Diệp Lục thật sự rất hạnh phúc.
Khi đã xác định mình sẽ bị loại, Diệp Lục dứt khoát cười ngoác miệng đến mang tai, đôi mắt to cũng híp lại thành hai đường cong.
Còn quy tắc ư? Trực tiếp vứt ra sau đầu, không quan tâm.
Mỗi khi nghe thấy những lời khen mới lạ, anh ấy thậm chí còn giả bộ khách sáo đáp: "Không có đâu, tôi làm gì mà được mọi người khen đến như vậy."
Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng gương mặt lại rõ ràng đang thể hiện "Tiếp tục đi" và "Đừng dừng lại" OwO.
Thương Lộc giơ tay lên, đặt ngón tay dưới cằm như đang suy ngẫm.
Thật sự là bất ngờ quá, cô không nhịn được mà khen: "Giỏi thật."
Dù rằng Thương Lộc chỉ nói một câu, nhưng vì Diệp Lục đã bị loại nên hắn không cần phải chịu hình phạt thêm nữa.
Các khán giả đang theo dõi livestream để lại bình luận.
【 Diệp Lục thua rồi sao? Tôi lại thấy cậu ấy còn vui vẻ hơn cả lúc thắng 】
【 Không hổ là người có chuyên môn, khen mà cũng có thể đến mức đa dạng như thế này, hay là mọi người mở lớp dạy đi! Lời khen không hề giả tạo mà còn bám sát chặt chẽ với thực tế của Diệp Lục, nghe cực kỳ chân thành luôn ấy 】
【 Đừng nói Diệp Lục, nếu có nhiều người vây quanh tôi mà khen như thế này, ai mà không vui nổi chứ 】
Khi tổ đạo diễn thông báo Diệp Lục bị loại, Thương Lộc và Diệp Lục đã chia tay, anh ấy quay lại nhìn cô, giơ một tay lên chỉ thẳng vào cô: "Chiêu này quá hiểm độc!"
Diệp Lục nói rồi lại thu tay về che mặt, có chút xấu hổ và bực bội, nhưng vẫn thừa nhận: "Nhưng... thật sự rất thích!"
Khi bị đội bảo vệ đến dẫn đi, Diệp Lục còn không quên dặn dò qua màn hình rằng các fan của mình phải học hành chăm chỉ, lần sau anh ấy sẽ kiểm tra kết quả học tập của họ.
Fan của Diệp Lục: "?"
【 Người bị trừng phạt là Diệp Lục thật sao? Sao tôi lại cảm thấy như là chúng tôi mới đúng QAQ 】
【 Fan cứng đâu, mau lấy giấy bút ra ghi lại mau, không xuất khẩu thành thơ như các bạn này được thì ít nhất cũng nhớ được đôi ba câu để sau này gặp còn ngân nga được vài từ chứ hahaha :))) 】
Nhìn bóng lưng Diệp Lục rời đi, Thương Lộc giơ tay lên xòe năm ngón rồi vẫy vẫy, sau đó nghiêm túc tuyên bố: "Chia tay thành công."
Nói xong, Thương Lộc nhìn sang Tiểu Điềm Điềm và mỉm cười: "Thật sự rất lợi hại, cảm ơn các bạn rất nhiều."
Tiểu Điềm Điềm vẻ ngoài vẫn (ra vẻ) điềm tĩnh, nói: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Cô ấy nói xong, ánh mắt lại dừng lại trên chiếc mũ mà Thương Lộc đang cầm, có chút ngạc nhiên.
Thương Lộc cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Điềm Điềm, ngay sau đó, biểu cảm của cô cũng thoáng có phần ngượng ngùng.
Trong tay Thương Lộc là chiếc mũ bucket màu tím nhạt trông rất bình thường, trên đó còn có một huy hiệu mặt trời nhỏ đáng yêu do chính Lâm Nhan Nhan cố ý gắn vào.
Lần trước Thương Lộc đội chiếc mũ này cũng là ở chính ngôi trường này, khi đó cô cũng tình cờ gặp Tiểu Điềm Điềm.
Trong lòng Thương Lộc thoáng có chút chột dạ.
Nhưng may mắn là Tiểu Điềm Điềm không nhìn chiếc mũ quá lâu, có lẽ cô ấy không nhớ ra. Đúng lúc này, các bạn học của Thương Lộc cũng ùa đến xin chữ ký và chụp ảnh chung với cô.
Thương Lộc tự nhiên mỉm cười đồng ý, suốt buổi chụp hình đều phối hợp rất vui vẻ.
Trong số các bạn học này, có một vài người Thương Lộc cảm thấy khá quen, có thể là từng gặp khi họ đến lớp trước đây.
Cuối cùng, Thương Lộc quay sang nhìn Tiểu Điềm Điềm, chủ động hỏi: "Có muốn chụp ảnh chung không?"
Tiểu Điềm Điềm thoáng sững người, nhưng cơ thể rất thành thực, ngay lập tức mở điện thoại ra.
Thương Lộc đứng cạnh Tiểu Điềm Điềm, đặt một tay lên vai đối phương, rồi dựa vào ký ức tái hiện lại tư thế lần trước chụp chung trong bộ trang phục thú bông.
Sau đó, Tiểu Điềm Điềm lấy ra một quyển sổ, dù sao cũng đã xuất hiện hoàn toàn trên chương trình, cô nói: "Mình... bạn mình cũng thích cậu, cậu có thể viết thêm một lời chúc không?"
"Được chứ." Thương Lộc nhận lấy quyển sổ, rồi hỏi cô: "Bạn cậu tên là gì?"
Tiểu Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cậu chỉ cần vẽ một mặt trăng là được."
Thương Lộc nghiêm túc vẽ một mặt trăng trên giấy, rồi viết lời chúc cho bạn của Tiểu Điềm Điềm như cô ấy yêu cầu. Tuy nhiên, thay vì ký tên mình, cô lại vẽ một chiếc sừng nhỏ của chú hươu.
Kỹ năng vẽ của Thương Lộc rất tốt, dù nét vẽ đơn giản nhưng hình ảnh chú hươu nhỏ hiện lên trông rất đáng yêu.
【Haha, cô ấy dùng hình ảnh mặt trăng thay cho tên, nên Thương Lộc cũng vẽ chú hươu nhỏ để đại diện cho mình】
【Lộc Lộc của chúng tôi đúng là có chút đáng yêu thật!】
Sau khi trả lại quyển sổ cho Tiểu Điềm Điềm, Thương Lộc khen thêm: "Mình đã xem qua video cậu làm rồi, phải nói là siêu ngầu luôn."
Tiểu Điềm Điềm ban đầu còn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giờ đây ngay lập tức không thể kiềm chế, khuôn mặt đỏ bừng lên tận mang tai.
Cô ấy nói: "Chỉ là sở thích nhỏ thôi, mình cắt ghép linh tinh ấy mà."
Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng Tiểu Điềm Điềm lại đang điên cuồng phấn khích.
Aaa Thương Lộc thật sự đã xem video mình làm! Còn khen ngầu nữa chứ! Thật sự quá hạnh phúc rồi!
Bình tĩnh nào, phải bình tĩnh, cố gắng kiềm chế lại, không thì trông sẽ ngốc lắm.
Trong giây phút đó, Tiểu Điềm Điềm cảm thấy tràn đầy động lực, chỉ muốn về ký túc xá ngay để mở phần mềm chỉnh sửa và làm một video dài ba ngày ba đêm ghi lại những khoảnh khắc tỏa sáng của Thương Lộc, để cả cộng đồng mạng đều bị vẻ đẹp của Thương Lộc chinh phục.
【Tiểu Điềm Điềm nhìn thì rất bình tĩnh, tự nhiên có chút không rõ ai mới là fan, cô ấy hay Thương Lộc】
【Tôi cũng thấy sao Tiểu Điềm Điềm lại bình tĩnh đến vậy... nhưng không đúng lắm, mặt cô ấy đỏ như con tôm hùm rồi】
【Khi Tiểu Điềm Điềm đi khỏi mà bước chân lộn xộn hết cả, cô ấy cố giữ bình tĩnh làm gì không biết haha】
【Có lẽ là trước đây từng là anti-fan chuyển thành fan nên giờ hơi ngượng chăng】
【Đừng nói vậy chứ, Tiểu Điềm Điềm dù từng là anti-fan cũng từng bỏ tiền mua hẳn mười túi thức ăn nuôi heo cho Thương Lộc để giúp cô ấy đạt hạng nhất trong game mà】
【Dù chưa yêu mến nhưng vẫn giúp đỡ, có lẽ đây là định mệnh phải thành fan trong tương lai rồi】
......
Vì Diệp Lục đã bị loại, nên thời gian tiếp theo của Thương Lộc là hoàn toàn tự do, cô có thể thoải mái đi dạo quanh khuôn viên trường.
Thương Lộc suy nghĩ một lúc rồi đưa tay xoa xoa bụng mình. Buổi sáng cô không ăn nhiều lắm, bây giờ dạ dày bắt đầu réo lên.
Lần trước tới nhà ăn này, món sườn chua ngọt ở đây thực sự rất ngon.
Nhưng Thương Lộc lại đến quá sớm, khu vực bán các món xào nhỏ vẫn chưa mở cửa, khiến cô lộ rõ vẻ thất vọng.
【Thương Lộc không thể ăn được sườn chua ngọt, tội quá đi】
【Nhìn mặt Thương Lộc như muốn nói, "Biết vậy loại Diệp Lục muộn chút còn hơn" haha】
Cảm thấy hơi chán chán, Thương Lộc nhận lấy chiếc xúc xích nướng mà một bạn học nhiệt tình dúi vào tay cô, cùng vài món ăn vặt khác, sau đó lại rời đi.
Tuy nhiên, ngay trước khi đi, cô lại phát hiện ra có một nam sinh và một nữ sinh đang cãi nhau ở một góc. Cả hai trông đều rất tức giận, gần như sắp khóc đến nơi rồi.
Thương Lộc cảm thấy rất khó hiểu, cãi nhau lẽ ra phải là một người giận dữ, còn người kia im lặng, sao cả hai lại đều sắp khóc thế này?
Vì thế, Thương Lộc bước lại gần.
Vừa tiến lại gần, cô đã nghe thấy nam sinh nói: "Rốt cuộc tại sao em lại thêm WeChat của cậu ta?"
Nữ sinh đáp lại: "Em đã nói rồi, thêm xong em xóa ngay mà!"
Hai người cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, mà không ai chịu nói rõ vấn đề chính.
"Vậy nên, tại sao em lại thêm WeChat của 'cậu ta' chứ?" Thương Lộc xen vào.
Nam sinh: "Ừ, tại sao?"
Nữ sinh: "Thì là vì..."
Đang nói, nữ sinh bỗng khựng lại, quay sang nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.
Nữ sinh gần như không tin vào mắt mình: "Thương... Thương Lộc?"
"Tôi là ai không quan trọng." Thương Lộc cắn một miếng xúc xích nướng trên tay, rồi ngồi xuống cạnh nữ sinh, bình thản nói: "Tôi cảm giác hai người đều đang rất buồn, chẳng phải hai người đều không muốn cãi nhau sao?"
"Đương nhiên rồi, ai lại muốn gây gổ cơ chứ," nữ sinh nói, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng.
"Anh cũng không muốn," nam sinh nói, môi mím chặt, như thể nếu không làm vậy thì giây tiếp theo sẽ bật khóc.
"Nếu không muốn cãi nhau thì nên ngồi xuống nói chuyện với nhau tử tế chứ, hai người cứ hét vào mặt nhau làm tôi nghe còn thấy sợ." Thương Lộc nói rồi lấy từ túi ra một hộp sữa chua, cắm ống hút vào rồi nhấp một ngụm. Cô quay sang nữ sinh hỏi: "Vậy "cậu ta" là ai thế?"
Nữ sinh càng ấm ức, nước mắt trào ra: "Em đâu có quen biết, chỉ là anh ta chặn em ở cửa. Em thêm rồi xóa liền, không hiểu sao anh ấy lại vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau với em."
Nam sinh nhìn thấy nữ sinh rơi nước mắt, khí thế cũng lập tức yếu đi, nhưng vẫn nói: "Vậy lẽ ra ngay từ đầu em không nên thêm Wechat của cậu ta mới đúng."
Thương Lộc lại không vội vã hỏi nguyên nhân mà nữ sinh làm thế, mà chỉ từ từ đội chiếc mũ trên tay lên đầu cô ấy, điều chỉnh vị trí cho mũ che bớt khuôn mặt, rồi sau đó đưa một chiếc khăn giấy cho cô ấy.
Chiếc mũ che nửa khuôn mặt của nữ sinh, cuối cùng cô ấy cũng không kìm được mà bật khóc, rồi mới giải thích: "Cậu ta... cậu ta nhìn có vẻ rất hung dữ, em sợ nếu từ chối sẽ khiến cậu ta tức giận, không dám không thêm. Cậu ta cứ làm trò trước mặt em qua người bạn xin số, vừa đi em đã định xóa, nhưng rồi chị đến... Huhu..."
Nam sinh cũng chợt trở nên bối rối, nói: "Nếu là chuyện này, em cứ nói thẳng với anh là được rồi mà?"
Nữ sinh khóc càng nhiều hơn: "Em nghĩ đến người kia thì lại thấy sợ... Anh nhìn có vẻ rất tức giận, em càng không dám nói... Huhu..."
"Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh." Nam sinh lập tức nhận sai, tiến lại gần ngồi xổm bên cạnh nữ sinh để dỗ cô ấy, sau đó hứa sẽ chú ý hơn lần sau.
Thương Lộc ngồi bên cạnh cảm thấy hơi thừa thãi.
Vì thế, cô đứng dậy, nhìn qua đôi tình nhân, rồi lại nhìn màn hình phát trực tiếp, như đang suy nghĩ điều gì: "Yêu đương ngọt ngào thật đấy."
【Ôi, mình hiểu ý Thương Lộc rồi! Chỗ này mới thực sự là yêu đương, còn họ chỉ là giả thôi haha】
【Cứ như mấy bà cô hàng xóm nhiệt tình khuyên nhủ trong ngõ tôi ấy hahaha】
Nhưng đôi tình nhân rất nhanh đã hòa hợp trở lại.
Sau đó họ phát hiện Thương Lộc vẫn còn ở đó.
Nữ sinh lập tức kéo mũ xuống, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Thương Lộc vẫn cười tủm tỉm nói: "Không sao đâu, xem các em yêu nhau rất thú vị. Thật ra không phải chuyện lớn gì, lần sau nếu có vấn đề gì thì hãy nói chuyện với nhau cho tốt nhé. Cả hai đều vậy, nếu đã thích nhau thì đừng dùng giọng điệu cãi nhau mà nói chuyện với nhau, như vậy sẽ rất dễ làm tổn thương đến đối phương."
Hai người đều gật đầu liên tục.
Nói xong, Thương Lộc đưa tay tháo chiếc huy hiệu cài trên mũ bỏ vào túi mình: "Mũ này tặng cho em, nhưng mà cái này là bạn tặng cho chị, chị lấy đi nhé. Tạm biệt, chúc hai em hạnh phúc."
【Ôi, tôi cũng muốn Lộc Lộc đội mũ cho tôi huhu】
【Đột nhiên nhớ lại cảm giác như Thương Lộc đang giáo dục Yên Tử Kiêu lần trước】
【À, hiểu rồi, tài năng thực sự của Thương Lộc là khuyên nhủ, haha.】
【Còn có chuyên môn khuyên tình yêu nữa (ngón tay cái).】
Có một bình luận đặt ra câu hỏi.
【Các bác đoán xem Thương Lộc đã từng yêu đương chưa? Hình như trên mạng không thấy nhắc đến cô ấy có mối tình nào (trừ vị hôn phu cũ).】
Trên mạng ngay lập tức bắt đầu suy đoán, cuối cùng mọi người đều cho rằng Thương Lộc chắc chắn chưa bao giờ yêu.
Bởi vì—
【Thương Lộc có gu thẩm mỹ khó nói thành lời, không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ yêu ai đó thì như thế nào】
【Nói thế nào nhỉ, thường thì chỉ những người chưa yêu mới có thể khuyên nhủ như vậy, người hiểu thì sẽ hiểu.】
【Tôi làm chứng, tôi độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng mọi vấn đề tình cảm của bạn bè đều đến nhờ tôi giải quyết, thở dài, chồng chất.】
*
Thương Lộc đang đi trên đường thì gặp một người quen, nhưng tình huống thật sự khiến cô không thể hiểu.
Tống Trạch Khiêm ngồi trên ghế dài, vẻ mặt lạnh nhạt.
Còn Lâm Nhan Nhan thì ngồi dưới đất, đang... ngửa mặt lên trời gào thét???
Thương Lộc hồi tưởng lại, nếu cô nhớ không nhầm thì Lâm Nhan Nhan bốc được thẻ đáng tin cậy?
Nhưng nhìn một người ngồi dưới đất với dáng vẻ khổ sở như vậy thì có vẻ không liên quan gì đến chữ "đáng tin cậy" cả.
Thương Lộc nghi hoặc đi đến gần, dùng ánh mắt hỏi Tống Trạch Khiêm: "Đang làm gì vậy?"
Tống Trạch Khiêm không trả lời Thương Lộc, mà trực tiếp nói với Lâm Nhan Nhan: "Đứng dậy đi."
Nghe thấy Tống Trạch Khiêm nói vậy, Lâm Nhan Nhan lập tức đứng dậy, biểu cảm khổ sở trên mặt cô ấy nhanh chóng biến mất.
Khi nhìn thấy Thương Lộc, cô ấy còn vui vẻ nói: "Lộc Lộc, cuối cùng cô cũng đến rồi!"
Thấy Thương Lộc, Tống Trạch Khiêm liền hỏi ngay: "Cô đã loại Diệp Lục rồi?"
Thương Lộc: "Đúng vậy."
"Trong dự kiến." Tống Trạch Khiêm nói như vậy, sau đó nhìn về phía Lâm Nhan Nhan với ánh mắt có phần ghét bỏ: "Lâu lắm rồi tôi không thấy ai diễn nào tệ như vậy."
Lâm Nhan Nhan: "QAQ."
Lâm Nhan Nhan tức giận nhưng không dám phản bác, chỉ có thể ủy khuất nắm lấy ống tay áo của Thương Lộc.
Thương Lộc: "?"
Thương Lộc không hiểu, hỏi: "Hai người không phải đang hẹn hò sao? Tại sao lại bắt đầu luyện tập diễn xuất vậy?"
"Để trở thành một người bạn trai đạt chuẩn, trong khi bạn gái làm chậm tiến độ toàn bộ đoàn phim, tôi cần giúp cô ấy ôn tập." Tống Trạch Khiêm nói, tháo kính râm ra và cho vào túi, sau đó mở kịch bản ra xem: "Ba phút điều chỉnh, rồi sau đó lại bắt đầu."
Thương Lộc thực sự vẫn chưa hiểu rõ tình huống này ra sao, cô nhìn về phía Lâm Nhan Nhan.
Lâm Nhan Nhan ủy khuất nói: "Tôi có một cảnh diễn.. nhưng mãi mà không đạt, đạo diễn không hài lòng. Nãy bọn tôi đang đi dạo ở sân trường thì gặp đạo diễn, mà trớ trêu thay đạo diễn lại là đàn anh của Tống Trạch Khiêm. Họ có nói chuyện về việc này, sau đấy thì Tống Trạch Khiêm bắt đầu như vậy."
Lâm Nhan Nhan thật sự không thể hiểu, tại sao thế giới lại nhỏ bé đến vậy? Tại sao đạo diễn của đoàn phim lại biết Tống Trạch Khiêm?
Cô còn đang vui vẻ tham gia chương trình, sao bỗng dưng lại phải quay qua học diễn xuất? Cô cảm thấy thật ủy khuất!
Nhưng vì cô đã bốc được thẻ [đáng tin cậy], nên cô bị ràng buộc không thể vi phạm bất cứ yêu cầu nào của "đối tượng tình cảm" cả!!!
Lâm Nhan Nhan nhìn Thương Lộc, hy vọng cô ấy có thể giúp mình một chút.
Thương Lộc suy nghĩ một hồi, rồi hướng về phía Tống Trạch Khiêm, duỗi tay nói: "Cho tôi xem kịch bản một chút."
Thương Lộc nói xong, lại nhìn về phía Lâm Nhan Nhan, an ủi: "Không sao đâu, nhất định cô sẽ diễn tốt mà."
Lâm Nhan Nhan: "???"
Ý của cô ấy là sao? Ý của cô không phải như thế mà, cô không muốn học diễn xuất, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phần này thôi!
Nhưng khi thấy Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm cùng nhau thảo luận kịch bản, Lâm Nhan Nhan cắn môi dưới, trông càng thêm ủy khuất.
Ôi, cô quên mất.
Lộc Lộc cũng là người rất nghiêm túc với diễn xuất.
【Thương Lộc có phải không hiểu ý nghĩa của công chúa không? Tôi cảm thấy công chúa không muốn tiếp tục luyện tập, mà không phải muốn Thương Lộc dạy cô ấy.】
【Haha, công chúa trông có vẻ mơ hồ, cứ như thể Thương Lộc đứng ở phía đối lập với cô ấy hahaha】
Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm rất nhanh chóng đạt được sự đồng thuận về yêu cầu diễn cho phần kịch bản này này, sau đó quyết định để Lâm Nhan Nhan diễn lại một lần hoàn chỉnh để Thương Lộc xem.
Khi nghe thấy quyết định này, Lâm Nhan Nhan bĩu môi bực bội vì bị bắt phải diễn lại một lần nữa. Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, cô ấy không thể kiềm chế được sự ủy khuất.
Lâm Nhan Nhan cắn môi, nước mắt bắt đầu trào ra: "Sao lại như vậy? Tôi đã nói không diễn nữa mà, rõ ràng lần đầu diễn đã được rồi mà, sao lại phải diễn nữa chứ..."
Thương Lộc chợt nhận ra mình có vẻ đã hiểu sai ý của Lâm Nhan Nhan.
Sau một hồi do dự, Thương Lộc nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhan Nhan, trực tiếp hỏi: "Cô có thích nhân vật này không?"
Lâm Nhan Nhan hơi giật mình, nhưng vẫn thật thà trả lời: "Có chứ, nếu không thì tôi đã không nhận vai diễn này."
Bộ phim thần tượng mà Lâm Nhan Nhan tham gia thật ra không phải là một tác phẩm gây bão, đối với các diễn viên mà nói, cũng không phải là một lựa chọn quá tốt. Huống chi, kịch bản ở thể loại học đường có rất nhiều, nếu không phải vì Lâm Nhan Nhan rất thích nhân vật này, cô ấy cũng chẳng cần thiết phải nhận vai trong bộ phim này.
"Có thể liên lạc với đoàn phim Anh Đào Ngọt Ngào không?" Thương Lộc hỏi thẳng: "Chúng ta xem thử trình độ của cô ấy như thế nào."
Vì một loạt lý do, họ chỉ nhận được một đoạn quay phụ, nhưng cũng đủ để đánh giá rồi.
Là một người đứng xem, Lâm Nhan Nhan nhận ra mình diễn vụng về đến mức nào. Đây là cảnh cô phối hợp với Đường Khinh Khinh, có thể nói cô hoàn toàn bị Đường Khinh Khinh áp đảo, điều này khiến cô cảm thấy hơi mơ hồ.
Đây là cô sao... Diễn tệ như vậy...
Kỹ thuật diễn xuất của Lâm Nhan Nhan từ trước đến nay chỉ có hai từ: Chắp vá.
Thực ra, nếu chỉ để diễn phim thần tượng thì như vậy là đủ rồi, cô ấy cũng không có tham vọng được tham gia vào các tác phẩm lớn, nên mỗi năm, bất kể kỹ thuật diễn xuất của cô ấy có tốt hay không, cũng chẳng ai để ý.
Chính bản thân Lâm Nhan Nhan cũng chỉ có yêu cầu như vậy đối với bản thân, miễn là cô ấy diễn vui vẻ là được.
Thương Lộc cũng không khuyên nữa, chỉ đơn giản là giao quyền lựa chọn lại cho Lâm Nhan Nhan, hỏi: "Tiếp tục luyện tập diễn xuất hay là hẹn hò như bình thường?"
Lần này, Lâm Nhan Nhan không do dự mà quyết định: "Luyện tập."
Vì thế Thương Lộc thay thế vai diễn của Đường Khinh Khinh, cùng Lâm Nhan Nhan luyện tập.
Đây là một cảnh tranh cãi, hai cô gái tuổi dậy thì vì hiểu lầm mà từ bạn bè bắt đầu xung đột với nhau. Nhưng sâu trong thâm tâm, họ vẫn xem đối phương là bạn bè, nên cảm xúc trong cảnh diễn này rất phức tạp. Cuối cùng, cuộc cãi vã chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ là cách để hai bên phát ti3t mà thôi.
Thương Lộc rất kiên nhẫn dẫn dắt Lâm Nhan Nhan vào trạng thái diễn xuất, ngay cả khi Tống Trạch Khiêm nói ra những lời châm chọc, cô vẫn nhẹ nhàng cổ vũ Lâm Nhan Nhan.
Lâm Nhan Nhan vốn là người nhạy cảm, ăn mềm không ăn cứng, qua mấy lần diễn, cô ấy dần tìm được trạng thái của mình.
Chỉ trừ cảnh khóc cuối cùng.
"Dừng lại." Thương Lộc gọi dừng lại, nói thẳng: "Cảm xúc của cô quá phóng đại."
Tống Trạch Khiêm khẽ gật đầu, đồng ý với đánh giá của Thương Lộc.
Khi nhận ra rằng cách chỉ dẫn của Thương Lộc đối với Lâm Nhan Nhan có vẻ hiệu quả hơn mình, Tống Trạch Khiêm quyết định im lặng quan sát mà không xen vào.
Lâm Nhan Nhan cảm thấy mờ mịt.
"Cô hãy tưởng tượng nhân vật Đường Khinh Khinh thành tôi. Nếu hai chúng ta cãi nhau..." Thương Lộc hướng dẫn.
"Tôi sẽ không cãi nhau với cô." Lâm Nhan Nhan lập tức phản bác.
"...Chỉ là tưởng tượng thôi." Thương Lộc vỗ nhẹ vào vai Lâm Nhan Nhan để trấn an, tiếp tục: "Tôi sẽ đứng ngay cửa, không đi xa đâu. Cô muốn khóc nhưng lại sợ bị tôi nhìn thấy, chính là kiểu vừa muốn khóc vừa muốn giữ hình tượng ấy."
Lâm Nhan Nhan cái hiểu cái không.
Thương Lộc đứng đối diện với Lâm Nhan Nhan, nói: "Tôi không cần biết lúc nào cô khóc, tôi chỉ cần biết khi nào cô dừng lại."
Hai người bắt đầu thử nghiệm.
Mỗi khi Lâm Nhan Nhan vừa khóc, cô ấy liền nhìn thẳng vào Thương Lộc. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô ấy lau nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh. Qua nhiều lần luyện tập, Thương Lộc dần dần cúi đầu lâu hơn, Lâm Nhan Nhan đã có thể dần đắm chìm vào cảm xúc trong đoạn diễn này.
Tống Trạch Khiêm đứng một bên quan sát, mày cứ nhíu lại rồi lại giãn ra.
Nhớ lại đoạn diễn lúc đầu, so với hiện tại thì rõ ràng Lâm Nhan Nhan không còn tệ như vậy nữa.
Anh lại nhìn sang Thương Lộc.
Dù Thương Lộc chỉ đang làm một "công cụ" huấn luyện cảm xúc cho Lâm Nhan Nhan, không có lời thoại cụ thể, nhưng cô ấy vẫn hoàn toàn nằm trong yêu cầu diễn xuất của nhân vật Đường Khinh Khinh.
Bất chợt, Tống Trạch Khiêm nhớ lời khen dành cho Thương Lộc của Hàn Thành vào hôm bọn họ đi ăn.
"Diễn xuất là thứ có thể rèn luyện qua thời gian, chỉ cần chăm chỉ là sẽ cải thiện được, nhưng thiên phú về cảm xúc mới là thứ quyết định giới hạn cao nhất của một diễn viên. Như Thương Lộc, cô ấy có thể hoàn toàn trở thành bất kỳ nhân vật nào ở bất kỳ đâu, thực sự rất hiếm có. Một diễn viên xuất sắc như vậy, sao trước đây lại không được đạo diễn khai thác nhỉ? Thật đáng tiếc khi để cô ấy lãng phí nhiều năm như vậy, kết quả để tôi phát hiện ra, lại khiến Nhạc Tề dễ dàng có được."
Hàn Thành về cơ bản đã xác nhận Thương Lộc cho kịch bản kế tiếp của mình, kịch bản cũng đã sắp hoàn thành. Anh ấy chỉ chờ Thương Lộc hoàn tất bộ phim《Kế Hoạch Cứu Vớt》là sẽ bắt đầu triển khai.
Lúc này, Tống Trạch Khiêm bỗng nhớ đến một kịch bản mà anh ấy rất thích nhưng chưa bao giờ dùng đến.
Tuổi tác của nữ chính vẫn luôn là điều khiến anh ấy không thể tìm được diễn viên phù hợp, vậy nên anh ấy vẫn luôn để đó mà không đụng đến.
Ba người Tống Trạch Khiêm, Nhạc Tề và Hàn Thành có thói quen làm việc và cách viết kịch bản rất khác nhau. Tống Trạch Khiêm có khả năng sáng tác rất tốt, hầu hết kịch bản đều do chính tay anh ấy chắp bút, sau đấy mới đưa cho biên kịch chuyên nghiệp chỉnh sửa và hoàn thiện lại các chi tiết.
Đột nhiên cảm thấy rất hứng thú khi nghĩ đến việc mang kịch bản đó ra ngoài ánh sáng. Anh muốn xem xem liệu Thương Lộc có thể trở thành nữ chính làm anh hài lòng hay không.
Cuối cùng, buổi hẹn hò lãng mạn giữa Tống Trạch Khiêm và Lâm Nhan Nhan đã chuyển thành một buổi học diễn xuất chuyên nghiệp.
Trong ba nhóm, Thương Lộc đã trực tiếp loại bỏ Diệp Lục, sau đó tiếp tục gây khó khăn cho Tống Trạch Khiêm và Lâm Nhan Nhan. Cuối cùng, chỉ còn lại Hứa Tắc và Tưởng Tinh, họ miễn cưỡng hoàn thành một số nhiệm vụ nho nhỏ từ ekip.
Đạo diễn ban đầu định ngăn Thương Lộc lại, nhưng khi thấy số người xem trực tiếp không giảm mà còn tăng lên, ông quyết định—
Thôi kệ đi.
Họ đã nhận ra rằng, dù mỗi lần ghi hình đều được sắp xếp khác nhau, nhưng chỉ cần Thương Lộc có mặt, các khán giả vẫn rất thích thú.
Đến với tình huống hẹn hò tiếp theo, các cặp đôi chuẩn bị đi đăng ký kết hôn.
Trong vòng này, các cặp đôi một lần nữa được xáo trộn. Thương Lộc đã chọn Hứa Tắc làm bạn diễn.
Tiếp theo, họ lại rút thăm để xác định nhân vật.
Thương Lộc trúng nhân vật [kiêu ngạo], trong khi Hứa Tắc được chọn [đáng tin cậy].
Tính cách kiêu ngạo yêu cầu người chơi phải nói rất nhiều những yêu cầu trái ngược với mong muốn của mình, còn tính cách đáng tin cậy sẽ giống với Lâm Nhan Nhan ở vòng trước, phải đáp ứng mọi yêu cầu từ người kia.
Thương Lộc cảm thấy không khó lắm, vì quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình.
Vì Hứa Tắc là cộng sự của cô, nên cô hoàn toàn không quan tâm đ ến việc thắng thua nữa.
Cô chờ mãi mới đến cảnh này. Hôm qua lúc đạo diễn thông báo rằng nhiệm vụ thứ 2 này sẽ diễn ra vào buổi trưa và chiều, cô ngay lập tức xếp Hứa Tắc làm bạn diễn. Tất cả chỉ vì thời khắc này!
Thương Lộc nhìn Hứa Tắc với ánh mắt đầy mong chờ: "Em không muốn ăn thịt xối mỡ, cũng không muốn ăn tôm càng muối tiêu, không thích ăn huyết vượng!"
Hứa Tắc chỉ biết im lặng: "......"
【Haha, Thương Lộc, sao cô lại đưa ra danh sách món ăn kỳ quặc như vậy?】
【Thương Lộc: Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn!】
Hai người nhìn nhau.
Thương Lộc chớp chớp mắt, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Hứa Tắc im lặng một lúc, rồi nói: "Được, không ăn."
Thương Lộc: "???"
Hả? Tại sao lại như vậy? Cô ám chỉ không đủ rõ ràng sao?
Quá mức thất vọng, trong chớp mắt Thương Lộc không kịp phản ứng lại.
Các khán giả đã nhanh chóng nhận ra tình hình.
【Chờ đã, nhân vật của Thương Lộc là kiêu ngạo nên những gì cô ấy có thể nói phải trái với mong muốn của mình, còn người đáng tin cậy như Hứa Tắc sẽ phải đáp ứng mọi yêu cầu mà Thương Lộc đưa ra (cười điên)】
【Cứu mạng, hai người họ hoàn toàn giằng co à? Họ muốn mắc kẹt trong vòng lặp này sao hahaha】
Khoảng nửa phút sau, Thương Lộc mới suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân.
Vì vậy, cô không còn rảnh để lo lắng về việc bị điện giật nữa, đành nói thẳng: "Em muốn ăn..."
"Đã biết, anh sẽ đi mua." Hứa Tắc ngay lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Thương Lộc: "?!"
Cô còn chưa nói gì thêm mà!
Vì họ đang ở một khu dân cư bình thường, chợ bán đồ ăn gần nhất chỉ cách đó năm phút đi bộ.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Tắc trở về với một túi đồ ăn, bước thẳng vào bếp.
Thương Lộc đi theo vào, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Bởi vì tất cả những gì Hứa Tắc mang về đều là món cô muốn ăn, thật tuyệt!
【A a a, anh ấy mua những món mà cô ấy thích!】
【Hứa Tắc đã cân nhắc kĩ lưỡng, cũng không quan tâm đ ến việc anh không đáp ứng theo yêu cầu đáng tin cậy mà Thương Lộc đưa ra, nên bị đánh giá là OOC.】
Thời gian ăn trưa.
Buổi sáng không được ăn sườn heo chua ngọt, Thương Lộc cuối cùng cũng thưởng thức bữa trưa phong phú, trên mặt hiện lên vẻ mãn nguyện.
Nhưng cô chợt nhớ tới câu hỏi của Trì Yến hôm nọ.
Giữa Trì Yến và Hứa Tắc, ai nấu ăn ngon hơn nhỉ?
Thương Lộc cầm đũa, tự đánh giá trong lòng, và câu trả lời là—
Không khác biệt lắm.
Theo cách nhìn của Thương Lộc, cả hai đều có tay nghề nấu ăn rất cao, thật khó mà chọn ra ai hơn ai.
Tổng giám đốc Lục có thể ăn cơm do Hứa Tắc nấu, trong khi cô chỉ cần về nhà bên cạnh là có thể ăn món ngon, Thương Lộc cảm thấy cuộc sống của mình thật quá hạnh phúc.
Thương Lộc và Hứa Tắc không có nói chuyện nhiều, bởi vì tính cách của họ thực sự quá khác biệt.
Tuy nhiên, Thương Lộc lại cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Hứa Tắc, dù có bị giới hạn bởi nhân vật [đáng tin cậy] này hay không thì bản thân anh ấy cũng là một người khá đáng tin.
Chính vì thế, buổi hẹn hò của họ thực sự giống như những cặp đôi bình thường khác. Thương Lộc đề xuất làm món bánh ngọt, cả hai cùng nhau đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu, rồi trở về bắt tay vào làm.
Thương Lộc không hứng thú lắm với việc nấu ăn, cô không thích mùi khói dầu bám vào người.
Nhưng cô rất muốn học cách làm đồ ngọt, cảm giác vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng.
Thế nhưng—
Hứa Tắc lại không giỏi làm đồ ngọt lắm.
Thương Lộc giơ một nửa quả chanh lên, nghiêm túc nói: "Chanh giúp làm giảm mùi tanh của trứng, nên cho thêm chút nữa cũng không sao nhỉ?"
Hứa Tắc suy nghĩ một hồi, do dự nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, hai người cùng nhau kéo ghế ngồi vào bếp, cuối cùng thu hoạch được một mẻ bánh bông lan bị bẹp và lớp bơ thì xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thương Lộc và Hứa Tắc: "......"
Hai người cùng nhau rơi vào trạng thái im lặng.
Thương Lộc đề nghị: "Chúng ta thử nếm xem, biết đâu lại ngon."
Hứa Tắc gật đầu, cầm dao cắt bánh bông lan thành bốn phần.
Cả hai người cùng xúc một miếng bánh bông lan lên, dùng nĩa đưa vào miệng.
Thương Lộc: "Kỳ thật... cũng không tệ lắm."
Hứa Tắc: "...... Cũng không tệ lắm."
【Cũng không tệ lắm? Thật không? Tôi không tin!】
【Haha, biểu cảm của hai người rõ ràng là rất khó ăn mà!】
【Lúc Thương Lộc cầm nửa quả chanh cắt nhỏ, tôi đã biết kết quả sẽ như thế nào!】
Cuối cùng, cả hai đều không chịu thua, những cũng không thể ăn hết miếng bánh bông lan đó.
Thương Lộc có chút cảm khái nói: "Tôi nhớ rõ có một tiệm bánh bông lan ở gần đây, cực kỳ ngon luôn, bánh xoài và bánh mật đào ở đó là ngon nhất. Nhưng mỗi lần đều phải chờ ít nhất hai tiếng, không phải chỉ là chiêu trò marketing đâu, ăn phát là biết ngay. Tôi hay tìm người mua thẻ bài, lần sau có thời gian tôi sẽ dắt cậu đi thử."
"Được." Hứa Tắc đồng ý, môi cong lên nụ cười.
【Tôi cũng biết tiệm đó, thật sự rất ngon, tôi làm chứng.】
【Bánh bông lan chỉ có 61 tệ, nhưng thẻ bài phải mấy trăm, đắt thật đấy!】
Hiện tại là 3 giờ chiều.
Đạo diễn đã phân cho bọn họ nhiệm vụ mới: Họ cần chuẩn bị một món quà dành cho đối phương.
Hứa Tắc lập tức ra ngoài.
Thương Lộc nhìn theo bóng dáng của Hứa Tắc mà mờ mịt, rồi nhìn vào một trăm tệ trên tay, lâm vào trầm tư.
Có thể mua cái gì đây?
Thương Lộc cầm tiền ra ngoài, đi lang thang nhìn quanh, cuối cùng chọn được một chiếc mũ len màu xanh nhạt, cảm giác khá dễ chịu, rất thích hợp làm quà tặng vào mùa đông.
Nhưng khi Thương Lộc trở về phòng, đợi rất lâu mà Hứa Tắc vẫn chưa về.
Cô thở dài một cái, rồi lại thở ra cái thứ hai, cái thứ ba, sau đó tựa vào sofa ngủ thiếp đi.
【Đã dặn bao nhiêu lần là không được thức khuya rồi mà sao chị vẫn không nghe hảaaaa】
【Cũng có thể vì Hứa Tắc thật sự đi lâu quá, Thương Lộc chờ đến ngủ quên rồi. Nếu là người yêu thực sự như thế này thì làm sao lãnh chứng được?】
【Cho tôi chen ngang, đừng nói vậy mà, cứ xem phòng live của Hứa Tắc là sẽ biết.】
【Huhuhu có ai xem Hứa Tắc phát sóng trực tiếp mà không nói anh ấy hoàn hảo, đến lượt tôi thì không chờ nổi, tối nay liền ra Cục Dân Chính ngồi chờ mở cửa lãnh chứng!】
Có người cảm thấy tò mò, liền lập tức chạy theo.
Sau đó, họ thấy Hứa Tắc đứng ở một hàng dài, đang chờ đợi với vẻ mặt tĩnh lặng.
Phần bình luận tiếp tục bùng nổ.
【Hứa Tắc ra ngoài hỏi thông tin về tiệm bánh bông lan mà Thương Lộc đã nói. Anh ấy còn cố ý hỏi vài người để xác nhận địa chỉ rồi mới chạy đến OwO】
【Thương Lộc muốn mua hai miếng bánh bông lan, một miếng giá sáu mươi đồng, tổng cộng là một trăm hai mươi đồng. Hứa Tắc còn thiếu hai mươi đồng, phải nhờ người qua đường chụp ảnh chung để kiếm thêm tiền ToT.】
【Mặc dù gần đây thời tiết lạnh, nhưng hôm nay nắng to quá, vẫn có chút nóng.】
【Đã chờ hơn ba tiếng đồng hồ rồi... Ngày thường cũng không lâu như vậy, sao Hứa Tắc vẫn chưa tới lượt nữa?】
【Bởi vì Thương Lộc nói trên sóng trực tiếp nên có rất nhiều người đã đến xem, ví dụ như tôi :)) tôi và bạn đứng chung hàng với Hứa Tắc nè, nhưng tôi mua được trước anh ấy hahaha 】
【Cún nhỏ hả trời ơi, một miếng khoai nướng là đủ cho bé cún nhỏ này rồi!】 (này là ví Hứa Tắc với cún, nhắc lại chuyện Thương Lộc cho Hứa Tắc một củ khoai nướng vào mùa đông nhoa)
【Hiểu rồi, chờ mùa đông năm nay có tuyết rơi, tôi sẽ đến Hoành Điếm mở quán bán khoai nướng. Mỗi tối lạnh giá sẽ tặng cho mỗi diễn viên quần chúng một miếng, mười năm sau sẽ có một Hứa Tắc thành công được phục chế!】
【Các chị em đừng làm tôi cười chết mất, không đến mức đó đâu (đặt mua lò nướng khoai, thanh toán xong, giành trước một chỗ ở Hoành Điếm, bắt đầu bày hàng)!】
......
Lúc Thương Lộc tỉnh dậy thì thấy Hứa Tắc đang bước vào với hai miếng bánh bông lan.
Khi thấy hai miếng bánh bông lan được đóng gói với logo quen thuộc, Thương Lộc mở to mắt, không thể tin nổi.
Thương Lộc hỏi: "...... Anh đã xếp hàng hả?"
"Ừm." Hứa Tắc ngồi xuống bên cạnh cô trên sofa, mở hộp bánh bông lan ra, xác nhận: "Vị xoài và vị mật đào."
"Đúng vậy, là hai vị tôi thích nhất." Vừa dứt lời, Thương Lộc cảm nhận được một cơn điện giật nhẹ.
Á, OOC rồi.
Không quan trọng, không quan trọng.
Thương Lộc chơi game thường là tùy theo tâm trạng, Hứa Tắc đã dành thời gian đứng xếp hàng lâu như vậy rồi để mang về cho cô món cô thích, mà cô lại cố tình ra vẻ không thích, như thế không phải đang làm tổn thương người khác sao? Cho dù họ có biết được đây chỉ là diễn, nhưng cô cũng không thể làm lãng phí lòng tốt của người khác như thế được.
Thương Lộc vui mừng hớn hở giơ hai cái đĩa lên nhờ nhân viên giúp họ chụp ảnh chung, sau đó vào bếp lấy một chiếc đĩa mới, chia đôi hai miếng bánh bông lan cho Hứa Tắc, rồi lại quàng khăn vào cổ mình.
Không khí bên này rất ấm áp, còn bên kia, Diệp Lục cuối cùng cũng được giải thoát sau cả một buổi sáng bị chặn miệng, chỉ là Lâm Nhan Nhan lại bốc được thẻ mỏ hỗn, cứ liên tục châm chọc anh ấy. Diệp Lục tức đến mức không nói được gì, cuối cùng nghẹn đến mức không thể chịu nổi, gần như đã muốn đánh nhau với Lâm Nhan Nhan.
Trong khi đó, Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh ở bên kia, hai người đang thật sự nhập tâm vào vai diễn vị hôn thê thật sự, nghiêm túc tham gia cuộc sống của nhau, lên kế hoạch cho sự phát triển của gia đình tương lai.
Đó cũng chính là tiết mục mà tổ chương trình đã lên kế hoạch cho phân đoạn ước nguyện ban đầu, chỉ có Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh tương đối cẩn thận phát hiện ra điều này.
Thật ra vị trí của họ chính là cặp đôi sắp kết hôn, trong đó tất cả khách mời sau khi buổi lễ kết thúc đều dành những lời chúc phúc cho cặp đôi mới này.
Đến 6 rưỡi tối.
Đây là lần tráo đổi cuối cùng của các cặp đôi. Lần này Thương Lộc sẽ phối hợp cùng Tống Trạch Khiêm, đóng vai một cặp vợ chồng đang trải qua thời kỳ mệt mỏi trong hôn nhân.
Tuy nhiên, lần này mọi người không còn bị hạn chế bởi những nhân vật đã được xây dựng trước đó.
Trước khi bắt đầu, Thương Lộc nhận được nhiệm vụ từ ban tổ chức.
"Trong vai cô vợ nhỏ đáng thương, hãy tìm mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ của mình. Thời hạn là một giờ, thuyết phục chồng không ly hôn sẽ được xem là nhiệm vụ thành công. Điện giật được tính theo thang điểm: 0 cho thành công, 10 cho thất bại."
Tống Trạch Khiêm cũng nhận được một thẻ nhiệm vụ trái ngược.
"Trong vai người chồng đáng thương, hãy tìm mọi cách để giải quyết những lời dối trá trong hôn nhân. Thời hạn là một giờ, thuyết phục vợ ly hôn sẽ được xem là nhiệm vụ thành công. Điện giật được tính theo thang điểm: 0 cho thành công, 10 cho thất bại."
Khi Thương Lộc bước vào phòng khách, Tống Trạch Khiêm đã ngồi chờ trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc. Câu đầu tiên anh ấy nói là: "Chúng ta ly hôn đi."
Tống Trạch Khiêm là một đạo diễn rất giỏi. Dù kỹ năng diễn xuất không xuất sắc nhưng anh ấy vẫn cố gắng hết sức cho từng nhân vật của mình.
Thương Lộc hiểu điều này và rất tôn trọng nó.
Vì thế, cô cũng tỏ ra nghiêm túc, rồi hỏi: "Lý do là gì?"
Tống Trạch Khiêm trả lời: "...... Do thứ trong máy giặt."
【Ha ha ha, thật sự là chỉ mất một giây để diễn】
【Cả hai người nhìn nhau thật sự rất nghiêm túc, nhưng Thương Lộc còn chưa hiểu bối cảnh, tự dưng lại thành mắc cười :)))】
Thương Lộc vội vàng xem qua nhiệm vụ.
Bối cảnh đại khái như sau: Cặp vợ chồng đã kết hôn bảy năm, người chồng luôn bận rộn với công việc, tình cảm giữa hai người dần phai nhạt khiến người chồng nghĩ đến việc ly hôn, người vợ đau khổ muốn níu kéo.
Thương Lộc trầm mặc.
Cô không thể giải thích được: "Anh bận rộn với công việc không chăm sóc gia đình, giờ lại muốn ly hôn, muốn vứt bỏ em—người vợ hiền lành này, mà vẫn kiêu ngạo như vậy, anh thật là...?"
Tống Trạch Khiêm càng trầm mặc, hình như không hiểu những gì Thương Lộc đang nói.
Anh ấy nhìn Thương Lộc, hỏi: "Em còn yêu anh không? Em có còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này không?"
"Đương nhiên rồi." Thương Lộc vẫn còn nhớ nhiệm vụ, chỉ có thể nói một cách nghiêm túc: "Dù anh chẳng ra gì, nhưng em cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau thay đổi được. Em tha thứ cho anh."
"Em tha thứ cho anh...?" Tống Trạch Khiêm ngạc nhiên, cảm thấy điều này thật hoang đường. Sau đó, anh ấy đi về phía ban công, kéo một người từ trong máy giặt ra, "Trước khi em tha thứ cho anh, giải thích xem người này là ai đã."
Dụ Tô bị kéo ra từ máy giặt, trên mặt hiện rõ vẻ cầu cứu: "Đừng hỏi tôi, tôi không tự nguyện xuất hiện ở đây."
【Tiết mục này là kịch bản gì vậy? Tại sao lại có gian phu trong máy giặt?】
【Gian phu lại chính là Dụ Tô, sao mà hợp lý đến thế (thực xin lỗi) hahahaha】
【Tôi đã nói tại sao Tống Trạch Khiêm cứ viết toàn những điều dối trá trong hôn nhân, ha ha ha, hóa ra đây là trong truyền thuyết đô thị chưa từng được kể】
【Hehe không biết Thương Lộc sẽ làm gì để hàn gắn lại cuộc hôn nhân của mình đây... Ha ha ha, tôi thật sự không thể nhịn cười!】
【Nói đến tình yêu, cuối cùng thì tiết mục vẫn không tha cho Dụ Tô hả, ha ha ha】
【Thảm nhất vẫn là Dụ Tô】
Thương Lộc: "......"
Phải một lúc sau Thương Lộc mới hiểu được tình hình hiện tại, lúc phục hồi tại tinh thần, cô chợt nhìn Tống Trạch Khiêm, mắt đỏ hoe.
"Thôi được rồi, đã đến nước này thì em cũng sẽ không lừa anh nữa, thật ra thì... đó chính là con trai của chúng ta — Tống Dụ Tô! Nó đến từ tương lai 20 năm sau, trở về để nói cho anh biết rằng không được hút thuốc, uống ít rượu và hạn chế chơi bời. Đừng vì gánh nặng gia đình mà làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân!"
Dụ Tô: "......"
Tống Trạch Khiêm: "......?"
【Ôi vch, mặc dù cô ấy đang nói nhảm nhưng tôi thật sự cảm thấy hôm nay cô ấy diễn quá hay!!!】
【Cảm xúc ấp ủ và sự chuyển biến trong lời nói không hề thua kém gì lúc diễn nghiêm túc, áaaaa lúc cô ấy vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đẹp đến mức làm tôi rung động luôn ấy】
【Thương Lộc rất có sức quyến rũ, tôi cứ tưởng rằng cô ấy sẽ khóc lóc thảm thiết để cầu xin Tống Trạch Khiêm tha thứ, nhưng kết quả thật sự là... chắc không ai đoán được đâu hả :)))))】
【Ha ha ha, Thương Lộc! Năm nay Xuân Vãn không có cô là tôi không xem đâu đấy nhé!】