Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 25

Người ta nói, con cái đến tuổi thì dựng vợ, gả chồng. Ấy thế nhưng, Thảo Ngân cô đây còn chưa qua cái xuân xanh thứ 20, vì cớ gì cũng bị lôi kéo vào cuộc chiến bán ra ngoài của bố mẹ cô?

Chuyện kể rằng, con trai lớn nhà họ Lý năm nay đã bước sang tuổi 24, vậy mà cả thời trai trẻ cũng chỉ có kinh nghiệm yêu đương hụt một lần, đến giờ này vẫn độc cô lai vãng. Bố mẹ Lý bởi vì rất lo lắng cho tương lai của cháu nội không biết khi nào mới có thể bước đến thế giới này, lập tức lên kế hoạch cho con trai đi xem mắt.

Lần thứ n sau khi xem mắt thất bại trở về, vừa vào đến nhà, nhìn thấy em gái trong thời gian nghỉ hè đang ôm cún yêu vừa xem hoạt hình vừa ăn bim-bim hết sức thảnh thơi, ông anh trai nào đó trong lúc khai báo lại diễn biến buổi xem mắt cho nhị vị phụ huynh, liền nhân cơ hội không ngần ngại thêm mắm, rậm muối về tình trạng ế ẩm của em gái mình.

Nhìn con gái đang cười như được mùa trước màn hình TV, một tay cầm bimbim, một tay cầm cốc nước nghiêng bên này, ngả bên kia, mẹ Lý hận rèn sắt không thành thép, buồn bực cằn nhằn:

"Con gái con đứa, ngần tuổi này còn không có nổi một mống đàn ông theo đuổi, không bằng nổi một góc của mẹ nó hồi trẻ. Ngay cả bố nó cũng có vài mảnh tình vắt vai. Thằng Nam cũng đã bắt đầu yêu đương rồi. Vậy mà nhìn nó xem, cả ngày hết ăn lại chơi, cứ dính lấy anh thì chừng nào mới có người rước? Mẹ nói còn không nghe, cứ lấy luôn thằng Bách có phải tốt rồi không..."

Càng nghe mẹ nói, sắc mặt cô gái nhỏ càng tối đi, thân hình trên ghế cũng càng co lạ, thu nhỏ sự tồn tại của mình hết mức có thể, mím môi uất ức lẩm bẩm với cún yêu:

"Nếu cậu ấy dám lấy, tao lại không dám gả chắc..."

Vì thế, Thảo Ngân bé nhỏ đang trong tư thế nằm cũng bị trúng đạn, ngay cuối tuần đó liền bị mẫu thân đại nhân dùng đủ loại đe dọa, ép buộc đi xem mắt.

Ban đầu, cô sống chết không đi. Ai ngờ, anh cô vậy mà lại đem Hoàng Bách ra uy hiếp. Anh cô nói, nếu cô không chịu đi, anh sẽ đem bí mật của cô nói cho cậu ấy biết.

Bí mật đó ư? Dĩ nhiên không thể để Hoàng Bách biết.

Rốt cuộc, cô gái nào đó dù không muốn ngàn vạn lần cũng vẫn phải chịu chung số phận với anh trai, vác xác đến những buổi hẹn xem mắt nhàm chán.

Đối tượng xem mắt lần đầu của Thảo Ngân là một anh chàng kĩ sư 23 tuổi, con của bạn của em dâu của chị của mẹ cô, ngoại hình ưa nhìn, tính tình lịch thiệp, chín chắc... Chỉ đáng tiếc, cười không đẹp trai bằng Bạch Công Tử nhà cô.

Đối tượng thứ hai là một quản lí khách sạn cao cấp, 25 tuổi, tiền đồ xán lạn trời cao, nụ cười tỏa nắng... Chỉ đáng tiếc, khuôn mặt khi chuyên chú không thu hút bằng Bạch Công Tử nhà cô.

Đối tượng thứ ba, 24 tuổi, làm đầu bếp tại một nhà hàng năm sao. Anh trai từng dẫn cô đi ăn ở nhà hàng đó một lần. Đồ ăn rõ ràng không ngon bằng Bạch Công Tử nhà cô nấu.

Đối tượng thứ tư, để tóc húi cua không hợp bằng Bạch Công Tử nhà cô

Đối tượng thứ năm, không cao bằng Bạch Công Tử nhà cô.

Đối tượng thứ sáu, da không đẹp bằng Bạch Công Tử nhà cô.

...

Lần này, đối tượng thứ 13, là một giáo viên dạy văn trung học cơ sở, cái gì cũng không sánh được với Bạch Công Tử nhà cô, chỉ được cái nói nửa câu lại chuyển qua đọc thơ, hoàn toàn đem bản thân biến thành một thi sĩ. Nếu như không phải sức chịu đựng của cô đã được tôi luyện qua những ngày tháng sống cùng anh trai, khẳng định cô cũng sẽ giống người khác mà bỏ chạy từ phút đầu.

"Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết..."

Nhìn người trước mặt vừa nhìn trái tim rõ to được xếp từ thịt cùng rau củ trên bàn vừa thở ra thơ, khóe miệng cô gái nào đó cứng ngắc gượng cười, cúi đầu âm thầm lệ tuôn rơi. Kẻ nào? Là kẻ nào đã xếp cái trái tim vô duyên nhất trần đời này? Cô với thi sĩ này vốn không hề có quan hệ, một chút cũng không có. Tim gì mà tim. Tim cái con khỉ ấy. Ô, ô... Cô muốn về nhà.

"... Thảo Ngân, em nói xem, bài thơ này của Xuân Diệu có phải rất sâu sắc hay không?"

Đột nhiên bị gọi, cô gái nào đó thiếu chút nữa liền nghẹn luôn miếng thịt nướng trong cổ họng, ho khan mấy tiếng mới bình thường trở lại, mặt mũi đều đỏ ửng. Thi sĩ đại nhân à, anh làm ơn có thể đừng bất thình lình gọi người khác trong lúc người ta đang rất chuyên tâm vào công việc vủa mình được không?

Thi sĩ nọ thấy vậy, vội hiến khăn tay, ân cần quan tâm:

"Em không sao chứ?"

"Em không sao. Cảm ơn anh." Thảo Ngân không thể làm gì khác ngoài việc giả bộ tươi cười nhận lấy, khách sáo hai câu.

Ngồi nghe thơ cả tiếng đồng hồ, với cô đã là cực hình rồi. Giờ thêm cả khoản săn sóc như thể quen thân này nữa, cô làm sao chịu nổi. Cô có thể nói, cô không có hứng thú với thơ ca hay không? Được rồi, nói chính xác thì cô chính là không có thiện cảm với thi sĩ này đấy. Ai bảo anh ta là giáo viên dạy văn chứ. Hoàng Bách không thích môn văn. Cô cũng không thích. Nếu như có thể bỏ chạy giữa chừng mà về nhà không bị mẹ đại nhân cấm cửa, khẳng định lúc này cô sẽ không ngần ngại mà chạy đâu. Trời cao ơi, làm ơn cử ai đó đến cứu cô đi...

Nửa giờ sau, tại thời điểm Thảo Ngân dường như sắp không chịu nổi, bất chấp phải sang tá túc nhà bố mẹ nuôi, chuẩn bị tông cửa chạy thoát thân, rốt cuộc ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng ai oán kêu cứu của cô. Cứu tinh xuất hiện.

"Nhóc Quân, Anh Quân..." Vừa gọi, cô gái nào đó vừa vẫy tay tươi cười, ánh mắt nhìn người ta tỏa sáng lấp lánh. Cô được cứu rồi, được cứu rồi!

Cách một lớp khói than mù mịt quyện mùi đồ nướng, thiếu niên nào đó ngồi trong góc quán, tay cầm thìa, chuẩn bị giải quyết bữa tối một mình, nghe tên mình, chầm chậm ngẩng đầu lên, rồi dưới ánh mắt ngoắc ngoắc như muốn ăn tươi nuốt sống người của cô nàng nào đó, lập tức đỏ mặt thẹn thùng, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Tìm được cớ, Thảo Ngân nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt nhàm chán, liền chạy tót sang bàn nhóc Quân, vui sướng bá vai bá cổ cậu nhóc.

"Anh Quân à Anh Quân, hôm nay, mày đúng là cứu tinh của chị đấy. Thường ngày, chị tốt với mày quả không uổng. Mà mẹ lại tăng ca à? Sao không qua nhà chị ăn cơm, lại ra ngoài ăn thế này? Mà thôi, không nói nhiều nữa, mày mau ăn đi, muốn ăn thêm gì cứ gọi, ăn thật no vào. Bữa này, chị mời. Ha ha..."

Khuôn mặt cậu nhóc nào đó càng đỏ hơn, vừa cúi đầu ăn vừa len lén nhìn ai kia đang nghịch điện thoại bên cạnh, nhỏ giọng lên tiếng:

"Ngân lại đi xem mắt à?"

"Ừ. Mệt chết đi được. Vừa rồi, may mà chị thấy mày. Nếu không, chắc chị điên mất."

"Sao gần đây Quân không thấy ông anh Mặt Lạnh đi cùng? Ngân với anh ta cãi nhau à?"

Lần này, không thấy ai kia trả lời luôn như trước. Qua vài phút, ai kia mới từ từ nâng mặt lên, giả bộ cười nguy hiểm đánh trống lảng:

"Thằng nhóc này, học không lo học, tò mò cái gì chứ hả? Mày mà không học tử tế thì cứ liệu hồn."

"Ngân, Quân không phải nhóc. Quân đã lớn rồi!"

Thảo Ngân giật mình, mở to mắt nhìn thiếu niên bên cạnh. Thân hình cao hơn cô cả gang, có điều hơi gày, da thịt không đủ. Khuôn mặt đường nét rõ ràng, mày kiếm, mũi cao, ánh mắt kiên định. Dưới cằm còn có lún phún vài cọng râu. Tổng thể mà nói, ừm, đúng là đã lớn không ít. Thế nhưng, gò má thoang thoáng ửng hồng, bên mép dính hai hạt cơm, lại mím môi tỏ ra nghiêm túc như vậy.

"Phì, ha ha... Lớn rồi, đúng là lớn rồi... Ha ha..." Cô gái nào đó không nhịn nổi liền phì cười, vừa cười vừa vươn tay về phía hai hạt cơm nọ.

Thiếu niên nào đó thẹn quá hóa giận, sắc mặt từ hồng hồng chuyển qua đỏ bừng, hung hăng quệt mạnh khóe miệng một cái liền cúi đầu ăn, không buồn để ý đến cô nữa.

Không khí cứng ngắc vừa rồi cứ như vậy bị cô gái nào đó thổi bay.

"Anh Kiệt, sang tuần, em sẽ rời đi một thời gian."

Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn phủ lên ghế dài bên ban công, đối với thông tin vừa tiếp nhận từ điện thoại, ánh mắt người này nhìn bầu trời phía xa đầy suy tư:

"Khi nào trở về?"

"Em cũng chưa biết chắc."

"Còn chuyện hai đứa, cậu đã có tính toán gì chưa?"

Trầm mặc một lúc, bên kia điện thoại mới phát ra tiếng hít sâu, giọng nói mang theo sự luyến tiếc, không đành lòng:

"Anh Kiệt, nếu sau sinh nhật 24 của cô ấy, em không trở về..."

"Nếu cậu không về, anh nhất định sẽ giao con bé cho người khác tốt hơn cậu trăm lần."

Một thoáng tĩnh lặng trôi qua, rốt cuộc, Liên Kiệt vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng:

"Cậu thật sự không muốn gặp con bé lần cuối?"

Không có câu trả lời.

Thật lâu sau, người bên kia cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng:

"Anh Kiệt, cảm ơn anh."

Liên Kiệt nhìn màn hình di động chuyển tối dần rồi tắt hẳn, nặng nề buông tiếng thở dài. Hai đứa ngốc này, sao lại cứ thích tự giày vò bản thân như vậy chứ?

"Anh Kiệt, anh đang làm gì ngoài này vậy?" Thân hình nhỏ nhắn kèm theo tiếng nói lanh lảnh chầm chậm xuất hiện.

Ánh mắt anh trai nào đó hướng em gái đang cầm theo hai cốc nước đi tới, cong cong mỉm cười.

Thấy anh trai như vậy, em gái nhỏ sắc mặt hơi dịu xuống, kéo anh trai ngồi trên ghế, đặt cốc nước vào tay anh, đau lòng lên tiếng:

"Em pha chút mật ong với nước ấm, anh uống cho dễ ngủ. Dạo này nhìn anh mệt mỏi lắm, mắt cũng có nếp nhăn luôn rồi. Công việc bận lắm hả anh?"

"Đừng lo! Công ty anh vừa nhận dự án mới, nên có chút bận. Qua đợt này lại ổn thôi." Xoa đầu em gái cảm ơn, Liên Kiệt một hơi uống hết nửa cốc mật ong, trong bụng truyền tới cảm giác dễ chịu.

"Hay em nói chuyện với bố mẹ không cần sắp xếp cho anh đi xem mắt nữa nha?"

"Thôi, khó khăn lắm bố mẹ mới hào hứng làm việc gì đó như thế. Cứ để bố mẹ vui vẻ đi. Mà nghỉ hè cả tháng rồi, sao không thấy thằng Bách qua chơi? Mày cũng không qua đó. Hai đứa cãi nhau à?" Vừa hỏi, anh vừa quan sát em gái.

Chỉ thấy em gái nhỏ cứng người vài giây, sau đó trả lời không chớp mắt, giọng bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn:

"Làm gì có ạ. Cậu ấy học y mà anh, bận học lắm. Nghỉ hè cũng phải tự học thêm nữa. Sáng hôm qua, em qua thăm mẹ Lan, mẹ bảo cậu ấy vẫn ở trên Hà Nội chưa về."

Câu trả lời rõ ràng không che nổi mắt anh trai nào đó. Thế nhưng lần này, anh cũng chỉ cười xòa:

"Ừ, chăm chỉ như thế mới có tương lai. Đúng rồi, buổi xem mắt của mày hôm nay thế nào?

Quả nhiên, vừa nhắc đến vấn đề này, sắc mặt em gái anh không còn căng thằng nữa mà chuyển sang đen như đáy nồi. Nó nhấp một ngụm nước mới buồn bực kể lể:

"Anh không biết đâu. Anh chàng giáo viên đó cả buổi lúc nào cũng thơ với ca, hết Xuân Quỳnh lại đến Xuân Diệu, làm em đau hết cả đầu. Cũng may em gặp nhóc Quân, bằng không giờ này có khi em còn chưa lê xác về được nhà ấy. Mà không hiểu sao, gần đây luôn có một số lạ gọi điện cho em. Ngày nào cũng gọi, nhưng em hỏi mấy phút cũng không nói gì. Em gọi lại, lại không bắt máy. Anh, anh thử đoán xem đó là ai. Rảnh hơi hết sức..."

Liên Kiệt vừa nghe em gái một câu lại một câu khoa trương oán thán, vừa chậm rãi uống nước, đáy lòng cũng dần dần buông lỏng. Con bé ngốc này tưởng cứ như vậy thì có thể giấu được anh sao? Mỗi lần anh hỏi chuyện của nó với thằng nhóc kia là y như rằng nó tìm cớ này, cớ nọ, hoặc giả bộ bình tĩnh lảng tránh sang vấn đề khác. Anh nhìn nó lớn lên, còn không hiểu nó chắc. Đúng là ngốc không chịu nổi! Thôi thôi, ngốc một chút cũng tốt, cứ để em gái anh ngốc nghếch vô tư như vậy đi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Cùng lắm, đến lúc đó cục diện rối rắm, anh ném lại cho thằng nhóc kia xử lí là được. Lại nói thằng nhóc kia, sao có thể chỉ nghe giọng người thương qua điện cũng có thể thỏa mãn như thế. Không hiểu nổi. Thật đúng là không hiểu nổi!

"À, anh ơi. Anh họ của chị cùng phòng em mới mở quán đồ uống, nhưng hiện tại chưa đủ nhân viên. Chị ấy thấy em rảnh, nhờ em qua đó giúp mấy bữa. Em ở nhà không có việc gì làm cũng buồn. Anh cho em đi nha?"

"Cả ngày?"

"Dạ, khoảng 11 giờ tối đóng cửa. Nhưng anh yên tâm, quán khá gần nhà mình, em cũng không phải nhân viên chính thức nên có thể về sớm."

"Hỏi người ta, nếu đưa Tiểu Hắc đi cùng được thì anh đồng ý."

"Yes, sir!"

"Được rồi, giúp anh rửa cốc. Anh đi ngủ đây. Ngủ ngon."

Nói rồi, Liên Kiệt nhét lại chiếc cốc trống không vào tay em gái, thong dong tiêu sái trở về phòng.

"Anh Kiệt ngủ ngon." Em gái nào đó ở phía sau, mắt nhìn theo bóng lưng anh trai, miệng cười không khép nổi.

Mang theo Tiểu Hắc ư? Ha ha, chị Hân đoán đúng thật đấy. Cô đang cầu còn sợ không xin được anh trai đây, vậy mà anh ấy lại chủ động đồng ý.

Từ sau lần đầu gặp Tiểu Hắc hai tuần trước, ngày nào, chị Hân cũng gọi điện bắt cô đem nó qua nhà chị ấy chơi. Rồi lần nào lần nấy, cứ gặp nhau là hai kẻ ấy liền đá cô ra rìa, mang theo túi lớn, túi nhỏ, tung tăng dắt nhau qua công viên nô đùa. Cũng vì thế, lần này khai trương, chị ấy liền nảy ra ý tưởng biến Tiểu Hắc thành linh vật.

Khai trương hôm đó, Tiểu Hắc trong diện mạo bảnh bao với kiểu lông undercut trắng muốt từ đầu đến đuôi, đeo kính mát đen, đứng ở cửa chào khách, thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý, cũng kéo đến cho quán không ít khách hàng. Điều này làm ông chủ rất vui, thưởng riêng cho anh chàng một bữa thịt hầm no nê cùng thù lao không nhỏ. Không những thế, ông chủ còn đặc biệt hẹn lịch làm việc với anh chàng mỗi cuối tuần. Dĩ nhiên, cái lịch hẹn làm việc ấy chỉ những khi Thảo Ngân về nhà mới được thực hiện.

Lại nói đến Thảo Ngân. Cô chủ nào đó bởi vì thấy cún yêu biểu hiện quá mức xuất sắc, thân làm cô chủ cũng thấy hãnh diện thay. Hồi sau, ôm theo phong bì đựng thù lao của mình cùng cún yêu, vừa đi vừa suy nghĩ nên tiêu thế nào, mặt mũi đều một bộ hớn hở. Ngày mai, cô phải đem Tiểu Hắc đi mua sắm thỏa thích mới được. Đúng rồi, còn phải mua quà cho anh Kiệt nữa.

Đã gần 10 giờ tối, nhưng vì đang là mùa hè, ngoài đường cũng còn khá nhiều người. Thảo Ngân cùng Tiểu Hắc rảo bước trên vỉa hè. Đột nhiên, Tiểu Hắc dừng lại bên một con hẻm nhỏ, sủa lên vui mừng rồi chạy vào bên trong.

Thảo Ngân thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, sau đó liền kinh hoảng.

Thì ra, đó không hẳn là hẻm nhỏ, chỉ là một đoạn xây lùi vào giữa hai tòa nhà, sâu chừng hai mét. Bên trong khá tối và ẩm ướt. Từ ánh sáng nhập nhòe của đèn đường hắt vào, Thảo Ngân nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

Người này thân hình cao lớn, tóc húi cua để lộ ra gương mặt nam tính, đôi mắt nhắm chặt dưới hàng mi dài cuốn hút. Có điều, lúc này, hàng mi ấy đang run rẩy, trên gương mặt có vài vết bầm tính, cơ thể thoáng mùi máu tanh, hơi thở ồ ồ không yên ổn.

"Bạch Công Tử, Bạch Công Tử..."

(hết
Bình Luận (0)
Comment