Nơi Nào Đông Ấm

Chương 16

Anh à, chào buổi sáng!” Giản Ngọc Lân dụi dụi mắt bước ra từ phòng ngủ. Vì là kỳ nghỉ hè nên mẹ cậu bé chiếu theo thông lệ đồng ý cho anh họ ở đây một tháng.

Tịch Hy Thần bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, với cốc sữa đẩy sang phía bên phải, “Ngoan, ăn sáng trước đi.”

Cậu bé trèo lên ghế, “Không uống sữa được không?” Cậu nheo nheo đôi lông mày xinh xắn, tỏ rõ sự chán ngán khi nhìn thấy chiếc cốc đựng thứ chất lỏng màu trắng này.

“ừm, có thể.” Giọng anh nhẹ nhàng, dễ gần, “Vậy thì tối uống.”

“Ôi, lại còn thế nữa!”

“Ánh mắt ấm áp như biết cười, “Không uống sữa thì ăn cháo vậy.”

“Hi hi, vâng ạ!” Cậu bé lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn bưng bát cháo lên ăn, so với sữa bò, cháo trắng dường như là thánh phẩm, đây là quan niệm vĩ đại đầu tiên trong tâm hồn trẻ thơ của Giản Ngọc Lân.

“À, đúng rồi!” Cậu ngẩng đầu lên, quay về phía anh họ, “Anh lại muốn đi đến đất nước có cái tháp to đùng đó à?”

“ừm!” anh không mấy để ý đến lời cậu bé nói.

“Vậy thì... vậy thì lần này có thể đưa Ngọc Lân đi cùng không?” Đôi mắt long lanh, xinh xắn như đóa anh đào lộ vẻ mong chờ.

“Em muốn đi à?” Giọng nói có vẻ lơ đãng, anh cầm một tờ báo khác ở bên cạnh lên đọc.

“Vâng, vâng, vâng! Muốn đi, muốn đi!”

“ừ.” Tâm trí anh không tập trung.

“A!? Anh đồng ý rồi phải không?! Thực sự có thể đưa Ngọc Lân đi cùng phải không? Hay quá, hay quá!”

“Hey, không được.”

Bụp! Tiếng cụng đầu xuống mặt bàn.

Mùa hè ở Pháp thật mát mẻ và tươi đẹp.

Dòng sông Seine uốn lượn quanh thành phố phồn hoa nhất thế giới, thành phố Paris. Dọc theo bờ sông, cảnh sắc thật diễm lệ và độc đáo, tựa như một áng thơ hiện đại làm rung động lòng người.

Một chàng trai mặc trang phục màu đen nhàn nhã đi dạo bên bờ sông, anh đã từng đến nơi này không dưới hai mươi lần, hai mươi lần lui tới trong năm năm, liệu có nhiều quá không? Nghĩ đến đây, anh không khỏi gượng cười.

Tịch Hy Thần quay lại khách sạn nơi mình nghỉ trọ thì đã là bốn giờ chiều, anh tắm rửa rồi thay bộ quần áo mặc ở nhà.

Niên Ngật đến gõ cửa, “Elvis, cùng đi ăn tối không?”

Tịch Hy Thần nghiêng người để Niên Ngật bước vào, “Có chuyện gì à?”

“ừ, tổng giám đốc công ty bên này muốn mời bọn mình ăn tối.”

“Tại sao?” Tịch Hy Thần nhíu mày, anh vốn không thích những buổi tiệc tùng.

“Hỏi hay nhỉ, tôi cũng đang muốn biết đây. Nhưng mà, nghe nói vị lãnh đạo này là người Pháp gốc Hoa, muốn nhân cơ hội này củng cố mối quan hệ tình cảm với người Hoa chúng ta, hey, lý do này có thể chấp nhận được chứ?”

Tịch Hy Thần đương nhiên không để ý đến những lời đoán mò của Niên Ngật, “Tôi có việc rồi”, ý là không thể đi được.

Niên Ngật liếc nhìn anh một cái, “Elvis, tôi không thể hiểu nổi, mọi việc trong công ty cậu luôn làm hết sức mình, vậy tại sao có mỗi một việc cỏn con thế này... cũng không thể nói là thú vị, nhưng ít nhất trước nay cậu chưa từng từ chối bao giờ, đúng không?” Đây chính là mấu chốt của vấn đề.

“Buổi tối chỉ có mình anh đi à?” Giọng Tịch Hy Thần vẫn đều đều, nhưng rõ ràng không muốn nhắc đến chủ đề này nữa.

Niên Ngật trợn mắt nhìn anh, “Cậu có việc thì tôi phải làm sao đây, chỉ còn mỗi mình tôi đi thôi chứ sao! Ai bảo số tôi khổ, gặp phải ông sếp không thích giao lưu tiệc tùng.” Sau đó nở nụ cười rất mờ ám, “Rốt cuộc cậu có việc gì? Lạ thật, lần nào sang Pháp cũng mất hút đến gần nửa

Tịch Hy Thần mỉm cười, “Vậy tối nay vất vả cho anh rồi”

Niên Ngật xua xua tay, “Thôi được rồi, nói chuyện với cậu mệt quá!” Niên Ngật thầm nghĩ mình cũng có thể được coi là lão làng có thâm niên nhiều năm trong giới kinh doanh, nhưng người như Tịch Hy Thần thì anh chưa từng gặp, thật chẳng hiểu ra sao cả!

Niên Ngật đứng dậy, hai tay vắt ra sau ôm đầu, cứ nghiêng nghiêng như thế mà bước ra ngoài, “Haiz, vất vả, vất vả, mình lúc nào cũng là người chịu khổ thôi.”

Tiễn Niên Ngật về, Tịch Hy Thần quay trở lại phòng khách, đứng trước khung cửa sổ sát sàn, thờ ơ nhìn xa xăm, ánh mắt không cảm xúc... có chăng cũng chỉ ẩn giấu trong sâu thẳm mà thôi.

Buổi tối ở Paris thật đẹp, vạn vật hiện lên lung linh rực rỡ, tựa như một bức tranh nghệ thuật mang hơi thở của cuộc sống hiện đại.

“An, định đi đâu à?” Một cô gái người Nga cao to từ trong phòng tắm, người vẫn còn ướt rườn rượt ngó ra hỏi.

“Ừ!” Thấy trong người bí bách, Giản An Kiệt liền cầm chiếc mũ che nắng trên bàn lên rồi mở cửa bước ra. Đi trên con đường rợp bóng cây quen thuộc, mặc dù mặt trời đã đứng bóng nhưng cô vẫn giữ thói quen mang theo mũ bên mình. Cô rất thích thời tiết như thế này, chỉ mát mẻ chứ không quá lạnh.

Bóng dáng cao gầy của Giản An Kiệt trải dài dưới ánh đèn trông càng thêm cô đơn, hiu quạnh, chiếc váy dài đang mặc thuần một sắc đen với lóp lót bên trong thuần sắc trắng tạo nên một cảm giác u ám, thê lương.

“Bước trên con đường lầm lạc,

Tôi dấn thân vào những bụi gai,

Mới phát hiện chúng không phải là những đóa hoa“ (1)

Cô gái bước đi vô định trên đường, nếu giữa đường nhìn thấy những tốp biểu diễn nghệ thuật đường phố thì dừng lại thưởng thức, khi rời đi đều không quên để vào mũ họ một ít tiền lẻ.

“Thưa ông, có muốn vẽ một bức không?” Một họa sĩ đường phố có mái tóc dài nhuộm đỏ đang mỉm cười mời chào.

“Có thể vẽ phong cảnh không?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, có vẻ không thành thạo tiếng Pháp cho lắm.

“Ồ, chưa từng có ai đề cập đến yêu cầu này cả, thưa ông.” Người họa sĩ, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.

Chàng trai chạy đến bên thành cầu, chỉ về một nơi không xa, ở đó có một bóng dáng cô quạnh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, “Phong cảnh... có cả người.”

Giản An Kiệt đứng dậy từ chiếc ghế gỗ dài bên bờ sông, lướt qua những cây bông gòn đang đung đưa theo gió, cô phải về rồi, nếu không bọn họ sẽ báo cáo với ban quản lý ký túc xá là cô về muộn, như vậy thật phiền phức!

Chú thích:

(1) Trích trong tập thơ của Rabindranath Tagore (1861 - 1941), nhà thơ người Bengal, Ấn Độ; triết gia Bà La Môn và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.
Bình Luận (0)
Comment