Ra khỏi cửa sân khu viện của người mới, Tô Khuynh Ngôn liền nhẹ nhàng nhanh chóng đẩy lão quản gia đang muốn đỡ cậu đi tìm đại phu, đi một mình về chỗ mình ở. Lão quản gia nhìn bóng lưng quật cường của cậu, mắt không nhịn được ửng đỏ. Tấm lưng cao thẳng quật cường kia, tưởng như trong một giây đó đã muốn oằn gãy.
Tô Khuynh Ngôn cảm giác mỗi bước đều như đang đi trên đám mây trong mộng, thế gian trước mắt đều trở nên biến dạng như muốn sụp đổ, ánh mắt giống như không thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh nữa. Cho nên cậu không thể không chầm chậm, vững vàng đi từng bước. Nhưng cùng lúc đó, thần trí cậu lại dị thường thanh tỉnh, cậu thậm chí không cần nhìn, phải mở mắt nhìn, cũng cảm thấy người bên cạnh ngẫu nhiên hoặc đồng tình hoặc hoảng sợ hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chỉ là không có người đi đến dìu cậu. Không ai còn dám tới gần cậu.
Tô Khuynh Ngôn cuối cùng chậm rãi đi vào phòng mình, trong nháy mắt đóng cửa phòng, cậu đột nhiên có một tia hoảng hốt, nhất thời ngơ ngác đứng ở nơi đó. Cậu đột nhiên cảm giác không rõ mình rốt cuộc đang sống, hay đã chết rồi.
Nhưng miệng vết thương trên trán vừa nãy không có bất kỳ cảm giác nào sâu sác nay đột nhiên đau đớn đến tê liệt.
Rất đau. Cho nên, cậu còn sống.
Tô Khuynh Ngôn cười vài tiếng không thành thanh, đưa tay muốn đem máu tươi đang chảy xuống mắt lau sạch, lại phát hiện cho dù máu đã ướt đẫm cả bàn tay, máu đỏ lại tiếp tục chảy xuống ngày một nhiều che khuất thế giới trước mắt cậu.
Tô Khuynh Ngôn đi đến bên giường, có chút thoát lực ngã ngồi xuống giường. Qua một mạt máu đỏ trước mắt, cậu đột nhiên nhìn thấy treo đầu giường cái như ý kết
(dây đeo như ý*) nho nhỏ, đột nhiên nhớ tới ngày thứ hai cậu cùng Phác Ninh Vũ quen biết, Phác Ninh Vũ đã cười rồi từ trên cây sào lấy xuống cái như ý kết này, cầm tay đem như ý kết dặt vào trong lòng bàn tay cậu, lúc đó tay Phác Ninh Vũ ấm áp như thế nào thì ánh mắt hắn cũng ôn nhu như thế; câu còn nhơ vào đêm tân hôn của hai người, Phác Vũ Ninh đã cẩn thận đem như ý kết này treo ở đầu giường, nói bọn họ nhất định sẽ vĩnh kết đồng tâm, rồi mới gắt gao khiến cậu biết lồng ngực hắn co bao nhiêu ấm áp, dừng trên môi cậu hôn sâu khiến cậu biết thế nào là thâm tình.
Định thần lại, hết thảy hoảng hốt đều chỉ là một giấc mộng. Bất quá là một giấc mộng mà thôi.
Tô Khuynh Ngôn không nhịn được mà cười rộ lên. Chỉ là trong tiếng cười tựa hồ không còn chút phóng túng, ngược lại chỉ là những tiếng thở dốc đứt quãng. Cười cười cậu chậm rãi đem tay ôm lấy cơ thẻ mình, cuộn mình thành một khối. Tô Khuynh Ngôn đột nhiên cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức máu đều như kết thành băng tra
(mảnh băng vỡ), từng mảnh băng tra nho nhỏ thuận theo máu trong người mà lưu động, một đường vết thương trải rộng, quả thực đau đớn không chịu nổi. Đáng sợ nhất chính là băng tra kia tựa hồ đang chậm rãu chảy về phía trái tim, cái cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế
(dịch nôm na là xé tim nứt phổi:(() này, làm cho cậu muốn lấy tay móc trái tim của mình ra.
Đột nhiên một trận buồn nôn phiên giang đảo hải
(cực kỳ tệ hại) làm cậu vội vàng chạy tới bên cửa sổ, kịch liệt nôn mửa liên tục, chỉ cảm thấy ước gì có thể đem dạ dày nhổ ra hết. Thẳng đến khi nôn cũng không nổi nữa, Tô Khuynh Ngôn mới chầm chậm tựa vào tường trượt ngồi xuống đất. Chính là chỉ sau đó một lúc, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cuộc giằng co lặp lại vài lần, Tô Khuynh Ngôn cuối cùng trước mắt tối sầm không thể đứng dậy nữa.
Tuy rằng cơ thể tựa hồ đã đến cực hạn, thần trí Tô Khuynh Ngôn lại chậm rãi tỉnh táo lại. Cảm giác bất ổn mãnh liệt chậm rãi xuất hiện trong lòng. Rất nhanh, cậu đột nhiên mở to hai mắt. Trong mắt cậu tràn đầy tuyệt vong, vừa rồi lại tựa hồ chợt lóe lên một tia hi vọng. Bất quá giờ phút này, khuôn mặt đẫm máu cũng vô pháp che được sắc mặt trắng bạch của cậu.
Tpp Khuynh Ngôn nhắm mắt lại tiếp tục im lặng ngồi một hồi, đến lúc cậu mở mắt ra, ánh mắt trở nên trong trẻo kiên định. Cậu gắng sức bám vào tường đứng lên, đi đến bên chậu nước, bắt đầu dùng khăn tơ cẩn thở xử lý miệng vết thương trên trán mình.
Phác Ninh Vũ cùng Uyển Kỳ ở trong phòng tĩnh dướng bảy tám ngày, cơ hồ chưa từng xuất môn. Nhưng không biết sao mấy ngày nay hắng nhớ đến Tô Khuynh Ngôn ngày đó mặt đầy máu tươi, khuôn mặt tái nhợt cùng bộ dạng lẳng lặng đứng nơi đó, trong lòng liền không hiểu sao có chút lo âu.
Phác Ninh Vũ tự nhận mình không phải là một nam nhân tốt, nhưng Tô Khuynh Ngôn trong lòng hắn địa vị có chút đặc biệt. Dù sao Tô Khuynh Ngôn là người đầu tiên cho hắn biết thế gian này có thứ cảm giác gọi là ‘ấm áp’. Chỉ là sau đỏ hắn cũng chậm rãi phát hiện ra nguyên lại loại ấm áp này không phải chỉ có mình Tô Khuynh Ngôn có thể cho hắn, hắn bắt đầu nhịn không được mà lần lượt nếm thử, lần lượt trải nghiệm, có vài người có thể cho hắn một sự ấm áp tạm thời, mà cũng có một người có thể cho hắn sự ấm áp lâu dài. Tựa như Tô Khuynh Ngôn.
Mấy ngày qua đi, Phác Ninh Vũ tâm tình dần dần bình lặng xuốn. mới bắt đầu có chút bận tâm đến Tô Khuynh Ngôn, Hắn gọi lão quản gia đến, vốn đinh hỏi một chút về tình hình hiện tại của Tô Khuynh Ngôn, ai ngờ lão quản gia trên mặt mang vài phần nói không nên lời thở dài, từ trong ngực lấy là một phong thư.
Phác Ninh Vũ nghi hoặc cầm lấy xem, không ngờ đó là một phong thư từ biệt.
Tô Khuynh Ngôn đi rồi.
Chỉ để lại một phong thư mỏng, vài cầu ngắn ngủi, cùng một căn phòng trống rỗng không chủ nhân.
Phác Ninh Vũ lúc này mới nhớ tới lời nói nhảm lúc đó của mình.
Người nếu thật sự muốn đi, hãy đi đi.
Chỉ là Phác Ninh Vũ chưa từng nghĩ tới Tô Khuynh Ngôn sẽ thật sự đi. Cậu tại sao lại có thể đi!?
Người kia tuy rằng luôn lẳng lặng không nói nhiều, lại luôn bồi bên cạnh hắn, chuẩn bị hết thảy mọi việc trong nhà, tất cả những gì hắn nghĩ tới hay không, cậu đều an bài thỏa đáng; đến nỗi trong lòng Phác Ninh Vũ luôn có một ý niệm trong đầu, mặc kệ chung quang có thay đổi thế nào, Tô Khuynh Ngôn chắc chắn sẽ không rời đi, sẽ thủy chung ở bên cạnh hắn.
Chỉ là người này hiện tại đã thực sự đi rồi.
Đi cũng thật vội vàng, ngay cả một chút trì hoãn cũng không có.
Phác Ninh Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, thực sự cảm giác như thiếu mất gì đó.
* Như ý kết: