Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 56

Cảm giác trong tay quá mềm mại, hơn nữa Trì Yến còn cố tình cúi đầu ở một vị trí phù hợp khiến Thương Lộc không cần phải giơ tay quá cao, cực kỳ thoải mái.

 

Vì vậy, Thương Lộc quyết định sờ thêm một lát nữa, rồi mới chậm rãi thu tay lại. Sau đó, cô lấy con thú bông trong tay nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm Trì Yến, ý bảo anh ngẩng đầu lên.

 

Ôm thú bông trong ngực, Thương Lộc chắp tay trước ngực, ra vẻ đang cầu nguyện: "Hy vọng mỗi ngày của cậu đều vui vẻ hơn tớ... À không, vẫn là vui vẻ giống như tớ đi."

 

Vừa dứt lời, Thương Lộc liền cảm nhận được một bàn tay đặt lên đầu mình.

 

"Gì thế?" Thương Lộc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Trì Yến.

 

Trì Yến rất tự nhiên trả lời: "Nhìn tớ làm gì? Cậu sờ đầu tớ, chẳng lẽ không cho phép tớ sờ lại sao?"

 

Nghe thì chẳng có gì sai, nhưng mà... "Ba ngày rồi tớ chưa gội đầu đấy."

 

Thương Lộc thành thật nhìn Trì Yến, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt rõ ràng viết: "Cậu chắc là vẫn muốn sờ chứ?"

 

Thực tế, sáng nay Thương Lộc vừa mới gội đầu. Khóe môi cô hơi nhếch lên, rõ ràng là cố tình nói như vậy.

 

"Tớ đâu có chê cậu." Trì Yến ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay lập tức rút lại, nhẹ nhàng nhéo một cái vào má Thương Lộc, nghiêm túc nói: "Lau tay." (má ơi đường đến đường đến (⁄ ⁄> ⁄ ▽ ⁄ <⁄ ⁄) )

 

Thương Lộc tức giận, cầm ngay cái gối ôm bên cạnh ném vào người Trì Yến. Anh chẳng những không giận, mà còn đỡ lấy cái gối, nhìn nhìn rồi nói: "Đẹp đấy, của tớ rồi nhé."

 

Nói xong, Trì Yến thật sự ôm cái gối, xách theo túi đồ chơi bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị đi. Anh nói: "Muộn rồi, tớ về trước đây. Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon."

 

"Ngủ ngon." Thương Lộc theo phản xạ trả lời. Đến khi thấy bóng dáng Trì Yến gần ra tới cửa, cô mới sực nhớ ra, vội từ sofa bật dậy đuổi theo: "Khoan đã! Cậu lấy gối của tớ làm gì? Cậu định lấy thật à? Này, Trì Yến! Trì Yến!"

 

Thương Lộc loạch xoạch đôi dép lê chạy theo đến cửa, nhưng cái gối ôm lập tức bị nhét trở lại vào tay cô. Cánh cửa đóng lại ngay sau đó, chỉ để lại một câu: "Ngủ ngon."

 

Thương Lộc cúi xuống nhìn chiếc gối trong tay mình: "?"

 

Đó là một cái gối ôm lớn hình đùi gà. Mấy ngày trước, cô vừa mới nói với Trì Yến rằng buổi tối mỗi khi đói bụng, nếu có thể ăn thứ gì đó trong mơ để đỡ cảm giác cồn cào thì tốt biết mấy.

 

Lúc ấy, Trì Yến đã hỏi cô muốn ăn gì.

 

Cô suy nghĩ một chút, rồi nói cô muốn đùi gà.

 

Từ trước đến nay cô có thói quen ôm một thứ gì đó trong tay mới cảm thấy an toàn. Cái gối mà Trì Yến lấy đi chính là thứ mà mỗi ngày cô thường ôm trong ngực khi ngồi trên sofa đọc kịch bản.

 

Nghĩ lại thì cũng không có gì khác biệt lắm. Hơn nữa, chiếc gối này còn mềm hơn cả cái cũ.

 

Thôi vậy.

 

Khóe môi Thương Lộc khẽ nhếch lên một nụ cười mà ngay cả cô cũng không nhận ra. Cô cầm cái gối ôm, rồi quay trở về phòng.

 

Nhưng ngay khi bước vào cửa, Thương Lộc đột nhiên cảm thấy một chút mơ hồ.

 

Đây là nhà của cô, nhưng lại có rất nhiều thứ không phải do cô mua.

 

Chẳng hạn như bức tranh sơn thủy treo trên tường. Cô không phải kiểu người nhàn nhã để sưu tầm những món như vậy, nhưng vì nhà Trì Yến có đến hai bộ nên anh tặng cho cô một bộ.

 

Hay như đôi dép lông trên kệ giày. Đó cũng là món mà Trì Yến mua khi thấy siêu thị có chương trình khuyến mãi "mua một tặng một", thế là anh mang thêm một đôi đến để ở nhà cô.

 

Ngay cả rèm cửa trong nhà cũng là do sau khi cô phát hiện rèm nhà Trì Yến che ánh sáng tốt hơn, anh chủ động đề nghị giúp cô thay đổi thành loại tương tự.

 

...

 

Nhìn lại chiếc gối ôm trong tay mình, Thương Lộc nhận ra rằng, dường như không biết từ lúc nào, rất nhiều thứ trong nhà cô đều liên quan đến Trì Yến.

 

Cả cuộc sống của cô cũng vậy.

 

Nhưng cảm giác này, cô cũng không hề cảm thấy bài xích.

 

*

 

Khi trở lại phim trường, Thương Lộc tiếp tục vật lộn với lịch quay bận rộn. Tiết Tử San và Vương Vinh thỉnh thoảng đến thăm, còn mang theo một ít món ăn nhà làm đến cho cô.

 

Thời tiết dần trở lạnh, Tiết Tử San còn mua cho Thương Lộc vài chiếc áo khoác, lại tự tay đan khăn quàng cổ cùng găng tay cho cô.

 

Cầm mấy món đồ này trên tay, Thương Lộc yêu thích đến mức không muốn buông ra.

 

Dù chưa đến lúc cần dùng những món đồ mùa đông này, nhưng cảm giác có người quan tâm và chuẩn bị sẵn cho cô trước khiến lòng cô ấm áp.

 

Gần đây, cô thường xuyên phải diễn chung với Âu Dịch.

 

Âu Dịch cũng nuôi một con chó, khi nghe nói Thương Lộc thích chó, anh liền dẫn nó đến phim trường. Tám trợ lý lúc nào cũng phải túc trực chỉ để lo cho con chó này.

 

Đó là một chú chó Shiba với tính cách còn ngang ngạnh hơn chủ của nó. Sở thích lớn nhất của nó là đi dạo vào những ngày mưa. Nó không ngoan ngoãn cho lắm, thường xuyên chạy loạn trong phim trường khiến tám trợ lý đuổi theo cũng không kịp.

 

Chú chó đó được đặt tên là: chó nhỏ của Âu Dịch.

 

Cuối cùng, Thương Lộc cũng gặp được một người đặt tên còn qua loa hơn cả Trì Yến. Cô đùa, đề nghị với Âu Dịch: "Vậy nếu sau này anh nuôi thêm một con chó to, thì đặt tên là chó lớn của Âu Dịch đi." Tên chỉ cần thay đổi từ "nhỏ" sang "lớn", y hệt phong cách đặt tên của Trì Yến.

 

Âu Dịch lập tức vỗ tay đáp ứng, rồi tiếp tục: "Được được! Tôi sẽ nuôi thêm một con, nhưng nuôi con gì mới tốt đây? Husky hay là Alaska?"

 

Thương Lộc trầm mặc. Đây là trai thẳng trong truyền thuyết hả?

 

Nhưng Thương Lộc thì lại rất thích động vật, từ mèo đến chó, cô đều thích. Hơn nữa, cô còn có chút duyên với động vật, chú cún nhà Trì Yến rất thích quấn lấy cô làm nũng, Âu Dịch cũng vậy, chú chó của anh ấy thậm chí còn không có chuyện gì làm cũng luôn thích đi theo cô.

 

Thỉnh thoảng trong đoàn phim, khi Âu Dịch không tìm thấy con chó của mình, anh ấy sẽ lớn tiếng hỏi nhân viên: "Có ai thấy chó của tôi không?"

 

Nhân viên đoàn phim không cần suy nghĩ, liền đáp ngay: "Chắc là đang đi theo phía sau cô Thương đó."

 

Thương Lộc không hiểu vì sao, trong lòng thậm chí có suy nghĩ kỳ quặc: "Anh cầm ảnh của tôi để cho ẻm ăn hả?"

 

Âu Dịch vội vàng xua tay phủ nhận: "Không có đâu! Không phải vậy đâu."

 

Nhưng mà anh ấy nhìn có vẻ có chút ngượng ngùng.

 

Sau đó Thương Lộc mới biết, trong nhà Âu Dịch có dán những bức ảnh của Thần Tài và các vị Bồ Tát, nhưng có một bức poster của cô lại được đặt rất kỹ trong ngăn tủ. Cũng không trách được chó của anh ấy lại thích cô như vậy.

 

Thương Lộc tự cười trong lòng, nghĩ thôi cũng được, chỉ cần Âu Dịch vui vẻ là tốt rồi.

 

Vài hôm sau, Lâm Nhan Nhan cùng Diệp Lục đến thăm đoàn phim, và họ kéo Thương Lộc đi đến khu trò chơi điện tử, muốn thử chơi trò gắp thú.

 

Thương Lộc lại chứng kiến một màn bi kịch tái diễn.

 

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục thử đến mấy chục lần mà không thu được gì.

 

Vậy là Thương Lộc đem bí quyết mà cô học được từ hai "sư phụ" trước đó chia sẻ lại cho họ.

 

Lâm Nhan Nhan: "Nhưng mà tôi làm đúng như vậy mà!"

 

Diệp Lục: "Đến trước tôi đã thử qua rồi, mấy cái đó tôi đều biết rồi!"

 

Thương Lộc: "Vậy hai người thử sao không được gì?"

 

Một khi đã vậy, Thương Lộc nghiêm túc nói: "Tôi chỉ còn chiêu cuối cùng dạy hai người thôi."

 

Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đồng loạt nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ. Thương Lộc đặt tay lên vai từng người, dẫn họ nhìn xung quanh một vòng, tìm mục tiêu.

 

Cách đó không xa, có một chàng trai cao gầy đang chăm chú đứng trước máy chơi game, liên tục bắt được mười mấy món quà nhỏ. Cho đến khi giỏ đồ của anh ta đầy ắp, mới quay đầu rời đi.

 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

 

Thương Lộc nhanh chóng lao về phía trước, giành lấy máy trước khi bị người khác chiếm mất, rồi nhanh chóng điều khiển để lấy được món đồ mà người đó chưa kịp lấy ở lượt chơi cuối.

 

Sau đó, cô đưa món đồ vào tay Lâm Nhan Nhan.

 

"A a a!" Lâm Nhan Nhan vui mừng cầm món đồ, định hoan hô, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía mình, cô ấy lập tức che miệng lại.

 

Diệp Lục mặt đầy vẻ không phục: "Chỉ là may mắn thôi."

 

"Là do kỹ năng gắp tốt, cố gắng thử thật nhiều lần, đến một lúc nào đó sẽ thành công thôi." Thương Lộc nói thẳng: "Hai người nếu không nắm vững bí quyết, thì chú ý một chút, mấy máy trò chơi này nếu bị người khác chơi rất nhiều lần mà không bắt được gì hoặc liên tục gắp được rất nhiều, khi họ đi rồi thì cứ trực tiếp đến chơi là được."

 

Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan cùng gật đầu.

 

Sau đó, Thương Lộc nhìn hai người họ, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, ở giữa là đám đông đi qua.

 

"Chúng ta gắp mấy lần rồi? Tôi thấy các cậu gắp nửa ngày cũng đâu được gì."

 

"Thế còn cậu? Muốn bắt thêm lần nữa không? Nếu không được thì có thể nhường vị trí cho tôi không?"

 

"Nhường cho tôi!"

 

"Trước tôi đi! Nhường cho tôi!!"

 

Thấy hai người sắp lao vào nhau, bị chen vào giữa đám đông, bối rối khi cố gắng bắt đồ từ máy, một lần nữa móng vuốt rơi xuống và cuối cùng thành công nắm lấy món đồ, rồi nhanh chóng chạy đi.

 

Thương Lộc: "......"

 

Hai người lớn như vậy rồi, thật sự không thấy xấu hổ sao?

 

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan, cuối cùng họ vẫn không đến mức tay không ra về, mỗi người đều gắp được ít nhất hai món đồ.

 

Thương Lộc lấy điện thoại ra, bình tĩnh quay lại toàn bộ hành trình, sau đó tiếp tục chụp những bức ảnh họ ăn đồ ngọt, rồi cắt video thành vlog đơn giản và đăng lên Weibo.

 

Thương Lộc V: Hôm nay gặp phải hai người, không có đầu óc và không vui ~[video]

 

【Ba người ra ngoài chơi hả? Trông vui quá ha】

 

【Thương Lộc cho bọn họ biệt danh "Không đầu óc và không vui" ha ha ha】

 

【Vậy ai là không có đầu óc, ai là không vui thế?】

 

Khi nhìn thấy bình luận này, Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục nhìn nhau: "!?"

 

Xinh đẹp nhất thế giới Lâm Nhan Nhan V: Tôi là không vui!

 

Diệp Lục V: Tôi là không vui!!!

 

Thương Lộc: "......?"

 

Các fans trên mạng đều cười khúc khích.

 

【Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan tranh nhau về việc ai không vui, vì không ai nghĩ rằng mình là người không có đầu óc, ha ha ha】

 

【Tôi thấy Thương Lộc nói sai rồi, hai cái biệt danh này sao lại như thế? Họ rõ ràng giống nhau mà! Cả hai đều không có đầu óc!】

 

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục đồng thời nhìn về phía Thương Lộc, đồng thanh nói: "Lộc Lộc, cô nói đi! Ai là không có đầu óc?"

 

Thương Lộc im lặng xúc chiếc bánh bông lan, tìm lý do qua loa: "Tôi nói Âu Dịch, anh ta không có đầu óc."

 

Một câu nói đó đã thành công khiến Diệp Lục và Lâm Nhan Nhan đồng loạt lặng đi.

 

Sau đó, Lâm Nhan Nhan lại hỏi: "Lộc Lộc, tối ngày mai có bữa tiệc từ thiện đó, tôi có đến làm người đại diện, nếu cô đến thì nhớ tìm tôi nhé."

 

"Được thôi." Thương Lộc đồng ý ngay.

 

Lâm Nhan Nhan đang nói về một sự kiện từ thiện của một thương hiệu nổi tiếng, nơi cô ấy sẽ cùng hai đại sứ khác của thương hiệu, trong đó có Thương Lộc, tham gia đại diện. Nói đến cũng thú vị, ngoài Thương Lộc, hai đại sứ hình tượng khác là Cung Dược, một người mẫu quốc tế, và Hứa Tắc.

 

*

 

Ngày hôm sau, tại sự kiện từ thiện.

 

Thương Lộc gặp Hứa Tắc trước. Cô vui vẻ giơ lên món quà mới nhận được từ fan – một cây quạt được thiết kế tinh xảo, ánh mắt tràn đầy tự hào: "Cậu thấy đẹp không?"

 

"Đẹp." Hứa Tắc đáp lại một cách tự nhiên, ánh mắt bình thản. Nhưng ngay sau đó, anh ấy cũng giơ lên một cây quạt giống hệt món đồ trên tay Thương Lộc, không chút ngượng ngùng nói: "Tôi cũng có."

 

Thương Lộc ngạc nhiên: "Sao cậu cũng có? Đừng nói với tôi là cậu gia nhập fan club của tôi rồi nhé?"

 

Hứa Tắc chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên có một người khác bước vào, khiến cả hai đều quay lại nhìn.

 

Yên Tử Kiêu khoác lên người một bộ vest cắt may tinh tế, từng bước tiến đến. Điều khiến Thương Lộc không khỏi sững sờ chính là... trên tay anh ấy cũng đang cầm một cây quạt y hệt cây mà cô nhận được.

 

Không khí bỗng chốc trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

 

Thương Lộc có chút sửng sốt.

 

Chuyện này là sao? Quà tặng của fan cô dễ kiếm đến mức vậy sao?

 

Hứa Tắc thẳng thắn nói: "Anh ta giành được, lại còn tận hai cái."

 

Yên Tử Kiêu lập tức sửa lời: "Đừng nói bậy, tôi không giành đâu, tôi chỉ lịch sự hỏi fan xem có thể lấy hay không thôi, là họ nhiệt tình đưa tôi hai cái."

 

Thương Lộc không ngờ lại gặp được Yên Tử Kiêu ở đây, nhưng cũng nhớ ra trước đó có nghe nói về gia thế của anh ta khá ổn. Tuy vậy, cô vẫn không hiểu: "Vậy anh hỏi fan của tôi muốn quà tặng làm gì?"

 

"Đương nhiên là vì tôi cũng là fan của cô." Yên Tử Kiêu nói rồi lấy điện thoại ra, mở màn hình cho Thương Lộc xem, giao diện là trang fanclub của cô.

 

Thương Lộc: "......?"

 

Yên Tử Kiêu liếc nhìn Hứa Tắc bên cạnh, có chút do dự nhưng vẫn nói thẳng: "Lần trước, những thứ cậu chia sẻ rất hữu ích, ngoài chương trình, cô ấy cũng có chủ động liên hệ với tôi!"

 

"Thật vậy chăng?" Thương Lộc vui mừng lên, vì cuối cùng cô cũng nhận được tin hot về CP của mình, giống như đang được trực tiếp phát đường vậy.

 

"Thật 100%!" Yên Tử Kiêu tỏ ra kiêu ngạo, không thể giấu nổi sự tự hào. Nhưng khi đối diện với Thương Lộc, anh ấy vẫn giữ vẻ khiêm tốn, giả vờ ham học: "Cô mau nói cho tôi biết, trong chương trình tôi thể hiện thế nào? Có chỗ nào chưa ổn không?"

 

Thương Lộc có chút bất đắc dĩ: "Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận, lần trước không kịp xem chương trình của anh."

 

Yên Tử Kiêu có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy chúng ta thêm WeChat đi, có chuyện gì tôi sẽ nhắn tin xin cô chỉ giáo."

 

Lúc này, giọng điệu của Yên Tử Kiêu trở nên vô cùng khiêm tốn, khác hẳn so với trước.

 

Thương Lộc đồng ý, trao đổi WeChat với anh ấy. Yên Tử Kiêu nhìn có vẻ rất vui mừng, như thể chỉ cần có Thương Lộc làm quân sư, anh ấy sẽ thành công quen lại bạn gái vậy.

 

Yên Tử Kiêu không ở lại lâu, bởi ngay sau đó nhân viên công tác nhắc anh đi lên thảm đỏ.

 

Từ phòng nghỉ, có thể nhìn thấy thảm đỏ phát sóng trực tiếp, thậm chí còn có những bình luận trực tiếp, từ phía công ty và nhóm nghệ sĩ, tất cả đều đang chú ý tới sự xuất hiện của Yên Tử Kiêu.

 

Rất nhanh, đến lượt Yên Tử Kiêu lên thảm đỏ.

 

Thương Lộc cố gắng dụi mắt, nhưng lại lo lắng sẽ làm hỏng lớp trang điểm, liền nhìn về phía Hứa Tắc dò hỏi: "Chắc tôi không nhìn lầm chứ? Anh ta đem quà tặng fan của tôi lên thảm đỏ rồi sao?"

 

Sau khi nhận được sự xác nhận từ Hứa Tắc, Thương Lộc chỉ còn lại sự im lặng.

 

Các fan trên mạng cũng nhanh chóng chú ý đến chi tiết này.

 

【 Ơ Yên Tử Kiêu trong Tình Yêu Sét Đánh à? Quả nhiên là phú nhị đại mà 】

 

【 Năm ngoái anh ấy cũng có tham gia, nhưng khi đó không có nổi tiếng như bây giờ nên không ai chú ý cả 】

 

【 Trong tay anh ấy cầm thứ gì vậy? Màu hồng nhạt này và bộ vest không hợp lắm, stylist phối đồ kiểu gì thế? 】

 

【 Đây là quà từ fan của Thương Lộc, được chuẩn bị để tặng cho các fan khác ngay tại thảm đỏ mà! 】

 

【 Hả? Yên Tử Kiêu cũng là fan của Thương Lộc sao? 】

 

Các fan trên mạng đều cảm thấy khá bất ngờ.

 

Người chủ trì nhận thấy sự chú ý của đám đông, ngay lập tức nhận được tín hiệu từ đạo diễn, nhắc anh chuyển hướng sang một chủ đề thú vị.

 

Vì vậy, người dẫn chương trình quay sang hỏi: "Chiếc quạt màu hồng nhạt này hình như là do fan cô Thương Lộc gửi tặng. Liệu nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

 

Yên Tử Kiêu lúc đầu không để ý, nhưng khi nghe câu hỏi, anh ấy nhận ra đây là cơ hội để nói gì đó, liền mỉm cười đáp: "Cô Thương Lộc chính là quý nhân của tôi."

 

Thương Lộc: "......?"

 

Các fan trên mạng: "???"

 

【 Yên Tử Kiêu nói gì vậy? 】

 

【 Cái gì? Tôi tưởng tai mình có vấn đề, sao Yên Tử Kiêu lại nói ra những lời kỳ quái như thế này? 】

 

【 Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, người trên thảm đỏ không phải Âu Dịch sao?】

 

【 Chắc chắn Âu Dịch sẽ giận lắm khi thấy cảnh này, ha ha ha 】

 

【 Chuyện gì đây??? Yên Tử Kiêu mới tham gia Bé Đáng Ghét có một tập thôi mà??? Sao tự dưng lại mê tín thế này???】

 

【 Ha ha ha, các chị em ơi, mau đi xem mấy tập còn lại của Bé Đáng Ghét đi, thật sự là cười điên đó 】

 

Yên Tử Kiêu từng tham gia một chương trình lên án mê tín phong kiến, một số fan đã nhanh tay ghép hai khoảnh khắc của anh lại với nhau.

 

Một giây trước: Trong chùa, mọi người đang thành tâm cầu nguyện, còn Yên Tử Kiêu bình thản nói: "Cầu thần không bằng tự mình cố gắng."

 

Giây sau: Trên thảm đỏ, Yên Tử Kiêu cầm cây quạt màu màu hồng nhạt, mỉm cười đáp: "Cô Thương Lộc chính là quý nhân của tôi."

 

Tiếng vả mặt bốp bốp vang lên xung quanh.

 

Các fan liền bình luận:

 

【 Cầu thần không bằng cầu mình, cầu mình không bằng cầu Thương Lộc 】

 

【 Ha ha ha, đại sư của tôi thật thông minh! 】

 

Khi Thương Lộc và Hứa Tắc cùng Cung Dược lên thảm đỏ, người chủ trì tiếp tục quay lại với câu hỏi này.

 

Thương Lộc không ngần ngại trả lời: "Chủ yếu là để xây dựng hình tượng cho mình, họ đều là những diễn viên quần chúng mà tôi mời. Cứ lừa ai được thì lừa thôi."

 

【 Ha ha ha, tôi không nghĩ Thương Lộc lại nói chuyện kỳ quái như vậy 】

 

【 Thương Lộc trước đây luôn bác bỏ tin đồn, giờ lại chủ động truyền thông bẩn rồi. Cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy? 】

 

【 Thương Lộc: Các bạn cứ nói vậy đi, tôi chẳng sao đâu.】

 

Và tiếp theo là phần chụp ảnh.

 

Hứa Tắc và Cung Dược đứng ở hai bên Thương Lộc, để lại vị trí trung tâm cho cô.

 

Đèn flash lóe lên, Thương Lộc lần này không như thường ngày, thay vì nở nụ cười tươi, cô cố ý giữ khuôn mặt lạnh lùng, hơi ngẩng cằm.

 

Bộ lễ phục màu đen càng làm tôn lên làn da sáng mịn của cô, khoe ra bờ vai hoàn hảo, cổ dài thon gọn. Mái tóc được buông nhẹ, làm dịu đi vẻ lạnh lùng cao ngạo. Hoa tai ngọc trai càng làm tăng vẻ quý phái, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp nổi bật của gương mặt.

 

Cô như một thiên kim tiểu thư của gia tộc danh giá, vừa bí ẩn lại đầy cuốn hút, như một đóa hoa quý giá trong lâu đài cổ.

 

【 Thương Lộc hôm nay thật sự đẹp quá! Phong cách mới này thật sự rất đẹppppp! 】

 

【 Tôi thề, vợ tôi! 】

 

【 A a a, tôi có thể cảm nhận chút gì đó từ Tống Nhan Tuyết sao? Càng mong chờ vở kịch mới! 】

 

【 Hứa Tắc và Cung Dược đứng bên cạnh cô ấy, thực sự như hai hiệp sĩ của công chúa vậy! 】

 

【 Tôi bị vẻ đẹp này mê mẩn rồi, cứu tôi với! 】

 

Nhóm nhiếp ảnh gia chắc chắn không thể bỏ lỡ khoảnh khắc này, họ nhanh chóng chụp những bức ảnh đẹp nhất, vì biết chắc rằng Thương Lộc sẽ lên hot search nhờ vào tạo hình này.

 

Sau khi chương trình kết thúc và mọi người vào trong hậu trường, Thương Lộc liền đi tìm Lâm Nhan Nhan.

 

Lâm Nhan Nhan ngồi quanh đều là những tiểu hoa đán cùng độ tuổi, nhưng mối quan hệ của cô ấy với họ không mấy thân thiết, nên khi thấy Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan liền vẫy tay chào.

 

Phần lớn thời gian ở hậu trường khá nhàm chán, Thương Lộc chỉ có thể trò chuyện một lúc với Lâm Nhan Nhan, rồi quay lại vị trí của mình.

 

Lâm Nhan Nhan bất mãn phàn nàn: "Sao chúng ta ngồi xa nhau như vậy?"

 

Đằng sau, Đường Khinh Khinh cất tiếng trả lời, giọng điệu có phần chua ngoa: "Bởi vì các người già rồi, không xứng ngồi cùng nhau."

 

Lâm Nhan Nhan giận dữ quay lại, cười lạnh đáp: "Cô còn ngồi sau tôi đấy!"

 

Đường Khinh Khinh tức giận đến mức không thể nói lại, chỉ hừ một tiếng để thể hiện thái độ của mình.

 

Thương Lộc thì phải ngồi ở hàng ghế trước, vì cô đại diện cho SC. Sau khi nói chuyện vài câu với Lâm Nhan Nhan, cô liền trở về vị trí.

 

Bên trái Thương Lộc là Hứa Tắc, còn bên phải là Cung Dược.

 

Mặc dù Thương Lộc và Cung Dược không thân thiết lắm, ngoài việc khi anh đứng dậy và gật đầu chào, họ không chủ động nói chuyện với nhau.

 

Thương Lộc không phải kiểu người có thể ngồi im, vì vậy cô chỉ có thể trò chuyện với Hứa Tắc.

 

Hứa Tắc cũng có chút tiến bộ. Trước đây, anh ấy hầu như chỉ gật đầu hoặc lắc đầu để đáp lại, không nói gì cả. Không biết từ khi nào, anh bắt đầu thay đổi, từ những câu trả lời đơn giản, rồi dần dần chuyển thành những câu hoàn chỉnh.

 

Mặc dù vẫn chưa đạt đến mức mỗi người một câu, nhưng ít nhất cũng có sự tương tác, không còn im lặng như trước nữa.

 

Khi Hứa Tắc nói vượt qua mười lăm câu mà thường ngày anh ấy sẽ im lặng, Thương Lộc liền đưa ngón cái lên khen: "Hứa Tắc, anh tiến bộ rồi đấy."

 

Hứa Tắc ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: "Tiến bộ cái gì?"

 

Thương Lộc chân thành khen ngợi: "Hôm nay anh nói rất nhiều, giọng nói của anh cũng rất dễ nghe. Sau này có thể nói nhiều hơn một chút không?"

 

Hứa Tắc cúi đầu, vài giây sau mới đáp: "Được."

 

Chẳng mấy chốc, Thương Lộc nhìn thấy một người trong nhóm, vốn thường ngày luôn ăn mặc theo phong cách bình thường, nay lại xuất hiện với trang phục của SC. Cô chống cằm, giọng nhẹ nhàng nhắc Hứa Tắc: "Sau này cậu đừng mặc thế này nữa, không hợp lắm đâu."

 

Hứa Tắc còn chưa kịp trả lời thì từ phía bên kia, Cung Dược bất ngờ bước lên, nhìn Thương Lộc rồi hỏi: "Chỗ nào không hợp?"

 

Thương Lộc hơi ngạc nhiên vì Cung Dược chủ động nói chuyện với mình. Cô nhìn lại bộ đồ của anh một cách tỉ mỉ rồi trả lời: "Cố nhồi nhét nhiều yếu tố thời trang nhưng lại rất lộn xộn, màu sắc cũng chẳng ăn khớp. Có khi phải hỏi là có chỗ nào hợp mới đúng."

 

Cung Dược hất mặt, giọng lạnh nhạt: "Cô biết gì mà nói? Đây là xu hướng mới nhất ở nước ngoài đấy."

 

Thương Lộc nhún vai, nhìn anh đầy thản nhiên: "Thật sao? Tôi đúng là không hiểu."

 

Cung Dược khựng lại, không ngờ Thương Lộc lại thẳng thắn thừa nhận cô không hiểu gì. Lời nói của cô giống như một gáo nước lạnh, khiến anh ấy có chút bối rối. Anh ấy định mở miệng tiếp tục châm chọc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết, câu nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Đúng lúc này, Hứa Tắc cất giọng không chút kiêng dè: "Ừm, nếu không mặc, tôi cũng thấy khó coi thật."

 

"Đúng không?" Thương Lộc nhìn qua Hứa Tắc, nhẹ nhàng tiếc nuối: "Nếu đổi sang một chiếc túi màu tối hơn, tổng thể sẽ hài hòa hơn nhiều. Đôi khi, phối đồ quá đồng bộ lại khiến tổng thể trông có hơi kỳ quặc."

 

Thương Lộc chỉ thuận miệng nói, chẳng hề để tâm nhiều. Nhưng lời nhận xét ấy lại khiến Cung Dược thoáng khựng lại. Ánh mắt anh lướt qua chiếc túi xách của mình, vẻ trào phúng trong mắt dần nhạt đi. Anh vốn định chế giễu Thương Lộc thêm về việc cô chỉ là một ngôi sao giải trí, không hiểu gì về thời trang, nhưng khi nhìn kỹ chiếc túi, những lời đó bỗng dưng nghẹn lại.

 

Nếu như thay đổi chiếc túi xách như cô nói, đúng là có vẻ hợp lý hơn, giúp tổng thể trông dễ nhìn hơn nhiều. Chưa bàn về xu hướng hay thẩm mỹ phối hợp, chỉ đơn giản là ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào sẽ dễ chịu hơn.

 

Cung Dược khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

 

Tiếp theo vài giờ, Thương Lộc cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cuối cùng, khi mọi người lên sân khấu để chụp ảnh chung, Thương Lộc mới mỉm cười thật sự. Đó là khoảnh khắc duy nhất khiến cô cảm thấy vui vẻ trong suốt cả ngày hôm nay.

 

Cuối cùng— kết thúc!

 

Vốn dĩ Thương Lộc đang mơ màng, gần như ngủ gật, nhưng khi người chủ trì gọi tên cô và các nghệ sĩ lên sân khấu, sự thay đổi đột ngột này khiến cô bừng tỉnh, khuôn mặt tươi sáng đầy năng lượng.

 

【 Thương Lộc sao lại có thể diễn tốt như vậy, cứ như chúng ta lúc tan tầm ha ha ha 】

 

【 Khi người chủ trì gọi tên cô ấy, ánh mắt Thương Lộc sáng bừng lên 】

 

【 Thương Lộc một mặt lạnh lùng chụp thảm đỏ, nhưng khi kết thúc công việc lại nhiệt tình chào hỏi fan, hai trạng thái trái ngược quá 】

 

【 Thương Lộc diễn tả cuộc sống của người lao động khiến người tôi vừa buồn cười lại vừa cảm động :)) 】

 

【 Sao đến giờ tôi mới biết Thương Lộc đáng yêu như này vậy 】

 

Đêm đó, trong khi các minh tinh khác lên thảm đỏ khoe sắc, thì lại có một chủ đề hot trên mạng—
# Thương Lộc tan ca đi làm #
# Yên Tử Kiêu: Thương Lộc là quý nhân của tôi #

 

Âu Dịch, người đang livestream, không nói gì, chỉ đăng một dấu ba chấm, thể hiện sự cạn lời của mình.

 

【 ha ha ha tôi biết ngay Âu Dịch sẽ đáp lại chuyện này mà 】

 

【 Tuy rằng tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tôi kiên quyết ủng hộ quyền tự do tín ngưỡng của Âu Dịch! 】

 

【 Âu Dịch: Cậu không có quý nhân của riêng mình sao? Đừng giành với tôi chứ! 】

 

Cùng lúc đó, tạo hình của Thương Lộc trên thảm đỏ cũng gây được sự chú ý, lần này phong cách của cô nhận được sự khen ngợi từ các stylist.

 

Ngày hôm sau, tạp chí PL tung ra ấn phẩm của Thương Lộc và Diệp Lục. Tạp chí vừa lên kệ đã nhanh chóng cháy hàng, đồng thời cả hai cũng lập tức lên top tìm kiếm.

 

【 Ha ha ha, cuối cùng Thương Lộc và Diệp Lục lại chụp chung, lại còn dùng chủ đề rùa và thỏ nữa chứ, tôi cười muốn xỉu! PL đúng là biết cách chơi mà! 】

 

【 Hôm qua và hôm nay, chỉ với sức ảnh hưởng của mình, Thương Lộc đã khiến cả giới thời trang trở nên hài hước hơn hẳn (tôi nói bừa thôi) 】

 

【 Một người qua đường như tôi cũng quyết định đặt cọc mua tạp chí, coi như là phí sử dụng meme của Thương Lộc vậy! 】

 

【 Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng nên mua một cuốn, xem như đóng góp cho niềm vui mà Thương Lộc mang đến cho Diệp Lục! 】

 

【 Nếu Thương Lộc và Diệp Lục đọc được mấy bình luận này chắc cũng chỉ biết "???" mà thôi ha ha ha! 】

 

【 Độ thiện cảm từ những người qua đường lại tăng lên rồi! 】

 

......

 

Ngay trong ngày phát hành, doanh số tạp chí đã vượt mốc 200.000 bản và vẫn tiếp tục tăng mạnh.

 

Fan của Diệp Lục & Thương Lộc: Đừng hỏi, chỉ cần biết là cảm ơn "người qua đường" tốt bụng!

 

Nhiều thương hiệu thời trang cũng nhanh chóng nhận ra tiềm năng của Thương Lộc, liên tục gửi lời mời hợp tác đến studio của cô.

 

Trước tình huống này, Thương Lộc chỉ nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn, nhưng thật sự tôi không có ý định lấn sân sang thời trang. Tôi chỉ muốn tập trung đóng phim thật tốt."

 

Bên phía Diệp Lục cũng tương tự, anh chỉ muốn dồn tâm sức chuẩn bị cho chuỗi năm buổi biểu diễn sắp tới.

 

Lý do chính? Bọn họ sợ lại gặp phải những tình huống "khó đỡ" khi chụp hình, mà lần này không còn Âu Dịch ra tay cứu giúp nữa.

 

Hai "ngôi sao mới" của làng thời trang—

 

Cười muốn xỉu, căn bản là không thể nào "cất cánh" nổi.

 

Trong khi đó, Thương Lộc tiếp tục quay cuồng với lịch trình trên phim trường. Suốt nửa tháng liền vùi mình vào công việc, vai diễn của cô cũng sắp đi đến hồi kết.

 

Những cảnh quay quan trọng nhất đều được Nhạc Tề sắp xếp vào cuối cùng, tránh để lịch trình tham gia chương trình giải trí xen vào ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất của cô.

 

Còn ở một nơi khác, một chiếc máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay...

 

Khương Diệc cuối cùng cũng trở về sau một thời gian dài ở quốc gia L. Cả người anh ta tiều tụy đi thấy rõ, làn da sạm đi, gầy đi một vòng, trạng thái hiện tại so với lúc xuất phát trước đó quả thật không thể so sánh nổi.

 

Hai trợ lý theo sát phía sau, cẩn thận từng li từng tí, không ai dám mở miệng nói một lời.

 

Ban đầu, họ chỉ định ở lại ba ngày để khảo sát thực địa, nhưng vì áp lực từ Trì thị, họ bị ép phải ở lại hơn một tháng trời tại cái nơi hẻo lánh đến mức chim còn chẳng buồn đậu. Không những thế, khu vực họ đến lại thuộc vùng nghèo nhất của một quốc gia vốn đã nghèo, vượt xa khỏi tưởng tượng của họ về sự lạc hậu trên thế giới này.

 

Đừng nói đến Khương tổng, ngay cả đám trợ lý bọn họ cũng cảm thấy sống không bằng chết.

 

Giờ thì cuối cùng cũng được trở về rồi!

 

Tổ quốc thân yêu! Sự ấm áp và tươi đẹp của quê hương! Bọn họ thề không bao giờ muốn rời đi nữa! Huhu!

 

Xe của Khương thị đã đậu sẵn bên ngoài.

 

Khương Diệc suốt chặng đường về đều giữ vẻ mặt cau có, vừa lên xe liền hỏi: "Trì thị đã nói gì?"

 

Thư ký lau mồ hôi trên trán: "Phó tổng ba ngày trước đã đi gặp Trì Yến, nhưng... nhưng mà..."

 

Khương Diệc càng thêm tức giận, tay mở khóa điện thoại, màn hình không ngừng sáng lên: "Có vậy mà cũng không lo được, chỉ biết nói nhảm."

 

Thư ký dồn hết can đảm nói: "Trì tổng bên đó nói muốn dừng hết tất cả hợp tác với Khương thị."

 

Khương Diệc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: "Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

 

Thư ký run rẩy, nói lại: "Dừng hết tất cả hợp tác với Khương thị..."

 

Câu còn chưa dứt, Khương Diệc đã nện điện thoại xuống mặt anh ta.

 

Thư ký cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

 

Khương Diệc lạnh lùng nói: "Đi Trì thị, ngay bây giờ."

 

Thư ký ngập ngừng, nói: "Khương tổng, phó tổng hôm qua đã chờ cả ngày, hiện tại Trì thị căn bản không tiếp chúng ta nữa. Nhưng Trì tổng có một câu nhờ tôi chuyển lời cho ngài."

 

Khương Diệc hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Nói."

 

Thư ký ngập ngừng: "Trì tổng nói, ngài lấy đồ của họ thì phải trả giá rất đắt. Những công ty khác cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, hợp đồng đến kỳ thì hai bên đều không gia hạn. Một số công ty còn đang trong quá trình xem xét, ngài chủ tịch cũng bảo ngài phải lập tức quay về Khương gia."

 

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chương trình "Người Tôi Ghét Nhất" đã bước vào tập thứ tám.

 

Lần này, chủ đề được đăng công khai trên Weibo, yêu cầu các khách mời tham gia vào các hoạt động trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn. Ban tổ chức đã mời sáu người dân địa phương, mỗi người sẽ kết hợp với một khách mời để tạo thành một nhóm nhỏ hỗ trợ lẫn nhau.

 

【 Đợi nửa tháng mới có tập mới, cuối cùng cũng chờ được rồi aaaa 】

 

【 Hôm nay về quê à? Nghe thú vị đấy! 】

 

Người hâm mộ đều rất mong chờ số phát sóng lần này, nhưng cũng không thiếu những nghi ngờ:

 

【 Chương trình lần này có gì đó kỳ lạ không? Sao lại chia hẳn sáu người dân hỗ trợ cho khách mời? 】

 

【 Tôi cũng thấy hơi khó tin, có gì đó không ổn thì phải? 】

 

【 Cược một bịch que cay, chắc chắn có âm mưu gì đây! 】

 

Tống Trạch Khiêm là người đến đầu tiên. Anh ấy đứng dưới một gốc cây, khoanh tay trước ngực, chờ đợi những khách mời còn lại.

 

Lâm Nhan Nhan là người thứ hai đến. Như mọi khi, cô ấy vẫn kéo theo mấy chiếc vali lớn, từng bước bước qua con đường đất. Nhưng lần này, cô ấy không hề than phiền, cũng không nhờ ai giúp đỡ mà tự mình di chuyển hành lý.

 

Hừ, cô ấy hoàn toàn có thể tự lo liệu được!

 

Tuy nhiên, Tống Trạch Khiêm chỉ liếc mắt một cái đã nhanh chóng bước tới, giúp cô ấy xách một chiếc vali lớn mà không nói lời nào.

 

Các fan xem đến đây đều cảm thấy xúc động:

 

【 Đột nhiên có cảm giác như nhìn thấy công chúa nhỏ trưởng thành vậy 】

 

【 Không thể quên được câu nói huyền thoại của Thương Lộc ở tập đầu tiên: "Bởi vì tôi không có lễ phép." Giờ nó đã trở thành câu cửa miệng của tôi mấy ngày nay rồi. 】

 

【 Nhưng nếu Thương Lộc có mặt ở đây, chắc chắn sẽ chủ động giúp công chúa bê đồ đó ha ha ha! 】

 

Ngay sau đó, Hứa Tắc và Tưởng Tinh cũng xuất hiện. Hai chiếc xe gần như đến cùng một lúc.

 

Thật trùng hợp, vừa xuống xe, Hứa Tắc đã nhìn thấy Tưởng Tinh cũng vừa bước xuống. Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc.

 

Tưởng Tinh khẽ cười tự nhiên: "Tiểu Hứa, buổi sáng tốt lành."

 

Hứa Tắc chần chừ vài giây, sau đó đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."

 

Tưởng Tinh thoáng ngạc nhiên, bởi từ trước đến nay, mỗi lần cô chào anh ấy đều chỉ nhận được một cái gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động đáp lại cô.

 

Các fan càng lúc càng bất ngờ.

 

【 Hứa Tắc huhuhu, cuối cùng anh ấy cũng chịu nói chuyện, tôi xúc động muốn khóc mất! 】

 

【 Các fan phía trước có phải hơi quá đáng rồi không? Ha ha ha, gần đây Hứa Tắc bắt đầu nói chuyện nhiều hơn rồi nha 】

 

【 Nói thêm chút nữa đi! Mẹ thích nghe lắm! 】

 

Bốn người đã có mặt tại địa điểm tập trung, chỉ còn lại hai người cuối cùng: Thương Lộc và Diệp Lục.

 

Mười phút trôi qua, nhưng cả hai vẫn chưa xuất hiện.

 

Trên mạng, bắt đầu có người bàn tán và suy đoán.

 

【 Lần trước Thương Lộc đến muộn là do bị cả nhóm chỉ trích. Lần trước nữa Diệp Lục không tham gia vì bận thi đấu ở đại hội thể thao. Không biết lần này lại có chuyện gì đặc biệt nữa đây? 】

 

Ngay lập tức có người phản hồi:

 

【 Đừng suy nghĩ nhiều, hai người họ đến rồi, hôm nay không có gì đặc biệt cả. 】

 

【 Tôi vừa từ phòng livestream của Thương Lộc qua đây. Diệp Lục cũng có mặt, cả hai đang ở cổng làng nhưng chưa thể vào được, ha ha ha. 】

 

【 Tò mò quá, mọi người tự qua xem đi, khó mà diễn tả lắm, chỉ có tận mắt thấy mới hiểu được. 】

 

Những người khác: "???"

 

【 Cái gì vậy? Sao lại không vào được cổng làng? 】

 

Ngay lập tức, có người tò mò cắt sang xem livestream.

 

Sau khi quay lại, các fan đồng loạt thả những dấu ba chấm đầy ẩn ý.

 

Một số người vẫn kiên trì tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

【 Tôi không tin hai người họ không đến! 】

 

Tại hiện trường, mọi người vẫn đang chờ đợi...

 

Đạo diễn liên tục nhìn đồng hồ, rồi sốt ruột hỏi: "Thương Lộc và Diệp Lục đâu rồi? Đã liên lạc được với họ chưa?"

 

Một nhân viên vừa nghe điện thoại xong, quay lại với vẻ mặt phức tạp, nhìn đạo diễn rồi báo cáo: "Có một sự cố ngoài ý muốn."

 

Đạo diễn lập tức hoảng hốt: "Sự cố gì?"

 

Thương Lộc và Diệp Lục gặp chuyện gì rồi? Họ có ổn không? Buổi quay hôm nay có thể tiếp tục được không?

 

Phải biết rằng các fan đã chờ đợi rất lâu, không thể để buổi quay bị trì hoãn!

 

Nhân viên bước đến gần đạo diễn, ghé sát thì thầm vài câu.

 

Sắc mặt đạo diễn lập tức trở nên khó tả.

 

Ông nhìn vào màn hình giám sát, rồi trầm giọng thông báo: "Rất tiếc phải báo với mọi người rằng, tiến độ quay hôm nay có thể sẽ bị chậm lại một chút. Thương Lộc và Diệp Lục gặp phải tình huống bất ngờ nên chưa thể đến ngay được."

 

Lâm Nhan Nhan nghe vậy liền lo lắng ra mặt.

 

Cô chưa từng gặp phải tình huống kỳ lạ như thế này khi ở nông thôn. Nếu không có Thương Lộc ở đây, cô biết phải làm sao bây giờ?

 

Tuy nhiên, Tống Trạch Khiêm lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh thản nhiên tháo kính râm xuống, giọng điềm đạm: "Được rồi, đừng làm mọi chuyện thêm bí ẩn nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 

Đạo diễn bất lực thở dài rồi giải thích: "Thương Lộc đã dùng kỹ năng nhảy dây siêu đẳng để đánh bại một nhóm trẻ con đang chơi ở cổng thôn, còn thắng kẹo của chúng nữa. Còn Diệp Lục thì vận dụng khả năng ném bóng tuyệt đỉnh của mình để thắng một nhóm nhóc khác đang chơi, phần thưởng là que cay. Hiện tại, cả hai đang bước vào vòng ba của cuộc thi ném bao cát để phân định thắng thua. Trong khi đó, những đứa trẻ còn lại lại đang hợp sức chặn đường nhân viên, thế nên chúng tôi tạm thời chưa thể đưa họ đến đây được."

 

Mọi người: "???"

 

【 Tôi cười đến đau bụng mất thôi! Bên đó chắc hẳn đang là một trận chiến kinh điển, tụi nhỏ tuyệt đối không thể thua dễ dàng như vậy đâu ha ha ha! 】

 

【 Tôi khuyên các bạn không nên bỏ lỡ cảnh Thương Lộc và Diệp Lục đấu với học sinh tiểu học, thật sự là một trận chiến đáng nhớ! Ai không xem chắc chắn sẽ tiếc cả đời! 】

 

【 @Diệp Lục @Thương Lộc, hai người vui tính thật đấy! Thắng rồi mà thực sự lấy luôn kẹo và que cay của bọn trẻ sao? Người lớn mà chơi vậy đó hả ha ha ha! 】

 

【 Một năm đã trôi qua, những đứa trẻ ngây thơ ở làng quê đã được hai kẻ lạ mặt dạy cho một bài học đầu tiên trong đời. Bài học ấy mang tên: "Đã chơi là phải chấp nhận thua!" 】

 

***

 

Dạo này tui rảnh hơn rùi nên sẽ cố gắng hoàn thiện bộ này trước nghỉ lễ 30/4 nghen, còn khoảng 30 chương nữa thui là chúng mình về đích gòii

Bình Luận (0)
Comment