Chương 64
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Sau Tết, các cửa tiệm xung quanh lần lượt khai trương trở lại, tiệm của Bạch Du cũng đã hoạt động lại từ một tuần trước.
Hôm nay đúng dịp Rằm tháng Giêng, cũng là ngày mà anh đã hẹn với Tạ Vũ Xuyên sẽ đến nhà cậu ăn cơm. Cả buổi chiều Bạch Du cứ loanh quanh bận rộn trong tiệm, đến mức khiến cho Tiết Vi Vi không nhịn được phải giành lấy cái khăn lau trên tay anh.
“Thầy Bạch, cái kính này thầy đã lau mấy lần rồi đấy,” Tiết Vi Vi bật cười trêu chọc, “Nếu rảnh quá thì qua chỗ anh Xuyên ngồi chơi một lát đi.”
Nhiều cơ quan dịp lễ lớn này đều tan làm sớm, tiệm của Bạch Du cũng bị ảnh hưởng, từ chiều khách đã bắt đầu ít dần. Tiết Vi Vi chống cằm nhìn Bạch Du như một con ruồi mất đầu chạy khắp nơi, đoán chắc là anh đang căng thẳng vì tối nay sẽ gặp ba mẹ của Tạ Vũ Xuyên.
“Chắc cậu ấy vẫn đang bận,” Bạch Du xua tay từ chối, “Anh không muốn đến làm phiền thêm.”
Tiết Vi Vi mím môi lắc đầu, thầm nghĩ, anh mà đến thì chỉ khiến anh Xuyên càng cố gắng hơn thôi.
Hai người lại ngồi không trong tiệm thêm nửa tiếng nữa, thấy mặt trời sắp lặn, Bạch Du nói: “Vi Vi, em về trước đi, chắc không còn khách đâu.”
Sau khi chắc chắn rằng Bạch Du có thể ở lại một mình, Tiết Vi Vi mới yên tâm rời đi.
Chờ Tiết Vi Vi đi khỏi, Bạch Du lật tấm bảng “đang kinh doanh” treo ngoài cửa thành “đã đóng cửa”, rồi tiện tay tắt bớt mấy bóng đèn.
Trong khi đó, tiệm của Tạ Vũ Xuyên đón mấy lượt khách, phần lớn đều do người quen giới thiệu. Trong lúc trò chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Khi cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện đèn trong tiệm của Bạch Du đã tắt gần hết.
Cậu lễ phép tiễn từng vị khách ra cửa, để Tiểu Hải ở lại dọn dẹp, trước khi đi còn dặn: “Cũng sắp xong rồi, cậu về nghỉ sớm đi.”
Tiểu Hải quay lưng về phía Tạ Vũ Xuyên, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, nhân lúc cậu không để ý thì len lén nở nụ cười.
Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng đẩy cửa tiệm Tinh Tự ra, đúng lúc Bạch Du đang nâng một lớp cốt bánh, nghe thấy tiếng liền quay đầu ra nhìn, thấy là cậu thì nở một nụ cười ngọt ngào.
Dù đã bao lâu trôi qua, chỉ cần Bạch Du mỉm cười với cậu như thế, Tạ Vũ Xuyên lại cảm thấy ngứa răng không chịu nổi.
Chuyện này cậu không dám nói ra, sợ Bạch Du nghĩ mình có vấn đề.
Tạ Vũ Xuyên cúi đầu để che đi biểu cảm lúc đó, tiện tay khóa cửa lại, vắt chiếc áo khoác lên ghế rồi đẩy cửa bước vào khu làm bánh của Bạch Du.
“Anh đang bận gì thế?” Cậu ôm lấy eo Bạch Du từ phía sau, cằm tựa lên vai anh hỏi.
Bạch Du hơi nhột, khẽ né tránh một chút nhưng không tránh được thì cũng mặc kệ luôn, sau đó giải thích: “Anh định mang chút gì đó đến nhà em, nhưng không biết nhà em thích gì. Nghe lần trước em nói mang bánh về thì dì thích lắm, nên anh muốn làm thêm cái nữa tặng dì.”
“Ngoan ghê,” Tạ Vũ Xuyên thì thầm bên tai anh, “Đúng lúc hôm nay là sinh nhật mẹ em.”
Bạch Du nghe xong thì khựng lại, lập tức quay người đối diện Tạ Vũ Xuyên, nói: “Sao em không nói sớm? Chút nữa anh phải hỏi Vi Vi xem nên tặng quà gì mới được.”
Bạch Du không tiện dùng điện thoại, mà Tạ Vũ Xuyên lại ôm chặt không cho anh cử động. “Là ba em dặn đừng nói cho anh biết, sợ anh tiêu tiền linh tinh.”
“Bánh kem là quá tuyệt rồi,” Tạ Vũ Xuyên cầm lấy cây dao trét kem bên cạnh thử nghịch, “Anh tự tay làm là đã rất có tâm rồi, cả nhà em đều thích bánh anh làm mà.”
Bấy giờ Bạch Du mới bị Tạ Vũ Xuyên thuyết phục, đẩy cậu đi rửa tay rồi bảo sẽ dạy cậu làm bánh cùng.
Tạ Vũ Xuyên hay thấy Bạch Du cầm dao trét kem, chỉ một lát là có thể phủ đầy kem lên cốt bánh trống trơn.
Cậu cũng biết việc này không dễ, nhưng không ngờ lại khó đến mức như vậy.
Tạ Vũ Xuyên vừa xoay đế quay bánh vừa cầm dao trét kem cười nói: “Động tác này giống hệt lúc em cán vỏ bánh sủi cảo, chỉ là vỏ bánh dễ điều khiển hơn kem một chút.”
Giờ Bạch Du mới để ý, động tác của Tạ Vũ Xuyên không hề lóng ngóng mà còn khá thuần thục. Nhưng khi nhìn lớp kem trên bánh, anh không nhịn được bật cười, không biết cậu đã trét kiểu gì mà phần giữa bánh lại cao hơn hẳn xung quanh, nhìn qua còn tưởng là cố tình tạo hình như thế.
Tạ Vũ Xuyên bị cười cũng không giận, định dùng dao trét gạt bỏ phần kem bị đội lên, nhưng bị Bạch Du từ phía sau nắm tay lại, ngăn cản hành động che giấu càng lộ liễu đó.
Vì Bạch Du thấp hơn Tạ Vũ Xuyên khá nhiều, nên anh phải nghiêng người từ một bên cậu mới nhìn rõ được mặt bàn thao tác phía trước.
Một tay anh nắm cổ tay Tạ Vũ Xuyên để kiểm soát lực xoay và tốc độ của đế bánh, tay còn lại nắm lấy tay đang cầm dao trét của cậu, từ từ làm phẳng phần kem không đều trên mặt bánh.
Chẳng mấy chốc, một chiếc bánh hoàn hảo đã hiện ra trước mắt Tạ Vũ Xuyên. Bạch Du đặt dao trét sang một bên, bảo cậu chọn loại trái cây yêu thích để trang trí.
Tạ Vũ Xuyên muốn ăn xoài, nhưng Bạch Du từ chối: “Không có xoài.”
“Vậy thì dâu tây,” Tạ Vũ Xuyên bê lại một hộp dâu, nói, “Vừa hay anh cũng thích.”
Bạch Du khẽ cười trộm, bắt đầu xếp dâu lên mặt bánh, xen kẽ thêm vài quả việt quất và vài lá bạc hà, sau đó rắc một lớp đường bột, phần trang trí coi như đã hoàn tất.
Anh cố ý chừa lại phần trung tâm lớn nhất trên mặt bánh, để tiện viết chữ lên đó.
Tạ Vũ Xuyên dùng kem mà Bạch Du đã pha sẵn để luyện viết trên giấy nến, nhưng nét chữ xiêu vẹo như một con sâu đang bò.
Cậu lắc cổ tay đang mỏi nhừ, cuối cùng đành chấp nhận thua cuộc: “Không làm nổi cái này.”
Bạch Du nhận lấy túi kem từ tay cậu, thử độ mượt rồi bắt đầu viết trực tiếp lên bánh.
“Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.” Bạch Du vừa viết vừa kéo dài giọng thì thầm đọc, đến khi đặt túi kem xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tạ Vũ Xuyên, thì phát hiện không biết cậu ấy đã đứng cạnh mình khi nào, khoanh tay cười không giấu nổi niềm vui.
“Chúc mẹ hả?” Tạ Vũ Xuyên tiến sát lại gần Bạch Du, như thể phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
“Người ta đều viết thế mà, anh…” Bạch Du hoảng hốt giải thích, vừa nói vừa lùi lại né tránh, không cẩn thận ấn tay lên cây dao trét để bên cạnh.
Tạ Vũ Xuyên cúi đầu cười khẽ, nắm lấy cổ tay anh rồi đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m lớp kem dính trong lòng bàn tay Bạch Du.
Kem đánh với đường rất ngọt và ngậy, phải có một miếng bánh nhỏ thơm nhẹ để trung hòa, nếu không sẽ ngọt quá mức.
Tạ Vũ Xuyên nhìn người trước mặt mà mình đã nếm trải biết bao lần, trong đầu bất chợt hiện lên hương vị trên người anh.
Miếng bánh đã chạm tới miệng rồi, ai mà nhịn được không thử chứ?
Tạ Vũ Xuyên nâng bàn tay dính kem của Bạch Du lên cao, rồi đầu lưỡi ngọt ngào dính đầy hương kem tràn vào miệng anh.
Lúc đầu Bạch Du còn có thể phối hợp với hành động của Tạ Vũ Xuyên, nhưng về sau anh gần như đứng không vững nữa, muốn tránh đi thì lại bị Tạ Vũ Xuyên giữ cằm, tiếp tục hôn sâu một trận.
Mãi đến khi Bạch Du sắp kiệt sức, Tạ Vũ Xuyên mới chịu buông tay, ôm chặt anh vào lòng.
“Lần sau thử làm ở nhà nhé.” Giọng Tạ Vũ Xuyên khàn khàn vang lên bên tai Bạch Du. Anh hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm hơi nước trừng cậu một cái, đổi lại là tiếng cười thỏa mãn càng không kìm nổi của Tạ Vũ Xuyên.
Bữa cơm gia đình đêm Rằm được tổ chức ở nhà bà ngoại Tạ Vũ Xuyên. Bạch Du nhìn khung cảnh quen thuộc hai bên đường, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng yên tâm hơn đôi chút.
Dưới ánh trăng, Tạ Vũ Xuyên tay nắm tay Bạch Du, tay kia xách hộp bánh kem, cả hai bước đi chậm rãi về hướng ngôi nhà, bước chân hòa nhịp, vừa đi vừa trò chuyện về những chuyện thú vị trong ngày.
Trước cổng nhà bà ngoại treo hai chiếc đèn lồng đỏ rực, đây là thói quen được giữ từ khi Tạ Vũ Xuyên còn nhỏ. Khi ấy cậu còn thấp, ông ngoại sẽ bế cậu lên để treo đèn. Năm nay Tạ Vũ Xuyên về hơi muộn, không rõ hai chiếc đèn trước cửa là do ai treo lên.
Vừa bước vào sân, Bạch Du đã thấy bà ngoại và Thẩm Yên đang đứng cạnh bậu cửa sổ trò chuyện ríu rít, giờ này chắc đang chuẩn bị bữa tối, còn người nấu chính trong bếp chắc là Tạ Bạc Lâm.
Lúc Bạch Du vừa vào cửa, Tạ Bạc Lâm cũng từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề hoa nhí. Khi ánh mắt chạm phải Bạch Du, ông chủ động lên tiếng: “Về rồi à, nghỉ chút đi, gói xong sủi cảo là ăn cơm.”
Bạch Du không biết là do bị sốc bởi chiếc tạp dề hoa kia của Tạ Bạc Lâm hay là do sự tự nhiên trong thái độ của ông khiến anh bất ngờ, tóm lại là khi bước vào nhà vệ sinh rửa tay, cả người Bạch Du vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Đến khi anh ra ngoài, Thẩm Yên đã thay anh treo áo khoác lên và đứng ở cửa đưa cho cậu một hộp khăn giấy.
“Cảm ơn dì,” Bạch Du nhanh chóng rút một tờ để lau khô tay, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói thêm: “Chúc dì sinh nhật vui vẻ!”
Thẩm Yên hơi sững người, rồi lập tức mỉm cười dịu dàng cảm ơn anh.
Tạ Vũ Xuyên theo sau ra ngoài, rồi đẩy Bạch Du đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, bàn đã được bày sẵn dụng cụ làm sủi cảo, nhìn phần bột và nhân được chuẩn bị có thể đoán tối nay sẽ làm sủi cảo nhân cá thu và cải thảo với tôm nõn.
Bạch Du đã muốn học cách gói sủi cảo từ lâu, anh xắn tay áo, háo hức muốn thử. Bà ngoại liếc Bạch Du một cái, ngắt cho anh một cục bột nhỏ, bảo cậu ra chơi cùng Tạ Vũ Trình.
Nhìn thấy Tạ Vũ Trình đang đứng ở góc bàn nặn tượng bột không nói lời nào, Bạch Du dở khóc dở cười, không mấy hứng thú muốn nhập hội.
“Để anh ấy thử một chút,” vì Tạ Bạc Lâm bận nấu ăn nên thiếu một người trong nhóm gói sủi cảo, Tạ Vũ Xuyên liền đề cử: “Tiểu Bạch học cái gì cũng nhanh mà.”
Quả nhiên đúng như lời Tạ Vũ Xuyên nói, ban đầu Bạch Du hơi lóng ngóng khi cán vỏ bánh, nhưng sau vài lần luyện tập đã có thể vừa xoay bột vừa cán như Tạ Vũ Xuyên, tuy chưa nhanh bằng nhưng từng miếng vỏ bánh đều tròn đều, kích thước giống nhau, nhìn rất ra dáng.
Bà ngoại và Thẩm Yên không tiếc lời khen anh thông minh. Bạch Du cúi đầu cười ngượng, còn Tạ Vũ Xuyên ngồi đối diện cũng không nhịn được mà cười theo.
Đến giờ ăn tối, cả nhà quây quần bên bàn.
Trong số những người có mặt, ngoài Tạ Bạc Lâm ra thì tất cả đều từng gặp Bạch Du. Trải qua những phút giây làm bánh vui vẻ trước đó, Bạch Du bỗng thấy việc gặp ba của Tạ Vũ Xuyên cũng chẳng còn quá căng thẳng như mình từng tưởng tượng.
Tạ Bạc Lâm không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều đi thẳng vào trọng tâm.
Ví dụ như khi Tạ Vũ Trình luyên thuyên không ngừng, ông chỉ cần hỏi một câu liên quan đến việc học, lập tức khiến Tạ Vũ Trình không dám mở miệng nữa.
Có lẽ vì biết mình trông khá nghiêm khắc nên nhiều câu muốn hỏi Bạch Du đều được Thẩm Yên thay mặt ông nói ra.
Má Bạch Du đỏ bừng vì nhận được quá nhiều sự quan tâm, cả buổi tối chưa lúc nào hạ nhiệt. Sau khi gặp ba mẹ Tạ Vũ Xuyên, tình cảm của hai người cũng xem như đã được công khai chính thức.
Mọi chuyện đều thuận lợi hơn những gì anh tưởng tượng.
Đến khi ăn xong sủi cảo, Bạch Du ôm cái bụng căng tròn ngả người ra ghế sofa nhà bà ngoại, vẫn không hiểu nổi vì sao tối nay lại ăn nhiều đến vậy.
Khi anh đang thả hồn, âm thầm xoa bụng thì Tạ Vũ Trình hào hứng xách bánh kem mà Bạch Du mang tới quay lại bàn ăn.
“Chúng ta mau ăn bánh sinh nhật thôi!” Tạ Vũ Trình đội chiếc mũ sinh nhật bằng vải không dệt lên đầu Thẩm Yên, sau đó lục túi Tạ Vũ Xuyên: “Anh, mau đưa bật lửa cho em!”
Tạ Vũ Xuyên vừa né tránh vừa cau mày nói: “Anh cai thuốc rồi, không có bật lửa.”
Tạ Bạc Lâm nghe vậy khẽ liếc mắt, rồi lại chạm phải ánh nhìn đầy ý cười của Thẩm Yên, khí thế nghiêm nghị quanh người ông cũng vì thế mà dịu lại.
Cuối cùng, chính Tạ Bạc Lâm là người châm nến. Thẩm Yên đứng trước ánh nến bập bùng, khẽ nhắm mắt cầu một điều ước rất dài, sau đó thổi tắt nến trong ánh mắt chúc phúc của cả gia đình.
“Điều khiến tôi hạnh phúc nhất năm nay,” Thẩm Yên quay đầu, cười tươi nhìn Bạch Du, “Là có thêm một đứa con trai. Tôi nghĩ mình chính là người mẹ hạnh phúc nhất thế giới.”
Những lời của Thẩm Yên khiến Bạch Du xúc động đến cay mắt. Nhưng anh không muốn rơi nước mắt trong ngày đoàn viên ấm áp thế này trước mặt bao người.
Cuối cùng, anh cười rồi đưa tay che mặt, còn Tạ Vũ Xuyên thì dịu dàng xoa đầu anh giữa tiếng cười ấm áp của cả gia đình.
Hết chương 64