Chương 65
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Sau Rằm tháng Giêng thì cũng xem như là hết Tết, nhịp sinh hoạt của Bạch Du cũng gần như trở lại bình thường.
Trước Tết, loại bánh sừng bò mới mà anh nghiên cứu đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ dân văn phòng quanh khu vực. Sau Tết, anh giữ lại vài hương vị bán chạy nhất để tiếp tục kinh doanh.
Trong vài tháng tiếp theo, tiệm bánh nhỏ của Bạch Du ngày càng khởi sắc, dần có một nhóm khách hàng quen ổn định, mỗi ngày còn có thêm rất nhiều khách mới ghé mua và check-in.
Phần lớn đơn hàng online đều yêu cầu giao tận nơi, thường thì Bạch Du sẽ đặt xe công nghệ để gửi đi, còn những lúc không đặt được xe thì phải phiền đến Tạ Vũ Xuyên giúp giao.
Thỉnh thoảng một hai lần thì không sao, nhưng lâu dần sẽ ảnh hưởng đến công việc của Tạ Vũ Xuyên. Mặc dù cậu không hề thấy phiền, nhưng Bạch Du vẫn nảy ra ý định tự mình học lái xe lại.
Bằng lái của Bạch Du đã lấy được từ mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, tính ra thì đến nay cũng đã gần mười năm, sắp phải đổi bằng, một tài xế lão làng chính hiệu.
Chỉ tiếc rằng, tài xế lão làng ấy từ khi lấy bằng đến giờ vẫn chưa từng lái xe ra đường lần nào.
Sau khi biết chuyện này, Tạ Vũ Xuyên liền chủ động nhận trách nhiệm làm người hướng dẫn tập lái cho anh. Mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm, cậu đều đưa Bạch Du ra khu vực ngoại thành gần biển có đường xá rộng rãi để tập lái xe. Sau gần một tháng luyện tập, kỹ năng lái xe vụng về của Bạch Du cuối cùng cũng đã tiến bộ rõ rệt.
Lần này lại có một đơn đặt hàng qua mạng, Bạch Du thấy cơ hội đến rồi nên chủ động đề nghị tự mình đi giao hàng. Ban đầu Tạ Vũ Xuyên không đồng ý, nhưng sau khi nghe anh cam đoan đi cam đoan lại thì mới miễn cưỡng chấp nhận.
Từ sau Tết, tiệm của Tạ Vũ Xuyên không còn bận rộn như trước. Sau khi tiễn Bạch Du lái xe rời đi, cậu đến tiệm Tinh Tự giúp Tiết Vi Vi tiếp khách.
Lúc đó, Tiết Vi Vi đang trong phòng chuẩn bị mẻ sừng bò tiếp theo thì cửa tiệm bị ai đó kéo mở từ bên ngoài. Một người đàn ông trung niên, tóc hai bên đã điểm bạc, dáng vẻ nho nhã điềm đạm bước vào.
“Chào ngài,” Tạ Vũ Xuyên lễ phép chào đón, “Ngài muốn dùng đồ uống hay xem thử các loại bánh ngọt?”
Người đàn ông đưa mắt quan sát khắp tiệm, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên một bức tranh treo trên tường.
Đó là bức tranh vẽ mặt trời mọc giữa những con sóng, có thể nhận ra người vẽ rất có ý tưởng trong bố cục, màu sắc được phối rất tự nhiên và hài hòa.
“Đây là… ai vẽ vậy?” Ông ngập ngừng hỏi, “Rất đẹp.”
Tạ Vũ Xuyên nhìn theo ánh mắt của ông, trên mặt hiện lên vẻ tự hào: “Là chủ tiệm này vẽ đấy. Trước đây anh ấy là một họa sĩ.”
“Họa sĩ…” Người đàn ông khẽ lặp lại, cúi đầu đẩy nhẹ gọng kính, rồi lại cẩn thận quan sát những chiếc bánh nhỏ được bày trong tủ kính.
Thông thường, đàn ông ở độ tuổi này không hay ăn đồ ngọt. Tạ Vũ Xuyên đoán có lẽ ông ấy đang mua cho con cháu ở nhà nên không vội thúc giục, chỉ khi ông dừng lại trước một chiếc bánh nào đó thì mới nhẹ nhàng giới thiệu vài câu.
Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tiếp tục quan sát chiếc bánh tiếp theo.
Khi ông dừng chân trước một chiếc bánh màu nâu không có trái cây trang trí thì điện thoại của Tạ Vũ Xuyên bất chợt vang lên.
Ban đầu cậu định đợi giới thiệu xong mới nghe máy, nhưng khi thấy người gọi là Bạch Du đang lái xe ra ngoài một mình thì cậu sốt ruột nên lập tức nhấn nút nghe.
“Alo, Tinh Tinh.” Tạ Vũ Xuyên áp điện thoại lên tai, đồng thời lịch sự gật đầu với vị khách kia rồi đi sang một bên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xuyên… Xuyên Nhi,” giọng nói run rẩy của Bạch Du vang lên ở đầu dây bên kia. Anh cố trấn tĩnh lại rồi nói: “Anh bị xe phía sau đâm vào rồi.”
Nghe xong, Tạ Vũ Xuyên lập tức đi ra cửa tiệm, vừa đi vừa hỏi: “Anh đang ở đâu? Em tới ngay. Anh cứ ngồi yên trong xe, đừng ra ngoài, chờ em đến xử lý.”
May mà nơi xảy ra tai nạn cách phố Bắc Lý không xa. Tạ Vũ Xuyên mượn một chiếc xe đạp đường trường từ tiệm của Diệp Ti Thừa để đạp tới hiện trường. Từ xa cậu đã nhìn thấy chiếc SUV của mình đang dừng bên lề đường, Bạch Du thì ngồi bên trong, trông nhỏ bé và đơn độc. Tài xế xe sau đang đứng một bên gọi điện thoại, tình hình có vẻ không xảy ra xô xát gì.
Tạ Vũ Xuyên dừng xe bên lề, trước tiên mở cửa xe kiểm tra xem Bạch Du có bị thương không. Sau khi trấn an anh xong, cậu mới đóng cửa lại rồi đi đến chỗ tài xế xe sau để nói chuyện.
Cuối cùng, cảnh sát giao thông xác định lỗi hoàn toàn thuộc về tài xế phía sau. Dù Bạch Du không sai, nhưng cú va chạm khiến anh hoảng sợ và quan trọng hơn là cảm thấy áy náy vì lỗi của mình đã khiến xe của Tạ Vũ Xuyên bị trầy xước.
“Không sao đâu.” Tạ Vũ Xuyên buộc xe đạp lên nóc xe, bảo Bạch Du ngồi vào ghế phụ, rồi cậu khởi động xe, lái chậm rãi quay về. Trên đường về, cậu nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Bạch Du như để trấn an.
Việc sửa xe không phải chuyện gấp, điều quan trọng bây giờ là đừng để Bạch Du cảm thấy áp lực. Tạ Vũ Xuyên đưa Bạch Du quay về tiệm, vừa mở cửa bước vào đã thấy vị khách lúc nãy đang ngồi bên cửa sổ uống cà phê.
Có vẻ như người đàn ông ấy nghe thấy tiếng động, khi hai người bước vào thì ông ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Cơ thể Bạch Du rõ ràng khựng lại, bước chân cũng dừng hẳn. Người đàn ông đó khi nhìn thấy họ cũng từ từ đặt cốc cà phê xuống, chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ba… ba.” Bạch Du lắp bắp gọi, giọng nói không to, nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy, kể cả Tạ Vũ Xuyên đang đứng gần anh nhất.
Bạch Thanh Ải đến thành phố D để tham dự một hội thảo học thuật kéo dài hai ngày. Đáng lý ra chiều nay đã phải về.
Nhưng ông vẫn luôn lo lắng cho đứa con trai đã rời khỏi nhà gần nửa năm nay. Cuối cùng ông đã đổi vé máy bay, chào tạm biệt các đồng nghiệp cùng đi, rồi tra lại địa chỉ lưu trong điện thoại, bắt xe đến thẳng Tinh Tự và đột ngột xuất hiện.
Ngay khi nhìn thấy Bạch Du, Bạch Thanh Ải suýt nữa không nhận ra nổi.
Bạch Du so với trước đây trông có da có thịt hơn, thân hình cũng cao ráo vững vàng hơn. Nhìn bức tranh treo trên tường kia, ông đoán chắc khoảng thời gian này, con trai mình sống không tệ.
Đặc biệt là sau khi Đinh Chi Sính kể hết những chuyện đã xảy ra với Bạch Du hồi cấp ba cho ông và vợ nghe, bao gồm cả việc bị bắt nạt trong trường và lý do vì sao Bạch Du từ bỏ hội họa thì ông mới biết rằng, chỉ riêng việc Bạch Du hôm nay vẫn còn sẵn sàng cầm lại bút vẽ đã là một điều kỳ diệu.
Đêm hôm đó, sau khi biết được toàn bộ sự thật, Bạch Thanh Ải đã suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức trong đầu cứ hiện lên hình ảnh khi Bạch Du còn nhỏ.
Từ khi nào mà con trai ông không còn tâm sự với ông nữa?
Rõ ràng trong trường đã xảy ra những chuyện nghiêm trọng như vậy, thế mà với cương vị làm cha mẹ, họ lại không hề nhận ra bất kỳ vấn đề nào về tâm lý của con mình, vậy rốt cuộc, là lỗi của ai đây?
Bạch Thanh Ải vẫn nhớ rất rõ ánh mắt đau khổ và giằng xé của Bạch Du khi nó nói không muốn vẽ nữa.
Hồi đó, ông đã làm gì?
Ông không có đủ kiên nhẫn để ngồi xuống lắng nghe lý do thực sự, mà chỉ nổi trận lôi đình, mắng con trai là người không có chí tiến thủ.
Chính sự hối hận đến muộn khiến ông càng muốn gặp lại Bạch Du. Và thế là ông đến đây, chỉ để xác nhận rằng con trai mình giờ có sống tốt hay không.
Tạ Vũ Xuyên hiểu rõ giữa hai cha con còn rất nhiều điều cần nói. Cậu lặng lẽ gật đầu với Bạch Thanh Ải rồi quay người rời đi, trước khi đi còn kín đáo chạm nhẹ vào eo Bạch Du như tiếp thêm sức mạnh.
Bạch Du đưa Bạch Thanh Ải đến một quán sủi cảo gần đó. Anh đã quá lâu không gặp ông, những tin nhắn từng gửi đi đều không có hồi âm. Giờ gặp mặt, bao nhiêu nỗi nhớ lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
May mà những đĩa sủi cảo nóng hổi được mang lên rất đúng lúc, hai đĩa sủi cảo thơm nức cùng hai bát canh sủi cảo nghi ngút khói, chưa ăn đã thấy trọn vẹn không khí đoàn viên.
“Ăn canh với sủi cảo để tiêu hóa dễ hơn.” Bạch Thanh Ải gắp một chiếc sủi cảo tròn trịa lên, nói: “Rất tốt.”
Đã quá lâu Bạch Du không được nghe giọng ba mình. Ngay khi nghe câu nói đó, anh không kìm chế được nữa, một giọt nước mắt nóng hổi rơi thẳng xuống bát canh trước mặt.
“Lúc nãy nghe cậu thanh niên kia nói vào điện thoại Tinh Tinh gì đó đúng không? Là đang gọi con à?” Bạch Thanh Ải hỏi, giọng điệu chỉ như đang trò chuyện bình thường, hoàn toàn không có ý tra hỏi.
Bạch Du không ngờ ba mình đã ở trong tiệm khi anh gọi điện thoại. Anh khó khăn gật đầu, rồi giải thích: “Lúc đó con đang lái xe đi giao hàng, không may bị xe phía sau đâm phải, con hơi sợ nên gọi cho cậu ấy.”
“Con có bị thương không?” Bạch Thanh Ải thoáng căng thẳng hỏi, rồi khi nhớ lại lúc nãy thấy con vẫn bình an vô sự ngồi trước mặt mình, ông mới thở phào và nói tiếp: “Bảo sao cậu ấy lại vội vã chạy đi như vậy.”
“Quà Tết con gửi về nhà, ba mẹ đều nhận được rồi.” Bạch Thanh Ải ngừng một chút rồi tiếp lời: “Mẹ con có gặp cậu thanh niên đó một lần, lúc ấy bà ấy hơi nóng nảy nên đã nói vài lời không hay. Con giúp ba xin lỗi cậu ấy nhé.”
Bạch Du siết đũa, khẽ lắc đầu: “Cậu ấy không để bụng đâu, còn nói là vì mẹ yêu con nên mới như vậy…”
Cổ họng Bạch Du nghẹn lại. Bạch Thanh Ải không nói gì thêm, chỉ gắp một chiếc sủi cảo trong đĩa của mình đặt vào đĩa nhỏ trước mặt con trai, dịu dàng nói: “Ăn đi.”
Ông không nhắc đến chuyện đã biết rõ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Hiện giờ Bạch Du đã có thể bước ra khỏi những bóng tối đó, ông đoán có lẽ là nhờ cậu thanh niên kia.
Ông cũng hy vọng mọi thứ có thể kết thúc tại đây.
“Con biết lái xe rồi à?” Bạch Thanh Ải bất ngờ hỏi.
Ngày trước học lái xe xong, Bạch Du chẳng bao giờ dám chạy xe ra đường. Bây giờ lại có thể tự mình lái xe đi giao hàng, dù có gặp chút rắc rối nhưng cũng là một bước tiến lớn rồi.
“Chỉ có ba mới khen con vì chuyện nhỏ thế này thôi.” Bạch Du vừa bật cười vừa rơi nước mắt, cúi đầu ăn chiếc sủi cảo mà ba gắp cho.
Tối đến, Bạch Du muốn mời ba đến nhà mình nghỉ lại, nhưng Bạch Thanh Ải từ chối với lý do không mang theo quần áo thay.
Tạ Vũ Xuyên biết rõ bản thân không phải kiểu con rể lý tưởng trong mắt các bậc phụ huynh nên ngoan ngoãn đóng vai tài xế, lái xe vô cùng chuẩn mực, không lấn làn, không nhìn ngang ngó dọc, tốc độ luôn giữ đều trong giới hạn cho phép.
Bạch Du ngồi ở hàng ghế sau, vừa giới thiệu với Bạch Thanh Ải về những nơi xung quanh, vừa thi thoảng lén nhìn Tạ Vũ Xuyên căng thẳng qua gương chiếu hậu, rồi lại len lén quay đi, không dám bật cười thành tiếng.
Mãi cho đến khi đưa Bạch Thanh Ải về tới khách sạn an toàn, ông mới xuống xe và đứng cách Bạch Du một khoảng không xa cũng chẳng gần.
Sau khi dặn dò vài câu với Bạch Du xong, ánh mắt ông dừng lại trên người Tạ Vũ Xuyên rồi nói: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc Bạch Du nhà chú. Lần sau tới đừng ngồi chờ dưới nhà nữa, lên nhà ngồi một lát nhé.”
Nghe xong câu đó, sống mũi Bạch Du bỗng cay xè. Tạ Vũ Xuyên thì ngẩn người ra, mãi đến khi bị Bạch Du chọc nhẹ một cái mới bừng tỉnh, hiểu được ý của lời mời ấy.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói gần như một lời cam kết: “Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Bạch Du.”
Bạch Thanh Ải gật đầu hài lòng, rồi thúc giục hai người mau quay về.
Sau khi lên xe, Bạch Du vẫn còn hơi mơ hồ, như chưa hoàn toàn tin nổi những gì vừa xảy ra. Anh ôm lấy cổ Tạ Vũ Xuyên, bất ngờ hôn lên môi cậu thật mạnh. Sau đó cau mày hỏi: “Em hút thuốc à?”
Tạ Vũ Xuyên nghe vậy lập tức lùi ra, vội vã vặn chai nước khoáng bên cạnh rồi tu một ngụm lớn.
“Xin lỗi, em không hút thường xuyên đâu. Nếu anh không thích, em bỏ luôn…”
Câu cuối cùng còn chưa nói xong, Bạch Du đã đưa tay ôm lấy khuôn mặt cậu, lại hôn lên môi cậu một lần nữa. Mùi khói thuốc nhàn nhạt quyện với hương kem tươi ngọt ngào từ người Bạch Du, hòa vào nhau trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, quấn quýt không rời.
Tất cả những tủi thân và bất công mà Bạch Du từng mang theo suốt bao năm qua, cũng dường như tan biến theo mùi khói ấy. Thay vào đó chỉ còn lại hương kem trộn lẫn với đường bột ngọt ngào, như một khởi đầu mới.
Hết chương 65