Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 17

Chương 17

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Tạ Vũ Xuyên cảm thấy dù có qua bao lâu đi nữa, mỗi lần nghe Bạch Du gọi mình là “Xuyên nhi”, cậu đều sẽ nhớ đến cảnh tượng trước mắt lúc này.

Toàn bộ cơ thể Bạch Du lạnh đến mức toát ra hơi lạnh, nhưng khi anh gọi Tạ Vũ Xuyên, hơi thở lại nóng bỏng vô cùng.

Đôi môi bị tuyết thấm ướt đỏ mọng và ướt át, trông chẳng khác nào quả anh đào đỏ nhất, tròn nhất trên ngọn cây mà người ta hái vào mùa hè.

Tạ Vũ Xuyên vẫn còn mơ hồ nhớ đến cảm giác khi cắn vào quả anh đào đó, mọng nước và đầy đặn, khiến người ta muốn nếm thử thêm lần nữa.

Nghĩ đến đây, bụng dưới của Tạ Vũ Xuyên bỗng căng cứng. Cậu lấy tay che mắt Bạch Du, rồi nhanh chóng quay người đi đến một tủ đựng đồ khác.

Không lâu sau, cậu mang về một chiếc mũ len, kiểu dệt kim màu đen rất bình thường.

Lần này cậu chẳng nói lời nào, trực tiếp đội mũ lên đầu Bạch Du, rồi còn cố tình kéo vành mũ che kín mắt anh.

Bạch Du bị hành động của Tạ Vũ Xuyên làm cho ngơ ngác, chỉ đành tự mình vén mũ lên. Nhưng đôi găng tay đang đeo là loại găng liền ngón, hoạt động không thuận tiện, loay hoay mãi mà vẫn không chạm được vào mép mũ.

“Xuyên nhi, tôi đeo găng tay nên mấy ngón tay không nghe lời nữa rồi.”

Tạ Vũ Xuyên dùng một ngón tay vén nhẹ vành mũ, để lộ một bên mắt của Bạch Du. Ngay sau đó, Bạch Du cũng đẩy phần còn lại của mũ lên, rồi giơ hai tay ra trước mặt Tạ Vũ Xuyên, khẽ lẩm bẩm: “Thế này thì tôi không chơi tuyết được.”

“Sao lại không được?” Tạ Vũ Xuyên chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh “Lúc tôi trượt tuyết cũng đeo cái này đấy, anh chơi tuyết thì sao lại không được?”

Bạch Du đành từ bỏ chống cự, đi theo sau Tạ Vũ Xuyên quay lại Tinh Tự.

Người tuyết đầu to mà anh đã nặn ở trước cửa, giờ đã bị người khác trang trí lại.

Trên đầu nó đội một chiếc mũ sinh nhật màu tím nhạt có vòng bóng nhỏ viền quanh, đôi mắt là hạt mắc ca mà Tiết Vi Vi thường ăn.

Mũi và miệng trông như được vẽ lên, chiếc mũi đen, miệng ba nhánh, vừa giống thỏ lại vừa giống gấu con.

Tiết Vi Vi đã nhìn thấy Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên kéo qua đường từ sớm, trông như cái bánh tét bị bó chặt. Cô khoanh tay đứng sau cửa kính hỏi bạn thân của mình: “Cậu nói xem, anh Xuyên thật sự là trai thẳng à?”

Bạn thân của Tiết Vi Vi liếc nhìn hành động của hai người họ, rồi thần bí nói: “Chưa chắc.”

Bạn thân của Tiết Vi Vi tặng Bạch Du một món quà, là một dụng cụ làm hình tuyết mà cô lục ra từ trong thùng đồ chơi của em trai mình. Chỉ cần kẹp vào đống tuyết rồi thả ra, lập tức sẽ xuất hiện một chú vịt con vô cùng dễ thương.

“Cái này lợi hại thật đấy!” Lần đầu tiên Bạch Du biết trên đời lại có thứ như vậy, thích đến mức không nỡ rời tay.

“Thầy, em cảm giác hồi đó thầy mua cái khuôn Chiyoda đầu tiên chắc cũng chỉ hưng phấn đến thế là cùng.”

Tiết Vi Vi không nhịn được mà chọc ghẹo, thật sự không thể hiểu nổi sao một người lớn lại có thể mê mẩn món đồ chơi con nít như thế.

“Con vịt này là em trai em chơi từ hồi trước khi đi học cơ, giờ nó cũng hết hứng rồi.”

Bạn thân của Tiết Vi Vi tiếp tục bổ thêm một dao.

Bạch Du bị hai người họ trêu chọc đến mức không nói lại được câu nào, giả vờ không quan tâm, ngồi xổm xuống đất tiếp tục nặn vịt con. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười thấp giọng của Tạ Vũ Xuyên, anh mới không kìm được mà đỏ bừng tai.

Bạch Du nặn được một hàng vịt con, gần như bày kín cả bậu cửa sổ của Tinh Tự. Tiết Vi Vi ngoài miệng thì chê bai, nhưng vẫn không nhịn được lén chụp hình, vì thực sự quá đáng yêu.

Tạ Vũ Xuyên nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đến lúc rồi, liền lấy món đồ nặn tuyết từ tay Bạch Du.

“Được rồi, chơi nữa là cảm lạnh đấy.”

Bạch Du cũng không phải kiểu người cứng đầu. Thực ra chân anh đã bắt đầu thấy lạnh từ lâu rồi, nên ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tạ Vũ Xuyên vào trong Tinh Tự.

“Cậu muốn uống gì thì bảo Vi Vi làm giúp nhé, tôi đi rửa tay cái đã.”

Bạch Du vừa đi vừa tháo găng tay, rồi tiện tay nhét vào túi áo phao.

Bạch Du đổ đầy nước nóng vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh. Đợi đến khi nước ngập qua cổ tay, anh mới nhúng tay vào ngâm.

Nhưng chưa ngâm được bao lâu, Bạch Du đã cảm thấy có gì đó không ổn. Ban đầu chỉ là cảm giác tê cứng nhẹ ở các ngón tay, nhưng dần dần chúng bắt đầu tê rần, các khớp cũng hơi sưng lên, mà da thì có vẻ vì nước nóng nên ngày càng ngứa ngáy.

Anh cuống quýt rút tay ra khỏi nước, thậm chí không kịp lau khô, nước nhỏ tong tỏng theo ngón tay chảy xuống cánh tay.

“Sao vậy?” Tạ Vũ Xuyên nghe thấy tiếng bước chân vội vã của anh thì lập tức đứng dậy, đi tới.

“Tay tôi ngứa quá,” Bạch Du giơ tay lên trước mặt Tạ Vũ Xuyên, chỗ khớp tay đã bắt đầu hơi sưng đỏ, “Cảm giác các ngón tay như sắp nổ tung ấy.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn tay Bạch Du, ký ức thời thơ ấu lập tức ùa về, cậu không nhịn được khẽ bật cười: “Tôi quên không dặn anh là không được rửa tay bằng nước nóng sau khi chơi tuyết. Kiểu này chắc phải đến mai mới đỡ được.”

Bạch Du thật sự dở khóc dở cười, đúng là chơi tuyết vui thì vui, nhưng sau này chắc chẳng dám liều như thế nữa.

“Lát nữa về tôi lấy cho anh một đôi găng tay len, mới toanh luôn.” Tạ Vũ Xuyên nói.

“Vậy đôi lúc nãy tôi đeo thì sao?” Bạch Du biết đó là găng tay mà Tạ Vũ Xuyên cho mình mượn, nhưng cúi đầu nhìn chiếc áo phao phồng to như bánh chưng của mình, anh lại có chút không nỡ trả lại.

“Chẳng phải anh nói đeo không thoải mái à?” Tạ Vũ Xuyên hỏi.

Bạch Du không biết phải giải thích thế nào rằng chuyện có thoải mái hay không chẳng quan trọng, điều anh muốn chỉ đơn giản là đôi găng tay mà Tạ Vũ Xuyên đã từng đeo.

“Nếu anh thích găng tay trượt tuyết thì tôi tặng anh một đôi, để anh tự chọn màu luôn.” Tạ Vũ Xuyên an ủi.

Bạch Du bật cười: “Nhưng tôi có biết trượt tuyết đâu, cậu tặng cũng đâu dùng được.”

“Tôi dạy cho anh.” Tạ Vũ Xuyên không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay, “Bao học bao biết luôn đấy.”

Bạch Du nhớ lại chuyện đã từng nói muốn học bơi, giờ lại thêm cả trượt tuyết, nhưng may mà đồ trượt tuyết dày, nên tiếp xúc cơ thể chắc cũng không nhiều lắm.

Sau khi cười xong, Tạ Vũ Xuyên vẫn có chút xót xa. Cậu nhẹ nhàng xoa ngón tay của Bạch Du, hỏi: “Như này có đau không?”

Bạch Du không biết phải giải thích thế nào, cảm giác tê dại lan khắp đầu ngón tay lúc này hoàn toàn là vì sự dụng chạm của Tạ Vũ Xuyên chứ không phải vì nước nóng.

“Một chút xíu,” Bạch Du đành cắn răng nói tiếp, “Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Không sao đâu,” Tạ Vũ Xuyên dỗ dành anh, “Lần sau tôi sẽ nhắc anh.”

Chơi đùa cả buổi sáng, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi. Chính quyền đã cho người dọn sạch lớp tuyết dày trên đường, Bạch Du cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó khác lạ.

“Lang Dịch và mấy người kia chưa đến à?”

Tạ Vũ Xuyên đang ngồi bên cửa sổ uống cà phê, đáp: “Hôm nay họ không đến đâu, giờ này chắc còn chưa ngủ dậy.”

“Sao vậy?” Bạch Du không hiểu.

“Vì hôm nay tuyết rơi mà. Trời tuyết đường dễ trơn, khách hàng cũng sẽ không ra ngoài mua đồ trong thời tiết như thế.”

Nếu là vậy, thì tại sao Tạ Vũ Xuyên lại đến? Sáng nay khi Bạch Du hỏi, cậu cũng đâu có nói là sẽ không đến.

“Vì anh đến mà.” Tạ Vũ Xuyên trả lời thẳng thắn, “Nghe giọng anh hào hứng như thế, tôi thực sự không nỡ từ chối.”

Bạch Du bỗng cảm thấy có chút áy náy. Rõ ràng Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn có thể ở nhà ngủ nướng, nghỉ ngơi một ngày.

“Nghĩ cái gì vậy?” Tạ Vũ Xuyên không nhịn được khẽ đẩy đầu Bạch Du một cái, ngăn anh suy nghĩ linh tinh. “Tôi không lười như bọn họ đâu. Huống hồ nếu hôm nay tôi không đến, thì không biết tay anh đã đông cứng thành cái gì rồi.”

Bạch Du nghĩ lại thấy cũng đúng. Nếu Tạ Vũ Xuyên thật sự không muốn đến, thì sao chỉ một câu nói của anh đã có thể khiến cậu ấy thay đổi ý định.

“Vậy cậu có muốn ăn bánh không?” Bạch Du nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có thể dùng chút đồ ăn ngon để cảm ơn Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên cũng không khách sáo, đứng dậy đi về phía tủ bánh. Nhìn một lượt vẫn không thấy bánh xoài, cậu nhịn không được hỏi: “Sao không làm vị xoài nữa?”

“Cậu rất thích ăn xoài à?” Bạch Du chợt nhớ lần trước ngồi xe Tạ Vũ Xuyên, hình như cậu cũng từng nói rất thích ăn xoài sấy.

“Trước đây thì không thích lắm.” Tạ Vũ Xuyên dùng đầu ngón tay chỉ vào trong tủ kính, động tác cúi người khiến cơ bắp sau lưng cậu căng lên, đến vải áo cũng không che giấu được độ săn chắc.

“Là vì cupcake của anh.” Tạ Vũ Xuyên ngẩng đầu nhìn anh, “Ăn ngon lắm.”

Bạch Du hoàn toàn không ngờ tới, ngẩn người ra một lúc rồi vội vàng giải thích: “Tôi mua xoài ở tiệm trái cây dưới lầu. Ông chủ nói là xoài Kate, nên thịt quả mới to và ngọt như thế.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Du, chỉ cảm thấy, sao có người lúc nghiêm túc mà lại đáng yêu thế này cơ chứ.

Nhưng điểm khiến quả xoài hôm đó đặc biệt hơn không chỉ nằm ở vị ngon của nó. Tạ Vũ Xuyên cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào.

Chính vì hình dáng độc đáo của nó, dù nằm giữa cả đống hoa quả cũng có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng lại bị cố tình gọt thành hình dáng bình thường nhất. Dù vẻ ngoài đã bị che giấu, hương thơm đặc trưng của xoài vẫn không hề biến mất, chỉ cần nếm một miếng là sẽ bị hấp dẫn ngay.

Tạ Vũ Xuyên nghĩ, giống như Bạch Du, người có vẻ ngoài hơi cứng nhắc, nhưng chỉ cần nhìn thấy tuyết là lại vui mừng như một đứa trẻ.

“Chỉ là giờ này trong năm thì không còn xoài Kate nữa rồi,” Bạch Du vẫn đang giải thích, Tạ Vũ Xuyên cũng không ngắt lời, “Sang năm tôi lại làm cho cậu ăn, được không?”

“Năm sau à?” Tạ Vũ Xuyên nhướng mày, nghe có vẻ hơi xa, nhưng cũng không phải không thể chờ.

Hết chương 17

Bình Luận (0)
Comment