Nơi Nào Đông Ấm

Chương 17

Lần đầu tiên nhìn thấy cô là ở khu vực trường trung học trên con đường đầy bóng cây râm mát, một cô gái có khuôn mặt trầm lặng, yên bình, mặc bộ quần áo thể thao màu xám tôn lên khuôn mặt trắng nõn nà, mái tóc dài đến thắt lưng, tay cầm bó hoa bách hợp, làn gió mát đầu hè thổi tới làm tung bay những cánh hoa màu trắng ngọc, lướt nhẹ qua má cô, giây phút ấy, trái tim anh đã xốn xang.

Đêm đó, cánh hoa rơi đầy trong từng ngõ ngách của giấc mơ.

Sau này, anh biết được cô tên là Giản An Kiệt, cái tên đó ngay lập tức khắc sâu tận đáy lòng anh.

“Hy Thần, nhìn gì đấy, sao thất thần thế?” Tiếng của người bạn bên cạnh khiến anh bừng tỉnh.

“Cậu ta là ai thế?”

“Hey, học sinh mới nổi của trường, Diệp Lận, tướng mạo xuất sắc nhưng hành sự thì thật quái đản, ồ, cô gái bên cạnh cậu ta là...?”

“Đi thôi.” Giọng nói lạnh lùng lúc này có vẻ hơi tức giận.

Sau đó, anh biết bên cạnh cô còn có một người con trai tên Diệp Lận, cô bị chọc cười, giận dữ, đỏ mặt hay chau mày, tất cả những biểu hiện sinh động và rực rỡ đó đều khiến anh trở nên bối rối và cáu kỉnh.

“Hy Thần, cậu đã yêu bao giờ chưa?”

“Cái gì?” Câu hỏi đột ngột của người bạn khiến hơi thở anh tắc nghẹn.

“Bởi vì gần đây biểu hiện của cậu không bình thường, mình luôn tò mò không biết một người sống nguyên tắc, chín chắn hơn so với tuổi lại cực kỳ thông minh như cậu thì khi yêu sẽ thế nào? Bây giờ xem ra, hồn vía lên mây, cơm nước không màng, mặt mày ủ dột... Aiz, mặc dù so với người bình thường thì có hơi khác nhưng cũng không chênh lệch là mấy, có điều, mình thật sự tò mò muốn biết... rốt cuộc là vị nữ thần nào lại có bản lĩnh lớn đến mức khiến cho hoàng tử băng giá Tịch Hy Thần của chúng ta ái mộ đến vậy?! Hey, chắc sẽ có nhiều cô gái đau lòng lắm đây!”

Thì ra, trong con mắt của người khác, biểu hiện của anh lại rõ ràng đến thế, có lẽ việc anh vì một cô gái mà tâm tư rối loạn là một chuyện rất hiếm, rất lạ, thậm chí bản thân anh cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi, nhưng anh quyết tâm đem trái tim lần đầu thổn thức của mình giấu kín tận đáy lòng cùng với cái tên của cô gái đó.

Sau khi tốt nghiệp trong nước và trước khi sang Mỹ du học, anh cứ nghĩ hai người sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Ba năm sau, khi về nước tham dự hôn lễ của dì Tinh, anh gặp lại cô! Cô mặc chiếc váy màu trắng thuần khiết, ngồi yên lặng trên chiếc ghế gỗ trong hàng ghế đầu của lễ đường, khóe mi dường như vẫn còn ướt. Anh cứ nghĩ mình đã quên cô, nhưng những cơn sóng tình lại cuộn trào mãnh liệt khiến anh hiểu ra rằng, không những anh không quên cô mà tình cảm của anh còn cuồng nhiệt hơn trước gấp bội khiến anh không thể kiểm soát nổi. Nhưng số mệnh đã thay đổi, cô trở thành em họ hợp pháp của anh. Hơn bốn tháng sau đó, anh vào Giản gia ở nhờ, can dự vào cuộc sống của cô, thấy cô buổi chiều ngồi trong vườn đọc hết tập thơ của Tagore, thấy cô sáng sớm ngủ dậy với vẻ điềm tĩnh không chút đề phòng, thấy cô trong thư phòng kiễng chân một cách khó nhọc lấy quyển sách ở trên cao xuống, thấy cô ngồi trên ban công đeo tai nghe nhìn xa xăm... Anh được biết rất nhiều điều về cô khi cùng ở chung một mái nhà, nhưng hai người không chuyện trò nhiều, vài lần chạm mặt, cô đều coi anh như người dưng, lạnh lùng và xa cách, còn anh cũng không giỏi trong việc phá vỡ khoảng cách đó.

Cho đến một hôm, mọi thứ tan nát hết cả! Khi nghe thấy tiếng dì Tinh la hét, anh vội vàng chạy ra, chỉ thấy Giản An Kiệt ngồi xổm trên cầu thang, bất lực run rẩy, còn dì Tinh bị ngã xuống dưới lầu, bên cạnh là một vũng máu! Anh như phát điên, không còn biết mình ra sao nữa, vội vàng chạy xuống đỡ dì.

“Rốt cuộc em đã làm cái gì thế?!” Bàn tay anh tát vào gò má trắng bệch quá mức đó! Đôi mắt xinh đẹp của cô thất thần, hai dòng lệ chảy tràn, khóe miệng rỉ máu! Cô đang sợ hãi, cô không cố ý, cô hy vọng có ai đó động viên, vỗ về mình dù chỉ một chút thôi. Anh cảm thấy hoảng sợ, một cảm giác trước nay chưa từng có, giống như một làn sóng hủy diệt bất ngờ ào ạt xô tới chôn vùi anh hoàn toàn, muôn đời, muôn kiếp không thoát ra được!

Ngày hôm sau, cô bị đưa sang Pháp.

Anh ngồi trong quán bar lờ mờ tối, uống hết cốc này đến cốc khác, đủ để thiêu đốt ruột gan mình.

“Hy Thần, đủ rồi đấy, cậu thật là... Sao lại đi hành hạ bản thân thế chứ!”

“Hành hạ bản thân ư? Có gì là không tốt đâu.” Ẩn dưới giọng nói khàn đặc đó là sự đau đớn tột cùng.

“Rốt cuộc cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại thành ra thế này?”

“Đấm mình một cái đi!”

“Cái gì?”

“Mình nói đấm mình một cái đi!”

“Cậu điên rồi!” Người bên cạnh cuối cùng cũng nghe ra anh muốn nói gì, không đừng được, thốt lên.

“ừ, đúng thế, mình cũng cảm thấy mình đang điên đây. Cậu có biết không, mình cô ấy, mình mà lại đi đánh cô ấy!” Vừa nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ thì ngay lập tức da anh cũng bị cứa vào, dòng máu chảy xuống, từng giọt, từng giọt rớt xuống nền gạch bóng loáng.
Bình Luận (0)
Comment