Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 70

Chương 70

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Vẫn chưa quyết định tối nay ăn gì, chợt nhớ dọc đường đi lúc tới đây có khá nhiều quán ăn kiểu nhà nông, Tạ Vũ Xuyên liền gọi cho người trông có vẻ đáng tin nhất là Lang Dịch một cuộc điện thoại. Chuông vang lên mấy hồi mới có người bắt máy.

“Xuyên Nhi,” giọng Lang Dịch bên kia nghe khàn khàn, có vẻ vì xung quanh quá yên tĩnh mà giọng anh càng thêm trầm thấp, “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Vũ Xuyên cảm giác được sự khác thường, liền thăm dò hỏi: “Tôi làm phiền cậu à?”

Lang Dịch hắng giọng, đáp: “Không sao, cậu nói đi.”

“Tôi với Tiểu Bạch tìm được một quán ăn kiểu nhà nông, muốn hỏi xem các cậu có muốn qua ăn thử không.” Tạ Vũ Xuyên nói ngắn gọn.

“Để tôi hỏi họ đã, đừng cúp máy.” Nói rồi, Tạ Vũ Xuyên nghe thấy tiếng bước chân vọng qua điện thoại, tiếp theo là tiếng cửa gỗ được đẩy ra, rồi từ xa vẳng lại tiếng Yến Tùy và Diệp Ti Thừa đang chơi game.

Mọi người đều đồng ý, dù sao thì ra ngoài chơi cũng không như ở nhà, ăn gì không quan trọng bằng bầu không khí, ăn ở đâu thật ra chỉ là chuyện phụ.

Tạ Vũ Xuyên gửi định vị vào nhóm chat, rồi cùng Bạch Du vào trước để giữ chỗ.

Mới chưa đến năm giờ nên khách ăn bên ngoài vẫn chưa nhiều. Xét đến số lượng người, ông chủ quán liền sắp cho họ một phòng riêng.

Một chiếc bàn vuông lớn xây bằng gạch, ở giữa đặt một cái nồi gang to đen bóng, chỉ nhìn thôi đã thấy không khí rất chất lượng.

Quán này chuyên món lẩu gang hầm, có thể hầm gà, cá, hoặc ngỗng to. Bạch Du xem đi xem lại thực đơn mấy lần mà vẫn chưa quyết định được nên ăn gì.

“Hay đợi mọi người đến đông đủ rồi gọi cũng được,” Bạch Du gập thực đơn lại, “món nào trông cũng hấp dẫn cả.”

Những năm gần đây, ở thành phố D cũng có vài quán làm món cá hầm nồi gang, Tạ Vũ Xuyên từng ăn thử, đều là cá nước ngọt, điểm nổi bật là hương vị đậm đà và rau ăn kèm phong phú, rất đưa cơm.

Cậu định chọn món ngỗng hầm, chủ yếu vì chưa từng ăn thử.

Tạ Vũ Xuyên hỏi ý trong nhóm chat, tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ có Diệp Ti Thừa phản đối.

“Ngỗng là thứ dở nhất, thịt thì khô, da lại dày, ăn cá hầm đi, gọi thêm nhiều đồ ăn kèm là được.”

Trong đám người này, không ai có kinh nghiệm ăn uống phong phú bằng Diệp Ti Thừa, thế là ai cũng đồng ý đổi sang cá hầm.

Tạ Vũ Xuyên bảo ông chủ cho thêm khoai tây, đậu đũa khô, cà tím, những món phụ không thể thiếu. Để bù lại tiếc nuối vì không được ăn ngỗng, cậu gọi thêm sườn và ba chỉ heo, rồi lại hỏi Bạch Du còn muốn gọi gì thêm không.

Bạch Du không chỉ chưa ăn thịt ngỗng bao giờ, mà cả cá hầm cũng chưa từng thử, nghĩ đi nghĩ lại chỉ gọi thêm một phần miến dong.

Bếp nấu tuy nhìn khá giống kiểu bếp củi truyền thống như ở homestay, nhưng thật ra lại dùng bếp gas.

Ông chủ đem toàn bộ nguyên liệu cần nấu đổ hết vào nồi, sau đó một nhân viên phục vụ đeo găng tay dùng một chậu thép không gỉ bê vào.

Trong chậu là bột ngô vàng óng. Nhân viên thành thạo vo bột thành từng viên rồi dán một vòng lên thành nồi, cuối cùng đậy nắp gỗ lớn lên, chỉnh báo giờ xong thì rời khỏi phòng.

Thời gian dần trôi, mùi thơm từ cá, thịt và rau củ trong nồi bắt đầu lan tỏa, theo khe hở giữa nắp nồi tràn ra, không ngừng chui vào mũi của Bạch Du.

Bạch Du chống cằm bằng hai tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ đang đếm ngược. Đúng lúc cậu sắp bị mùi thơm mê hoặc đến mức hồn vía sắp bay đi, thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.

Là Lang Dịch và mọi người đến.

Suốt đường đi, Diệp Ti Thừa và Yến Tùy cứ cãi nhau mãi về chuyện thắng thua trong ván game chiều nay. Lang Dịch thỉnh thoảng lại phải nhắc hai người họ nói nhỏ lại một chút, còn Dư Niên thì lặng lẽ đi phía sau, không nói lấy một lời.

Khi cả nhóm bước vào phòng riêng thì chỉ còn chưa đến 10 phút nữa là món ăn sẵn sàng.

Người đông lên, chủ đề câu chuyện cũng nhiều hơn, Bạch Du không còn bận tâm đến thời gian nữa, cũng không cảm thấy khó chịu vì phải chờ.

Vị trí ngồi cũng giống như bữa trưa, chỉ khác là lúc đó ngồi bàn tròn, còn bây giờ là bàn vuông.

Chưa trò chuyện được bao lâu thì chuông báo reo vang. Nhân viên phục vụ bước vào từ ngoài, mở nắp nồi ra, chuẩn bị rắc các món ăn kèm như tỏi băm, hành cắt khúc vào nồi, thì Lang Dịch bất ngờ lên tiếng.

“Không cần bỏ rau mùi đâu.”

Cả bàn không ai lên tiếng, nhân viên liền gạt rau mùi sang một bên, đổ hết những nguyên liệu còn lại vào nồi, dùng vá lớn đảo đều một chút rồi nói đã có thể ăn được rồi.

Sau khi nhân viên rời đi, Yến Tùy vẫn luôn để ý quan sát giữa Lang Dịch và Dư Niên cuối cùng không nhịn được mà nói: “Chúng ta ăn cơm cùng nhau bao lâu rồi, sao giờ tôi mới biết cậu không ăn được rau mùi?”

Nghe vậy, Dư Niên liền ngồi thẳng dậy, định mở miệng giải thích. Nhưng Lang Dịch thì ung dung bóc bộ dụng cụ ăn trước mặt, bẻ đôi đũa rồi khẽ nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Ai trong bàn cũng hiểu rõ người không ăn được rau mùi chắc chắn là Dư Niên.

Tạ Vũ Xuyên không nhiều chuyện như Yến Tùy, cậu dùng xẻng xúc một miếng bánh dán vào đĩa trước mặt Bạch Du, rồi múc đầy đủ mỗi món trong nồi vào bát cho anh, cuối cùng còn chan thêm một vá nước dùng. Trong lúc làm, cậu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người đã sớm rời khỏi Lang Dịch, chuyển sang nhìn về phía hai người họ.

Bạch Du cũng không nhận ra, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo tay của Tạ Vũ Xuyên, nhìn cậu múc khoai tây, cà tím rồi dồn hết vào bát. Anh gắp một miếng bánh lên cắn thử, hương thơm ngọt ngào của ngô lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Dư Niên là người thành phố D, trước đây từng ăn cá hầm nồi gang vài lần. Cậu không như Bạch Du lần đầu ăn nên không biết gì. Lang Dịch cũng chẳng giống Tạ Vũ Xuyên.

Dư Niên vừa nghĩ vậy, thì phát hiện trong đĩa của mình có một miếng cá đã được gỡ sạch xương.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lang Dịch, ánh mắt hai người chạm nhau. Lang Dịch không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu cười một cái. Tóc anh buộc tạm bằng dây, theo động tác khẽ nghiêng ấy mà rơi ra một lọn trước trán. Dư Niên theo thói quen cũ đưa tay xuống dưới bàn định gỡ lấy dây buộc cổ tay, nhưng lại chỉ sờ thấy khoảng không.

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn tiếng va chạm của bát đũa, ai nấy đều có vẻ đang tập trung ăn, chẳng ai để ý tới tình huống giữa hai người họ. Dư Niên thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm đũa lên, không quên khẽ nói một câu cảm ơn.

Một con cá hơn bốn cân, cộng thêm nồi rau thịt, mười cái bánh dán, cả bàn người ăn sạch không còn sót lại gì. Miếng sườn cuối cùng được truyền tay khách sáo, cuối cùng rơi vào tay Diệp Ti Thừa thua trong trò kéo búa bao.

Ăn xong thì cũng gần 7 giờ tối, xung quanh chẳng có chỗ nào hay ho để đi, nhưng vừa ăn no mà về ngay thì đúng là hơi khó chịu. Suy đi tính lại, Tạ Vũ Xuyên quyết định dẫn cả nhóm quay lại chỗ vừa nãy mình cùng Bạch Du ngắm hoàng hôn.

Vì đã quen đường, Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du đi đầu. Con đường này dẫn thẳng ra biển, thực ra cũng chẳng cần tìm gì cả.

Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng đi được một lúc thì mấy người dần dần tách ra, cuối cùng người tụt lại phía sau là Lang Dịch và Dư Niên, hai người cả buổi chiều bầu không khí đều có chút là lạ.

Dư Niên thấp hơn Lang Dịch tầm năm, sáu phân, dáng người lại gầy, đứng cạnh Lang Dịch tập thể thao quanh năm trông càng nhỏ bé rõ rệt.

Mấy lần Dư Niên định nói gì đó, tay vẫn vô thức sờ cổ tay trống rỗng. Ánh mắt cậu lúc thì nhìn búi tóc mà Lang Dịch cố tình buộc lên, lúc lại cụp xuống nhìn cái bóng vụng về của mình dưới đất.

Buổi chiều, Lang Dịch đã nói với cậu rất nhiều điều.

Trước đây, Lang Dịch luôn coi cậu như trẻ con. Lúc mới quen thì đỡ hơn một chút, khi đó anh còn bận rộn vì chuyện của Bạch Du, nói chuyện với cậu cũng mang dáng dấp của người đang nhờ vả.

Nhưng sau này càng thân, bản chất của Lang Dịch cũng lộ ra. Anh cứ thích trêu ghẹo Dư Niên, rõ ràng biết cậu ít nói, tính tình chậm chạp, vậy mà lại cố tình chọc cho cậu cuống đến mức không biết phản bác thế nào.

Mối tình đơn phương kéo dài của Dư Niên bị Lang Dịch phát hiện vào đêm giao thừa. Dù lúc đó Lang Dịch cũng nói là thích cậu, nhưng Dư Niên thừa hiểu, không ai lại để tâm đến một người đến mức nhờ bạn làm cảnh sát đi hỏi thăm vụ án, lo liệu mọi chuyện xong xuôi rồi quay đầu bảo với một người khác, vốn không liên quan gì, rằng người tôi thích là cậu.

Người được để tâm là Bạch Du, còn Dư Niên biết rõ, cậu chỉ là người không quan trọng.

Vì thế, bất kể đêm đó Lang Dịch có chân thành thế nào, Dư Niên vẫn bỏ đi trong lúc trời chưa kịp sáng.

Lúc nãy trong phòng, Lang Dịch đã giật đi sợi dây buộc tóc trên cổ tay cậu, sợi dây mà Dư Niên đã đeo từ ngày bắt đầu thầm thích anh.

Cậu từng mơ tưởng, nếu một ngày nào đó Lang Dịch không tìm thấy dây buộc tóc, thì dây của mình chuẩn bị sẵn sẽ có ích.

Giờ thì mấy hy vọng viển vông đó đã sớm biến mất, nhưng sợi dây ấy từ lâu đã trở thành vật an ủi mà Dư Niên không rời.

Cậu không mở miệng đòi lại, còn Lang Dịch thì vờ như chẳng có chuyện gì.

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau thì đến bãi biển. Du khách trên bãi cát không vì trời tối mà giảm bớt, thậm chí còn đông hơn cả lúc hoàng hôn.

Trên bãi có người bán đèn trời. Thứ đồ bị cấm bán ở thành phố nên chẳng ai trong bọn từng chơi thử. Diệp Ti Thừa thấy thú vị, liền chạy đi mua một chiếc mang về.

Chiếc đèn làm bằng giấy dầu đỏ nhìn rất vui mắt, Diệp Ti Thừa không chỉ hỏi người bán cách thả đèn, mà còn mượn thêm một cây bút.

Cậu là người đầu tiên viết điều ước, vừa viết vừa lẩm bẩm mấy câu kiểu thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, toàn là lời chúc may mắn.

Yến Tùy là người viết thứ hai. Cậu thường xuyên lướt sóng ngoài biển, điều quan tâm nhất chính là sự an toàn. Từng nét từng chữ, cậu viết xuống bốn chữ “an toàn là trên hết”, rồi đưa bút cho Lang Dịch.

Lang Dịch ra hiệu đưa cho Tạ Vũ Xuyên trước. Tạ Vũ Xuyên cũng chẳng khách sáo, nhận bút rồi viết lên một mặt khác: “Nguyện tinh tinh một đời thuận lợi.”

Bạch Du không ngờ điều ước của Tạ Vũ Xuyên lại là viết cho mình. Dù trong lòng vẫn cảm thấy viết chữ lên đèn trời có hơi trẻ con, nhưng lại chẳng thể không thừa nhận Tạ Vũ Xuyên thực sự khiến mình cảm động. Thế là anh viết thêm một dòng bên dưới: “Vũ Xuyên cũng vậy.”

Lang Dịch định nhường cho Dư Niên viết trước, nhưng Dư Niên chỉ đút tay trong túi, khẽ lắc đầu. Vậy là Lang Dịch cầm bút lên, nghiêm túc viết: “Niên Niên cũng vậy, tôi cũng mong Niên Niên.”

Ánh sáng đỏ từ đèn trời hắt lên khuôn mặt Dư Niên. Cậu không muốn làm hỏng hai dòng chữ đó, tuy viết chung một mặt, nhưng Dư Niên vẫn cố tình tránh ra một chút, rồi chậm rãi viết.

“Nguyện được như ước muốn.”

Cậu không viết là ai nguyện, cũng chẳng cầu điều gì cụ thể. Trong lòng chỉ âm thầm hy vọng tất cả mọi người, đều có thể được như điều mình mong.

Hết chương 70

Bình Luận (0)
Comment