Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 16

Chương 16

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du thực sự rất muốn học bơi, nhưng chỉ cần nghĩ đến người dạy mình là Tạ Vũ Xuyên, anh lại có chút không dám nhận lời.

Ngay cả khi Tạ Vũ Xuyên mặc quần áo, Bạch Du cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của cậu ta. Nếu đến bể bơi thì còn đâu nữa, chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, Bạch Du sợ mình sẽ có phản ứng ngay tại chỗ.

Còn chưa kịp từ chối thì Tạ Vũ Xuyên đã đồng ý trước rồi.

Thế nhưng buổi huấn luyện bơi đầy thấp thỏm chưa đến được thì trận tuyết đầu tiên của năm nay đã âm thầm rơi xuống vào một ngày đầu tháng 12.

Buổi sáng, Bạch Du bị đồng hồ báo thức đánh thức. Việc đầu tiên sau khi xuống giường là kéo rèm cửa ra, kết quả là bị màu trắng phủ đầy bên ngoài cửa sổ làm chói mắt.

Trên đường chạy và bụi cây trong khu dân cư đã phủ đầy một lớp tuyết dày, từ ô cửa sổ phía bên kia nhìn ra, xe ủi tuyết của công nhân vệ sinh không biết đã đi qua mấy lượt.

Những bông tuyết lớn rơi dày đặc gần như che kín màu sắc vốn có của bầu trời. Lần đầu tiên Bạch Du cảm nhận rõ ràng đến vậy về một trận tuyết rơi. Dù trước đó đã xem không biết bao nhiêu video, cũng từng tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng đều không thể so với cảm giác chấn động khi tận mắt chứng kiến.

Tuyết rơi im lặng suốt cả đêm như vậy, cho đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bạch Du nhanh chóng chuẩn bị xong, ra khỏi nhà sớm hơn thường ngày gần nửa tiếng.

Anh mặc chiếc áo phao dày nhất từ trước đến nay, quấn khăn choàng kín đến gần nửa khuôn mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi vừa mở cửa khu nhà ra thì vẫn bị một cơn gió mạnh thổi lùi lại.

Bạch Du một mình đứng ngẩn người tại chỗ, ngây ngô cười, không quên cảm thán: “Đây chính là tuyết rơi sao?”

Tuyết trên mặt đường trong khu dân cư còn chưa kịp được ban quản lý dọn sạch, Bạch Du bước đi cẩn thận từng bước một.

Trước đây khi xem ti vi, mỗi lần bước lên tuyết đều nghe thấy tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Bạch Du cứ nghĩ đó là hiệu ứng âm thanh. Cho đến khi tự mình trải nghiệm, anh mới phát hiện hóa ra tất cả đều là thật.

Vừa đi lùi lại vừa quay video đôi giày in sâu vào tuyết, cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định đăng lên nhóm.

[Bạch Du: Tuyết rơi rồi, mọi người mau dậy xem tuyết đi nào!]

Trái ngược với sự hào hứng của Bạch Du, trong nhóm lúc này vô cùng yên tĩnh, bởi không gì hợp để ngủ nướng ở nhà hơn một ngày tuyết rơi.

Không ai phản hồi, nhưng điều đó chẳng làm giảm hứng thú của Bạch Du chút nào, anh vẫn một mình tự hỏi tự đáp, chơi đùa rất vui vẻ.

Chẳng bao lâu sau lại gửi thêm một đoạn video quay được vào nhóm.

[Trời ơi bông tuyết sao mà to thế này… oa, khói từ ống khói kia chính là từ hệ thống sưởi phải không… tuyết rơi mà thật ra không lạnh lắm nha… oa, mọi người nhìn mái nhà kìa, cảm giác như trong đó chắc chắn có ông già Noel vậy…]

Giọng nói của Bạch Du đứt quãng do hơi thở dồn dập nên nghe không rõ lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng rất vui vẻ của anh. Anh dường như không chờ đợi ai trả lời, chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ niềm vui của mình.

Tạ Vũ Xuyên cũng không định mở tiệm, thậm chí còn cho Tiểu Hải nghỉ một ngày.

Đoạn video thứ hai của Bạch Du rõ ràng có tiếng th* d*c hơn hẳn, dù sao thì đi trên tuyết cũng rất tốn sức. Đây lại là lần đầu tiên anh đi trên tuyết, gặp chỗ có băng còn phải cẩn thận không trượt ngã.

Điều Tạ Vũ Xuyên lo lắng nhất rốt cuộc cũng đến, điện thoại của Bạch Du lúc đầu vẫn đang quay một người tuyết nhỏ bên cạnh bồn hoa, nhưng giây sau đã nghe thấy trong video tiếng “á” hoảng hốt của anh, khung hình bắt đầu chao đảo rồi chuyển sang đen thui, cuối cùng là tiếng Bạch Du cười ngây ngô từ đầu bên kia vang lên.

Tạ Vũ Xuyên thở dài, gọi điện ngay cho Bạch Du.

Vì đang cầm điện thoại nên tay của Bạch Du gần như mất cảm giác, khó khăn lắm anh mới ấn được nút nghe, lúc đó bên kia điện thoại đã đổ chuông mấy lượt rồi.

“Vừa nãy có ngã không?” Tạ Vũ Xuyên vào thẳng vấn đề.

Bạch Du phủi tuyết trên tay áo, thực ra anh không ngã, chỉ là đưa tay ra đỡ một cái, nhưng anh không nói điều đó với Tạ Vũ Xuyên.

“Lạnh thế còn ra ngoài, sao không ở nhà nằm thêm một lát?”

“Để xem tuyết chứ sao!” giọng Bạch Du rõ ràng nhanh hơn bình thường một chút, khiến người ta dễ dàng nhận ra sự hào hứng của anh.

“Vậy giờ anh đi đến đâu rồi?” Tạ Vũ Xuyên cố nhịn cười hỏi.

Bạch Du nhìn quanh một vòng, trả lời: “Qua đường là tới trạm tàu điện ngầm rồi.”

“Vậy thì cất điện thoại đi,” Tạ Vũ Xuyên dặn dò “Trời tuyết đường trơn, nhất định phải chú ý an toàn, nhìn đèn giao thông rồi mới băng qua đường, biết chưa?”

Tạ Vũ Xuyên thực sự rất chu đáo, Bạch Du vùi mặt vào khăn choàng, không khỏi nghĩ một cách không hợp thời. Rõ ràng là những lời nói bình thường của đàn ông thẳng, giống như kiểu người yêu bảo bạn uống nhiều nước khi ốm, nhưng Bạch Du lại hoàn toàn bị chinh phục bởi kiểu quan tâm như vậy.

“Được, cậu cũng phải lái xe cẩn thận đó.” Bạch Du cảm thấy mình lúc này thật không biết xấu hổ, anh đã tưởng tượng mình là người yêu của Tạ Vũ Xuyên rồi.

Nhưng anh chỉ dám lén nghĩ một chút thôi, vì anh biết điều đó là không thể.

Bạch Du rất nghe lời cất điện thoại đi, trước khi qua đường cũng cẩn thận quan sát đèn giao thông.

Bạch Du cảm thấy mùa đông ở phương Bắc thật sự rất lạnh, nhưng cũng thật sự rất lãng mạn. Cặp đôi đứng bên kia đường, rõ ràng là đút tay vào túi sẽ ấm hơn, vậy mà họ vẫn cứ phải nắm tay nhau. Cho đến khi đi ngang qua họ, Bạch Du liếc ánh mắt của mình, thì thấy người đàn ông nắm tay người phụ nữ bỏ vào túi áo khoác của mình.

Thì ra là như vậy, Bạch Du thầm nghĩ, mình đã học được rồi.

Ngay khi Bạch Du vừa lên tàu điện ngầm, Tạ Vũ Xuyên cũng vừa lật người xuống giường. Thực ra ban nãy cậu định nói với Bạch Du là hôm nay mình không đến cửa hàng. Nhưng khi nghe Bạch Du dặn cậu lái xe cẩn thận, lời ấy lại chẳng nói nên lời.

Tạ Vũ Xuyên bất lực mở lại WeChat, nhìn đoạn video mà Bạch Du quay bằng bàn tay run lẩy bẩy, đột nhiên cảm thấy ra ngoài chơi tuyết cũng không tệ chút nào.

Trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này, ưu điểm của tàu điện ngầm mới thật sự được thể hiện.

Bạch Du vẫn như thường lệ, chỉ mất hơn nửa tiếng là đã đến Tinh Tự. Buổi sáng khách không nhiều, anh nói với Tiết Vi Vi rằng cô có thể gọi bạn đến chơi, rồi lại mặc áo phao vào, chạy ra ngoài đường.

Trên phố còn vắng hơn cả trong tiệm, con phố đi bộ gần như chưa có ai giẫm qua tuyết, Bạch Du cứ như một chú chó con mới sinh, chạy loạng choạng từ đầu bên này sang đầu bên kia, giữa đường còn suýt ngã sõng soài.

Anh cúi xuống bốc một nắm tuyết từ bậc thềm, nặn thành một quả cầu, rồi đặt xuống đất bắt đầu lăn. Từ cửa tiệm xe đạp của Diệp Ti Thừa lăn thẳng một mạch về phía Tinh Tự. Trong lúc đó, Tiết Vi Vi còn ra xem một lần, trước khi quay vào còn nói: “Thầy Bạch, giờ nhìn thầy cứ như một con bọ hung ấy.”

Bạch Du cười đến mức gần như nghẹt thở.

Quả cầu tuyết bị Tiết Vi Vi trêu chọc kia đã bị Bạch Du lăn to đến mức hai tay ôm không xuể, cái đầu tuyết đặt lên trên cũng được lăn ra theo cùng một cách.

Khi Tạ Vũ Xuyên đến nơi, Bạch Du đang cầm dao gạt tuyết để chỉnh hình khuôn mặt cho người tuyết, hai tay anh tr*n tr** giữa không khí, đã bị đông cứng đến mức đỏ rực.

Tiếng tuyết bị giẫm vang lên từ phía sau Bạch Du, anh quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tạ Vũ Xuyên.

“Cậu đến rồi hả, Xuyên Nhi.” Bạch Du hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh, cười híp mắt gọi cậu, “Cậu muốn đắp người tuyết với tôi không?”

Mùa đông giá rét phủ đầy tuyết trắng, cậu lái xe ra ngoài giữa thời tiết nguy hiểm như vậy, chỉ vì không muốn làm Bạch Du thất vọng. Còn người từ sáng sớm đã tràn đầy năng lượng kia, lúc này đang ôm một quả cầu tuyết trong tay, gương mặt non nớt chẳng giống người trưởng thành 26 tuổi chút nào, ngược lại lại thuần khiết như một đứa trẻ.

Như một đứa trẻ chẳng biết tự chăm sóc bản thân.

Tạ Vũ Xuyên nắm lấy tay Bạch Du, cau mày nói: “Lớn tướng thế này rồi, chơi tuyết mà không biết mang theo găng tay.” Vừa nói vừa kéo Bạch Du sang bên kia đường.

“Tôi không có găng tay mà, he he.” Bạch Du đã chơi tuyết hơn hai mươi phút, giờ đây không chỉ tay anh bị gió lạnh làm đông cứng, mà cả đầu óc cũng như bị tê cóng, nếu không đã chẳng để mặc cho Tạ Vũ Xuyên dắt đi tự nhiên như thế.

Tạ Vũ Xuyên lục trong ngăn kéo ra một đôi găng tay, kéo tay Bạch Du lại rồi đeo vào.

Ngón tay Bạch Du đã bị lạnh đến mức co quắp, thậm chí phản ứng có phần chậm chạp, nhưng bản thân anh lại không hề cảm nhận được, chỉ biết ngoan ngoãn để Tạ Vũ Xuyên đeo vào cho mình.

“Găng tay này là lúc tôi đi trượt tuyết trước kia dùng, anh đeo hơi rộng một chút.” Nói xong, Tạ Vũ Xuyên cúi đầu nhìn Bạch Du. Lúc này, do chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài nhà, những bông tuyết rơi trên hàng mi của Bạch Du đã kết thành những giọt nước li ti, theo nhịp thở của anh mà rung rinh mãi chẳng rơi xuống.

Tạ Vũ Xuyên khẽ cong ngón trỏ, như bị ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của Bạch Du. Cậu cảm nhận được lông mi run rẩy khẽ khàng dưới ngón tay mình, còn ngón tay thì cảm thấy một làn lạnh buốt.

Bạch Du hốt hoảng ngẩng đầu lên, khuôn mặt và đầu mũi đỏ bừng vì lạnh khiến cậu trông giống hệt một chú tuần lộc nhỏ bị lạc đường.

“Xuyên Nhi…”

Hết chương 16

Bình Luận (0)
Comment