Chương 15
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Một tuần sau khi mở cửa, số lượng khách đến tiệm của Tinh Tự ngày càng đông hơn.
Có một số cô gái có thể gọi là hot girl mạng ngày nào cũng lượn lờ tìm kiếm các quán nhỏ để check-in, quán mới đương nhiên là điểm đến không thể bỏ lỡ.
Hai bên phố Bắc Lý đầy lá cây pháp đồng rụng, những bức ảnh đã chỉnh màu khiến các quán nhỏ ở giữa con phố ấy trông chẳng khác gì một góc lãng mạn bên đường phố nước Pháp.
Phải nói rằng mỗi chiếc bánh do Bạch Du làm ra đều rất tinh xảo, hương vị là sự hòa quyện giữa vị kem ngậy và mùi trái cây thanh mát, ăn vào không bị ngấy, chụp hình lên thì kể cả không dùng filter cũng rất hấp dẫn.
Điều quan trọng hơn cả là ông chủ thật sự rất đẹp trai.
Phần lớn fan của những cô gái này cũng đều trạc tuổi với Bạch Du, vốn đã bị thu hút bởi những bức hình đầy màu sắc về các món tráng miệng trên mạng, nay biết thêm ông chủ đẹp trai thì lại càng muốn quay lại thăm quán nhiều hơn.
Về điểm này thì Bạch Du cũng có chút phiền não. Anh rất vui vì tiệm mình được nhiều người biết đến, nhưng lại không muốn bản thân trở nên nổi tiếng vì điều đó.
May mắn là những cô gái ấy đều rất lễ phép và biết giữ chừng mực, chỉ chụp lén bóng lưng hoặc góc nghiêng của anh, đăng lên mạng thì đa số chỉ là một bóng hình mờ mờ.
Sau khi đóng cửa tiệm, Bạch Du thường tranh thủ thời gian để xem đánh giá, đến giờ mỗi lần đọc được bình luận khen ngợi anh vẫn còn thấy ngượng ngùng.
Thật ra anh rất muốn gửi đường link bài đánh giá vào nhóm chat ba người trong gia đình, nhưng lại sợ ba mẹ sẽ nghĩ rằng anh đang cố chứng minh không có họ mình vẫn sống tốt. Cuối cùng, ngón tay cứ lưỡng lự mãi trên nút gửi mà vẫn không nhấn xuống.
Có thành quả mà lại không có ai để chia sẻ là một điều rất đáng tiếc. Bạch Du đóng trang đánh giá lại, mở nhóm chat có Tạ Vũ Xuyên, gửi vào đó một biểu cảm bánh gato có sẵn trong điện thoại.
Những ngày qua tiếp xúc, mối quan hệ giữa Bạch Du và bọn họ ngày càng thân thiết, lần đầu tiên anh cảm nhận được bạn bè còn có thể đối xử với nhau như thế.
[Lang Dịch: Tiểu Bạch hôm nay bận quá, trưa nay tôi định qua quán uống ké cốc cà phê, ai dè cả quán toàn con gái, dọa tôi chạy mất dép.]
[Diệp Ti Thừa: Hahaha ợ một cái]
[Lang Dịch: Ông chủ Tiểu Bạch nhan sắc đỉnh cao, tôi lướt mấy lượt thấy toàn bài khen ảnh.]
[Yến Tuy: Ngày nào cũng Tiểu Bạch Tiểu Bạch, vừa ăn bánh lại có cà phê, chỉ mình tôi là sống trong thế giới đầy tổn thương thôi.]
[Tạ Vũ Xuyên: Thế thì cậu quay về đi, tôi mời.]
[Yến Tuy: Gì chứ, sao lại là cậu mời, tôi cũng muốn ăn đồ Tiểu Bạch mời cơ.]
Bạch Du thật sự rất thích xem họ đấu khẩu trong nhóm, cười rồi ngả lưng xuống giường, nhấn gửi một dòng trả lời.
[Bạch Du: Được thôi, đợi cậu quay về là mời ăn bánh.]
Nhận được phản hồi, Yến Tuy như một con husky thông minh, bắt đầu tấn công tất cả mọi người trừ Bạch Du.
Ngay khi Bạch Du đang thắc mắc vì sao Tạ Vũ Xuyên đột nhiên im lặng, người vốn đang mất tích lại bất ngờ gửi tin nhắn riêng cho anh trên WeChat.
[Tạ Vũ Xuyên: Anh không cần để ý đến Yến Tuy đâu, cậu ta vốn dĩ là người như thế, nghĩ gì làm nấy.]
[Bạch Du: Không sao mà, vốn dĩ tôi cũng định tặng rồi, mọi người đều như nhau cả.]
Sau khi gửi đi, Bạch Du thấy tên Tạ Vũ Xuyên trên khung chat hiện “đang nhập…”, nhưng đợi một lúc lại dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Bạch Du tưởng Tạ Vũ Xuyên sẽ không trả lời nữa, thì tin nhắn của cậu lại bất ngờ xuất hiện.
[Tạ Vũ Xuyên: Tôi cũng vậy sao?]
Nội dung chẳng đầu chẳng đuôi khiến Bạch Du hơi mơ hồ, anh đoán có lẽ Tạ Vũ Xuyên gửi nhầm người, liền gửi một sticker mèo gãi đầu.
[Tạ Vũ Xuyên: Miếng bánh anh tặng tôi khác với của bọn họ.]
Bạch Du có cảm giác như bị người ta nhìn thấu tâm tư, nhất thời thấy căng thẳng, trong đầu vụt lên hình ảnh Tạ Vũ Xuyên lộ vẻ ghê tởm sau khi biết anh thích cậu ấy.
Bạch Du bật dậy khỏi giường, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bắt đầu hối hận vì sao lại đối xử khác biệt với Tạ Vũ Xuyên. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới làm bạn, người có chút đầu óc cũng sẽ thấy kỳ lạ.
Anh không biết phải giải thích thế nào mới không khiến Tạ Vũ Xuyên nghi ngờ, ngón tay luống cuống gõ chữ trên màn hình, nhưng không thể ghép thành câu hoàn chỉnh.
[Tạ Vũ Xuyên: Khó trả lời vậy sao?]
[Tạ Vũ Xuyên: Chẳng phải vì anh thân với tôi nhất sao?]
Khi Bạch Du đọc đến câu đầu tiên, toàn thân anh lạnh toát, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tiêu rồi, Tạ Vũ Xuyên nhất định là đã biết rồi. Nhưng đến khi thấy câu thứ hai, anh như bị ai đó ném mạnh trở lại giường, cả người bỗng trở nên mềm nhũn, đến mức không cầm nổi điện thoại.
Bạch Du cảm thấy ánh đèn huỳnh quang trên đầu chói mắt quá, anh đưa tay che mắt lại, rồi không nhịn được khẽ bật cười: “Đúng là thẳng nam chết tiệt.”
Sau lần sự cố nhỏ ấy, Bạch Du không dám tiếp tục thử thách giới hạn nữa. Ngoài việc trò chuyện cùng mọi người trong nhóm, thỉnh thoảng anh chỉ làm chút đồ ngọt để họ đến lấy.
Cuối cùng Yến Tuy cũng kết thúc lịch trình, được gặp Tiểu Bạch thần tiên mà đám bạn vẫn hay nhắc đến.
Ngày thứ hai sau khi về, Yến Tuy đã đến tiệm Tinh Tự. Trong nhóm, cậu là người thích đồ ngọt nhất, nếu không thì đã chẳng cất công gửi xoài sấy từ tận Hải Nam về cho mọi người.
Cậu còn chưa bước chân vào cửa tiệm nhà mình đã vội chạy tới tìm Bạch Du. Không quan tâm Bạch Du có nhận ra mình hay không, cậu cứ thế cúi người, dí sát mặt vào tủ kính ngắm bánh ngọt.
Nói thật thì khách hàng mỗi ngày của Tinh Tự đa phần là nữ, thỉnh thoảng có nam giới thì cũng là đi cùng bạn gái. Kiểu một mình đến xem bánh như Yến Tuy thật sự rất hiếm.
Bạch Du nghĩ cậu ta đến chọn bánh cho bạn gái, liền tốt bụng hỏi: “Cần tôi giới thiệu giúp không?”
Hiện tại, các loại bánh trong tiệm đã phong phú hơn nhiều so với lúc mới khai trương, có khá nhiều món mà Yến Tuy chưa từng thấy. Cậu vừa muốn ăn chiếc bánh su kem trái cây to bằng nắm tay, lại vừa muốn thử bánh phô mai trà đỏ caramel.
Yến Tuy đứng thẳng dậy, ngượng ngùng gãi má, nói: “Ông chủ Tiểu Bạch, anh thấy cái nào ngon nhất?”
Chỉ có mấy người trong nhóm mới gọi cậu như vậy, mà Bạch Du lại chưa từng gặp người trước mặt, nhìn nước da rám nắng đều màu, anh gần như buột miệng hỏi: “Cậu là Yến Tuy đúng không?”
Yến Tuy không ngờ mình bị nhận ra nhanh vậy, có chút đắc ý, cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều: “Sao anh đoán ra được? Có phải mấy người họ suốt ngày nhắc đến tôi trước mặt anh không?”
Bạch Du bị cậu làm cho bật cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng, khẽ mím môi gật đầu.
Nụ cười của Bạch Du mang lại cảm giác rất yên bình. Dù miêu tả một chàng trai như vậy có hơi không đúng, nhưng Yến Tuy thoáng cái đã hiểu được tâm lý của Lang Dịch. Cậu bất giác nhớ lại lúc trước Lang Dịch từng kín đáo bày tỏ rằng có cảm tình với Bạch Du, nhưng chuyện đó đến giờ có vẻ đã không còn tiến triển gì nữa.
Yến Tuy nghĩ có lẽ nên tìm cơ hội hỏi Lang Dịch xem sao. Khi hoàn hồn lại, Bạch Du đã chuẩn bị xong một chiếc bánh su kem và một bánh phô mai trà đỏ caramel cho cậu.
“Cái này, cái này sao mà dám nhận chứ.” Yến Tuy ngượng ngùng, chùi tay vào quần, “Tôi nói đùa thôi chứ không có ý bắt anh mời thật đâu.”
Ngày đầu khai trương mà tặng chút quà cho hàng xóm thì còn chấp nhận được, chứ giờ đã gần đầy tháng mở tiệm, mà giai đoạn trang trí cậu cũng chẳng giúp được gì, thật lòng thấy ngại nếu nhận bánh miễn phí.
“Cầm đi, sau này còn nhiều cơ hội. Biết đâu một ngày nào đó tôi còn phải nhờ cậu dạy bơi ấy chứ.”
Bạch Du là con vịt cạn chính hiệu, đã muốn học bơi từ lâu. Từ khi biết Yến Tuy là cao thủ lướt sóng, h*m m**n học bơi lại càng trỗi dậy.
Sáng hôm đó, Tạ Vũ Xuyên làm sandwich ở nhà, tiện tay làm thêm một phần, định đến sớm mang cho Bạch Du. Không ngờ vừa bước vào cửa thì thấy cậu bạn thân mất tích gần hai tháng Yến Tuy đang ở cùng với Bạch Du và câu nói khó hiểu kia.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Tạ Vũ Xuyên ngay lập tức tụt dốc. Cậu nhanh chân bước đến, đặt sandwich trước mặt Bạch Du, đúng lúc thấy trong tay Yến Tuy cầm hai hộp bánh.
“Anh cho cậu ta hai cái?” lúc này Tạ Vũ Xuyên thực sự là trẻ con đến cực điểm. Chính cậu cũng không lý giải được vì sao lại buột miệng hỏi như thế, chỉ đành gượng mặt, giả bộ lạnh lùng kiểu tôi chẳng thèm dỗ ai cả.
Nào ngờ trong mắt Bạch Du, hành động này chẳng khác gì một đứa em đang tranh giành sự cưng chiều. Với kinh nghiệm từng dạy học, anh càng dễ hiểu hơn.
Bạch Du rất tự nhiên cầm sandwich, dịu dàng mỉm cười với cậu, nói: “Yến Tuy mới về mà.” Rồi anh nghiêng người lại gần, cố ý hạ giọng: “Không phải tôi cũng cho cậu hai cái sao?”
Lúc này Tạ Vũ Xuyên mới thuận theo bậc thang Bạch Du đưa xuống, nhưng rồi lại nhớ tới lời vừa nghe lúc vào cửa.
“Anh muốn học bơi à?”
Dù Yến Tuy có đần độn cũng không phải kẻ ngờ nghệch. Trong nhóm, cậu là người có kinh nghiệm yêu đương nhiều nhất, từng vì yêu qua mạng hồi cấp ba mà bị ba đánh cho một trận.
Tạ Vũ Xuyên thế này, rõ ràng là có vấn đề.
Thế nên Yến Tuy quyết định giúp bạn mình một tay: “Tiểu Bạch, để Xuyên Nhi dạy anh đi. Nó bơi chuyên nghiệp đấy, từng giành giải trong trường đó.”
Hết chương 15