Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 32.1

Người đàn ông trong bộ đồ jeans bụi bặm, dáng người cao lớn, nước da màu lúa mạch khỏe khoắn, tóc húi cua gọn gàng lộ ra khuôn mặt đường nét rắn rỏi cương nghị, thiếu đi vài phần ngây thơ của thời niên thiếu, nhiều thêm vài phần thành thục nam tính. Trong tay anh cầm bó hoa vừa đón được, khóe miệng dương cao nét cười dịu dàng nhìn cô gái trước mặt. Người con gái anh ngày đêm thương nhớ, Gà Mái của anh...

Ánh sáng ngày đông có phần lạnh lẽo phủ lên người anh lại như một tầng hào quang chói mắt, bừng sáng cả một góc quán.

“A...” Người này là anh chàng hoa cỏ đang theo đuổi bạn tốt của cô? Anh ta, anh ta không phải chính là Bạch Công Tử đang mất tích kia sao? Dù nước da có sậm màu hơn trong ảnh, nhưng cô chắc chắn mình không nhận nhầm. Vì sao hai người này lại trở thành một rồi? Chuyện gì đang xảy ra đây?

Tiếng hét kích động của bà chủ nhỏ nào đó vừa cất lên, cả quán nhỏ liền như tỉnh lại từ trong mê hoặc. Toàn trường hướng mắt về phía chủ nhân của tiếng hét, sau đó lại hướng về góc quán theo dõi diễn biến của hai nhân vật chính.

Ơ, người đâu rồi?

Thảo Ngân chạy ra khỏi quán ăn, liều mạng chạy giống như phía sau có quái vật đang đuổi giết. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, cũng không biết vì sao mình lại chạy trốn, chỉ biết mình phải trốn trước đã.

Dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ bên đường, cô cúi người thở gấp, sau đó móc hết mấy tờ tiền lẻ trong túi áo khoác ra mua bia.

Kì thật, Thảo Ngân vốn không phải là một người yêu thích bia rượu. Nhưng trong khoảng thời gian Hoàng Bách đi xa, quãng thời gian dài đằng đẵng không được thấy anh, thỉnh thoảng cô sẽ vì nhớ anh không chịu nổi, lại lôi kéo đám chị em tốt đi mượn rượu giải sầu. Cho nên, mấy năm nay, số lần cô làm bạn với thứ đồ uống này cũng không ít, gặp chuyện bế tắc liền tìm đến nó, tửu lượng cũng theo đó mà lên theo.

Nước bia lạnh buốt trôi xuống cổ họng. Uống hết lon thứ hai, rốt cuộc cô gái nào đó cũng tìm về chút bình tĩnh, tự nhéo đùi một cái thật mạnh.

“A...” Đau thật! Thì ra cô không phải đang mơ.

Người đó thật sự đã trở về rồi. Thế nhưng, anh không thèm báo trước cho cô một tiếng, lại bày trò tặng hoa giấu mặt, sau đó đột ngột xuất hiện khiến cô trở tay không kịp. Anh đùa cô vui lắm đúng không?

Vừa nghĩ, cô gái nào đó lại tức giận giật mở lon bia thứ ba, uống vào một ngụm lớn. Càng nghĩ càng tức giận. Hừ, lần này cô nhất định sẽ giận anh thật lâu, thật lâu.

Đột nhiên lon bia trong tay bị người khác đoạt mất, Thảo Ngân bất mãn ngẩng đầu trừng mắt, sắc mặt vô cùng kém thân thiện.

“Trả đây!”

“Ngân, đừng uống nữa. Trời lạnh rồi. Quân đưa Ngân về nhà.”

Nhìn chàng trai trước mặt, Thảo Ngân thoáng ngạc nhiên. À đúng rồi, chắc thằng nhóc này về nghỉ Tết. Nhưng hiện tại cô không có tâm tình tốt để hàn huyên cùng nó, chỉ muốn ở một mình, không muốn ai quấy rầy cả.

“Ai cần em quan tâm. Mau trả bia cho chị!”

Thấy cô cố gắng đoạt lại lon bia, chàng trai tức giận ném mạnh lon bia hướng thùng rác phía xa. Lon bia đập mạnh vào thành sắt phát ra tiếng va chạm lạnh buốt rồi bật vào trong.

Chàng trai nắm chặt tay cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình, chất vấn:

“Ngân vì anh ta mà biến bản thân thành như vậy, có đáng không? Anh ta đã đi đủ lâu rồi. Tại sao Ngân vẫn một mực chờ đợi như thế? Tại sao không chịu nhìn Quân một lần?”

Thảo Ngân chấn động, không giám tin nhìn người trước mặt. Thằng nhóc này đang nói gì vậy chứ? Nó làm sao có thể...

“Ngân, Quân thích Ngân, đã từ rất lâu rồi. Nhưng trong mắt Ngân luôn luôn chỉ có anh ta mà thôi. Cho Quân cơ hội được không? Quên anh ta đi có được không?”

“Nhóc con, đừng đùa nữa. Mau buông chị ra!” Cô không muốn mất đi một người em trai.

“Quân không phải nhóc! Quân đã trưởng thành rồi. Quân có thể trở thành chỗ dựa cho Ngân. Quân sẽ bảo vệ Ngân, không để Ngân buồn hay bị tổn thương. Quân sẽ luôn làm Ngân cười, sẽ không để Ngân phải rơi nước mắt nữa. Anh ta thì có gì tốt chứ? Anh ta đã làm Ngân tổn thương như thế. Anh ta không xứng với Ngân.” Càng nói, chàng trai càng kích động.

Cổ tay Thảo Ngân bị siết chặt phát đau. Nhưng cô không kêu lấy một tiếng, chỉ yên lặng nâng ánh mắt áy náy nhưng đầy kiên định đối diện với đứa em hàng xóm thân thiết.

“Anh Quân, chị xin lỗi! Có thể anh ấy không tốt, cũng có thể chị phải chờ anh ấy cả đời, nhưng anh ấy là người chị yêu.”

Nói rồi, cô chậm rãi gỡ tay Anh Quân ra, xoay người muốn rời đi, nhưng bước chân lại dừng lại.

Cách cô vài bước chân, người đàn ông tóc húi cua trong bộ đồ jeans bụi bặm bước ra từ dưới bóng cây, ánh mắt nhìn cô âu yếm, cười đến hai mắt sắp biến thành hai đường cong, biểu tình sung sướng đáng đánh đòn.

“Anh là đồ tồi!” Vừa hét lớn, chàng trai trẻ vừa tung hai đám vào mặt người đàn ông.

Sức lực giữa chàng trai mới lớn và một người đàn ông từng bươn trải bên ngoài quả thật khác nhau không nhỏ. Trúng một đấm đầu tiên, Hoàng Bách nhanh nhẹn né tránh. Nắm đấm thứ hai của Anh Quân hụt vào không khí, sau đó liền bị khống chế.

Không để cậu chàng có thêm hành động nào, Hoàng Bách xoay người ném cậu qua vai, ánh mắt từ trên cao nheo lại nguy hiểm chứa đầy sự uy hiếp:

“Gà Mái là của tôi! Tôi sẽ dành cả phần đời còn lại để bồi thường cho cô ấy. Vậy nên, hy vọng cậu không cần làm những chuyện quá phận, cũng hy vọng cậu sẽ đến dự hôn lễ của chúng tôi.”

Anh nói rồi, cũng không để ý đối phương có nghe lọt tai hay không, bước chân nhanh chóng đi về phía Gà Mái của mình, đem cô bồng lên đi thẳng.

Anh Quân nhìn theo bóng hai người rời đi, nắm tay siết chặt, ngửa đầu nhìn màn đêm đen đặc của ngày đông. Cậu có nên bỏ cuộc không? Nhưng cậu cũng chưa từng cố gắng hết sức mình, nếu bỏ cuộc, liệu sau này có tiếc nuối?
Bình Luận (0)
Comment