Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 14

Chương 14

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

“Anh thật sự coi tôi là tài xế à?” Tạ Vũ Xuyên nói vọng qua gương chiếu hậu, đúng lúc Bạch Du đang chuẩn bị leo lên ghế sau.

Nghe vậy, Bạch Du bật cười, rút chân vừa đặt lên ghế sau về, rồi không chút do dự mở cửa ghế phụ phía trước.

“Vậy tôi có phải nên trả tiền xe lần trước trước đã không?” Bạch Du đưa túi đồ trong tay cho Tạ Vũ Xuyên “Diệp Ti Thừa nhờ tôi mang cho cậu ít xoài sấy dẻo.”

Tạ Vũ Xuyên mỉm cười, nhận lấy chiếc túi, liếc mắt nhìn rồi tiện tay đặt ra ghế sau. Bóng đêm che khuất nụ cười nơi khóe miệng cậu, nhưng cũng khiến đường nét sắc lạnh nơi khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Bạch Du nhân lúc trời tối lén nhìn Tạ Vũ Xuyên, nhưng cũng chỉ dám nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại, không dám nghĩ xa hơn.

Tạ Vũ Xuyên tất nhiên không phát hiện. Trước khi nổ máy, cậu đưa cho Bạch Du chiếc bánh mà lúc nãy mình đang ăn dở, chỉ còn vài miếng.

Bạch Du giúp cậu đặt lại chiếc nĩa cắm trong bánh về chỗ cũ, rồi đậy nắp hộp lại. Trong khoảnh khắc trước khi đậy nắp, Bạch Du thực sự rất muốn giả vờ như mấy gã trai thẳng, hỏi đùa rằng có muốn anh đút thêm một miếng không. Nhưng lý trí đã nhắc nhở anh, không thể làm vậy.

Dù sao anh cũng không phải trai thẳng thật sự và mối quan hệ giữa hai người họ cũng chưa đủ thân thiết để nói những câu đùa kiểu đó.

Bạch Du không đến mức thất vọng, chỉ cúi đầu chỉnh lại chiếc hộp bánh, rồi tiện miệng hỏi: “Cậu thích ăn xoài sấy à?”

“Ban đầu thì không thích lắm,” Tạ Vũ Xuyên gõ nhẹ lên vô-lăng, như nhớ đến gì đó liền bật cười “Nhưng bây giờ lại thích rồi.”

“Vậy à.” Bạch Du để cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.

Thật ra anh không giỏi giao tiếp lắm. Ban đầu chọn học làm bánh cũng vì thích công việc mang tính độc lập, không cần tiếp xúc với quá nhiều người.

May mà sau này đi làm giáo viên, anh mới dần học được cách nói chuyện với người khác.

Nếu không, có khi đến 26 tuổi rồi vẫn còn độc thân, cuối cùng còn bị đưa lên mạng tìm người yêu.

Tạ Vũ Xuyên có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Bạch Du. Nhân lúc đèn đỏ, cậu quay sang nhìn anh và nói: “Sao lại chỉ ‘vậy à’ thôi? anh không định hỏi vì sao bây giờ tôi lại thích sao?”

Bạch Du đành phải đi theo nhịp trò chuyện của cậu: “Vậy, tại sao bây giờ cậu lại thích rồi?”

Tạ Vũ Xuyên sững lại một chút, rồi không nhịn được mà bật cười. Cậu chống tay thành nắm đặt lên môi, quay đầu nhìn ra cửa kính xe, che đi nét ngượng ngùng trên mặt.

Bạch Du không hiểu mình đã nói sai điều gì. Rõ ràng là Tạ Vũ Xuyên bảo anh hỏi mà? Nhưng nhìn cậu ấy cười vậy lại cảm thấy như mình nói sai mất rồi.

Ánh đèn đỏ cấm xe bắt đầu nhấp nháy. Tạ Vũ Xuyên nhìn Bạch Du qua cửa kính phản chiếu ánh đèn nhấp nháy sáng tối bất định. Vì cổ áo dày mà gò má của Bạch Du trông tròn tròn, đôi mắt to tròn, khuôn mặt đỏ ửng dưới ánh đèn, khiến Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ đến những bức tranh vẽ em bé dán trên tường nhà bà ngoại mỗi dịp Tết hồi nhỏ.

“Sao anh lại ngoan thế này.”

Trước khi đạp ga, Tạ Vũ Xuyên buột miệng nói một câu như vậy. Chỉ vì một câu nói bất chợt ấy mà Bạch Du bối rối suốt cả chặng đường, mãi đến khi xuống xe mới dần lấy lại bình tĩnh.

Bạch Du đứng bên đường, nhìn theo chiếc xe của Tạ Vũ Xuyên khuất dần nơi góc phố rồi mới quay người đi vào khu chung cư. Vừa về đến nhà thì nhận được một đường link do Tiết Vi Vi gửi. Mở ra xem thì ra là một trang đánh giá từ bên thứ ba rất có uy tín, hóa ra cô ấy đã đăng ký tài khoản cho “Tinh Tự”.

Bạch Du không biết chỉ trong một buổi sáng, Tiết Vi Vi và hội bạn của cô ấy đã làm được nhiều việc như vậy. Anh lướt qua những bức ảnh được chụp tỉ mỉ, là có thể hình dung được lúc họ chụp ảnh đã nghiêm túc và chăm chút đến mức nào.

Phong cách tối giản mà tinh tế, bánh ngọt đẹp mắt, và tất nhiên còn có anh chủ quán điển trai, Bạch Du đọc từng dòng mô tả sống động, không khỏi cảm phục khả năng quảng bá của Tiết Vi Vi.

Tạ Vũ Xuyên thả Bạch Du xuống bên lề đường, người kia cứ đứng ngay ngắn ở đó, nhìn theo hướng cậu rời đi. Dù không thấy rõ biểu cảm, Tạ Vũ Xuyên cũng có thể đoán được phần nào.

Rõ ràng mới quen nhau hơn một tháng, thời gian ở bên nhau cũng không nhiều, nói chuyện lại càng không thoải mái như khi ở cùng Lang Dịch hay mấy người bạn khác, thế nhưng Tạ Vũ Xuyên lại cảm thấy giữa mình và Bạch Du có một sự ăn ý kỳ lạ, dù có thể chỉ là cảm giác từ một phía của cậu.

Chỉ là đến tận lúc Bạch Du xuống xe, Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa nói lý do tại sao mình lại đột nhiên thích ăn xoài sấy.

Tạ Vũ Xuyên về đến nhà đúng giờ ăn cơm, không chỉ khiến Thẩm Yên thấy bất ngờ, mà ngay cả Tạ Bạc Lâm vốn chẳng hay thể hiện cảm xúc cũng thấy lạ.

“Tiểu Xuyên sao lại về vậy?” Thẩm Yên vừa bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn vừa tò mò hỏi con trai sao lại đột nhiên về nhà mà không báo trước.

“Đây là nhà nó, nó về chẳng phải chuyện bình thường sao.” Tạ Bạc Lâm nhận lấy đôi đũa trong tay Thẩm Yên.

Thẩm Yên vỗ tay ông một cái, làm nũng: “Aiya, em đâu có ý đó.”

Thẩm Yên được Tạ Bạc Lâm chiều từ nhỏ, nên mỗi lần nói chuyện với ông đều mang theo giọng điệu dịu dàng như thiếu nữ. Tạ Vũ Xuyên đã quen với cảnh tượng này từ lâu.

Chỉ là càng lớn, cậu càng thấy khó tin, bởi vì cậu thật sự rất giống ba mình, từ ngoại hình đến tính cách. Nên cậu biết mình không thể nào làm được như ông, thậm chí chỉ cần nghĩ đến việc phải dỗ dành ai đó là đã thấy cả người khó chịu.

Tạ Vũ Xuyên đặt hộp bánh mang theo lên bàn ăn. Giữa hai đĩa rau xanh, chiếc bánh kem đỏ rực với dâu tây nổi bật đến mức nhìn là muốn ăn ngay.

“Con mua cái này à? Con trai mẹ mở lòng rồi sao? Hay là ai tặng vậy?” Thẩm Yên quả không hổ danh là mẹ ruột của Tạ Vũ Xuyên, hỏi một câu đúng ngay trọng tâm.

Chiếc ruy băng lướt qua kẽ tay của Tạ Vũ Xuyên, mang theo cảm giác tê tê nhè nhẹ nơi gốc ngón. Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại cuộn lại sợi ruy băng đó, vốn dĩ đã dùng rồi, nhưng đến khi nhận ra thì túi áo đã có thêm một cục ruy băng tròn tròn.

Dĩ nhiên Thẩm Yên không bỏ qua chi tiết này. Bà nháy mắt với Tạ Bạc Lâm, rồi thong thả bước tới gần Tạ Vũ Xuyên, dè dặt hỏi: “Là người thích con, hay là người con thích?”

Tạ Vũ Xuyên nhíu mày, rồi quay sang hỏi: “Ba, ba không quản mẹ con à?”

Tạ Bạc Lâm vẫn điềm nhiên gắp một miếng sườn bỏ lên cơm, thái độ với sự tò mò của vợ đúng kiểu đã thành thói quen: “Đợi con có vợ rồi sẽ hiểu.”

Tạ Vũ Xuyên lười đến mức không thèm hỏi hiểu cái gì. Chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện tình cảm lãng mạn lặt vặt thôi, cậu không muốn tự rước bực vào người. Vậy nên không nói lời nào, rút dao nhựa và đĩa giấy từ dưới hộp bánh ra, ngắm nghía một lúc vẫn không biết nên cắt từ đâu, liền trực tiếp dùng tay nhấc quả dâu ở giữa lên cho vào miệng, rồi mới hạ dao xuống cắt.

Vị ngọt của dâu đúng như cậu đoán, vừa cắn một cái, nước trái cây liền bùng nổ trong miệng. Nhưng vì vừa mang từ ngoài vào, quả dâu vẫn còn lạnh, khiến Tạ Vũ Xuyên không khỏi rùng mình một cái.

Tạ Vũ Xuyên cắt miếng bánh đầu tiên đưa cho Thẩm Yên, lúc di chuyển, quả dâu trên cùng theo lớp kem suýt chút nữa rơi khỏi đĩa.

Thẩm Yên không hề hoảng, thản nhiên dùng nĩa gắp lấy, cắt một nửa bánh và đưa cả hai thứ vào miệng.

“Ừm, ngon thật đấy.” Thẩm Yên khen chân thành ngợi, nhưng vẫn không tin đây là bánh do Tạ Vũ Xuyên tự mua.

“Đối diện tiệm ‘Núi Tuyết’ có cửa hàng bánh ngọt mới mở, hôm nay là ngày khai trương, ông chủ tặng lúc đóng cửa.” Tạ Vũ Xuyên cũng nếm thử một miếng bánh. Dường như đã quên mình lúc ở trong xe đã ăn gần hết một phần, nhưng vẫn rất hài lòng mà gật đầu.

Thẩm Yên thấy đứa con trai gần như đã bỏ đường mấy năm nay giờ ăn bánh ngọt ngon lành như vậy, không khỏi ngạc nhiên. Giả vờ hỏi vu vơ: “Làm được bánh ngon như vậy, lại còn trình bày đẹp, chắc chủ tiệm là một cô gái xinh xắn đúng không?”

Tạ Vũ Xuyên cụp mắt như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, một lúc sau mới đáp: “Đúng là rất xinh, nhưng không phải cô gái, mà là một cậu trai.”

**

Bên phía Bạch Du, anh nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được, lúc này mới nhớ ra hình như Tiết Vi Vi đã gửi ảnh chụp chung với Tạ Vũ Xuyên và mấy người kia cho mình.

Anh lôi điện thoại từ dưới gối ra, lướt đến đoạn chat với Tiết Vi Vi, lưu ảnh vào album trước rồi mới mở lên xem lại.

Trong ảnh, Bạch Du cười có hơi ngốc nghếch, không rõ là vì vui do tiệm mới khai trương, hay là vì người đứng cạnh là Tạ Vũ Xuyên. Anh nhìn cái dáng đứng thẳng tắp, ngây ngô của mình mà không hề nhận ra lúc chụp ảnh, Tạ Vũ Xuyên đang khoác tay lên vai anh.

Bạch Du phóng to gương mặt Tạ Vũ Xuyên, càng nhìn kỹ càng thấy rõ vết sẹo trên xương lông mày. Lúc lần đầu gặp, anh còn có chút sợ người này, vậy mà giờ nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai.

Bạch Du lại mở đoạn tin nhắn thoại kia ra, đoạn mà anh đã cẩn thận lưu lại. Rõ ràng trong nhà chỉ có một mình, vậy mà anh vẫn ngượng đến mức chui đầu vào chăn.

Không lâu sau, một giọng nam trầm thấp xuyên qua lớp chăn vọng ra —

“Cảm ơn ông chủ Tiểu Bạch.”

Hết chương 14

Bình Luận (0)
Comment