Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 32.2

Không gian nho nhỏ bên trong ô tô so với bên ngoài khác xa một trời một vực. Có thể nói là vô cùng “Ngọt ngào”, ấm áp.

Đối diện với ánh mắt chăm chăm đầy giận dữ của Gà Mái nhà mình, Hoàng Bách lại coi đó là một cách thể hiện tình cảm đặc biệt, cũng nghiêng đầu, đối mắt nhìn lại cô, trên mặt treo cao nụ cười hạnh phúc hưởng thụ.

“Gà Mái, tôi thực sự rất nhớ em.”

Hừ, đồ dối trá. Anh nói đi là đi liền mấy năm cũng không về thăm cô một lần, bây giờ trở về cũng không báo cho cô biết, còn dám nói rất nhớ cô. Dối trá! Dối trá! Nghĩ đến càng làm cho Thảo Ngân thêm bực tức, trừng mắt nhìn ai kia một cái, dứt khoát quay mặt qua hướng khác không để cho anh chạm vào mình.

Thế nhưng cánh tay ai kia chỉ dừng giữa không trung vài giây, sau đó không hề báo trước liền ôm lấy cô kèo về phía sau, nhanh chóng kéo vào một vòm ngực to lớn.

Mùi hương quen thuộc xa cách đã lâu chợt tràn ngập trong khoang mũi. Cô ra sức giãy dụa, lại giãy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay của người nào đó, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng thở phì phì yên vị trong lòng người ta.

Người nào đó lại đem toàn bộ phản kháng quy thành tình cảm nhớ thương cô dành cho mình, vẻ mặt meo meo sung sướng cọ chóp mũi cô:

“Gà Mái...”

Chồm người lên, Thảo Ngân kéo cổ áo anh, dứt khoát cắn một miếng thật lớn trên vai anh, cho đến khi trong miệng ngửi thấy mùi máu tanh mới chịu buông lỏng. Đáng đời anh! Anh có biết, cô nhớ anh thế nào không?

“Ngoan, đừng khóc! Tôi đã trở về rồi, sau này sẽ tùy em xử lý.” Hoàng Bách đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, bàn tay to lớn ôm trọn lấy khuôn mặt bé nhỏ, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm.

Dĩ nhiên Thảo Ngân vẫn còn rất giận anh, hai tay trước ngực anh dùng sức phản kháng lại vô tình chạm phải vết thương trên vai anh. Nhìn anh cắn răng nhịn đau, lại nhìn vệt máu thấm trên vai áo anh, cô làm sao nỡ đẩy anh ra nữa. Nhưng cô vẫn chưa hết giận đâu, ai bảo anh đi lâu như vậy mới chịu về.

Thấy cô khẽ cau mày hừ hừ, Hoàng Bách lòng thầm thở phào. Anh biết Gà Mái nhà anh rất mềm lòng mà. Vì thế, người đàn ông nào đó được nước lấn tới, mày càng nhíu lại, ra vẻ khổ sở, đáng thương, nắm tay cô đặt trước ngực.

“Gà Mái, chỗ này rất đau.”

Gà Mái nhỏ liếc xéo anh một cái, muốn rút tay ra nhưng sợ lại chạm phải vết thương của anh, rốt cuộc mặc anh nắm tay.

Đáy mắt người đàn ông nào đó lóe lên ánh sáng gian manh, tiếp tục được nước lấn tới lại kéo cô ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô nỉ non:

“Gà Mái, theo tôi đến một nơi nhé?”

...

Ô tô chạy đến vùng ngoại ô thành phố, dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, xung quanh là hàng rào thường xuân xanh mướt, sau đó xuyên qua cánh cổng sắt màu nâu đất, đi sâu vào phía trong.

Thảo Ngân ngồi trong xe, im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài mặc cho xe đã dừng từ bao giờ.

Khoảng sân trước nhà vô cùng rộng rãi, lúc này được giăng đèn điện sáng lung linh. Phía bên trái là một vườn hoa đủ loại màu sắc, trải dài theo con suối nhỏ uốn lượn. Bên phải lại giống như khu vui chơi, có xích đu, cầu trượt, bập bênh, gần về phía cửa nhà có trồng một cây xà cừ đoán trừng đã vài chục năm tuổi. Dưới gốc cây dựng một chòi nghỉ mát. Bên trong có một chú chó trắng nằm trên võng mây cạnh bàn trúc.

Ánh mắt chú buông xuôi bất lực nhìn về phía phương trời xa xa, có vẻ như rất muốn thoát thân nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nằm bất động trong chăn, đóng vai em bé. Mà bên cạnh, cô gái nhỏ xinh xắn đóng vai bảo mẫu đang chỉnh lại chăn, nghe thấy tiếng động cơ, vội quay đầu vẫy tay, hét to vào nhà, bước chân vui mừng chạy về phía xe. Phía sau, chú chó nào đó cũng vùng mình khỏi tấm chăm, lấy tốc độ nhanh nhất lao theo cô gái nhỏ, vừa chạy vừa sủa ầm ĩ.

“Anh Bách, chị Ngân, hai người về rồi.”

Thảo Ngân hồi hồn, lại phát hiện mình đang nằm trong lòng ai đó, được bồng kiểu công chúa, vững vàng tiến về phía trước.

“A, thả em xuống! Mau thả em xuống!” Cô gái nào đó vội vàng giãy dụa lên tiếng, cả khuôn mặt đã biến thành màu hồng chín. Bạch Công Tử xấu xa, trước mặt người khác còn làm chuyện xấu hổ như vậy. Bảo cô còn mặt mũi nhìn ai nữa chứ? Cô đâu có mặt dày như anh.

“Nào nào, hai nhân vật chính của nhà mình về rồi. Cả nhà nhanh tay lên nào!”

Theo tiếng hô hào của mẹ Lý, bố Lý cùng bố mẹ Nguyễn, sau cùng là anh trai Lý nối đuôi nhau đem theo đồ đạc, thức ra ra bên ngoài, bày ra một bàn đồ nướng thịnh soạn.

Thảo Ngân nhìn từng người trong gia đình quây quần đông đủ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hoành Bách.

Chỉ chờ như vậy, Hoàng Bách khẽ khụy chân xuống quỳ trước mặt cô, từ trong túi áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra đưa về phía cô.

“Gà Mái, tôi biết thời gian qua đã làm em buồn rất nhiều, cũng đã bỏ lỡ rất nhiều giây phút quan trọng trong đời em. Là tôi không tốt, đã để em chờ đợi lâu như vậy. Cho nên, quãng đời còn lại, tôi muốn dùng từng giây từng phút để bù đắp cho em, mỗi ngày cùng em trôi qua, cùng em đi chợ, cùng em nấu cơm, cùng em làm việc nhà, cùng em nuôi dạy các con, sẽ cùng em chia sẻ bất kể thành công hay thất bại, vui vẻ hay buồn lo. Vì vậy, Lý Thảo Ngân, em sẽ đồng ý gả cho tôi chứ?”

Không gian tĩnh lặng, mọi người nín thở, hồi hộp nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cô. Ngoài ông anh trai nào đó có vẻ hơi miễn cưỡng một chút, trong đầu ai nấy đều đang hô to “Đồng ý đi! Đồng ý đi!“.

Thảo Ngân nâng tay lau khóe mắt, vừa khóc vừa cười, hạnh phúc nghẹn ngào gật đầu.

“Em, em đồng ý. Nhưng...” Mọi người ai cũng biết anh về nước sớm hơn cô, bảo cô tha thứ cho anh dễ dàng sao được.

Trái tim mọi người vừa hạ xuống nhẹ nhõm lại vì chữ “Nhưng” cuối cùng kia mà treo cao.

“Em không thể cứ như vậy gả đi. Em còn chưa từng hưởng qua cảm giác được người khác theo đuổi, chưa từng được hẹn hò lãng mạn. Cho nên, anh hãy theo đuổi em đi.”

Ông anh trai nào đó nghe em gái nói, không giống các phụ huynh cau mày nhăn nhó hận không thể lập tức ôm cháu, ngược lại tâm tình rất vui vẻ, thoải mái. Đây mới đúng là em gái anh chứ! Không uổng công thường ngày anh yêu thương con bé.

Lại nói về chú rể tương lai nào đó, anh không hề thất vọng, cũng không hề nhìn thấy biểu cảm khó chịu nào trên mặt anh. Chỉ thấy anh nở nụ cười hạnh phúc đeo nhẫn vào tay cô dâu sắp cưới của mình, cũng kiên nhẫn chờ cô đeo lại nhẫn cho mình, xong xuôi mới chậm rãi đứng lên, đem cô kéo vào trong ngực, hôn lên tóc cô vui vẻ nói nhỏ:

“Chỉ cần có thể ở bên em, muốn tôi làm gì tôi cũng tình nguyện.”

Bữa tiệc đồ nướng tối đó diễn ra rất vui vẻ, náo nhiệt. Hai bên phụ huynh không những đã bàn xong kế hoạch đám cưới, đến ngay cả tên các cháu cũng đặt xong luôn rồi, tốc độ triển khai còn nhanh hơn cả đại bác, bàn bạc đến quên cả lối về, mãi đến gần nửa đêm mới rục rịch đứng lên.

“Bố mẹ, cũng muộn rồi, tối nay mọi người ở lại đây đi. Trong nhà đủ phòng mà.”

Phụ huynh biết con cái lo lắng, nhưng họ sao có thể ở lại cản trở đôi vợ chồng sắp cưới tận hưởng thế giới hai người.

“Không sao, không sao. Có anh con đây rồi, thằng nhóc này sẽ đưa chúng ta bình an trở về. Con yên tâm.” Mẹ Lý vừa vỗ vai con trai vừa nháy mắt với vợ chồng thông gia, nhanh chóng kéo nhau ra cửa.

Thảo Ngân cũng đi theo mọi người, đột nhiên lại bị mẹ chặn lại.

“Con còn muốn đi đâu?”

“Con về nhà ạ.” Thảo Ngân hoang mang. Sao mẹ cô lại hỏi điều dĩ nhiên thế chứ.

“Về gì mà về. Quần áo, đồ dùng của con mẹ đã kêu anh con mang qua đây hết rồi. Từ nay hai đứa sống cùng nhau, lo mà bồi đắp tình cảm, sớm cho bố mẹ bế cháu. Rõ chưa hả?”

Thảo Ngân méo mặt, nhìn anh trai lái xe mang theo mọi người rời đi, cổng sắt khép lại, không biết nên khóc hay nên cười. Bố mẹ cô có phải quá nóng vội rồi không? Cô mới chỉ đồng ý sẽ gả cho anh, còn chưa chính thức gả, hơn nữa dù cho đã gả cũng không thể nói muốn có cháu liền có. Cô và anh rõ ràng còn rất trong sáng mà.

“Gà Mái, em tắm đi, nhanh rồi đi ngủ.”

Nhìn hình ảnh trước mắt, Gà Mái nhỏ cho dù có thuần khiết đến đâu, trong đầu cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ không trong sáng. Tất cả chỉ tại đám chị em tốt của cô, rảnh rỗi không có việc gì liền đem cô ra khai sáng. Còn có, ai kêu thân hình Bạch Công Tử nhà cô lại tốt như thế, tắm xong lại vẫn chỉ thích mặc quần ngủ lượn tới lượn lui. Thật muốn xông lên cắn anh một cái.

“A...” Không được! Không được! Sao cô có thể háo sắc như thế chứ? Vỗ khuôn mặt nóng bừng, Gà Mái nào đó vội vàng ôm quần áo, xông thẳng vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Rõ ràng còn nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.

Hoàng Bách nhìn theo bóng dáng cô, ôm bụng cười lớn. Gà Mái nhà anh có thể đáng yêu hơn nữa không? Thật lòng mà nói, anh cũng rất muốn ăn cô vào bụng, ngày ngày đem cô dính trên người mình. Có như vậy, những kẻ khác mới không thể dòm ngó đến cô. Thế nhưng, nếu anh dám xuống tay, anh rể của anh nhất định sẽ bắt bà xã của anh trở về, không chịu gả cô cho anh nữa. Cho nên, ngoài nhẫn nhịn, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Ông trời nhất định là muốn trừng phạt anh mà.
Bình Luận (0)
Comment