Sáng sớm, Quân Bất Phàm trong lúc ngủ mơ từ từ tỉnh lại, cả người trên dưới như bị cự thú giẫm qua đau nhức vô cùng, đặc biệt thắt lưng như muốn gãy lìa.
Ngực bị vật nặng đè lên, hắn không kiên nhẫn đẩy ra, áp lực nặng nề khiến hắn thấy rõ nam nhân trên người, mặt thoáng cái tái mét.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Ký ức đêm qua giống như thủy triều vọt lên não, đầu đau sắp vỡ.
Đáng chết, hắn và hoàng thượng lại làm ra chuyện này, bảo hắn còn mặt mũi gì gặp hoàng thượng!
“Quân ái khanh, khỏe chưa?” Lười nhác nằm trên người hắn đánh ngáp, tham luyến ấm áp trên người hắn không nỡ rời đi.
Kỳ thật y đã sớm tỉnh, Xà Tộc bọn họ trừ kỳ ngủ đông ra vốn ngủ không sâu chẳng qua thân thể Quân Bất Phàm ấm áp khiến y không muốn dậy mà thôi.
“Thần. . . . . . Thần. . . . . .” Há miệng rụt lưỡi, hắn thiếu chút cắn đầu lưỡi của mình.
Đây xem như hoàng thượng có ý đồ khác với hắn hay hắn dục hỏa đốt người câu dẫn hoàng thượng?
Nhưng hoàng thượng trong cung giai lệ vô số, hoàng tử hoàng nữ cũng có đến mười người, ngày thường cũng không nghe hoàng thượng là đoạn tụ, sao hết lần này tới lần khác lại quan tâm hắn quá mức chứ?
Loáng thoáng nhớ kỹ, rất nóng rất nóng, hoàng thượng đúng là có một số cử động không tốt nhưng hắn không có phản kháng, thậm chí cuối cùng còn đón ý hùa theo. . . . . .
“Quân ái khanh, khoảng thời gian ngươi rời kinh có phải đã xảy ra chuyện gì? Trẫm vốn không thích nam hoan nhưng hôm qua nhìn thấy ngươi bộ dạng khổ sở, thật không nỡ nhìn ngươi chịu khổ, không thể làm gì khác hơn . . . . . .” Nhíu lông mày, bộ dạng đau lòng không thôi.
“Hoàng thượng, thật một lời khó nói hết.” Được nhắc nhở hắn lập tức nhớ lại.
Chẳng lẽ đêm qua ý loạn tình mê là do xà yêu làm phép trên người hắn?
Hay sau khi hắn ăn ngân hoàn xà để lại hậu di chứng?
Bất kể chuyện thế nào cũng đã xảy ra cho dù hắn muốn phủ nhận cũng không có ích gì, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp sai lầm của mình.
Đến khi hắn hiểu rõ ràng, càng lúc càng cảm thấy lổi tại mình, mình chọc họa còn liên lụy hoàng thượng, thật làm nhục mặt Quân gia.
“Quân ái khanh, có gì cứ nói thẳng, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi.” Lấy ra mái tóc dài đen của hắn, tâm trạng thoải mái trước nay chưa từng có.
“Thật ra. . . . . . thật ra thần lúc trước ăn nhầm một *** xà, cho nên đêm qua mới . . . . . .” Hắn không biết giải thích thế nào chuyện xà yêu, nói ra quá mức dọa người mà.
Nếu không phải thật xảy ra, hắn cũng không tin!
“Thì ra như thế, khó trách Quân ái khanh đối với trẫm. . . . . .” Thừa dịp đem sai lầm đẩy hết lên người hắn còn giả bộ như vừa mới nghe.
“Hoàng thượng bây giờ đã hiểu nổi khổ của thần, còn cho thần trở về, thần có tội.” Cả người trần truồng nằm trên long sàng còn cùng hoàng thượng thân mật nằm gần sát.
Hơn nữa hắn cũng không biết có thể mình lần nữa phát tình, nếu không nhịn được dục vọng tái khởi, thật phải lấy cái chết tạ tội ah. . . . . .
“Trẫm hiểu , nếu Quân khanh muốn. . . . . . Trẫm nguyện ý giúp đỡ.”
“Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, thần tâm lĩnh.” Mồ hôi túa ra, Quân Bất Phàm hổ thẹn cúi mặt xuống thấp, lụm nhanh y phục dạ hành bị nhăn nhúm choàng lên người.
“Quân ái khanh, ngươi muốn đi đâu?” Nhảy xuống giường, y sắc mặt vô cùng khó coi.
Mới mới gặp mặt đã muốn đi, bộ không muốn nhìn thấy mặt y thế sao?
Hay đêm qua làm quá mức hắn đã nhận ra y?
Suy nghĩ một chút, không đâu, nếu hắn phát hiện thân phận thực sự của y chỉ sợ đã sớm bỏ trốn mất dạng!
“Thần muốn đi thăm song thân.” Thân thể cứng ngắc đứng bên cửa, chuyện đêm qua tiêu hao không ít thể lực hiện tại hắn chỉ muốn ngất.
“Chậm đã, trẫm đi cùng ngươi.” Nhìn ra hắn sắc mặt không tốt, vội đi đến giúp.
“Thần không dám phiền hoàng thượng bận rộn chuyện nước, không cần ngài phí tâm.” Muốn né tránh lại bị giữ lấy, khuôn mặt tuấn dật nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Tim đột nhiên tăng nhanh tiết tấu, lần này tiến cung diện thánh quả thật khác xa trước kia, thường ngày dù hoàng thượng thỉnh thoảng gặp hắn cũng không quan tâm quá mức giống hôm nay.