Uyển Kỳ thai nghén ngày một nghiêm trọng. Phác Ninh Vũ cũng khó khăn nhẫn nại, thường cùng hắn đi dạo hoa viên giải sầu. Bất quá dựa vào kinh nghiệm chưa từng chiếu cố qua ai của Phác Ninh Vũ, Tô Khuynh Ngôn có chút không yên lòng, chỉ biết bỏ ra thời gian đi tìm Uyển Kỳ hỏi thăm, thỉnh thoảng kêu hạ nhân tặng cho hắn vài thứ.
Chính là mấy ngày nay, vì Phác Ninh Vũ cơ bạn cách hai ba ngày lại ở phòng Tô Khuynh Ngôn đến đêm, thân thế Tô Khuynh Ngôn bị hao tổn không cách nào hoàn toàn hồi phục, thường thường sau khi hoan ái trước mắt liền biến thành màu đen, vài lần còn thiếu chút nữa là ngất đi. Bất quá Phác Ninh Vũ tựa hồ vẫn không phát hiện ra, Tô Khuynh Ngôn cũng không nói gì, cứ mặc hắn làm bậy.
Có đôi khi Phác Ninh Vũ sau khi hoán ái lền đứng dậy quay trở lại phòng của người mới kia, nói Uyển Kỳ buổi tối thấy không thiaur mái, nếu không có ai bồi liền làm loạn. Tô Khuynh Ngôn chỉ cười mở cửa cho hắn, bảo hắn chăm sóc tốt cho Uyển Kỳ. Chờ sau khi Phác Ninh Vũ rời đi, mới nhắm mắt lại, thẩm thẩm hô hấp, nắm chặt nắm tay chờ sự khó chịu trong lòng biến mất. Lúc này Tô Khuynh Ngôn ở trong cũng cười nhạo rằng cũng may Phác Ninh Vũ trở về bên kia, nếu không phải duy trì bộ dạng bình thản, đổi với cậu hiện tại mà nói, thật sự có điểm khó khăn. Cậu cũng không giống như lúc mới ban đâu, khi đó cho dù mỗi ngày hoan ái, Tô Khuynh Ngôn sắc mặt đều hồng nhuận, tinh thần sảng khoái. Hiện giờ vẫn là việc đó, liền tựa như một vòng lăng trì
(cực hình).
Nhưng thật ra Thẩm Hoài thấy sắc mặt Tô Khuynh Ngôn … càng ngày càng khó coi, không chỉ có một lần khiến Phác Ninh Vũ nhìn thấy khuôn mặt thâm đen. Có khi Thẩm Hoài mở miệng cơ hồ định chất vấn Phác Ninh Vũ, lại liền bị Tô Khuynh Ngôn dùng lời nói cười đánh gẫy, dẫn dắt thay đổi đề tài.
Vài lần xuống đây, Thẩm Hoài cũng thấy Tô Khuynh Ngôn không còn biện pháp nào. Lại nhìn Phác Ninh Vũ mấy ngày gần đây bộ dạng rạng rõ, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Đảo mắt đã qua năm tháng, bụng người mới kia ngày một trướng lên, thân hình Tô Khuynh Ngôn lại ngày một ngày gầy xuống.
Thẩm Hoài đối với loại tình cảnh này thật sự thấy không thuận mắt, bất quá ngây người ở lại hai tháng rồi dời đi. Phác Ninh Vũ chả quan tâm y, Tô Khuynh Ngôn cũng không có ở lâu, chỉ là dẫn Thẩm Hoài dọc theo đường đi ra ngoài rồi tỉ mỉ liệt kê ra những đồ vật cần thiết, kêu người đặt mua thỏa đáng,, lại tự mình giúp y chuẩn bị một xe ngựa tốt nhất, một xa phu quen tay. Bất quá vào ngày Thẩm Hoài rời đi, Tô Khuynh Ngôn phải ra thương điếm từ sớm, nên không tự mình đi tặng. Phác Ninh Vũ ở cửa tiễn Thẩm Hoài lên xe, lão quản gia nghe theo phân phó của Tô Khyunh Ngôn, đưa Thẩm Hoài lên quan đạo rồi mới hồi phủ.
Ai ngờ khi lão quản gia trở lại phủ, phát hiện bên trong phủ chính đã trở nên náo loạn. Lão quản gia vội vàng kéo một người lại hỏi, mới biết là do người mới kia bị sảy thai.
Lão quản gia nghe xong cơ hồ ngất đi, vội hỏi hạ nhân kia rốt cuộc tại sạo lại xảy ra chuyện, chính là hạ nhân kia tựa hồ cũng bị dọa không nhẹ, chỉ biết lắp ba lắp bắp nói Đại công tử, Đại công tử … Đại công tử hại Bát công tử sảy thai, hiện tại đại phu đang ở bên trong xem, chưa rõ tình hình sẽ như thế nào.
Khuôn mặt lão quản gia lúc này trở nên trắng bệch, vội vàng vọt tới chỗ người mới kia ở, mới vừa bước vào cửa sân, vừa hay nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang vung tay hung hăng tát lên mặt Đại công tử. Mặt Tô Khuynh Ngôn bị đánh liền lệch sang một bên, bên khóe miệng cũng đổ máu. Thế nhưng cậu tựa hồ không có cảm giác đau như bình thường, vẻ mặt vẫn bình thản như trước chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Phác Ninh Vũ, rồi mới hạ tầm mắt xuống.
“Là lỗi của ta, thực xin lỗi.” Tô Khuynh Ngôn nhẹ nhàng mở miệng.
Phác Ninh Vũ thấy bộ dạng cậu như vậy, hiện nhiên hỏa khí càng tăng cao.
“Ngươi … Ngươi có phải hay không là đố kỵ?! Ngươi trước kia tựa hồ thực lòng thực dạ đối với Uyển Kỳ, ta trong lòng thấy vui sướng, cố ý thường đến thăm ngươi, ai ngờ ngươi…” Phác Ninh Vũ nói rồi lại như muốn đưa tay lên.
Lão quản gia vội xông lên, “Thiếu gia, trước tiên xin ngài bớt giận!”
Phác Ninh Vũ nhìn khuôn mặt già nua của lão quản gia lộ ra nét khẩn thiết, cắn chặt răng, hung hăng nhìn chòng chọc Tô Khuynh Ngôn, đột nhiên quát lên một câu, “Hay là ngươi muốn tìm cớ để rời khỏi phủ trạch?!”
Thân mình Tô Khuynh Ngôn tựa hồ đơ lại, lông my vừa dài vừa thẳng run rẩy hai cái, đầu thủy chung ngẩng lên, tầm mắt lại như trước không nhìn về phía Phác Ninh Vũ.
Thời điểm không khí nơi này rơi vào thế giằng co, cánh cửa phòng sau lưng Phác Ninh Vũ chợt mở, đại phu đi ra, nhìn Phác Ninh Vũ thở dài, “Không thể giữ được đứa nhỏ.”
Nhìn sắc mặt hóa đen của Phác Ninh Vũ, thầy thuốc mới bỏ thêm một câu an ủi, “ Bất quá có thể bảo vệ người người lớn, hảo hảo điều dướng, đứa nhỏ muốn lại còn có thể có thôi.”
Phác Ninh Vũ sắc mặt vẫn đen như cũ, đi vào trong phòng, Uyển Kỳ không ngờ vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Phác Ninh Vũ nước mắt liền lầm rầm chảy xuống, bất quá khi hắn nhìn thấy Tô Khuynh Ngôn đi theo sau lão quản gia, tựa như nổi cơn điên muốn tiến lên, nhưng thân thể thật sự đau đớn vô lực không thể động đậy, đột nhiên nhìn thấy tiểu ngọc chẩm
(cái kê đầu làm bằng ngọc) trên giường, liền không quan tâm hướng Tô Khuynh Ngôn mà ném, ai ngờ thật sự ném trúng trán Tô Khuynh Ngôn.
Tô Khuynh Ngôn đau hừ một tiếng, lập tức huyết chảy như suối.
Phác Ninh Vũ lúc này mới ôm lấy Uyến Kỳ không cho hắn lộn xộn, “Được rồi, ngươi kích động như thế thân mình hiện tại sẽ chịu không dạy nổi.”
Rồi lại quay đầu sang nhìn Tô Khuynh Ngôn, thấy máu trên mặt cậu, máu kia cứ thuận theo mà chảy xuống, khiến cho ngoại bào màu xanh ngọc của cậu bị nhuôm đen một mảng lớn, Tô Khuynh Ngôn biểu tình vẫn như không có một tia thay đổi, cư như vậy đoan chính bình thản, đột nhiên cảm thấy cảnh này rất ngứa mắt, nhịn không được nhăn lấy đôi lông mày đen đem tầm mắt hướng về phía lão quản gia tay chân đang luốn cuống.
“Ngươi dẫn hắn xuống kiểm tra đi. Quái dọa người.”
Lão quản gia mặt trắng bệch vội thưa dạ đi làm, rồi đỡ lấy Tô Khuynh Ngôn xoay người rời đi.
Lúc hai người đi tới cửa, Phác Ninh Vũ đột nhiên mở miệng, “… Ngươi nếu thật sự muốn rồi đi, hãy đi đi.”
Tô Khuynh Ngôn thân ảnh rõ ràng dừng lại, rồi trong phong mới truyền đến tiếng cậu cúi đầu trả lời.
“Ân.”
Phác Ninh Vũ thấy bóng lưng Tô Khuynh Ngôn không quay đầu lại, khẽ nhíu mày. Nhưng trong lòng ngực, Uyển Kỳ đã khóc một lúc lâu vẫn không ngừng khóc kiến hắn không thể không đem tinh lực quay lại, nhẹ giọng dỗ dàng.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng khóc bi thiết đứt quãng của người mới kia.