Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 55

Thương Lộc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

 

Nói đúng hơn là, cô không biết phải phản ứng lại thế nào đối với niềm vui bất ngờ này, thứ mà cô chưa từng dám mơ rằng mình sẽ có được.

 

Những điều cô từng khao khát đến tuyệt vọng, đến khi đã quyết định từ bỏ, lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, theo một cách còn tốt đẹp hơn cô từng nghĩ.

 

Thương Lộc rất muốn đồng ý, nhưng trong lòng lại bối rối, không biết nên làm thế nào.

 

Vừa nãy, Tiết Tử San khen cô ngoan ngoãn trước mặt Trình Bảo Kiều. Nhưng cô cảm thấy hai chữ đó chẳng có liên quan gì đến mình cả.

 

Nếu phải dùng một loài vật để miêu tả chính mình, Thương Lộc không hề do dự mà chọn nhím.

 

Cô cảm thấy bản thân đầy gai góc, luôn mang theo sự khắc nghiệt khi đối mặt với thế giới này, và đó đã trở thành cách cô bảo vệ chính mình.

 

Chỉ là, vì Tiết Tử San và Vương Vinh quá tốt với cô, nên khi ở bên họ, cô cố gắng thu mình lại, giấu đi những chiếc gai sắc nhọn, chỉ sợ làm tổn thương họ.

 

Thương Lộc có chút lúng túng, buông tay ra, nhìn Tiết Tử San, khẽ nói:

 

"Nhưng mà... em không giống như những gì mọi người nghĩ đâu. Em có rất nhiều khuyết điểm. Em... không ngoan ngoãn thật mà."

 

Lúc này, Đoạn An Quốc bất ngờ lên tiếng:

 

"Khuyết điểm gì? Anh sống chung với em lâu như vậy rồi, có thấy gì đâu."

 

Trình Bảo Kiều, vốn là người nghiêm túc, giờ lại thẳng thắn nói:

 

"Vậy em thử kể đi, để mọi người tự phán xét."

 

Nghe vậy, Thương Lộc cúi đầu, lật ngửa bàn tay ra, nghiêm túc bắt đầu đếm.

 

"Em không ngoan ngoãn, cũng không nghe lời. Emrất bất cẩn, nhiều lúc làm việc vụng về. Khi còn nhỏ, em từng làm hỏng một món đồ rất quan trọng trong nhà, nên người nhà không thích em lắm. Có lúc em nói nhanh hơn nghĩ, như vừa nãy còn lỡ nói ra bí mật của anh Đoạn. Hơn nữa, em cũng không có tài năng gì đặc biệt. Em thật sự rất bình thường, rất tầm thường..."

 

Thương Lộc cứ thế liệt kê những khuyết điểm của mình, đến nỗi một bàn tay không đủ để đếm.

 

Cô đưa thêm bàn tay thứ hai ra, nhưng lại bối rối, không biết có nên tiếp tục đếm tiếp không.

 

Tại sao trên người cô lại có nhiều điểm không tốt như vậy?

 

Ngày thường, dường như cô chẳng hề nhận ra điều đó.

 

Tiết Tử San bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào má Thương Lộc, dịu dàng hỏi:

 

"Đó là những khuyết điểm em nói sao? Nhưng chị lại thấy mỗi điều đều thật đáng yêu mà."

 

Thương Lộc ngượng ngùng, đôi tay cứng đờ giữa không trung, bị Tiết Tử San nhẹ nhàng nắm lấy. Giọng nói của bà dịu dàng hơn bao giờ hết:

 

"Con nhìn nhận bản thân mình như vậy sao? Nhưng những điều con vừa nói chẳng qua chỉ là những khía cạnh nhỏ trong tính cách của con thôi, rất đỗi bình thường mà. Hơn nữa, ta lại thấy những điều đó đều là ưu điểm đấy chứ.

 

Không ngoan ngoãn, không nghe lời chẳng phải chứng tỏ con là người có chính kiến hay sao? Con có suy nghĩ của riêng mình, và điều đó vốn dĩ không nên bị gò bó bởi bất kỳ ai. Còn chuyện làm hỏng đồ vật trong nhà, chuyện đó thì đứa trẻ nào mà chẳng từng mắc lỗi hồi nhỏ."

 

"Đúng vậy." Vương Vinh lên tiếng phụ họa: "Chứ đâu chỉ trẻ con, ta đây hai hôm trước còn lỡ tay làm vỡ mấy cái bát trong nhà kia kìa. Đấy, ta đã hơn nửa đời người rồi mà vẫn mắc cái sai lầm hồi con còn nhỏ."

 

"Ông đừng chen vào nữa!" Tiết Tử San nghiêm mặt lườm Vương Vinh một cái. Một tay bà vẫn nắm chặt tay Thương Lộc, tay kia dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô, tiếp tục nói:

 

"Còn chuyện con nói nhanh hơn nghĩ, chẳng qua là vì con không hề có ác ý, nên mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Hơn nữa, con không hề bình thường chút nào. Lộc Lộc của chúng ta khi học diễn xuất luôn rất chăm chỉ, làm việc lại vô cùng nghiêm túc. Kỹ năng diễn xuất của con rất tốt, điều đó có phải là ai cũng làm được đâu? Rõ ràng con rất giỏi mà."

 

Những lời Tiết Tử San nói, từng câu từng chữ dường như đều phủ nhận mọi nghi ngờ và bất an trong lòng Thương Lộc.

 

Bà như một người mẹ dịu dàng, từng lời nói đều nhẹ nhàng xoa dịu những tổn thương và hoài nghi âm ỉ trong lòng cô.

 

Đầu óc Thương Lộc vẫn còn rối bời, nhưng cô không kìm được mà hỏi:

 

"Bây giờ con đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa. Nhưng nếu sau này con lại mắc sai lầm thì sao? Có lẽ... có lẽ con không phải là một đứa con gái tốt."

 

Cô muốn nói mình không đủ tư cách để làm con gái của họ, nhưng khi lời vừa tới miệng, lại bị cô sửa đi đôi chút.

 

Những từ ngữ như lời nguyền ấy, từ khi cô còn nhỏ, mỗi lần cha cô tức giận đều dùng để chỉ trích cô.

 

Dù biết rõ đó không phải sự thật, nhưng nghe đi nghe lại cả trăm nghìn lần, lời nói ấy vẫn đủ sức làm cô lung lay.

 

"Nhưng có lẽ chúng ta cũng không phải là những bậc cha mẹ tốt." Vương Vinh cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười, khóe mắt ông hiện rõ những nếp nhăn mang dấu vết thời gian. Ông chậm rãi nói:

 

"Chúng ta từng có một đứa con gái, nhưng chưa kịp ở bên nó bao lâu, nó đã rời khỏi thế giới này. Nếu còn sống, nó hẳn cũng ở độ tuổi như con bây giờ. Thực ra, làm cha mẹ, chúng ta không có kinh nghiệm gì cả, cũng không chắc mình có thể mang lại điều gì tốt nhất cho con. Vì vậy, chúng ta cũng rất lo lắng. Nhưng nếu con sẵn lòng, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực."

 

Thương Lộc không trả lời trực tiếp mà đột nhiên hỏi:

 

"Cô ấy bằng tuổi con sao?"

 

"Đúng vậy." Tiết Tử San gật đầu, rồi chậm rãi nói:

 

"Nó sinh cùng năm với con, vào ngày lễ Tình nhân, 14 tháng 2. Vì vậy, chúng ta đặt tên ở nhà cho nó là Tình Tình."

 

"Cô ấy hơn con ba ngày." Thương Lộc mím môi, ánh mắt có chút rụt rè nhìn họ, nhẹ nhàng nói:

 

"Vậy thì xem như cô ấy là chị gái của con."

 

Tiết Tử San sững người. Giây tiếp theo, bà đưa tay lên che miệng, nước mắt lập tức tràn đầy khóe mắt.

 

Ai cũng hiểu rõ ý nghĩa của những lời ấy.

 

Thương Lộc nói Tình Tình là chị gái của mình, cũng đồng nghĩa rằng cô ngầm đồng ý trở thành con gái của họ, sẵn lòng chấp nhận làm cô em gái trong gia đình này.

 

Cùng lúc đó, Tiết Tử San cũng bị lời nói của Thương Lộc làm xúc động, càng thêm yêu mến cô hơn.

 

Những chi tiết như vậy đã đủ để bộc lộ rằng cô là một đứa trẻ cẩn thận và ấm áp. Họ thực sự quá may mắn, có thể gặp được Thương Lộc, còn có cơ hội trở thành người thân thiết với cô bé.

 

Chỉ mới xem qua video mà họ đã yêu quý cô bé này, cho nên ngay lần gặp mặt đầu tiên, họ đã cố ý chuẩn bị quà tặng cô. Sau đó, càng muốn hiểu thêm về cô, lại càng quan tâm đ ến cô nhiều hơn. Mà hiện tại, mong ước ấy cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

 

Trên khuôn mặt của Vương Vinh không thể che giấu được niềm hạnh phúc, vừa lau nước mắt vừa nở nụ cười.

 

Đoạn An Quốc và Trình Bảo Kiều nhìn nhau, ánh mắt đầy vui sướng, ngay cả Trình Bảo Kiều thường ngày luôn nghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười.

 

"Ai gia, chuyện này thật tốt quá!" Đoạn An Quốc cười tươi, nói: "Tôi phải đi tìm Tiểu Trình và Tiểu Thẩm, xem liệu có thể dời buổi diễn tối nay không. Một ngày đẹp như vậy, nhất định phải cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, tôi với Bảo Kiều chính là nhân chứng mà!"

 

 

Đến tận buổi tối, sau khi ăn tối xong.

 

Trợ lý lái xe đến đón Thương Lộc về nhà.

 

Ngồi ở ghế sau, trong lòng bàn tay của Thương Lộc là chiếc khóa trường mệnh – món quà mà Vương Vinh và Tiết Tử San đã tặng cho cô.

 

Nghĩ đến buổi tối khi bước vào tiệm trang sức, Vương Vinh tự hào nói với nhân viên: "Lấy những món đẹp nhất, đắt nhất ra đây, tôi muốn mua quà cho con gái tôi!", khóe môi Thương Lộc không khỏi nhếch lên.

 

Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng cô quyết định chọn chiếc khóa trường mệnh này.

 

Đây vốn là món quà mà những đứa trẻ thường nhận được vào dịp đầy tháng hoặc thôi nôi. Giờ đây, cô cũng đã nhận được nó. Cô cũng có những người thân yêu quan tâm và yêu thương mình.

 

Cảm giác này thật đẹp đến mức không chân thật.

 

Thương Lộc vẫn chưa sửa cách xưng hô, Vương Vinh và Tiết Tử San cũng không ép buộc cô. Đến lúc chia tay, cuối cùng cô không kìm được mà ôm chầm lấy Tiết Tử San, sau đó khẽ nói: "Ba mẹ, con về đây."

 

Cảm nhận được vòng tay ấm áp của Tiết Tử San, trong khoảnh khắc ấy, suýt nữa cô đã rơi nước mắt.

 

Nhưng cô đã kiềm chế lại.

 

Bởi vì hôm nay là một ngày hạnh phúc. Trong một ngày tốt đẹp như thế này, không nên có nước mắt, chỉ nên có nụ cười.

 

Nhưng trong một ngày tuyệt vời như vậy, Thương Lộc lại gặp phải người cô không muốn gặp nhất.

 

Khi nhìn thấy Thương Mộ đứng dưới lầu nhà mình, cô liền đem chiếc khóa trường mệnh cất vào túi xách.

 

Kinh nghiệm lần trước đã dạy cô rằng việc làm ngơ là vô ích.

 

Vì thế lần này, cô trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì? Nếu lại muốn bảo tôi về nhà với mấy lời vô nghĩa như lần trước thì không cần phải nói nữa."

 

Thương Mộ không ngờ rằng Thương Lộc lại chủ động nói chuyện với mình, khuôn mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó anh ấy cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào cô, chỉ lặng lẽ đưa túi bánh bông lan trên tay ra.

 

Đó là loại bánh từ cửa tiệm mà Thương Lộc yêu thích nhất. Mấy ngày trước, Hứa Tắc đã phải xếp hàng rất lâu để mua cho cô.

 

Nhưng giờ đây, Thương Mộ lại xuất hiện dưới lầu nhà cô, mang theo bánh từ chính tiệm ấy.

 

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ấy, dường như muốn đưa chiếc bánh này cho cô.

 

Khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên cực kỳ khó tin, giống như cô đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ.

 

Thương Lộc theo bản năng bước lùi một bước, ánh mắt nhìn về phía Thương Mộ, trong lòng không khỏi nghi ngờ liệu có phải mình đang tự suy diễn hay không. Cô cố ý xác nhận lại:

 

"Cho tôi sao?"

 

"Ừ," Thương Mộ đáp, sau đó lại nói, "Anh có xem chương trình của em. Hôm nay đi ngang qua nên tiện tay mua."

 

Thương Lộc đương nhiên không nhận hộp bánh bông lan. Biểu cảm của cô rất phức tạp, giọng điệu mang chút khó hiểu:

 

"Xin phép hỏi thẳng, dạo này tinh thần của anh có ổn không?"

 

Câu nói đầy mỉa mai của Thương Lộc, khi đến tai Thương Mộ, lại trở thành sự quan tâm chân thành.

 

"...Không ổn lắm," Thương Mộ khẽ nói.

 

Thương Lộc gật đầu như đã rõ:

 

"Tôi cũng nghĩ thế. Nếu không, anh sẽ không làm chuyện điên rồ như mang bánh bông lan đến tìm tôi. Nếu anh định đập vào mặt tôi, thì cứ nói thẳng."

 

Thương Mộ thu tay lại, nhưng đột nhiên hỏi:

 

"Em nhận được bưu kiện anh gửi chưa?"

 

Thương Lộc thật thà trả lời:

 

"Nhận được rồi. Nhưng tôi không mở ra, trực tiếp vứt đi rồi."

 

Ánh mắt Thương Mộ thoáng nét phức tạp, giọng anh trầm xuống:

 

"Đó là con thỏ bông của em."

 

Thương Lộc lại tỏ vẻ không bận tâm:

 

"Không sao. Tôi cũng không cần nữa từ lâu rồi."

 

Nhưng ngay lúc ấy, Thương Mộ bất ngờ nói:

 

"...Xin lỗi."

 

Thương Lộc ngạc nhiên:

 

"...Hả?"

 

Cô bắt đầu nghi ngờ liệu người có vấn đề về tinh thần không phải Thương Mộ mà là chính mình.

 

Cô lặng lẽ véo tay mình một cái, xác nhận không phải đang nằm mơ, rồi hỏi:

 

"Anh xin lỗi tôi chuyện gì?"

 

"Xin lỗi vì năm đó đã hiểu lầm em. Anh nghĩ em đã lén mách cha nên... mới tặng em trang viên hoa hồng đó."

 

Giọng của Thương Mộ càng lúc càng nhỏ, đến mức cuối cùng anh cảm thấy khó mà mở lời.

 

Tặng một món quà chứa đựng sự trừng phạt như vậy trong ngày sinh nhật trưởng thành của em gái... Ngày ấy, đầu óc anh vì cơn giận mà u mê, không chịu tin lời cô giải thích. Chính món quà đó đã làm tổn thương cô sâu sắc, phá hủy hoàn toàn những mong đợi của cô dành cho anh – người anh trai mà cô yêu quý – cũng như chút hy vọng cuối cùng cô dành cho gia đình này.

 

Mấy ngày qua, lúc mất ngủ, Thương Mộ đã nhiều lần đọc đi đọc lại cuốn nhật ký đó.

 

Mỗi lần đọc, nhìn thấy từng dòng chữ "Thích anh trai", "Muốn được nói chuyện với anh trai", và những lời ghi lại niềm vui chỉ vì một chút chú ý nhỏ từ anh, lòng anh lại tràn ngập cảm giác bối rối.

 

Hóa ra bao năm qua, em gái anh khao khát được anh quan tâm đ ến thế, con bé trân trọng tất cả những gì nhỏ bé, tưởng chừng vô nghĩa mà anh từng trao.

 

Những món đồ thuộc về cô, từ viên kẹo đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tất cả đều do anh tặng. Cô đã luôn gìn giữ chúng cẩn thận, quý giá hơn bất cứ điều gì.

 

Những năm tháng đó, rốt cuộc anh đã làm gì?

 

Lúc nào anh cũng giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách, vĩnh viễn phớt lờ ánh mắt đầy mong đợi mà em gái nhìn về phía mình, bỏ qua những lần cô chủ động chìa tay hay cố gắng tiếp cận anh bằng mọi cách.

 

Thương Mộ bắt đầu nhớ lại những điều anh từng cố tình quên đi trong quá khứ.

 

Như những lần tình cờ đi chung xe trên đường đến trường, cô gái nhỏ thường kể rất nhiều chuyện mà trong mắt anh chỉ là vô nghĩa và nhàm chán. Nhưng chỉ cần một ánh nhìn từ anh, cô liền im lặng, rồi ấm ức hỏi:

 

"Anh hai, em lại làm phiền anh sao?"

 

Anh, tất nhiên, không trả lời, chỉ cúi đầu chăm chú vào cuốn sách đang đọc.

 

Vậy mà trong vài lần tình cờ, anh lại thấy Thương Lộc cũng mượn từ thư viện những cuốn sách giống hệt của mình.

 

Hồi đó, anh không hiểu, chỉ nghĩ cô thật vô vị và nhàm chán.

 

Mãi về sau, khi đọc được cuốn nhật ký của Thương Lộc, anh mới biết đó là vì cô cảm thấy những điều mình nói không khiến anh hứng thú. Cô đã cố ép bản thân đọc những cuốn sách khó hiểu, mong rằng có thể tạo ra chủ đề chung để trò chuyện với anh.

 

Những cuốn sách đó, cô từng nhắc lại lần nào sau này không?

 

Có lẽ từng, nhưng anh ghét bỏ chính con người cô, chứ không phải những chủ đề cô nói. Vì vậy, bất kể cô nói gì, anh cũng chẳng buồn lắng nghe, lại càng không để tâm.

 

Thương Lộc khó hiểu hỏi: "Tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?"

 

Thương Mộ khẽ đáp: "...Anh đã đọc nhật ký của em."

 

"À," Thương Lộc hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã hiểu ra lý do khiến Thương Mộ thay đổi. Cô nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

 

"Anh suy nghĩ nhiều quá. Chỉ là một cuốn nhật ký thôi mà, đâu có ai quy định rằng trong nhật ký chỉ được viết sự thật. Dù sao thì tôi cũng chỉ là người như thế. Nói dối chính là thói quen của tôi, lừa anh một chút cũng tiện lừa chính mình luôn."

 

"Thương Lộc!" Giọng Thương Mộ vang lên mang theo sự nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe: "Đừng nói vậy."

 

"Tại sao?" Nụ cười trên mặt Thương Lộc dần tắt, thay vào đó là vẻ bối rối. Cô hỏi: "Tôi cứ tưởng đây là điều anh muốn nghe chứ, để chứng minh rằng anh không làm gì sai cả. Sau đó, anh có thể an tâm quay về, đúng không?"

 

"Không phải, không phải vậy!" Thương Mộ lập tức phủ nhận, nhưng lại không biết phải nói gì tiếp.

 

"Vậy là gì?" Ánh mắt Thương Lộc nhìn anh thoáng chút chế nhạo:

 

"Hoặc là anh nói thẳng xem anh muốn nghe gì. Chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ chiều ý anh."

 

Lời nói nghe thì có vẻ dễ dãi, nhưng lại đầy sự qua loa.

 

Từ trước đến nay, đâu có quy tắc nào buộc người ta phải nói "Không sao đâu" sau khi nghe lời xin lỗi.

 

Nhưng sau lời xin lỗi ấy, người ta nên làm gì tiếp theo đây?

 

Thương Mộ không trả lời, bởi chính anh cũng không biết phải nói gì.

 

Thương Lộc không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

 

Khi cô bước ngang qua anh, định tiến vào hành lang, Thương Mộ theo bản năng nắm lấy cổ tay cô, muốn ngăn lại.

 

Thương Lộc cau mày nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình.

 

Nhưng lần này, trước khi cô kịp nói gì, Thương Mộ đã vội buông ra.

 

Giọng anh, lần hiếm hoi mang theo chút bối rối: "Anh phải làm gì mới có thể bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra? Mới có thể... khiến em tha thứ cho anh?"

 

Ánh mắt và biểu cảm của Thương Mộ rất chân thành, khác hẳn trước đây. Không còn vẻ lạnh nhạt mà Thương Lộc từng muốn tiếp cận nhưng giờ lại thấy chán ghét. Biểu cảm ấy khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

 

Cô nhìn sâu vào mắt anh ấy, cố gắng tìm kiếm chút dấu hiệu của sự dối trá, hoặc bất kỳ manh mối giả tạo nào. Nhưng cuối cùng, cô lại chẳng tìm thấy gì.

 

Anh ấy dường như thực sự đang nghiêm túc đặt ra câu hỏi ấy. Dường như anh ấy thật sự muốn bù đắp cho nàng.

 

Thật kỳ lạ làm sao.

 

Thế giới này hình như bỗng dưng trở nên tốt đẹp với cô, như thể từ một khoảnh khắc nào đó, mọi thứ bắt đầu chiều lòng cô vậy.

 

Những điều cô từng khao khát nhưng không bao giờ có được, giờ đây lại lần lượt tìm đến trước mặt cô.

 

Chỉ là... có những thứ, khi đến quá muộn, thì sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

 

Tuy vậy, vì hôm nay thực sự đã cảm nhận được tình yêu thương chân thành, cảm xúc của Thương Lộc cũng được xoa dịu ít nhiều. Cô không muốn tranh cãi vô nghĩa với Thương Mộ nữa.

 

Thương Lộc thở dài, giọng nói có chút không biết phải làm sao: "Tôi cũng rất muốn tha thứ cho anh, anh trai."

 

Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nó lại như một con dao đâm thẳng vào tim, khiến đầu óc Thương Mộ trở nên trống rỗng.

 

Anh ngây người nhìn Thương Lộc, vừa mong chờ vừa lo sợ những gì cô sẽ nói tiếp theo đó.

 

"Tôi còn muốn tha thứ cho anh hơn cả chính bản thân anh nữa." Cô nói tiếp, ánh mắt hơi trầm xuống. "Bởi tha thứ có nghĩa là tôi đã có thể buông bỏ tất cả, rằng mọi chuyện đã thực sự khép lại. Nhưng... tôi không làm được. Thú thực là, có lẽ trong lòng tôi vẫn còn có chút oán hận anh."

 

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, bởi cô vừa tự vấn lại chính mình. Khi nói ra những điều đó, cô mới nhận ra rằng, thật ra cô chẳng có chút oán hận nào dành cho ba Thương hay Thương gia cả, cô chỉ dành nó cho Thương Mộ.

 

Từ "hận" vừa thốt ra từ miệng Thương Lộc đã ngay lập tức làm Thương Mộ cảm thấy vừa chua xót vừa khó thở.

 

Đúng vậy, em ấy sao có thể không hận anh.

 

Anh nhìn Thương Lộc đứng trước mặt, giờ đây cô đã hoàn toàn trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ nhút nhát, rụt rè từng lẽo đẽo theo sau mình khi còn bé.

 

Anh đã sai quá lâu, sai đến mức giờ đây không còn tư cách để bắt đầu lại và bù đắp.

 

"Anh có biết, khi anh nói sẽ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi đã vui thế nào không? Khi đó, tôi nghĩ rằng cuối cùng anh cũng chịu chấp nhận tôi rồi. Tôi còn vô cùng hối hận vì đã cãi nhau với anh trước đó. Tôi chỉ nghĩ làm thế nào để xin lỗi anh, làm sao để trở thành một đứa em gái ngoan ngoãn mà anh có thể yêu quý.

 

Mấy giờ ngồi trên xe đến thành phố A, tôi đã nghĩ rất nhiều thứ, thậm chí cả chuyện khi tôi kết hôn, tôi muốn anh là người dắt tôi bước vào lễ đường, khi đó anh sẽ mặc một bộ vest như thế nào.

 

Nhưng... cho đến khi tôi nhìn thấy căn trang viên hoa hồng đó, tôi mới nhận ra, bản thân mình thật nực cười."

 

Nói đến đây, Thương Lộc khẽ nhếch môi, cười nhẹ, rồi hỏi:

 

"Có phải buồn cười lắm không? Chính tôi còn thấy mình buồn cười cơ mà."

 

"Không... không phải vậy..." Thương Mộ lắp bắp, đầu óc anh gần như rối tung. Anh rất muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực.

 

Không phải ư?

 

Rõ ràng là vậy. Bởi vì tất cả những gì em ấy nói, đều chính là những gì anh đã làm, không sai một chút nào.

 

Thương Lộc siết chặt các ngón tay, móng tay khẽ lướt qua bề mặt chiếc túi xách. Cô không nhìn vào mắt Thương Mộ, giọng nói càng lúc càng thấp, gần như nghẹn lại:

 

"Dù tôi luôn biết mình là một sự tồn tại không được yêu thương, nếu có cơ hội lựa chọn, tôi cũng mong rằng mình chưa từng đến với thế giới này. Nhưng tôi lại quá nhút nhát, cũng quá yếu đuối. Một khi đã đến, tôi vẫn không đành lòng rời đi. Tôi muốn sống, hơn ai hết, tôi muốn sống một cuộc đời vui vẻ, dù chỉ một chút."

 

"Cho đến ngày đó, khi thấy món quà anh tặng, khi thấy căn trang viên đẹp đẽ ấy, tôi mới nhận ra rằng, hóa ra anh cũng mong tôi tìm đến cái chết. Đêm hôm đó, đó cũng là lần duy nhất trong đời tôi nghĩ đến việc kết thúc tất cả mọi chuyện. Nếu mọi thứ kết thúc vào lúc đó, có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người."

 

Sau hôm ấy, thực ra Thương Lộc không còn thiết tha sống tiếp nữa.

 

Có lẽ bởi vì câu chuyện đời này cần cô tiếp tục. Vì trong một cuốn kịch bản nào đó, tình yêu giữa nam chính và nữ chính còn chưa bắt đầu, còn cô, kẻ đóng vai phản diện, vẫn còn phải xuất hiện trên sân khấu.

 

Vì vậy, cô chẳng làm gì cả. Chỉ đơn giản tiếp tục tồn tại.

 

Rồi cứ thế đến một ngày, sự trói buộc của kịch bản tan biến, cô dần tỉnh ngộ.

 

Cuối cùng, cô không còn mong muốn có được thứ tình thân giả tạo mà mình từng ao ước.

 

Những lời này, thực ra cô đã muốn nói với Thương Mộ từ lâu. Giờ đây, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

 

Thương Lộc đặt tay lên giữa lồ ng ngực, khẽ thì thầm:

 

"Thương Mộ, thật kỳ lạ. Nói ra được những điều này, hình như tôi đã không còn hận anh như trước nữa."

 

"Nếu anh thực sự muốn nói lời xin lỗi, thì tôi cũng chỉ muốn đáp lại anh một câu: Không sao cả."

 

Nói đến đây, cô ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào Thương Mộ:

 

"Anh không cần bù đắp gì cho tôi cả. Chỉ cần từ nay đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, tôi sẽ rất biết ơn anh."

 

Nói xong, cô quay người bước đi.

 

Lần này, Thương Mộ không ngăn cô lại.

 

Anh chỉ đứng đó, nhìn bóng dáng cô dần rời xa mà không tìm được bất kỳ lý do nào để đuổi theo.

 

Em ấy đã nói: "Không sao cả." Mục đích của anh hình như đã đạt được.

 

Nhưng cảm giác trống trải, cô quạnh trong tim lại càng trở nên rõ ràng hơn.

 

Từng lời cô nói, như những lưỡi dao sắc bén khắc sâu vào trái tim anh, lặp đi lặp lại, nhắc nhở anh về tất cả những gì mà anh đã từng làm.

 

Đến mức chỉ hít thở thôi cũng nhói đau. Thế nhưng, anh lại chẳng thể thốt nổi một lời để níu giữ cô ở lại.

 

Bởi vì anh hiểu, lựa chọn của Thương Lộc không hề sai.

 

Mặc dù cô đã dọn ra khỏi Thương gia từ lâu, và lần cuối họ gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì.

 

Nhưng phải đến giây phút này, cô mới thực sự rời khỏi Thương gia, và cũng rời xa anh.

 

Từ đây, căn phòng lạnh lẽo, không chút hơi ấm của tình người ấy, dường như mới thật sự chỉ còn lại một mình anh.

 

 

Cửa thang máy mở ra.

 

Thương Lộc vừa muốn bước vào, thì thấy Trì Yến cầm theo một chiếc túi đang chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Trì Yến vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh nhíu mày hỏi: "Lại là Thương Mộ sao?"

 

"Ừ." Thương Lộc đáp, rõ ràng không muốn nhắc đến tên Thương Mộ, ánh mắt có chút nghi ngờ dừng lại trên chiếc túi mà Trì Yến đang cầm, hỏi: "Đó là bánh ngọt à?"

 

Trì Yến cười khẽ, đáp: "Cậu lại đoán ra rồi à?"

 

Thương Lộc gật đầu, khen: "Mùi thơm quá."

 

"Chỉ là món thất bại thôi." Trì Yến nói, rồi tiếp tục: "Tớ mới làm xong, có mấy cái ăn được, còn lại thì miễn cưỡng lắm, muốn thử không?"

 

Thương Lộc trên mặt lộ ra vẻ do dự, nói: "Lần trước tớ đã thề sẽ không quên mình là nữ minh tinh, cho nên—"

 

"Cậu làm vị gì vậy?"

 

Trì Yến trả lời: "Xoài và Oreo, tầng trên có nhân."

 

Thương Lộc: "Được, vậy tớ đến nhà cậu đợi nhé."

 

Vừa nghe đến vị mình yêu thích, Thương Lộc lập tức từ bỏ việc chống cự.

 

Chắc chắn!

 

Ngày mai! Ngày mai cô nhất định sẽ nhớ rõ mình là nữ minh tinh QAQ!

 

 

Thương Lộc vốn định ăn no rồi về, nhưng ăn xong miếng bánh, cô nhìn Trì Yến.

 

Trì Yến cũng nhìn cô.

 

Thương Lộc không nhịn được, liền bật cười.

 

Trì Yến mím môi, cố gắng nén cười.

 

"Cười đi, đừng ngại." Thương Lộc nói rồi đứng dậy, hỏi: "Cậu có đi đâu không? Nếu có thì nói đi, tớ đi theo cùng, vừa lúc vận động cho tiêu thực."

 

"Có chút sớm, chúng nó lại thích ra ngoài vào nửa đêm." Trì Yến nói, rồi đưa ra một đề nghị khác: "Cách đây 2 km có một khu trò chơi điện tử lớn nhất, nghe nói bên trong có hơn trăm máy gắp thú, muốn đi thử không?"

 

"Hả?" Thương Lộc khoanh tay trước ngực, hỏi: "Trì thiếu gia còn thích gắp thú bông sao?"

 

Trì Yến đáp không chút ngại ngùng: "Gắp thú không quan trọng, quan trọng là tớ muốn thắng cậu."

 

Lời này thực sự đã k1ch thích lòng hiếu thắng của Thương Lộc, cô nói thẳng: "Được rồi, đi thì đi, thi thì thi!"

 

 

Thương Lộc cùng Trì Yến bước vào khu trò chơi điện tử, hướng thẳng lên tầng 5.

 

Hai người mua mỗi người một trăm đồng để chơi, sau đó chia đều số tiền.

 

Mỗi lần chơi tốn hai đồng, tương đương với mỗi người có 25 cơ hội.

 

Thương Lộc tự tin nói: "Để xem thiên phú của tớ thế nào."

 

Trì Yến bình thản đáp: "Dùng thực lực mà nói chuyện đi."

 

Hai người liếc nhau, đồng thời bỏ tiền vào máy, bắt đầu chơi.

 

Mười lăm phút sau, tình hình vô cùng căng thẳng, điểm số ngang ngửa, hai người cứ đuổi nhau mãi, không phân thắng bại.

 

Thương Lộc: "......"

 

Trì Yến: "......"

 

Cả hai đều im lặng, cảm giác không hiểu sao lại khó khăn như vậy.

 

Biết vậy đã không đến, hoặc ít nhất là không kéo cô đi cùng.

 

Nhưng định mệnh lại bắt họ phải chịu cảnh bẽ bàng ngay lúc này.

 

Một nhóm học sinh tiểu học vui vẻ đi qua trước mặt họ, mỗi đứa đều đang cầm một chuỗi gấu bông.

 

"Lợi hại vậy sao?" Thương Lộc vừa nói với vẻ nghi ngờ, nhưng lại không ngừng chỉ vào các máy trò chơi khác nhau: "Cái này, cái này nữa, còn có cái kia, tất cả tớ đều muốn lấy."

 

"Được rồi." Trì Yến nói xong, cầm mấy tấm thẻ trò chơi, bước đến máy mà Thương Lộc chỉ, khom người xuống.

 

Chỉ đến khi hết sạch số thẻ trò chơi, Thương Lộc và Trì Yến mới đẩy xe đầy ắp thú nhồi bông đủ loại rời đi.

 

Nhưng cả hai cũng chẳng thèm đếm xem đã gắp được bao nhiêu, thậm chí chẳng biết rốt cuộc ai thắng ai thua.

 

Thương Lộc hài lòng nhìn những con thú nhồi bông chất đầy trong xe, trong đó còn có hai chiếc mũ tai thỏ mà cô và Trì Yến cùng nhau gắp được, nói: "Chúng ta mỗi người một cái cái này, còn lại chia đều nhé."

 

"Được." Trì Yến đáp rồi tiếp tục đi đến quầy mua túi, xếp những con thú nhồi bông vào đó.

 

Trì Yến tay xách đầy hai túi nhồi bông, còn Thương Lộc thì lấy điện thoại ra, đi bên cạnh và đắc ý đăng một bức ảnh vào vòng bạn bè.

 

【Cao thủ nhân gian chỉ có trong truyền thuyết! [Ảnh]】

 

Lâm Nhan Nhan là người đầu tiên bình luận.

 

【A a a, dễ thương quá, tôi cũng muốn!】

 

Thương Lộc tự nhiên trả lời: "Cứ chọn đại đi."

 

Hai người về đến nhà Thương Lộc, đặt hết đống thú nhồi bông lên sofa.

 

Thương Lộc đầu tiên chọn con cún nhỏ mà Lâm Nhan Nhan thích, rồi nhìn về phía Trì Yến: "Đến lượt cậu rồi."

 

Trì Yến cũng không khách khí, cầm ngay con thỏ trắng mà Thương Lộc gắp được.

 

Hai người cứ thế, mỗi người một con, thay phiên nhau chọn lựa rồi chia nhau mấy con còn lại.

 

Thương Lộc đeo chiếc mũ tai thỏ màu trắng, sau đó dơ con gấu trắng mà cô thích nhất lên chụp một bức ảnh, rồi nhìn Trì Yến nói: "Không ngờ cậu thật sự thích mấy thứ này, tớ còn tưởng cậu sẽ bảo mấy thứ đồ trẻ con này vứt thì vứt đi, toàn bộ sẽ để tớ lấy."

 

"Không thể nào." Trì Yến đáp, cũng cầm con thỏ lên chụp ảnh chung: "Tớ cũng đã bỏ ra không ít công sức mà."

 

"Đúng đúng đúng." Lần này Thương Lộc lại khen Trì Yến: "Trì thiếu gia thông minh thật, thiên phú hơn người, chơi game điện tử giỏi nhất cũng chỉ có thể là cậu."

 

"Tinh mắt thật đấy." Trì Yến nói, rồi bỏ con thỏ vào túi mình, sau đó vẫy tay với Thương Lộc: "Lại đây."

 

Thương Lộc không hiểu Trì Yến muốn làm gì, nhưng vẫn đi qua, ngay lập tức thấy Trì Yến đưa tay nắm lấy chiếc mũ tai thỏ của mình kéo lên đầu, rồi chụp một bức ảnh chung với cô, giống như lúc anh chụp ảnh với con thỏ trước đó.

 

Thương Lộc lập tức ngồi thẳng người nhìn anh, tức giận nói: "Muộn rồi đó! Cậu có thấy mình trẻ con không hả!"

 

Trì Yến vẫn dựa lưng lười biếng trên ghế sô pha, nhìn cô cười nói: "Đừng giận mà đại tiểu thư, cho cậu làm lại không phải huề nhau sao."

 

Trì Yến nói được làm được, một tay từ trong túi lấy ra một chiếc mũ tai thỏ khác đội lên đầu mình, sau đó giơ điện thoại lên ra hiệu cho Thương Lộc.

 

Thương Lộc cảm thấy Trì Yến nói cũng có lý, liền đưa tay nắm lấy chiếc mũ tai thỏ trên đầu anh, còn cố ý lộ ra biểu cảm hung thần ác sát với màn hình điện thoại.

 

Chẳng bao lâu sau, Thương Lộc nhận được hai bức ảnh chung mà Trì Yến gửi tới.

 

Cô nhanh chóng lưu lại, rồi đột nhiên nghĩ ra: "Trì Yến, nói thật, chúng ta quen nhau lâu như vậy, mà đây hình như là lần đầu tiên hai chúng ta chụp ảnh chung đấy."

 

"Chưa chắc." Trì Yến đáp lại.

 

Thương Lộc ngồi xếp bằng trên sô pha, suy nghĩ một chút rồi hơi nghiêng người, quay đầu lại nhìn Trì Yến: "Tớ nhớ là có lần chụp ảnh tốt nghiệp, đúng không? Nhưng mà ý tớ là, lần đầu tiên hai chúng ta chụp ảnh chung thế này cơ?"

 

Trì Yến không trả lời câu hỏi này, tay vẫn để trên sô pha bên cạnh cô, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc dài của Thương Lộc.

 

Anh không nỡ thu tay lại, nhưng lại lo sợ cô sẽ phát hiện.

 

Muốn lại gần thêm một chút nữa, nhưng lại chỉ có thể ngừng lại tại đó.

 

Giống như một khoảnh khắc nào đó.

 

*

 

Hồi còn đi học, lúc tham gia hoạt động ngoại khóa của trường, anh vừa lên đã nghe thấy một tiếng thở dài từ đâu đó, ánh mắt của các bạn học xung quanh đều dồn hết vào Thương Lộc.

 

Còn cô thì sao?

 

Cô vì ánh mắt đầy khó chịu của Khương Diệc mà không dám lớn tiếng nói ra điều gì.

 

Anh ngồi bên cạnh, cố gắng ngăn chặn những ánh mắt đầy ác ý, tạo cho cô một không gian yên tĩnh để có thể khóc mà không bị ai phát hiện.

 

Sau đó, trong suốt quãng đường dài ấy, cô cứ khóc mãi rồi gục vào cửa sổ mà ngủ.

 

Đó là lần đầu tiên Trì Yến thật sự ý thức được cảm xúc của mình.

 

Vì anh đã lặng lẽ ôm lấy Thương Lộc, để cô tựa vào vai mình, khi cô tỉnh lại thì lại cố tình giả vờ như không có chuyện gì.

 

Mùa hè năm ấy, khi anh còn là một thiếu niên.

 

Mọi người xung quanh đều đã ngủ, còn anh trong sự hoảng loạn ấy, đã chụp lại được bức ảnh đầu tiên của mình và cô, bức ảnh chung của hai người.

 

Anh đã từng hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi mãi trong mùa hè năm ấy.

 

Giờ đây, anh lại cảm thấy may mắn vì tất cả không thực sự dừng lại ở mùa hè năm đó.

 

*

 

Thương Lộc lại giơ tay kéo lấy chiếc mũ tai thỏ của anh, nghiêm túc nói: "Trì Yến, hôm nay ban đầu tớ thật sự rất vui, nhưng sau đó lại có một chút không vui. Nhưng may mà cậu đã xuất hiện, giúp tớ có một dấu chấm hoàn hảo, nên cuối cùng tớ vẫn cảm thấy rất vui vẻ."

 

Cô cũng không hiểu tại sao lại muốn nói những điều này, nhưng chỉ cảm thấy hôm nay vì gặp được Trì Yến mới có thể vui vẻ một cách trọn vẹn.

 

Trì Yến hơi cúi đầu, nghiêng nhẹ chiếc mũ về phía Thương Lộc, nói: "Vậy thì, tớ hy vọng cậu luôn luôn có thể vui vẻ hơn hôm nay."

 

***

 

Anh Trì lại lên sàn roàiiiii

Bình Luận (0)
Comment