Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 63

Chương 63

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du dự định nghỉ đến mùng 7 mới mở lại cửa tiệm, còn Tạ Vũ Xuyên thì không được nhàn rỗi như thế, đến mùng 3 Tết đã bị buộc phải mở cửa tiệm rồi.

Nguyên nhân là có một du khách từ nơi khác đến thành phố D, tình cờ xem được video mà Tạ Vũ Xuyên chia sẻ trên mạng xã hội, rất nóng lòng muốn đi trượt tuyết. Ban đầu Tạ Vũ Xuyên chỉ định hẹn giờ mở cửa riêng cho người đó, nhưng những người hâm mộ khác cũng thấy bài đăng và lập tức đổ xô đến, khiến cậu bị kẹt trong cửa tiệm.

Vào dịp Tết, nhiều người trẻ không biết đi đâu, mà khí hậu và điều kiện tự nhiên tuyệt vời của thành phố D lại giúp khu vực quanh đó có rất nhiều sân trượt tuyết. Giới trẻ thì luôn thích những trò vui mới lạ, vì vậy vài năm gần đây trượt tuyết đã trở thành hoạt động phải thử mỗi dịp Tết.

Doanh thu vài ngày Tết của Tạ Vũ Xuyên gần bằng cả tháng thấp điểm mùa hè. Tiểu Hải thì đã nghỉ phép từ sớm để đi chơi, thế là Bạch Du bất đắc dĩ được triệu hồi, trở thành nhân viên tạm thời của cửa tiệm “Núi Tuyết”.

Bạch Du không hiểu mấy thứ chuyên môn, nhưng nhiều cô gái trẻ đến tiệm chủ yếu chỉ muốn chụp ảnh đẹp, nên thường nhờ anh tư vấn bộ đồ trượt tuyết nào hợp với ván trượt hơn.

Tiếp xong một nhóm khách, Tạ Vũ Xuyên sắp xếp lại mấy bộ dụng cụ trượt tuyết bị chọn sót, còn Bạch Du thì nằm bò trên quầy thu ngân vẽ tranh.

“Đang vẽ gì đấy?” Bạch Du đang vẽ rất chăm chú, đến mức không nhận ra Tạ Vũ Xuyên đã đến gần từ khi nào.

Anh giật mình, theo phản xạ che tranh lại, đến khi nhìn rõ là Tạ Vũ Xuyên thì mới thả lỏng, xoay sổ vẽ đưa cho cậu xem.

Tạ Vũ Xuyên hơi nghi hoặc liếc nhìn anh, rồi mới cúi đầu nhìn tranh.

Trong tranh là một người mặc áo thun đơn giản, nghiêng người tựa vào kệ hàng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một bóng người mờ nhạt phía trước.

“Là em à?” Tạ Vũ Xuyên kinh ngạc hỏi, cảnh tượng này hình như vừa mới xảy ra khi nãy, đúng là lúc cậu đang trò chuyện với khách.

“Ừm,” Bạch Du chống tay lên mép quầy, mắt không rời khỏi cậu, “Thế nào?”

Đây là một bức phác họa bằng bút chì, bối cảnh xung quanh chỉ vẽ sơ vài nét, mọi điểm nhấn đều tập trung vào nhân vật chính trong tranh. Không chỉ giống về hình dáng, mà còn giống cả thần thái.

Giống như Bạch Du đã phác họa khung cảnh này vô số lần trong đầu, nên khi hạ bút mới có thể nhanh và chính xác đến vậy.

“Đẹp lắm.” Tạ Vũ Xuyên chân thành nhận xét.

Bạch Du ôm sổ vẽ cười, “Tranh vẽ đẹp hay là em đẹp?”

Tạ Vũ Xuyên hiếm khi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu, “Tranh anh vẽ em rất đẹp.”

Trong những ngày nghỉ hiếm hoi, Tạ Vũ Xuyên không muốn lãng phí thời gian, cậu nhìn dòng xe qua lại bên ngoài cửa tiệm, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Muốn đi trượt tuyết với em không?”

Bạch Du sớm nên đoán được Tạ Vũ Xuyên là người hành động nhanh nhẹn.

Nửa đêm đột nhiên nổi hứng đi xem mặt trời mọc, giờ lại bất ngờ rủ đi trượt tuyết.

“À… Được, được.”

Với một người mắc chứng khó quyết định như Bạch Du, anh lại thấy khá thích sự quyết đoán của Tạ Vũ Xuyên. Anh đồng ý rất nhanh, nhưng nghĩ đến việc mình chẳng biết gì về trượt tuyết thì lời nói lại trở nên thiếu tự tin.

“Có em ở đây rồi, sợ gì chứ,” Tạ Vũ Xuyên không hề để ý, nói với Bạch Du, “Anh thích bộ đồ trượt tuyết nào thì chọn đi, em đi lấy cho anh một bộ ván.”

“Đồ trượt tuyết thì mặc lại bộ hôm đi xem mặt trời mọc cũng được, đừng lãng phí đồ mới.” Bạch Du đã giúp Tạ Vũ Xuyên bận rộn suốt nửa ngày, cũng nhìn sơ qua giá cả, biết rằng một bộ đồ trượt tuyết chẳng hề rẻ chút nào.

“Bộ đó em mặc rồi,” Tạ Vũ Xuyên không để tâm, “Anh mặc không vừa, tuy giữ ấm được nhưng khi vận động sẽ bị hạn chế.”

Thế là mặc cho Bạch Du từ chối, Tạ Vũ Xuyên vẫn từ trên giá treo quần áo trượt tuyết chọn ra mấy bộ: “Những bộ này đều được, chất liệu tốt mà lại nhẹ, anh thử xem.”

Bạch Du tùy ý cầm một bộ lên soi gương. Màu sắc và kiểu dáng quả thật rất đẹp, chỉ là với một người mới như anh, giá cả thực sự hơi khó nuốt.

“Đâu phải chỉ trượt một lần,” Tạ Vũ Xuyên cũng thấy bộ mà Bạch Du cầm rất ổn, gật đầu hài lòng, “Mùa đông dài lắm, em còn nhiều dịp dẫn anh đi chơi nữa.”

Bạch Du không thuyết phục nổi Tạ Vũ Xuyên, có phần ngượng ngùng nói: “Cái đó, để anh đưa tiền cho em nhé.”

Tay Tạ Vũ Xuyên đang treo quần áo chợt khựng lại, cậu tiện tay vén hai bộ sang bên rồi nhét bộ kia vào giá.

Cậu nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không, quay người lại, trên mặt mang theo chút không thể tin nổi: “Chẳng lẽ em làm còn chưa đủ tốt hả?”

Câu này rõ ràng mang ý tự trách, nhưng Tạ Vũ Xuyên lại nghiến răng, ép nó bật ra với vẻ bực tức.

Bạch Du biết mình lỡ lời rồi, lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa phía sau, hai tay đẩy ra ngăn cậu tới gần, nửa người trên cứ thế ngả về sau.

“Anh sai rồi.” Anh rất biết điều mà cầu xin Tạ Vũ Xuyên tha thứ, giọng mềm nhũn không còn chút khí thế.

Tạ Vũ Xuyên sợ anh ngửa ra sau quá nhiều, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của anh, rồi hung hăng hôn lên môi anh một cái.

“Anh cứ ỷ vào việc em chịu được cái kiểu này của anh.”

Bạch Du ngoan ngoãn ngẩng đầu lên để cậu hôn, cho đến khi Tạ Vũ Xuyên th* d*c, cúi xuống cắn nhẹ vành tai mình thì Bạch Du mới cười cười né đi.

Trên đường không có nhiều xe, Tạ Vũ Xuyên giữ tốc độ ổn định, chưa đến nửa tiếng đã đến một khu trượt tuyết.

Tuy vài năm gần đây trượt tuyết ngày càng được yêu thích, nhưng vẫn là một bộ môn khá kén người chơi.

Lúc này trên sân có không ít khách, phần lớn tập trung ở đường trượt dành cho người mới, còn khu vực cáp treo dẫn l*n đ*nh dốc thì gần như không có ai.

Tạ Vũ Xuyên bảo Bạch Du đứng dưới đường trượt nâng cao đợi, trước khi đi còn kiểm tra lại quần áo trượt tuyết trên người anh lần nữa.

“Lát nữa nhớ đeo kính trượt tuyết, cổ áo cũng buộc chặt thêm chút.”

Tạ Vũ Xuyên dặn đi dặn lại không dứt lời, Bạch Du ngoan ngoãn kéo kính xuống, chỉ còn nửa gương mặt trắng ngần lộ ra ngoài.

“Chờ em nhé.” Tạ Vũ Xuyên véo nhẹ cằm anh rồi hôn lên đó một cái, sau đó kẹp ván trượt lên vai, đi về phía cáp treo.

Bộ đồ trượt tuyết mà Tạ Vũ Xuyên chuẩn bị cho Bạch Du có hiệu quả giữ ấm rất tốt. Anh đứng giữa tuyết mà không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ là đợi mãi chẳng thấy ai nên bắt đầu thấy hơi buồn chán.

Lúc này, Tạ Vũ Xuyên đã xuống khỏi cáp treo. Cậu đứng trên đỉnh đường trượt nâng cao, đặt ván xuống, chỉnh lại thiết bị rồi cố định hai chân lên ván đơn.

Vì mấy hôm trước vừa có một trận tuyết lớn, tuyết trên đường trượt cực kỳ tơi xốp, mỗi lần gió thổi qua là lại tung lên từng lớp hoa tuyết.

Tạ Vũ Xuyên nghiêng người, không báo trước mà đổ người lao xuống, ván trượt dưới chân cậu lập tức bắn tung lên một màn tuyết mịn.

Đúng lúc Bạch Du đang sốt ruột ngóng nhìn, thì trên sườn dốc đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen bay ra, trước tiên xoay vòng mấy lần giữa không trung, rồi đáp xuống con dốc cao một cách ổn định. Phía sau cậu, tuyết văng lên như luồng khói trắng do ván trượt tăng tốc tạo ra, rồi theo động tác nhảy lên của cậu mà tan dần trong không khí.

Khoảnh khắc đó, Bạch Du có cảm giác như máu trong người mình muốn đông lại, từ kích động chuyển thành căng thẳng.

Anh biết Tạ Vũ Xuyên là tay trượt tuyết cừ khôi, những động tác như vậy trước khi quen mình, cậu ấy đã làm vô số lần, nhưng anh vẫn không kiềm được mà lo sợ, hai tay vô thức ôm chặt ngực mình.

Mãi đến khi Tạ Vũ Xuyên trượt vào đoạn bằng phẳng hơn, cậu mới giảm tốc độ một chút, cố ý đổi cạnh liên tục khiến động tác trông như đang khiêu vũ trên tuyết. Bạch Du đứng ở phía xa nhìn, dần dần nhận ra người đang lại gần mình.

Ngay lúc gần đến đích, Tạ Vũ Xuyên đột ngột tăng tốc, tuyết tung lên càng lúc càng cao. Bạch Du mơ hồ nhìn người đó đang lao thẳng về phía mình, không biết có nên né đi hay không thì người trượt tuyết đó bất ngờ phanh gấp, lớp tuyết bị hất lên rơi thẳng vào người Bạch Du, không lệch chút nào.

Tạ Vũ Xuyên cười, kéo kính trượt tuyết lên, ánh nắng chiều chiếu xuống làm nổi bật đôi mắt sắc sảo của cậu. Phía sau là cả vùng tuyết trắng lấp lánh, khiến trái tim Bạch Du đập thình thịch, từ căng thẳng chuyển sang hạnh phúc.

Tạ Vũ Xuyên dùng răng cắn găng tay tháo ra, rồi nói với Bạch Du: “Giữ giúp em cái này.”

Bạch Du ngoan ngoãn đón lấy đôi găng cậu vừa ném sang, tiếp theo là bàn tay ấm áp của Tạ Vũ Xuyên áp lên má mình: “Có lạnh không?”

Bạch Du lắc đầu trong lòng bàn tay cậu, không kiềm được mà dụi mặt vào sát hơn.

Tạ Vũ Xuyên nắm tay Bạch Du đi đến quầy mượn đồ bảo hộ. Chủ khu trượt tuyết là bạn cậu quen khi chơi các hoạt động ngoài trời, vừa thấy Bạch Du đi cùng Tạ Vũ Xuyên thì rõ ràng sững người một chút, sau đó nhướng mày đầy ẩn ý nhìn Tạ Vũ Xuyên.

“Tôi nói này, cậu nhóc…” Anh ta chưa nói hết câu, ánh mắt lại quét qua lại giữa Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du vài lượt, cười rồi nói, “Khá đấy.”

Lúc đầu Bạch Du còn thấy ngại, định rút tay ra khỏi cái nắm tay kia, nhưng vừa động đậy thì Tạ Vũ Xuyên đã siết chặt hơn, nét mặt lại vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên.

Thế là Bạch Du đột nhiên không giãy nữa, bắt chước Tạ Vũ Xuyên, cũng lễ phép mỉm cười với ông chủ khu trượt tuyết.

Tạ Vũ Xuyên mượn một bộ bảo hộ đầu gối, khuỷu tay, và cả miếng đệm bảo vệ phần hông.

Bạch Du không thể từ chối, đành ôm mặt để Tạ Vũ Xuyên buộc món đồ hình rùa màu xanh đó lên lưng mình.

Tạ Vũ Xuyên làm như không nhận ra sự xấu hổ của Bạch Du, còn cố tình vỗ hai cái lên mai rùa phía sau anh, cuối cùng còn nhận xét: “Ừm, mềm thật đấy.”

Tạ Vũ Xuyên chuẩn bị cho Bạch Du một đôi ván trượt hai tấm, loại dễ sử dụng hơn so với ván đơn mà mình dùng khi nãy.

Cậu xách một đôi giày trượt tuyết, bảo Bạch Du ngồi lên ghế nghỉ, sau đó rất tự nhiên quỳ xuống chuẩn bị cởi giày cho anh.

“Để anh tự làm.” Bạch Du xấu hổ né tránh, đôi mắt lấp ló sau kính trượt tuyết len lén quan sát xung quanh xem có ai đang nhìn không.

Tạ Vũ Xuyên không nói gì, đợi Bạch Du cởi xong giày rồi mở đôi giày trượt tuyết ra, giữ lấy cổ chân anh định xỏ vào. Cảm giác được mắt cá chân khẽ rút lại, cậu liền nhắc nhở: “Đừng né, giày này anh không tự mang được đâu.”

Nghe vậy, Bạch Du mới ngoan ngoãn không giãy nữa.

Tạ Vũ Xuyên tỉ mỉ xỏ giày cho Bạch Du, sau đó còn kéo phần váy tuyết của quần trượt phủ ra ngoài giày, rồi giải thích: “Như vậy tuyết sẽ không lọt vào trong.”

Tạ Vũ Xuyên kiên nhẫn dạy Bạch Du cách cố định chân lên ván hai tấm, dạy cả cách điều khiển để có thể di chuyển trên tuyết.

Bạch Du lắng nghe rất nghiêm túc, cố gắng hoàn thành mọi động tác Tạ Vũ Xuyên hướng dẫn. Nhưng lần đầu thử trượt, anh vẫn mất thăng bằng và ngã nhào, may mà cái mai rùa phía sau đã cứu mạng.

Bạch Du đứng dậy, phủi tuyết trên người, chỉnh lại chiếc kính trượt tuyết bị lệch rồi nói: “Để anh thử lại lần nữa.”

Hai người luyện tập trên đường trượt hơn hai tiếng, Bạch Du gần như đã có thể thực hiện thuần thục kiểu trượt hình chữ V để giảm tốc, chỉ là trong lần trượt cuối cùng, anh không phanh lại được và ngã nghiêng sang một bên.

Anh nằm trên tuyết một lúc không dậy, Tạ Vũ Xuyên vội vàng trượt tới, liền bị Bạch Du đang nằm dưới đất ném thẳng một nắm tuyết vào mặt.

Tạ Vũ Xuyên biết anh cố ý trêu mình, lập tức yên tâm, nhưng chưa đợi Bạch Du ngồi dậy thì đã đẩy anh ngã trở lại vào tuyết, còn cả người mình đè lên luôn.

Bạch Du cười đến mức chỉ còn thở hổn hển, hơi thở phả ra khiến lớp kính trượt mờ mịt một màu trắng, anh không nhìn rõ động tác của Tạ Vũ Xuyên, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.

Anh vỗ nhẹ Tạ Vũ Xuyên định đứng dậy, ai ngờ lại bị đè chặt hơn.

Sau đó, Bạch Du cảm giác kính trượt tuyết trên mặt bị ai đó tháo xuống, ánh sáng chói lóa phản chiếu từ tuyết khiến anh nheo mắt lại, vừa khép mi lại thì đã cảm nhận được một thứ gì đó mát lạnh chạm lên mí mắt, rồi trong khoảnh khắc kế tiếp, thứ cảm giác đó phủ sát lên đôi môi hơi hé mở của anh.

Hết chương 63

Bình Luận (0)
Comment