Chương 69
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Ăn uống no nê lại thêm dậy sớm, bây giờ không ai còn muốn nghĩ xem lát nữa phải làm gì nữa, chỉ muốn quay lại giường ngủ thêm một giấc cho đã.
Vài người gom vỏ còn lại bỏ vào một túi rác, phần thức ăn còn dư thì mang vào bếp, sau đó ai nấy đều về lại phòng mình.
Bạch Du vừa ôm bụng vừa lờ đờ không mở nổi mắt nữa, anh chẳng buồn để ý đến việc chăn đệm còn chưa trải trên giường, cứ thế đổ người xuống chiếc giường đôi mềm mại.
“Tạ Vũ Xuyên…” Anh nằm sấp trên giường, lẩm bẩm khẽ khàng, “Không thể ăn kiểu này nữa, thật sự không thể ăn thêm được nữa.”
Từ sau Tết đến giờ mới bốn tháng, Bạch Du đã tăng gần hai ký, đôi khi sáng ngủ dậy nhìn gương, anh còn bị dọa bởi cái mặt bắt đầu có thịt của mình.
“Không béo đâu,” Tạ Vũ Xuyên đi tới tháo giày cho anh, rồi đỡ chân anh lên đặt cả người lên giường, “Hồi anh mới đến gầy quá, ôm còn đau tay.”
Đầu óc Bạch Du giờ đã quay không nổi nữa, mí mắt cũng nặng trĩu, anh nằm sấp trên gối một cách thoải mái, những lời nói ra cũng chẳng qua suy nghĩ.
“Em ôm không đau, còn thấy khá dễ chịu nữa.”
Tạ Vũ Xuyên xem lời của Bạch Du như là mớ lời nói mớ trong mơ, cậu c** đ* chỉ còn lại một chiếc áo thun rồi nằm xuống cạnh anh.
Cậu cầm lấy bàn tay đã khô khô vì nghịch nước và bị gió biển thổi của Bạch Du, nắn nhẹ một cái, thấy anh không có phản ứng gì thì tưởng anh đã ngủ rồi, liền vén áo thun của mình lên, kéo tay Bạch Du nhét vào trong.
“Hê hê hê…” Bạch Du úp cả mặt vào gối, cười có chút ngượng ngùng, “Ấm thật đấy.”
Bạch Du đã quen thuộc với cơ thể của Tạ Vũ Xuyên đến mức nhắm mắt lại cũng có thể sờ được từng khối cơ nào ra khối cơ nào. Lúc đầu, Tạ Vũ Xuyên còn giữ hình tượng, mỗi lần để lộ nửa người trên trước mặt anh là phải gồng cho rõ từng đường nét cơ bắp.
Tuy Bạch Du chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, nên tưởng rằng cơ bắp đầy đặn hiện rõ như trong hình trên mạng là chuyện bình thường, hoàn toàn không nghi ngờ gì về tình trạng cơ thể của Tạ Vũ Xuyên.
Cho đến một lần, hai người đang ngủ thì Bạch Du là người tỉnh dậy trước.
Hôm đó cũng là một buổi trưa ấm áp, Bạch Du nằm bên cạnh Tạ Vũ Xuyên, chán chường lướt điện thoại, rồi nhân lúc cậu còn đang ngủ liền len lén đưa tay chạm vào khối cơ bụng kia.
Trước đây Bạch Du cũng từng chọc thử cơ bụng của cậu, cứng thật, nhưng không phải kiểu cứng như tấm sắt.
Chỉ tiếc Tạ Vũ Xuyên quá keo kiệt, Bạch Du còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì cậu đã kéo áo xuống che tay anh lại.
Nhân lúc Tạ Vũ Xuyên chưa tỉnh, Bạch Du lén lút sờ lại lần nữa, không cứng lắm, mà lại có độ đàn hồi mềm mại. Ngay khi anh còn đang tiếp tục khám phá thì bỗng phát hiện trên da Tạ Vũ Xuyên nổi lên một lớp da gà mịn, chưa kịp xác nhận kỹ thì người đang ngủ đã bật cười, rồi cơ bụng lập tức thả lỏng, cơ bắp rắn chắc cũng trở nên mềm oặt.
Bạch Du sờ lại lần nữa thấy có gì đó không đúng, anh nhìn vào đôi mắt sáng rõ từ lâu của Tạ Vũ Xuyên, rồi sờ vào cái bụng mềm xèo của mình, kinh ngạc nói: “Lại giống nhau à?!”
Tạ Vũ Xuyên lập tức lật người đè anh xuống, Bạch Du không tránh kịp, bị cậu nắm tay ấn lại lên bụng lần nữa.
Sau khi nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, Tạ Vũ Xuyên vẫn không chịu tha cho Bạch Du, ngược lại còn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn một cái vào bên hông mềm mại của anh.
Bạch Du nhắm mắt hồi tưởng lại, tay đập nhè nhẹ lên cơ bụng của Tạ Vũ Xuyên, chẳng bao lâu sau đã tự vỗ cho mình ngủ luôn. Tạ Vũ Xuyên cũng dần thấy buồn ngủ vì những động tác xoa nhẹ như có như không của anh. Đúng lúc chỉ chuẩn bị chợp mắt một lát thì điện thoại rung lên, nhìn vào thấy là tin nhắn từ Lang Dịch.
Lúc đi bắt hải sản, Dư Niên không cẩn thận bị đá ngầm cứa vào tay. Khi đó cậu lập tức nhúng tay vào nước biển, tuy hơi rát do bị xót, nhưng may là máu cũng ngừng chảy.
Sau đó cậu lại đeo găng tay nên không ai chú ý đến vết thương nằm khuất dưới lòng bàn tay đó.
Bữa trưa là do Tạ Vũ Xuyên và Lang Dịch nấu, còn Dư Niên nhỏ tuổi nhất trong nhóm nên được sắp xếp ngồi chờ ăn sẵn.
Cậu quay về sân phía tây, vào nhà vệ sinh cẩn thận rửa sạch vết thương, cho đến khi vết cắt không còn rỉ máu, da ở đó cũng bắt đầu sưng lên vì ngâm nước quá lâu.
Lúc ăn, Dư Niên cố tránh động vào cua, sợ vỏ cua quá cứng, chẳng may lại đụng vào vết thương. Sau đó chính Lang Dịch phát hiện ra, tưởng cậu lười không muốn bóc vỏ nên còn đặc biệt chọn một con béo, gỡ mai giúp rồi đặt trước mặt cậu.
Suốt bữa ăn Dư Niên ngồi mà không yên ổn, tuy không ai nói thẳng ra, nhưng Diệp Ti Thừa và Yến Tùy cứ lấy cậu ra để trêu ghẹo Lang Dịch, khiến Dư Niên cảm thấy không thoải mái. Vì thế sau khi về phòng, cậu hỏi ý Lang Dịch rồi quyết định đổi sang phòng khác.
Lang Dịch đã muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Dư Niên từ lâu, nhưng Dư Niên cứ như đã quyết tâm lắm rồi, từ sau giao thừa đến giờ chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, nhắn tin thì mấy tiếng sau mới trả lời, gọi điện cũng chỉ nói mấy câu rồi cúp máy.
Bất đắc dĩ, Lang Dịch phải nhờ bạn cùng phòng, cũng là hàng xóm của Dư Niên là Tần Việt Nhiên, giúp anh lừa cậu ra ngoài.
Dư Niên bước vào phòng rất nhanh, nhưng ngay lúc cậu định đóng cửa lại thì Lang Dịch nắm lấy tay cậu.
Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Dư Niên khẽ giật một cái, đi kèm với một tiếng hít nhẹ, ngay sau đó là động tác muốn rút tay lại.
“Niên Niên.” Chỉ khi không có ai, Lang Dịch mới dám gọi cậu như vậy. Quả nhiên Dư Niên vừa nghe liền ngừng giãy, vai rũ xuống như thể mất hết sức.
Lang Dịch nhạy cảm nhận ra điều bất thường, anh tách tay Dư Niên ra, lúc này mới phát hiện vết thương đỏ và sưng trên lòng bàn tay.
Dư Niên lúng túng định rút tay lại, nhưng Lang Dịch nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu đi tìm Tạ Vũ Xuyên mượn đồ để xử lý vết thương.
Giấc ngủ đó kéo dài đến tận chiều. Nếu không nhờ Diệp Ti Thừa tỉnh dậy đi vệ sinh, tiện tay nhìn giờ rồi gửi một tràng tin nhắn oanh tạc trong nhóm thì e rằng cả phòng còn ngủ tiếp một lúc lâu nữa.
Ánh nắng buổi chiều không còn quá gắt, anh lê dép đi ra từ cửa đông phía đối diện sang cửa tây vẫn còn đóng chặt.
Tạ Vũ Xuyên đi sau, tiện tay khoác chiếc áo mang từ trong phòng lên người Bạch Du, liếc nhìn cánh cửa phòng Lang Dịch vẫn đang đóng im lìm, rồi quay người sang phòng Yến Tùy.
Diệp Ti Thừa là người tỉnh đầu tiên, Yến Tùy cũng dậy lúc cậu ta gào lên trong nhóm chat.
Hai người mỗi người cầm một chiếc máy chơi game, đang kết nối chơi cùng nhau, nghe thấy tiếng bước chân cũng chẳng buồn quay đầu lại. Tạ Vũ Xuyên lên tiếng hỏi trước: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Yến Tùy thấy sắp bị Diệp Ti Thừa đánh bại đến nơi, vội vàng phất tay ý bảo Tạ Vũ Xuyên muốn đi đâu thì đi đi.
Tạ Vũ Xuyên cũng không định rủ hai người họ theo, nên rời khỏi nhà chính trong tâm trạng vô cùng hài lòng, kéo Bạch Du đang đứng giữa sân đón gió ra ngoài đi dạo trên phố.
Hai người không đi quá xa đã đến một con đường lớn. Xe cộ qua lại thưa thớt, phải vài phút mới thấy một chiếc xe chạy qua, càng đừng nói đến cửa hàng hay tiệm xá gì. Lác đác vài quán ăn mở cửa, nhưng vì đã qua giờ cơm nên cũng chẳng có mấy ai.
Lúc đầu, Bạch Du đi song song với Tạ Vũ Xuyên, nhưng rồi anh dần bước lên phía trước, để dễ trò chuyện thì quay người lại đi lùi về phía trước.
Tạ Vũ Xuyên sợ anh vấp ngã, một tay kéo lấy tay anh, mắt không ngừng để ý đến mặt đường.
Cứ đi như vậy một lúc, Bạch Du bất ngờ lên tiếng hỏi: “Lang Dịch với Dư Niên là sao thế?”
Tạ Vũ Xuyên cũng không rõ lắm. Dù giờ cậu đã cong rồi, nhưng đầu óc vẫn là kiểu thẳng nam điển hình, không thích hóng mấy chuyện thế này. Chừng nào Lang Dịch chưa chủ động nói thì cậu cũng chẳng định hỏi.
Bạch Du lắc đầu liên tục, bực bội nói cậu đúng là chậm hiểu.
Cả hai cứ men theo lề đường mà đi, vậy mà lại quay lại được bãi biển buổi sáng đã đi bắt hải sản. Quan sát kỹ thì có vẻ không phải đúng chỗ cũ, nhưng gần đó.
Tạ Vũ Xuyên cũng không chắc bãi biển này tên gì. Họ đi dọc theo một con đường gỗ lát dài, đi mãi đến cuối đường thì thấy có một cầu thang nhỏ hẹp, cậu nắm tay Bạch Du dắt xuống từng bước một, càng xuống thấp, tiếng sóng biển càng lớn.
Khác với bãi biển ở thành phố D toàn đá cuội, ở đây là bãi cát. Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cát, khiến từng hạt nhỏ lấp lánh như đá quý ánh vàng.
Trời đầu xuân vẫn còn ngắn ngày, mới bốn giờ chiều mà mặt trời đã bắt đầu ngả xuống.
Gió hôm nay cũng không nhẹ, trời xanh trong không một gợn mây, từng đàn hải âu bay lượn trên cao.
Bạch Du ngẩng đầu, đưa tay che ánh nắng chói, còn Tạ Vũ Xuyên thì đứng phía sau, chắn gió giúp anh.
Cứ như thể chỉ mới vài phút trôi qua, bầu trời đang sáng rõ dần chuyển sang sắc vàng rực rỡ, mặt trời màu cam đỏ từ từ hạ xuống khỏi tầm mắt.
Tạ Vũ Xuyên kéo khóa áo khoác ra, bao trọn Bạch Du vào trong, hai người lặng lẽ đứng bên bờ, cùng thưởng thức một cảnh hoàng hôn đặc biệt.
Bạch Du từng chứng kiến ánh sáng chói lòa khi mặt trời ló khỏi mặt biển, giờ lại cảm nhận được vẻ huy hoàng rực rỡ khi nó lặng lẽ rút lui.
Cả đại dương được nhuộm thành một màu vàng kim, mặt trời đỏ rực như đang rơi vào lòng ánh sáng do chính nó tạo ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất giữa biển khơi vô tận.
Bạch Du chớp mắt đầy nuối tiếc, không thể tin nổi mọi thứ trước mắt lại tan biến nhanh đến thế.
Tạ Vũ Xuyên nhìn ra anh vẫn còn lưu luyến, nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu anh, thì thầm: “Em đã cùng anh ngắm bình minh lẫn hoàng hôn rồi, sau này sẽ còn vô số bốn mùa nữa ở bên nhau.”
Gió cuốn đi phần lớn âm thanh của anh, nhưng cũng mang theo lời thề ấy gửi đến đại dương.
Hết chương 69