong thân thể vừa tê vừa ngứa giống như bị vô số chỉ tiểu trùng gặm cắn, trong lúc nguy cấp thứ có thể giúp hắn hết ngứa chỉ có duy nhất cự vật đáng sợ kia.
Thử vặn vẹo vòng eo để cự vật thêm xâm nhập, ai ngờ người kia lo lắn cho hắn lại rút ra ngoài một chút.
“Đừng. . . . . .” Thấp giọng rên rĩ, mông bị nâng lên cao.
“Sao không sớm nói, ta còn cho rằng ngươi không muốn.” Xoa nhẹ mông hắn, cười tà dùng sức đính vào.
Cảm giác tê dại trong chốc lát truyền khắp toàn thân, cự vật bên trong thân thể càng thêm cứng ngắc thô to đem hậu huyệt vốn chật nít căng ra không chút khe hở.
Cảm giác quái lạ giống vừa rồi cuốn quét mà đến, chỉ cảm thấy cự vật chôn bên trong thân thể lạnh lẽo vô cùng, thuận theo đưa đẩy mà nóng như lửa. . . . . .
Loại nóng bỏng căng đầy khiến hắn toàn thân nổi lên trận trận chấn động, hậu huyệt không khỏi tự chủ ngậm chặt lấy cự vật không chịu buông tha.
Dùng tay gãi gãi khe mông mềm mại, xà căn thô to ở hậu huyệt nhanh chóng đâm vào, bàn tay to nắm đầu nhũ trước ngực vò nặn đến sưng to đứng thẳng.
“A. . . . . . A. . . . . . Ngô. . . . . .” Tiếng rên rỉ giòn tan không ngừng trong miệng hắn tràn ra, vang vọng cả cung điện.
“Đúng, gọi càng lớn tiếng càng tốt.” Cưỡi trên người hắn bất chấp mọi thứ rong duỗi, nhịn không được rống lên.
“Không. . . . . . A. . . . . .” Kích tình mồ hôi thuận theo thân thể trần truồng từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thấm ướt cả long sàng.
“Ô, cắn thật chặt.” Cảm nhận được dị dạng chặt trất, khuôn mặt động tình ửng đỏ.
Bàn tay gần như trong suốt từ bụng Quân Bất Phàm đi xuống, Quân Bất Phàm khó chịu vặn vẹo, không biết lúc nào hạ thân lần nữa đứng thẳng.
Hai bàn tay không nhanh không chậm xoa khắp toàn thân hắn, sau lưng lại không dừng lại đỉnh vào, chẳng qua tần suất thong thả hơn──
Quân Bất Phàm nhắm hai mắt, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ, hai bàn tay giữ chặt thành giường, thân thể thuận theo động tác trước sau đu đưa.
“A. . . . . .”
Nhìn hắn tựa như gần đến đỉnh, trong lòng không khỏi đắc ý vạn phần tăng nhanh tốc độ, không ngừng trêu đùa dục vọng hắn.
“A. . . . . . Không được. . . . . .” Thắt lưng như muốn gãy lìa, muốn dừng mà không được.
Thuận theo điên cuồng kéo ra đưa vào, bụng hắn truyền tới trận trận tê dại giống như núi lửa phun trào lan tràn tứ chi .
Ý thức hắn dần dần mơ hồ, còn lại trừ muốn ngủ vẫn là ngủ. . . . . .
Thể lực tiêu hao quá độ hắn chỉ muốn ngủ nhưng người phía sau lại không để hắn ngủ, nhân lúc hắn vừa nhắm mi mắt liền bắn vào trong thân thể hắn.
Một đêm dài đăng đẳng cho đến trời tờ mờ sáng, mới cảm thấy đủ ôm lấy hắn cùng nhau ngủ.