Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 26

Thảo Ngân ấn mạnh trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực, bàn tay siết chặt vải áo áp chế cảm xúc, nhưng dưới chân vẫn vô thức bước đến gần người nọ.

Bị Tiểu Hắc quấy rối, người nọ vẫn không có chút phản ứng, bất tỉnh ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào tường, đầu hơi ngửa lên. Quần áo người nọ bám đầy bụi bẩn, áo phông trên người nhăn nhúm loang lổ vài vết máu đã khô từ lâu. Bộ dạng chật vật khiến người ta đau lòng.

Thảo Ngân cảm thấy trái tim như có người đang hung hăng dùng dao khoét sâu từng miếng, từng miếng. Đau xót hòa cùng nhớ nhung tràn ngập trong lòng khiến cô như đứng không vững.

Khó khăn ngồi xuống khoảng trống bên cạnh người nọ, cô gái nhỏ vươn tay, thật nhẹ, thật cẩn thận phủ lên khóe môi đang rỉ máu của người ta, âm thanh trong cổ họng dường như tắc nghẹn:

"Bạch Công Tử..."

Bên cạnh, Tiểu Hắc cũng đang phát ra những tiếng kêu ư ử như tiếng gọi thân thương, không ngừng cọ đầu mũi vào chân cô gái rồi chuyển qua liếm nhẹ bàn tay người nọ.

Trong cơn mê man, người nọ dường như cảm nhận được chất lỏng lành lạnh rơi trên da mặt. Hàng mi run run chầm chậm hé mở.

Trước mắt cậu, dáng người nhỏ nhắn dưới ánh sáng yếu ớt đang kề sát bên, từng đường nét khuôn mặt hiện ra vô cùng rõ ràng, vô cùng chận thực. Gà Mái nhà cậu đang ở đó, ánh mắt đau thương yên lặng nhìn cậu, mái tóc theo gió bay bay tỏa ra hương oải hương quen thuộc vương trên gò má ướt át.

Trong lòng như có một dòng suối nhỏ ấm áp, dịu dàng xoa dịu bao nỗi nhớ nhung bấy lâu, chàng trai chậm chạp vươn tay, hít vào một hơi thật nhẹ, cẩn thận lau đi thứ chất lỏng trong suốt kia, như chỉ sợ bản thân dùng lực quá lớn, sẽ khiến hình ảnh trước mắt tan vào hư vô.

Bàn tay nhỏ bé trên mặt chàng trai lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ ấm nóng, Thảo Ngân nhè nhẹ khép mi, thần kinh căng thẳng nãy giờ rốt cuộc cũng được thả lỏng. Cậu ấy vẫn còn sống.

Một giọt chất lỏng trong suốt chầm chậm từ khóe mắt lăn trên gò má, thấm ướt đầu ngón tay chàng trai.

"Gà Mái..."

Bầu trời bắt đầu nổi giông. Gió lướt qua đầu hẻm vun vút. Tiếng gọi ấy rất nhỏ, rất nhỏ, lại lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng. Đáy lòng Thảo Ngân âm ẩm đau xót. Gà Mái... Có một người luôn gọi cô như vậy, thanh âm dịu dàng như vậy, thân quen đến thế... Chỉ có một người, một người duy nhất mà thôi.

"Gâu..." Một tiếng sủa này của Tiểu Hắc đã thành công phá hoại bầu không khí lãng mạn, nhớ nhung của hai cô cậu chủ nào đó một cách triệt để.

Gió thổi lá cây tạo ra những tiếng xào xạc gấp gáp. Thảo Ngân chậm chạp ngửa mặt nhìn trời. Chỉ thấy một màu đen bao trùm, gió hun hút qua phía trên đầu. Không khí trong hẻm nhỏ vốn có chút mát mẻ cũng trở nên lành lạnh.

"Tách... Tách..."

Cô gái nhỏ vuốt giọt mưa vừa rơi trên mặt, nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

"Bạch Công Tử, cậu đứng lên được không? Tớ dìu cậu đi bệnh viện." Vừa nói, cô vừa nhanh nhẹn quàng tay chàng trai nào đó qua vai, cẩn thận đỡ người.

Ấy vậy mà anh chàng kia lại giống như giật mình, vội vùng tay ra loạng choạng vịn tường đứng lên, bước đi siêu vẹo tưởng chừng sẽ ngã đến nơi. Ngay sau đó, thân hình nhỏ nhắn lại chạy đến, lại kéo tay anh chàng khoác lên vai, kiên quyết giữ chặt, vừa đau lòng, vừa tức giận nói:

"Tớ dìu cậu!"

Thân hình cao lớn thoáng chốc cứng đờ, đáy mắt chớp động.

Vốn dĩ, Hoàng Bách cho rằng bản thân chỉ đang mơ mà thôi. Bởi lẽ, chỉ có ở trong mơ, cậu mới có thể nhìn thấy Gà Mái ở khoảng cách gần đến thế. Không biết đã bao lâu, cậu không dám đường hoàng đứng trước mặt cô? Không biết đã bao lần, cậu chỉ dám lặng lẽ ngắm nhìn mỗi lần cô đến nhà? Cũng không biết đã bao tháng ngày, cậu chỉ có thể lắng nghe giọng cô qua điện thoại? Bởi cậu sợ, sợ bản thân sẽ luyến tiếc cô, không thể đi được nữa. Cậu không thể mang cô theo, càng không thể để cô chịu khổ cùng mình. Cậu chỉ có thể lặng lẽ rời đi.

"Gà Mái..." Thật lâu sau, rốt cuộc cũng có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Thảo Ngân nhìn Tiểu Hắc đang luẩn quẩn bên chân hai người, không biết nghĩ gì, mãi mới chịu ngẩng đầu lên. Chỉ thấy mắt cô ngập nước, vội gục đầu vào trước ngực ai đó, giọng nói nghẹn ngào:

"Bạch Công Tử, tớ nhớ cậu lắm!"

Ai đó thoáng nhíu mày vì bị chạm vào vết thương, nhưng rồi đau đớn ấy liền bị người ta ném ra sau đầu, rất nhanh vòng tay, ôm siết cô vào lòng. Mặt chàng trai vùi trong tóc cô gái, tham lam hít thở, chỉ muốn cứ như vậy, cứ như vậy trôi qua cả một đời. Gà Mái nhà cậu như thế này, cậu làm sao nỡ đi đây? Gà Mái biết không, tôi cũng rất nhớ em!

Phía dưới, Tiểu Hắc thấy cô cậu chủ mãi không chịu buông tay, cũng chen đến, dùng hai chân trước ôm chân hai người, rú lên một hồi.

Đúng lúc này, trên trời xoẹt qua một tia sét, sau đó sấm nổ vang rền. Cô gái nhỏ giật mình, nép vào bên người chàng trai. Dưới chân, Tiểu Hắc nhà ta cũng rụt đầu co thành một khối, hai tai được hai chân trước kéo xuống, nằm im thin thít.

Tình cảnh như vậy, ai đó không thể tiếp tục màn tình nồng ý mặn với người thương được nữa, cúi đầu đỏ mặt khẽ nói:

"Bạch Công Tử, tớ, tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé?"

Bạch Công Tử khẽ hôn lên tóc cô, chậm rãi đáp:

"Vết thương ngoài da thôi. Tìm nhà nghỉ nào nghỉ tạm là được."

"Sao không về nhà?"

"Mẹ và bác nhìn thấy sẽ lo."

Nói rồi, Bạch Công Tử khẽ nâng mặt ai kia, tỉ mỉ giúp người ta lau khô khóe mắt. Thế nhưng, trong cái địa phương bụi đất khắp nơi thế này, cậu càng lau, mặt người ta càng lấm lem, thêm đôi mắt cùng cái mũi đỏ hồng, nhìn y chang một chú mèo nhỏ.

Thấy người đối diện vừa lau vừa cười, mèo nhỏ liền hung hăng trừng mắt, tự mình nâng tay làm việc, xong xuôi còn không quên liếc xéo ai kia một cái.

Ai kia càng được đà vui vẻ, cánh tay khoác ngang qua vai mèo nhỏ như một lẽ dĩ nhiên, thanh âm thập phần vui sướng trên đỉnh đầu cô:

"Đi thôi!"

Cơ thể cao lớn tựa vào thật gần, dường như muốn bao trùm cả thân hình bé nhỏ. Da mặt thoáng chốc nóng như lửa đốt, mèo nhỏ nào đó đang từ trạng thái hung hăng thoáng cái liền trở nên ngoan hiền, cúi đầu gật nhẹ một cái biểu thị đã hiểu, rồi cẩn thận dìu người bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ.

Trên đường đi, Thảo Ngân may mắn gặp được một tiệm thuốc còn mở cửa, sau đó liền mua nguyên một lô các thứ bản thân cho rằng cần thiết. Lúc này, trong khi chờ ai đó tắm gội, cô liền bày chúng ra nghiên cứu. Nào là bông băng, thuốc sát trùng, thuốc kháng sinh, cao xoa bóp... Ngay cả quần áo mới, đồ ăn, cô cũng chạy đi mua đầy đủ. Thật may là khu vực này vốn náo nhiệt, buổi tối khá đông người, hàng quán cũng mở cửa đến muộn. Vì thế, khoản tiền lương hôm nay của cô và Tiểu Hắc liền được sử dụng có ích như vậy.

"Cạch..."

Nương theo tiếng mở cửu, Thảo Ngân nâng mắt nhìn lên, sau đó liền vội vàng cụp mắt xuống, nháy mắt từ đầu đến chân đều đỏ như con tôm luộc.

Nhìn cô gái nào đó hai má đỏ bừng, tay chân lúng túng vơ loạn đống đồ trên giường, lại nhìn khăn tắm đang quấn trên người mình, Hoàng Bách nhẹ bật cười, trên mặt mang theo vui vẻ, thong thả từ cửa phòng tắm bước đến. Gà Mái nhà cậu đúng là vẫn đáng yêu như ngày nào! Rõ ràng chính cô yêu cầu cậu không được mặt quần áo để tiện cho việc xử lí vết thương, bây giờ lại thẹn thùng như thế.

"Gà Mái..."

Không để cậu nói thêm tiếng nào, Gà Mái đã kéo cậu ngồi xuống, bắt đầu công tác trị thương. Cả quá trình, Gà Mái đều cúi đầu im lặng, động tác trên tay rất nhẹ, thỉnh thoảng lại ghé miệng thổi vào vết thương, bộ dạng chuyên chú tập trung dường như đang che giấu điều gì đó.

Ngoài trời, mưa đã nhỏ dần. Những cơn mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trên mái che của cửa sổ, tiếng nước nhỏ tí tách hòa cùng không khí mát mẻ ùa vào phòng; Tiểu Hắc đang nằm cuộn bên chân giường lim dim khẽ vẫy tai; bóng hai người in trên nệm giường kề sát vào nhau, hợp thành một khối, tạo nên một khung cảnh ấm áp tận đáy lòng.

Thắt nốt nút thắt cuối cùng, Thảo Ngân nhìn thành quả của mình, hài lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật không uổng công trước đây mỗi lần mấy anh em trong ngõ đánh nhau trở về, đều là cô ra tay giúp đỡ.

"Xong rồi! Cậu mặc đồ vào đi rồi ăn cháo, sau đó còn phải uống thuốc nữa."

Bạch Công Tử lúc này vô cùng nghe lời, lập tức đem quần áo vào nhà tắm, sau đó chưa đầy một phút liền chỉnh tề bước ra. Nhìn Gà Mái nhà mình đem thịt tôm bỏ vào bát cháo nóng hổi trên bàn, lấy thêm thìa rồi cẩn thận bê đến trước mặt mình, trong lòng chàng trai nào đó ngọt như ăn mật, chỉ muốn kéo cô vào lòng, hung hăng cắn cho một hồi. Tìm mãi không có quán cháo tôm, vậy mà cô vẫn không bỏ cuộc, liền mua cháo hoa cùng tôm nướng về chế thành đồ ăn cho cậu. Ai có thể không yêu thích cô gái như vậy chứ?

"Bạch Công Tử, hôm nay không tìm được đồ cậu thích, cậu ăn tạm thế này nhé. Ngày mai, tớ sẽ nấu đồ ăn đem đến cho cậu."

Chàng trai nào đó tiếp lấy bát cháo, nhưng không ăn luôn mà đặt lên kệ tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường, kéo Gà Mái vào trong lòng mình, từ từ tốn tốn tận hưởng cảm giác hạnh phúc bình dị này.

Gà Mái ở trong lòng cậu lại đỏ như tôm luộc, giãy giụa muốn đứng lên.

"Bạch Công Tử, cậu mau ăn đi. Ăn rồi uống thuốc. Nếu không, vết thương sẽ rất dễ bị mưng mủ."

"Ngoan, để tớ ôm một lát."

Cảm thấy vòng tay ai đó siết chặt, Thảo Ngân lập tức ngồi im, tai áp sát lồng ngực rắn chắc, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của ai đó mà trái tim bản thân lại đập loạn không ngừng. Cậu ấy, cậu ấy đang ôm cô.

Sau một thời gian dài mong mỏi, chờ đợi, nhớ nhung da diết, rốt cuộc cô cũng lại được ở trong vòng tay cậu ấy rồi. Giống như trước kia...

Cô nhớ biết bao vòng tay ấm áp này, lồng ngực rộng lớn luôn chào đón cô tựa vào mỗi khi buồn tủi, cả hơi thở thoảng mùi bạc hà quen thuộc của riêng cậu ấy nữa. Cô nhớ biết bao, ngay cả trong mơ cũng nhớ biết bao, mong mỏi biết bao...

"Bạch Công Tử, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bị thương?" Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như hòa vào không khí, chỉ đủ để ai kia nghe thấy.

Bạch Công Tử không đáp lời, chỉ khẽ cọ cằm trên đỉnh đầu cô, hít thở nhè nhẹ thỏa mãn, đem những rối rắm trong lòng tạm thời gác sang một bên. Gà Mái, có em bên cạnh thật tốt!

"Bạch Công Tử, thời gian vừa qua... Cậu sống có tốt không?" Có nhớ tớ không? Sao không chịu gặp mặt tớ, lại luôn trốn tránh tớ? Có phải cậu đã gặp được cô gái ấy rồi không? Cô gái khiến cậu rung động. Cho nên cậu mới không cần tớ nữa?...

Cảm nhận được sự quan tâm của cô, cánh tay Bạch Công Tử càng ôm siết hơn, như chỉ muốn đem bóng dáng nhỏ bé ấy hòa vào cơ thể mình, ngay cả thanh âm của mình cũng không thể tự kiềm chế được mà trầm khàn run run, lại mang theo mấy phần ưu thương:

"Một chút cũng không tốt." Gà Mái ngốc! Không có em, mọi thứ thật khó khăn, tôi sao có thể sống tốt được chứ.

Không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, thân hình bé nhỏ chợt khựng lại, ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau. Đáy mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, chứa đựng biết bao tâm tình.

Thảo Ngân cảm thấy nhiệt độ toàn thân đột nhiên tăng cao, trước mắt hoa lên, đường nét khuôn mặt ai đó mỗi một khắc lại thêm phóng đại. Khoảng cách ngắn dần, ngắn dần...

"Staring out at the rain with a heavy heart. It's the end of the world in my mind. Then your voice..."

Ngay lúc sự nghiệp cách mạng của đôi bạn trẻ tưởng chừng như sắp thành công, tiếng chuông điện thoại phá hoại nào đó rất không thức thời vang lên.

Thảo Ngân vội đẩy lồng ngực nào đó, lúng túng nhảy xuống tìm điện thoại.

"Dạ, em nghe... Gì ạ?... Xảy ra chuyện gì?... Vâng, em, em về ngay đây..."

Tắt điện thoại, cô gái nhỏ hoảng loạn nhìn ai đó đang ngồi bên giường, rồi lại nhìn điện thoại không biết phải làm sao.

"Ở nhà có chuyện, anh Kiệt không nói rõ. Tớ, tớ phải về ngay..."

Ai đó nhìn cô, biểu tình thoải mái không một tia khó chịu:

"Ừ, cậu về đi. Tớ biết tự chăm sóc mà, đừng lo."

Thấy vậy, cô gái nhỏ mới vội vàng vơ lấy túi sách, vẫn không quên dặn dò:

"Vậy cậu ăn cháo rồi uống thuốc đi nhé. Xong chuyện, tớ trở lại ngay."

Sau đó, cô lại hướng Tiểu Hắc đang nằm dưới chân giường:

"Tiểu Hắc, mày ở lại với cậu chủ nhé?"

Tiểu Hắc không nói hai lời, "Gâu..." một tiếng xem như đồng ý. Thế nhưng ai đó lại không nghĩ vậy.

Chàng trai nào đó vỗ hai cái trên lưng nó, đi tới trước mặt cô gái nhỏ:

"Cậu mang Tiểu Hắc theo đi."

"Nhưng..."

"Một mình cậu đi đường, tớ không an tâm." Ai đó hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười dịu dàng.

Cô gái nhỏ đỏ mặt, nắm chặt tay, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng mang theo Tiểu Hắc rời đi. Bạch Công Tử, chờ tớ! Tớ nhất định sẽ quay lại làm rõ mọi chuyện! Cho dù kết quả có thế nào, tớ cũng sẽ, cũng sẽ... Thổ lộ với cậu. Lần này, tớ nhất định sẽ không để vuột mất cơ hội nữa.

Phía sau, chàng trai nhìn theo bóng cô biến mất, trên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại dần dần không còn ánh sáng. Gà Mái, hẹn gặp lại...

***

Một đường chạy thẳng về nhà, vừa về đến cổng, Thảo Ngân đã thấy anh trai đang đứng chờ, bên cạnh là bố cô đang không ngừng đi đi, lại lại, vẻ mặt hai người lộ rõ sự lo lắng, sốt ruột.

"Bố, anh Kiệt..."

Vừa nhìn thấy con gái, ông bố nào đó đi nhanh đến tiếp quản chó cưng, còn anh trai nào đó thì không nói nửa lời đã kéo em gái lên xe máy, nhanh chóng phóng vụt đi.

Thấy vậy, cô gái nào đó càng hoảng sợ hơn, vừa bám chặt anh trai, vừa cố gắng gặng hỏi:

"Anh Kiệt, đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ Lan nhập viện rồi."

"Sao, sao lại thế được?" Nháy mắt, cơ thể cô gái trở nên chết lặng, âm thanh phát ra cũng thấy khó khăn. Mẹ Lan, mẹ Lan của cô nhập viện? Sức khỏe của mẹ vốn rất tốt, thói quen sinh hoạt cũng rất lành mạnh, vì sao đột nhiên lại nhập viện?

"Anh cũng không biết. Đến viện rồi nói."

"Em, em phải báo cho Hoàng Bách. Phải báo cho cậu ấy!" Giọng cô gái thì thào nói với anh trai lại như nói một mình, bàn tay run rẩy lần mò điện thoại trong túi sách.

"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng..."

"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được..."

"Số điện thoại quý khách..."

...

Không... Không gọi được? Mười mấy cuộc liên tiếp đều không gọi được. Nhưng mà, cô vừa mới gặp cậu ấy. Lúc cậu ấy tắm, cô còn dùng điện thoại của cậu ấy mở nhạc Tiểu Hắc thích nghe. Pin còn rất nhiều, sẽ không hết pin, vì sao lại không gọi được? Không lẽ, có chuyện gì xảy ra? Hay cậu ấy biết tin mẹ nên đến bệnh viện rồi?

Đầu óc xoay vòng hỗn độn, thẳng cho đến khi tới bệnh viện, đứng trước giường bệnh của mẹ nuôi, nhìn mẹ sắc mặt nhợt nhạt ươu thương, mệt mỏi lẳng lặng nằm trên giường trong khi khóe mắt vẫn còn ươn ướt, Thảo Ngân mới tìm lại chút bình tĩnh.

Thấy mẹ mình ra hiệu im lặng, phất tay, Thảo Ngân hiểu ý, đứng ở cửa chờ mẹ đi ra.

"Mẹ, mẹ Lan làm sao thế ạ?"

Sắc mặt mẹ cô có vẻ trầm ngâm, thở dài một hơi:

"Mẹ Lan con ngất vì sốc. Bố Hải con có con riêng."
Bình Luận (0)
Comment