Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 58

Gạo với mì.

 

Diệp Lục trông càng thêm rối rắm, thậm chí trong giây lát cũng không biết nên tức giận hay bật cười.

 

Thôi kệ, chuyện này cũng chẳng quan trọng.

 

Cậu lập tức lớn tiếng: "Không có gạo với mì! Không có! Không được khóc nữa!"

 

Tiểu Cầu nước mắt lưng tròng nhìn cậu, nhưng ngay giây sau lại khóc to hơn, rõ ràng chiêu này hoàn toàn vô dụng.

 

Cuối cùng vẫn là Tưởng Tinh phải dỗ dành, kiên nhẫn giải thích rằng cân nặng và ngoại hình không phải là vấn đề quan trọng, các anh không cho cậu tiếp tục ăn chẳng qua là lo lắng cho sức khỏe của cậu mà thôi, nhưng mà...

 

Vô ích.

 

Tiểu Cầu dường như chìm vào thế giới của riêng mình, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

 

Tiếng khóc của cậu không chỉ lớn mà còn có sức lan tỏa mạnh mẽ, đến mức làm Chồi Non giật mình. Cô bé vô thức làm rơi muỗng vào bát, mắt đỏ hoe rồi cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.

 

Mà tiếng khóc của Chồi Non giống như tiếp thêm động lực cho Tiểu Cầu, khiến cậu lại càng khóc to hơn.

 

Tình huống này rõ ràng là không thể cứu vãn. Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan có dỗ thế nào cũng vô dụng, Tiểu Cầu chỉ khóc càng hăng, còn Chồi Non thì lại càng sợ hãi, cuối cùng chỉ khiến cả hai càng gào khóc dữ dội hơn.

 

Gạo Kê chán nản bịt tai, trên mặt đầy vẻ bất lực, rồi nhìn sang Tiểu Cầu nói:

 

"Khóc thì có ích gì? Nếu muốn đạt được thứ mình muốn, em nên lăn lộn dưới đất mà ăn vạ. Cứ bảo bọn họ rằng nếu không chịu cho ăn, em sẽ tuyệt thực cho đến khi chết đói."

 

"Hả?" Tiểu Cầu ngơ ngác nhìn Gạo Kê, nhưng vẫn bắt được từ khóa quan trọng trong câu nói: "Tuyệt thực? Chết đói? Hu hu hu, em không muốn chết đói đâu..."

 

Gạo Kê tỉnh bơ đáp: "Vậy thì trước tiên cứ lăn lộn trên sàn đi đã."

 

Tiểu Cầu thực sự nghe theo, nằm lăn qua lăn lại mấy vòng. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu bắt đầu thở hổn hển, giọng mệt nhoài: "Còn phải lăn bao lâu nữa hu hu... Mệt quá đi mất hu hu..."

 

【 Sao Gạo Kê lại quen thuộc với chiêu này thế nhỉ? Nghĩ lại hồi nhỏ mình cũng từng làm vậy, tự nhiên thấy xấu hổ ghê. 】

 

【 Sao lại còn thêm dầu vào lửa chứ không giúp dỗ cơ? Ha ha ha, đúng kiểu trẻ con chỉ đạo trẻ con. 】

 

【 Nhưng mà Tiểu Cầu chỉ muốn ăn thôi mà, chứ tuyệt thực thì chắc chắn không có đâu ha ha ha. 】

 

Tiểu Cầu nằm dài dưới đất, những người khác vẫn ngồi nguyên vị trí, còn Thương Lộc và Tưởng Tinh đứng cạnh nhau, lúc này đều rơi vào trầm mặc.

 

Thương Lộc nhìn sang Gạo Kê, hỏi: "Nhà em có em trai hay em gái à?"

 

"Có em trai." Gạo Kê đáp gọn lỏn rồi quay đầu đi, rõ ràng không có ý định tiếp tục nói chuyện với Thương Lộc.

 

Lúc này, Tưởng Tinh định bước tới dỗ dành Tiểu Cầu, nhưng Thương Lộc lại kéo cô ấy lại, bình thản nói: "Chồi Non cũng đang cần em. Còn cậu nhóc kia, đã muốn nằm thì cứ để nó nằm tiếp đi."

 

Tưởng Tinh do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, quay về chỗ tiếp tục dỗ Chồi Non.

 

Trên bàn ăn, cặp song sinh ngồi cạnh nhau.

 

Cậu em tò mò nhìn qua, định đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị anh trai ấn vai xuống, ra hiệu tiếp tục ăn mì.

 

Mạt Mạt ngồi cạnh Tống Trạch Khiêm, vừa cắn đũa vừa hóng chuyện.

 

Người lớn thấy dỗ cũng vô ích nên chẳng ai muốn khuyên nữa. Chỉ cần đám trẻ con không hùa theo khóc là đã may lắm rồi, chứ bảo dỗ cho Tiểu Cầu nín thì đúng là bất khả thi.

 

Thế là Tiểu Cầu lại gắng sức lăn thêm hai vòng dưới đất, khóc càng lớn hơn.

 

Đúng lúc tình hình rơi vào bế tắc, giọng Hứa Tắc bỗng vang lên: "Nếu còn khóc nữa thì tối nay không có cơm ăn đâu."

 

Trong tích tắc, vì bữa tối, Tiểu Cầu lập tức đưa tay bịt chặt miệng, cố nín khóc đến mức suýt bị sặc.

 

Nhưng dù hơi chật vật, cậu bé vẫn nhanh chóng im lặng, rồi tự bò dậy khỏi sàn nhà.

 

Mọi người: "!"

 

Cao tay thật!

 

Một câu đã khiến Tiểu Cầu lập tức kiềm chế, không lệch đi đâu được.

 

【 Hứa Tắc: Chỉ cần nói một câu mà khiến Tiểu Cầu nín khóc, tôi đúng là giáo sư tâm lý học trẻ em mà 】

 

【 Ha ha ha, Hứa Tắc đúng là chẳng hề quen biết Tiểu Cầu, vậy mà lại nhắm trúng ngay điểm yếu nhất của nhóc, đúng kiểu "bắt bệnh đúng thuốc." 】

 

【 Đúng là trẻ con dù có ngang ngược thế nào, gặp phải phụ huynh lạnh lùng cũng phải im thin thít thôi hehe 】

 

Vì Tiểu Cầu đã yên lặng, mà Chồi Non vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan, nên cũng rất nhanh ngừng khóc hẳn.

 

Hứa Tắc dắt Tiểu Cầu đi rửa tay. Sau khi lăn lộn trên sàn, người cậu bé dính đầy bụi bẩn.

 

Diệp Lục vỗ hai bên tai mình, than thở: "Cuối cùng cũng yên, màng nhĩ của tôi sắp thủng rồi."

 

Thương Lộc liếc mắt nhìn Diệp Lục, lạnh nhạt nói: "Không phải tự anh chuốc lấy sao?"

 

Diệp Lục bực bội, nhưng biết mình đuối lý nên chẳng dám phản bác.

 

Ai mà ngờ một đứa trẻ to xác như vậy lại khóc dữ dội chỉ vì chuyện nhỏ này chứ?

 

Thôi, trêu không nổi thì tránh đi cho lành.

 

Nghĩ vậy, Diệp Lục nhìn sang Tiểu Nhạc – đứa trẻ mà anh phụ trách. Nhìn một hồi, anh lại càng hài lòng hơn.

 

Tuy nhóc có hơi hiếu động, nhưng nhờ có anh trai kèm cặp, căn bản chẳng cần mình phải nhọc công, nhẹ nhàng thật đấy.

 

Đến khi mọi người ăn cơm xong, tổ chương trình lại công bố một quy tắc mới.

 

Sau khi tập này quay xong, mỗi đứa trẻ sẽ chấm điểm khách mời mà mình được ghép đôi. Thang điểm tối đa là 10. Khách mời có điểm cao nhất sẽ trở thành đội trưởng ở tập tiếp theo và nhận được một phần thưởng đặc biệt.

 

Mọi người nghe xong đều hiểu rõ. Sau khi dọn dẹp bát đũa trong bếp, họ lại bước vào nhiệm vụ kế tiếp.

 

Nhiệm vụ thứ hai hôm nay: thay phụ huynh tham dự buổi họp lớp.

 

Tống Trạch Khiêm lập tức hỏi: "Nhóc Mập và Mạt Mạt bằng tuổi, vậy hai đứa học chung lớp đúng không?"

 

Tiểu Cầu ấm ức sửa lại: "Em tên là Tiểu Cầu, không phải Nhóc Mập."

 

Tống Trạch Khiêm chỉ phẩy tay, vẻ mặt thờ ơ: "Khác gì nhau đâu."

 

Nói xong, anh lại liếc nhìn Tiểu Cầu một cái. Khuôn mặt lạnh nhạt kia, đối với một đứa trẻ mà nói, mang đến áp lực không hề nhỏ.

 

Thế là Tiểu Cầu ấm ức, nhưng không dám cãi lại.

 

Nhân viên công tác giải thích rằng Chồi Non vẫn chưa đến tuổi đi học, còn hệ thống giáo dục ở đây cũng không quá phát triển, vì vậy Tiểu Cầu, Mạt Mạt cùng với hai anh em sinh đôi lớn hơn một tuổi – Tiểu Khải và Tiểu Nhạc – đều học chung một lớp.

 

Nói cách khác, Tưởng Tinh không cần tham gia họp phụ huynh mà chỉ cần ở nhà trông Chồi Non.

 

Thương Lộc phụ trách lớp của Gạo Kê, còn bốn khách mời còn lại sẽ đến lớp chung.

 

Trước khi xuất phát, tổ chương trình phát cho mỗi người một bảng điểm của đứa trẻ mà họ phụ trách.

 

Các lớp trên sẽ họp sớm hơn nửa tiếng, vì vậy Thương Lộc và Gạo Kê được sắp xếp đi trước đến trường.

 

Đoạn đường đi bộ đến tiểu học mất khoảng nửa tiếng. Nếu cứ lặng lẽ đi như vậy thì quá nhàm chán.

 

Thương Lộc liền lấy từ trong túi ra một cây kẹo que và một gói que cay, rồi hỏi Gạo Kê: "Kẹo hay que cay, em muốn cái nào?"

 

Theo lý mà nói, những món này phải nộp lại cho tổ đạo diễn, nhưng vì sợ Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan lại khóc lóc ầm ĩ, tổ chương trình đành phá lệ, mắt nhắm mắt mở cho qua số đồ ăn vặt mà họ lấy được từ đám học sinh tiểu học lúc trước.

 

Gạo Kê chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không cần."

 

Thương Lộc gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Còn có kẹo cao su và kẹo nổ, muốn không?"

 

Gạo Kê vẫn giữ nguyên câu trả lời: "Không cần." Nhưng vừa dứt lời, một viên kẹo đã chạm vào môi cô bé.

 

Thương Lộc giơ cây kẹo que lên, cố ý ra vẻ bất đắc dĩ: "Aiya, tay chị vụng quá, lỡ đưa nhầm rồi. Vậy đành phiền em giúp chị ăn luôn nhé."

 

Ánh mắt Gạo Kê dừng lại trên cây kẹo trước mặt. Cô bé không nói gì, chỉ chần chừ trong giây lát rồi vươn tay nhận lấy.

 

Cô bé ngậm kẹo, bước chân bỗng nhanh hơn, cũng không rõ tâm trạng lúc này thế nào.

 

Lúc này, trên mạng có người chỉ trích Thương Lộc:

 

【 Thương Lộc cư xử vậy là không lễ phép đâu, người ta đã từ chối rồi mà. 】

 

Ngay lập tức, một fan tinh mắt đã lên tiếng giải thích:

 

【 Tôi đang mở hai luồng phát sóng trực tiếp, nói cho mọi người biết luôn. Lúc ăn cơm trưa, Lâm Nhan Nhan có chia kẹo cho bọn trẻ. Khi đó, Gạo Kê chọn vị cam, nhưng chỉ có một cây duy nhất mà Mạt Mạt đã cầm trước, nên sau đó em ấy không lấy nữa. Lâm Nhan Nhan kể chuyện này cho Thương Lộc nghe, thế là Thương Lộc đi tìm Diệp Lục. May mà chỗ Diệp Lục vẫn còn một cây vị cam. 】

 

【 Ha ha ha, tôi chứng kiến toàn bộ! Diệp Lục – ông chủ keo kiệt – lập tức hét giá cao, bắt Thương Lộc lấy hai cây vị vải để đổi lấy một cây vị cam. Ha ha ha! 】

 

【 Yên tâm đi, Gạo Kê thích mà! Có vẻ chỉ là cô bé hơi ngại thôi. 】

 

【 Khốc muội × Ngọt tỷ? Tôi cảm nhận được rồi đó nha! (tôi đoán bừa thôi) 】

 

【 Ngọt tỷ? Nhớ lại tất cả những gì Thương Lộc thể hiện suốt bảy tập vừa qua, tự dưng thấy khó hiểu... 】

 

【 Nếu bảo Thương Lộc ngọt, chắc Diệp Lục sẽ là người đầu tiên phản đối mất ha ha ha. 】

 

【 Tính cách của Thương Lộc còn tùy vào từng người nữa! Ai chưa xem cô ấy tương tác với fan thì nên xem ngay đi. Khi nói chuyện với fan, cô ấy thật sự rất dịu dàng, ngoan ngoãn đến mức tôi chỉ muốn nhận làm con gái luôn! 】

 

【 Tôi chính thức theo Thương Lộc rồi! Bất kể bạn thích kiểu minh tinh nào, cô ấy đều có thể thỏa mãn! Bình thường thì mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với fan lại ngoan ngoãn vô cùng. Ôi ôi, bảo bối của tôi! 】

 

【 Cô ấy bây giờ cũng đáng yêu quá đi! Cảm giác cô ấy rất thích Gạo Kê luôn ấy. Lần đầu tiên thấy Thương Lộc quan tâm ai đó như vậy ha ha ha. 】

 

Mặc dù Gạo Kê không có phản ứng gì nhiều với Thương Lộc, nhưng Thương Lộc vẫn có thể một mình nói rất nhiều chuyện.

 

Từ bữa trưa hôm nay cho đến đường núi phía trước, hay chỉ đơn giản là những tò mò về trường học, cô ấy đều có thể tìm ra chủ đề để nói.

 

Gạo Kê thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu, nhưng phần lớn chỉ là những câu trả lời ngắn gọn.

 

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trường học.

 

Còn khoảng mười phút nữa là buổi họp phụ huynh sẽ bắt đầu, trong lớp lúc này đã có hơn một nửa số phụ huynh đến ngồi chờ.

 

Vì hầu hết bọn trẻ đều được ông bà chăm sóc, nên trong phòng học gần như toàn là người lớn tuổi, xen lẫn một vài bà mẹ trung niên.

 

Sự xuất hiện của Thương Lộc và Gạo Kê, cùng với cả nhóm quay phim, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều tò mò nhìn về phía họ.

 

Gạo Kê dường như không quen với việc bị quá nhiều người chú ý, cô cúi gằm mặt xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, nét bực bội trên gương mặt càng thêm rõ rệt.

 

Thương Lộc thì kéo tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Mình ngồi đâu thế?"

 

Bị ép phải ngẩng đầu lên, Gạo Kê chỉ vào một chỗ và đáp: "Ngồi chỗ của em..."

 

Nhưng cô bé chưa nói hết câu thì liền khựng lại, bởi vì chỗ ngồi của cô bé hiện tại đã bị chất đầy đồ đạc lộn xộn.

 

Không biết ai đã đặt đủ thứ vật dụng linh tinh, thậm chí cả sọt tre lên ghế của cô bé.

 

Gạo Kê bước tới, ánh mắt đầy khó chịu quét qua những người trong phòng học rồi cất giọng lạnh nhạt: "Ai đặt đồ lên chỗ của tôi? Mau mang đi, nếu không tôi sẽ ném hết đó."

 

Sau câu nói của cô, mãi một lúc sau mới có hai bà lão đứng dậy, chậm rãi đi tới dọn đồ, miệng vẫn không ngừng lầm bầm: "Cô bé này thật chẳng biết lễ phép gì cả, chỉ là để tạm mấy món đồ thôi mà, có cần phải làm lớn chuyện thế không?"

 

Một bà khác cũng tiếp lời: "Chúng tôi ngày nào cũng đặt đồ ở đây, trước giờ có ai ngồi chỗ này đâu. Hơn nữa, con bé này cũng đâu phải người trong nhà bà cụ kia, nghe nói là người trong thành tới đóng phim gì đó."

 

Lúc này, hai ông lão ngồi gần đó cũng quay sang nhìn Thương Lộc với vẻ tò mò. Một người lên tiếng hỏi: "Mấy cô cậu là người của đài truyền hình tới quay chương trình à?"

 

Người còn lại tiếp lời: "Sao lại chọn nhà nó vậy? Ông bà của con bé này chẳng lo gì cho nó cả. Tôi nghe nói các cô cậu có trả tiền đúng không? Nhà tôi có đứa cháu trai lớn, ai cũng khen ngợi nó hết lời. Lần sau muốn quay thì qua nhà tôi mà quay, trả số tiền như nhau là được."

 

Gạo Kê mím môi, không nói gì, chỉ ném lại một câu: "Buổi họp phụ huynh thì tự chị tham gia đi, em ra cổng trường chờ."

 

Nói rồi, cô bé xoay người rời khỏi phòng.

 

Thế nhưng, ngay khi cô bé vừa bước tới cửa, sắp sửa đi khỏi, thì lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Thương Lộc vang lên từ phía sau. "Ông à, vì chương trình của bọn con muốn tìm những đứa trẻ thông minh xuất sắc, mà Gạo Kê lại đứng hạng nhất trong kỳ kiểm tra lần trước. Nếu cháu trai của ông cũng đạt hạng nhất lớp, bọn con chắc chắn sẽ xem xét."

 

Bước chân Gạo Kê khựng lại.

 

Cô quay đầu nhìn Thương Lộc, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó liền bước đi nhanh hơn, rời khỏi lớp học.

 

Người xem chương trình lại được phen thích thú.

 

【Thương Lộc trả lời đúng chất "không ngại va chạm", đối diện với người lớn tuổi cũng không nể nang luôn!】

 

【Nhìn thì có vẻ rất lễ phép, nhưng mấy câu nói của Thương Lộc đều cực kỳ sắc bén, đúng kiểu "tay không đánh người biết cười" haha】

 

【Gạo Kê là hạng nhất sao! Đúng là lợi hại thật!】

 

【Tôi đã để ý lúc Thương Lộc xem bảng điểm rồi, haha!】

 

Ông nội của cô bé này chắc hẳn có cùng quan điểm với ông, lúc này khuôn mặt có chút không kìm được, liền hừ lạnh một tiếng: "Con gái đọc nhiều sách như vậy để làm gì? Chỉ tổ tốn tiền của gia đình. Không giống con trai, thông minh, hiểu chuyện, chỉ cần học một chút là có thể theo kịp ngay."

 

Thương Lộc tỏ ra kinh ngạc: "Cô bé ấy học sách có làm tốn kém tiền bạc của gia đình sao? Chúng tôi đến đây, chẳng phải đã chứng minh rằng cô bé đã giúp gia đình kiếm tiền rồi sao?"

 

Ông lão trong phút chốc bị lời nói của cô làm cho á khẩu, giơ tay chỉ vào Thương Lộc, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Người trẻ các cô chẳng hiểu gì cả."

 

【 Chị Lộc thật là đỉnh! Cho tôi mượn miệng chị để cãi nhau với người ta đi 】

 

【 Thương Lộc lợi hại ở chỗ cô ấy có thể khiến người khác không thể phản bác, nhưng nhìn qua lại chẳng có vẻ gì là đang nổi giận, ha ha ha 】

 

【 Ông ấy thì giận sôi người, còn tôi thì bình tĩnh, tuyến sữa sinh học tránh xa tôi ra! 】

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, một ông lão khác liền tiếp lời: "Dù sao ông bà nội của con bé cũng không có ý định cho nó học lên cấp hai đâu. Chuyện lãng phí tiền bạc như thế, rốt cuộc nó còn có một đứa em trai cũng không còn nhỏ, phải tính toán cho tương lai chứ."

 

Thương Lộc khựng lại, nhìn về phía ông lão có thân hình hơi béo vừa lên tiếng, hỏi: "Ý ông là sao?"

 

"Tôi và ông nội con bé là bạn già, chuyện nhà nó tôi còn rõ hơn ai hết." Ông lão hơi béo nhấp một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: "Con bé ấy tính khí không tốt, ba mẹ lại mất sớm, ở nhà cũng không nghe lời, chẳng còn cách nào khác."

 

Thương Lộc vốn định tiếp tục truy hỏi, nhưng lúc này, cửa lớp bỗng mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác denim bước vào. Chính là giáo viên chủ nhiệm lớp này.

 

Trong khoảnh khắc, Thương Lộc cũng không tiện hỏi thêm điều gì, chỉ có thể xoay người lại.

 

Cô chủ nhiệm đã được báo trước rằng sẽ có người của đài truyền hình đến quay hình, nhưng khi đứng trên bục giảng vẫn có chút căng thẳng.

 

Cô tên là Tề Cầm, năm nay 40 tuổi, đã giảng dạy ở ngôi trường này hơn mười năm.

 

Tuy vậy, sau khi làm quen với nhịp điệu thông thường, cô nhanh chóng tiếp tục trình bày về tình hình học tập của học sinh.

 

Khoảng nửa tiếng sau, buổi họp phụ huynh cũng kết thúc.

 

Tề Cầm có chút do dự, nhưng vẫn nói: "Phụ huynh của em Tề Mễ, có thể đến văn phòng gặp tôi một chút không?"

 

Ban đầu, Thương Lộc định tìm lại ông lão hơi béo khi nãy, nhưng nghe Tề Cầm nói vậy, cô đành dừng bước, đáp: "Tất nhiên."

 

Nói xong, Thương Lộc theo Tề Cầm rời khỏi lớp và đi về phía văn phòng giáo viên.

 

Trường học vốn không lớn, các thầy cô giáo cũng dùng chung một phòng làm việc, mấy bộ bàn ghế trông khá chật chội.

 

Tề Cầm kéo ghế cho Thương Lộc, nói: "Xin mời ngồi."

 

Nói xong, cô ấy rót hai ly nước, sau đó mới ngồi xuống đối diện Thương Lộc.

 

Thương Lộc đi thẳng vào vấn đề: "Là chuyện liên quan đến việc học tập của Gạo Kê sao?"

 

Tề Cầm lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn nói: "Tôi biết cô không phải phụ huynh ruột của con bé, nhưng tôi đã liên hệ với gia đình nó rất nhiều lần, thật sự không còn cách nào khác, đành phải tìm đến cô."

 

Thực ra trong lòng Thương Lộc cũng đã lờ mờ đoán được, cô trực tiếp hỏi: "Là gia đình không muốn cho con bé tiếp tục đi học đúng không?"

 

"Đúng vậy." Tề Cầm theo phản xạ trả lời, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sao cô lại biết?"

 

Thương Lộc đáp: "Tôi đã nghe mấy ông cụ nói chuyện từ trước khi buổi họp phụ huynh bắt đầu."

 

Tiếp đó, Tề Cầm kể cho Thương Lộc nghe thêm về tình cảnh của Gạo Kê.

 

Nhà Gạo Kê có một cậu em trai năm tuổi. Ba mẹ mất sớm trong một vụ tai nạn giao thông chỉ vài năm sau khi em trai ra đời. Hai chị em sống cùng ông bà nội, nhưng không biết vì lý do gì, ông bà lại không thực sự yêu thương Gạo Kê.

 

Thực ra, năm ngoái ông bà nội của Gạo Kê đã không muốn cho cô bé đến trường nữa. Chính Tề Cầm đã phải tìm đến nhà họ, giải thích rằng nếu ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, thì sau này ra ngoài làm việc cũng không có xưởng nào nhận.

 

Ông bà của Gạo Kê vốn dĩ không biết chữ, nghe Tề Cầm nói vậy mới miễn cưỡng để cô bé tiếp tục đi học.

 

Trên khuôn mặt của Tề Cầm tràn đầy mệt mỏi và bất lực. Cô tháo kính xuống, day day sống mũi rồi tựa trán vào lòng bàn tay, nói:

 

"Gạo Kê là một cô bé rất thông minh và có năng khiếu học tập. Em ấy luôn đứng nhất lớp. Nếu có thể vào trường cấp hai ở huyện, sau này nhất định sẽ thi đỗ đại học."

 

Trong giọng nói của người phụ nữ có chút mơ hồ: "Tôi đã dạy học ở đây hơn mười năm rồi, đã chứng kiến không biết bao nhiêu nữ sinh như Gạo Kê. Các em đều có năng khiếu, lại rất chăm chỉ, nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà không thể tiếp tục đi học. Thậm chí có em đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học nhưng vẫn bị ép phải về nhà lấy chồng. Trẻ con ở vùng núi đã khó có cơ hội học hành, con gái ở vùng núi... lại càng khó hơn."

 

Những lời của Tề Cầm là sự thật.

 

Trong thôn, nhiều đứa trẻ đi học chỉ vì còn quá nhỏ để ra ngoài làm thuê. Học hành lúc này cũng không tốn quá nhiều tiền, lại giúp chúng có thêm chút hiểu biết để sau này dễ tìm việc hơn khi lên thành phố.

 

Nếu là con trai học giỏi, dù nhà nghèo đến đâu, gia đình cũng sẽ cố gắng xoay xở cho con tiếp tục học. Bởi vì nếu sau này trong nhà có một "sinh viên đại học", đó sẽ là một điều đáng tự hào.

 

Nhưng con gái thì lại khác.

 

Học nhiều như vậy thì có ích gì? Đọc sách đến mức mê mẩn, lại không chịu sớm ra ngoài làm thuê để phụ giúp gia đình, còn đòi đi học đại học?

 

Học đại học thì sao chứ? Dù gì cuối cùng cũng phải lấy chồng, vậy thì tốn kém bao nhiêu tiền của gia đình để làm gì? Đúng là đọc sách đến hỏng cả đầu óc rồi!

 

Những người đang xem buổi phát sóng trực tiếp cũng không khỏi phẫn nộ.

 

【 Chẳng lẽ ngay cả cấp hai cũng không được học sao? Giáo dục bắt buộc chín năm, ít nhất cũng phải hoàn thành chứ! 】

 

【 Ở những vùng núi hẻo lánh như thế này, chắc hẳn có không ít trẻ con thậm chí chưa từng đi học tiểu học. 】

 

【 Haiz, cũng chẳng có cách nào cả. Đối với thế hệ trước, tư tưởng của họ là: "Con cái tôi sinh ra, tôi muốn nuôi dạy thế nào là quyền của tôi, chẳng ai có tư cách can thiệp." Nói chuyện với họ cũng vô ích. 】

 

【 Hơn nữa, dù có học xong cấp hai thì sao chứ? Chẳng phải cô giáo vừa nói có em đỗ đại học mà vẫn bị bắt về lấy chồng sao? 】

 

【 Tôi thực sự không hiểu nổi! Chân mọc trên người mình, ai có thể cản đường nếu thực sự muốn chạy chứ? Học đại học còn có thể vay vốn sinh viên mà! 】

 

【 Nhưng cha mẹ khóc lóc, làm loạn, thậm chí dọa chết để ép buộc con cái. Sống trong hoàn cảnh như vậy, phản kháng thế nào đây? Còn nhiều yếu tố khác nữa, không thể chỉ nói đơn giản là muốn đi thì cứ đi. 】

 

【 Đúng vậy... 】

 

【 Tôi cảm thấy... 】

 

Những dòng bình luận liên tục tràn lên.

 

Dù không nói thẳng ra, nhưng ai cũng có chung một suy nghĩ: tức giận và tiếc nuối cho những cô bé lẽ ra đã có thể có một tương lai tươi sáng hơn.

 

Tâm trạng của Thương Lộc cũng có chút nặng nề, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, nói: "Chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức."

 

 

Thương Lộc rời khỏi văn phòng, vừa bước ra ngoài liền sững người trước cảnh tượng trước mắt.

 

Bởi vì ngay lúc này, Diệp Lục và Tống Trạch Khiêm mỗi người ngồi xổm một bên cửa... À không, phải nói là cả hai đang giữ tư thế đứng tấn.

 

Trước mặt họ, Tiểu Khải, Tiểu Nhạc và Mạt Mạt đứng thành hàng.

 

Lâm Nhan Nhan cũng đứng một bên với vẻ mặt khó tả.

 

Thương Lộc không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền quay sang hỏi Lâm Nhan Nhan: "Chuyện gì đây?"

 

Lâm Nhan Nhan nhún vai, trả lời: "Tiểu Nhạc bày trò chọc ghẹo bạn cùng lớp, còn Mạt Mạt... lấy cục tẩy của một nữ sinh trong lớp."

 

Lâm Nhan Nhan do dự một chút nhưng vẫn quyết định không dùng từ "cướp".

 

Ngay sau đó, một chuyện còn kỳ lạ hơn lại xảy ra.

 

Hứa Tắc và Tiểu Cầu cũng bước tới. Hứa Tắc mặt không cảm xúc, sau đó cũng tự giác vào đứng tấn.

 

Tiểu Cầu mũm mĩm cúi đầu đứng một bên, không dám hé răng.

 

Thương Lộc nhìn Hứa Tắc, hỏi: "...... Còn cậu thì sao?"

 

Hứa Tắc thản nhiên đáp: "Nó mang đồ ăn vặt đến lớp."

 

Chưa dứt lời, Tiểu Cầu đã lôi từ trong túi ra một gói mì ăn liền.

 

Hứa Tắc nhìn Tiểu Cầu, Tiểu Cầu lặng lẽ nhét lại vào túi, lí nhí nói: "...... Em không ăn nữa là được, đúng không?"

 

Rõ ràng là ba đứa trẻ này đã phạm lỗi trong trường, nên người lớn thay chúng chịu phạt.

 

Vừa nhìn là biết do tổ chương trình sắp đặt, Thương Lộc không nhịn được trêu chọc bọn họ vài câu.

 

Diệp Lục lập tức tỏ vẻ không hài lòng, nói thẳng: "Tiểu Khải ngoan ngoãn thế nào tôi biết rõ, nhưng con bé nhà cô cũng đâu có dễ bảo? Sao cô vào văn phòng mà không bị phạt?"

 

"Không giống nhau đâu nhé."

 

Thương Lộc lấy từ trong túi ra phiếu điểm vừa nhận được trước đó, huơ huơ trước mặt Diệp Lục đầy vẻ tự hào: "Nhìn cho rõ đi, Gạo Kê đứng nhất khối đấy. Tôi vào đây là để nhận lời khen."

 

Nói xong, cô thu lại phiếu điểm, làm bộ mặt bất đắc dĩ nhưng giọng điệu lại đầy khiêu khích: "Con tôi quá xuất sắc, cũng chẳng còn cách nào khác."

 

Diệp Lục tức đến mức dù đang ngồi xổm giữ tư thế đứng tấn vẫn giơ tay lên huơ huơ mấy quyền về phía cô.

 

Thương Lộc vẫy tay với mọi người: "Thôi, các cậu cứ ngồi xổm tiếp đi nhé, tôi đi trước đây, cúi chào."

 

Hứa Tắc rất phối hợp: "Bái bai."

 

Diệp Lục tức giận: "Cô cứ chờ đấy! Phong thủy xoay vòng rồi sẽ đến lượt cô thôi!"

 

Tống Trạch Khiêm: "......"

 

Lười chẳng buồn phản ứng với bọn họ.

 

Lâm Nhan Nhan vốn định đi theo Thương Lộc rời đi, nhưng nhớ tới lời dặn dò của tổ chương trình rằng không được tách Tiểu Khải và Tiểu Nhạc ra, nên đành miễn cưỡng ở lại chờ.

 

Khi Thương Lộc rẽ qua góc hành lang, cô nhìn thấy Gạo Kê chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.

 

Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười: "Em đến rồi à? Chúng ta về nhà thôi."

 

"Ừm." Gạo Kê khẽ đáp, ánh mắt dừng lại trên tay Thương Lộc.

 

Thương Lộc nhìn xuống tờ phiếu điểm trên tay mình, sau đó hỏi: "Đứng nhất lớp là chuyện rất đáng tự hào, có muốn quà gì không?"

 

Gạo Kê bình thản nói: "Chị đâu có tiền."

 

Thương Lộc: "?"

 

【Haha, sao nhóc con này phũ thế chứ!】

 

【Đúng đó, Lộc Lộc bây giờ đúng là trắng tay nha, haha!】

 

Thương Lộc bất mãn đáp: "Chờ chị về rồi sẽ có tiền."

 

Gạo Kê nói: "Vậy chờ chị có rồi hẵng nói."

 

"Phải nói luôn bây giờ chứ." Thương Lộc không chịu từ bỏ, vừa đi bên cạnh vừa hỏi: "Em thích búp bê Tây Dương không? Hay là thú bông? Loại có thể ôm khi ngủ ấy."

 

Gạo Kê không thèm nhìn cô, chỉ quay mặt đi, lạnh nhạt đáp: "Trẻ con."

 

Nhưng không nói là không cần.

 

Trên đường đi, Thương Lộc kể cho cô bé nghe về bộ sưu tập thú bông dễ thương mà cô đã vất vả tích góp, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải chọn một con may mắn để ôm.

 

Thật ra Gạo Kê chẳng mấy để tâm.

 

Trong đầu cô bé lúc này chỉ vang lên những lời mà Thương Lộc đã nói khi bảo vệ cô trước giáo viên, cùng với cách mà chị ấy khoe khoang đầy tự hào về cô trước mặt người khác.

 

Thật kỳ lạ.

 

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng tại sao Thương Lộc lại bảo vệ cô như vậy, giống hệt như mấy ông bà già khó tính luôn thích bênh vực con cháu nhà mình?

 

Rõ ràng cô đã bày tỏ thái độ xa cách, vậy mà đối phương vẫn luôn nhiệt tình bắt chuyện.

 

Trẻ con ở độ tuổi này dù có tỏ vẻ già dặn đến đâu cũng chẳng giấu nổi tâm tư, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"

 

"Hả?" Thương Lộc thoáng ngớ người vì câu hỏi ấy. Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chị cảm thấy em có chút giống chị, nhưng lại hy vọng em đừng quá giống chị."

 

Gạo Kê dù là học sinh đứng đầu lớp nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa câu nói này, chỉ hơi cau mày.

 

Thương Lộc nhìn cô bé, cười nhẹ: "Ví dụ như... Trước đây, chị cũng rất thích ngắm kiến."

 

Cô bé nhỏ nhắn đến mức khuôn mặt chỉ bằng bàn tay người lớn, làn da hơi ngăm, mái tóc bị gió thổi rối che mất đôi mắt. Cô vẫn không hiểu: "Tại sao lại thích ngắm kiến?"

 

Thương Lộc nhún vai, đáp: "Vì lúc nhỏ, trong nhà chẳng có ai trò chuyện với chị, chị rất buồn chán, nên chỉ có thể nói chuyện với kiến thôi."

 

Vừa nói, cô vừa tháo chiếc kẹp tóc nhỏ trên đầu mình xuống, chỉnh lại mái tóc hơi lòa xòa của cô bé rồi nhẹ nhàng kẹp lên, giúp giữ gọn những sợi tóc vướng trước trán.

 

Gạo Kê theo bản năng đưa tay định tháo xuống, nhưng bị Thương Lộc giữ lại.

 

Thương Lộc nghiêm túc nhìn cô bé, khẽ nói: "Như thế này rất đẹp."

 

Ánh mắt cô tràn đầy chân thành.

 

Vì thế, Gạo Kê khẽ rút tay ra, không nói gì, nhưng cũng không tháo chiếc kẹp tóc xuống.

 

Và rồi—

 

Một viên kẹo đường bất ngờ được nhét vào tay cô.

 

Lần này, Thương Lộc lại đi trước một bước, vừa bước vừa nói: "Đi thôi, về nhà nào."

 

Gạo Kê siết viên kẹo trong tay, khẽ chạm vào chiếc kẹp tóc trên tai.

 

Dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết ý của Thương Lộc, nhưng hàng chân mày vốn đang nhíu chặt của cô cũng vô thức giãn ra. Cô im lặng đuổi theo bước chân của Thương Lộc.

 

Nhưng đúng lúc này, tổ đạo diễn lại giao cho Thương Lộc một nhiệm vụ mới.

 

Cô phải đưa Gạo Kê về nhà, thu dọn quần áo cần dùng trong hai ngày tới, sau đó mới có thể quay lại chỗ ở chung của cả nhóm.

 

May mắn là nhà của Gạo Kê cũng ở trong thôn, khoảng cách đến điểm tập trung của mọi người không quá xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

 

Căn nhà của Gạo Kê cũ kỹ chẳng khác gì chỗ ở mà chương trình sắp xếp cho bọn họ. Cô liếc nhìn Thương Lộc một cái, giọng thản nhiên: "Chị có thể đợi ngoài này."

 

Thế nhưng, trước khi Thương Lộc kịp trả lời, trong nhà đã vang lên tiếng bước chân.

 

Một bà lão bước ra, liếc nhìn Gạo Kê một cái mà không nói gì. Nhưng ngay khi thấy Thương Lộc và nhân viên chương trình, nét mặt bà lập tức rạng rỡ, cười niềm nở: "Gạo Kê hôm nay về sớm thế? Mau vào nhà đi, uống miếng trà nghỉ ngơi chút đã."

 

"Cháu chỉ về lấy đồ thôi." Gạo Kê lạnh nhạt đáp rồi trực tiếp bước vào phòng, dường như không có ý định trò chuyện với bà.

 

Dưới sự niềm nở của bà lão, mọi người trong đoàn tự nhiên cũng theo vào trong nhà.

 

Trong khi Gạo Kê đang thu dọn đồ đạc trong phòng, tổ quay phim tranh thủ ghi hình cuộc trò chuyện với bà cụ. Dù bị máy quay nhắm đến, bà vẫn nói chuyện rất tự nhiên, không chút lúng túng.

 

Thương Lộc quan sát xung quanh một chút, rồi bất chợt nhìn thấy vài tờ giấy khen được dán trên tường.

 

Cô tò mò bước đến. Theo lẽ thường, cô nghĩ chắc hẳn đó là giấy khen của Gạo Kê.

 

Sự thật đúng là vậy, nhưng có một điểm khác biệt.

 

Tên gốc trên những tấm giấy khen này đã bị bôi mờ, thay vào đó là hai chữ "Tề Lực" được viết đè lên.

 

Thấy Thương Lộc nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy khen, bà Tề liền thản nhiên nói: "Chỉ là trẻ con nghịch ngợm sửa chơi thôi, không có gì quan trọng cả."

 

Thương Lộc cảm thấy lời này thật nực cười, ai lại lấy giấy khen ra làm trò đùa chứ?

 

Ngay lúc đó, ông Tề dẫn theo một cậu bé đi ra ngoài.

 

Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, hoàn toàn đối lập với Gạo Kê. Thân hình có phần mũm mĩm, tay cầm một chiếc đùi gà lớn cắn dở. Nhìn thấy có nhiều người xuất hiện trong nhà mình, cậu ta tò mò hỏi: "Mấy người là ai vậy? Sao lại ở nhà cháu?"

 

Ông Tề quay sang cưng chiều nói với cháu trai: "Họ là những người sẽ đón chị con đi trong hai ngày tới."

 

"À." Cậu bé gật gù, cắn thêm một miếng đùi gà rồi hỏi tiếp: "Nếu đưa chị ấy cho bọn họ, ngày nào con cũng được ăn đùi gà phải không?"

 

Câu hỏi vừa thốt ra, ông Tề lập tức quát lớn: "Con nói bậy bạ gì đấy! Chị con sao có thể tùy tiện đưa cho người khác được?"

 

Cậu bé không hiểu tại sao ông nội lại đột nhiên tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nhai thịt, lẩm bẩm không rõ: "Nhưng bình thường bà nội vẫn nói, đợi chị ấy lấy chồng rồi, nhà mình sẽ có ngày ba bữa ăn thịt mà?"

 

Không khí trong phòng chợt lặng đi đến cực điểm.

 

Cư dân mạng sững sờ:

 

【 Vãi chưởng... Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy? Giọng điệu thì ngây thơ vô tội, nhưng lời nói thì độc ác đến đáng sợ. Đem chị gái 'cho' người khác chỉ để ngày nào cũng được ăn thịt? 】

 

【 Nó ăn thịt sao? Tôi thấy nó đang hút máu chị gái thì đúng hơn. 】

 

【 "Bà nội vẫn nói..." Rõ ràng là từ nhỏ đến lớn đã được dạy dỗ như thế. Từng câu từng chữ đều là những gì bà nội nó thường nói. 】

 

【 Người lớn có thể giữ mặt mũi, giả vờ tỏ ra tử tế trước người ngoài, nhưng trẻ con thì không biết giấu giếm đâu. Cái tính vừa hư vừa độc này hoàn toàn là được nuôi dạy mà ra. 】

 

【 Tự nhiên tôi hiểu được vì sao Gạo Kê lại có tính cách như vậy. Lớn lên trong một gia đình thế này, ai mà có thể bình thường được chứ? 】

 

【 Thật đau lòng. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, vậy mà cả gia đình lại coi cô bé như một cái túi máu nuôi sống họ. 】

 

......

 

Thương Lộc buông lỏng bàn tay đang siết chặt bên người, cô tự nhiên cũng cảm thấy tức giận.

 

Nhưng đây dù sao cũng là người thân của Gạo Kê, cô không có tư cách cũng chẳng có lập trường để nói gì cả, mà quan trọng hơn là việc tranh cãi với họ cũng chẳng mang lại bất cứ ý nghĩa gì.

 

Vì vậy, Thương Lộc đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi tham dự buổi họp phụ huynh của Gạo Kê. Giáo viên nói rằng thành tích của em ấy rất tốt, sau này nhất định có thể thi đậu đại học."

 

Bà Tề lập tức nhíu mày, giọng điệu vẫn như cũ: "Nó chỉ là con gái, đọc nhiều sách như vậy cũng chỉ là lãng phí mà thôi."

 

Thương Lộc đáp: "Không giống đâu ạ. Con gái học đại học, sau này đi làm bên ngoài cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

 

Bà Tề khoát tay ngay lập tức: "Đừng có lừa tôi nữa. Lần trước con bé Tề Cầm cũng nói y như vậy, bảo rằng học xong tiểu học rồi ra ngoài làm công là kiếm được tiền. Bây giờ lại nói phải học đại học, vậy là còn chưa đủ sao? Nhà này làm gì có nhiều tiền như thế, còn phải để dành lại cho Tiểu Lực xây nhà cưới vợ nữa."

 

"Tiền là của cháu! Xây nhà! Cưới vợ!" Thằng bé đang cầm đùi gà cắn dở, trên mặt dính đầy dầu mỡ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hét lớn, trông vô cùng đương nhiên.

 

Nó nói câu đó với vẻ mặt còn mang theo ý cười, có lẽ là vì đang ăn đùi gà ngon miệng.

 

Thương Lộc đột nhiên cảm thấy buồn cười.

 

Cô nghĩ rằng đáng lẽ mình không nên đến đây một mình, mà nên dẫn theo Tống Trạch Khiêm. Để anh ta tận mắt nhìn thấy những con người chân thực thế này ngoài đời, chắc chắn sẽ có ích cho việc làm phim sau này.

 

Vì thế, Thương Lộc nói thẳng: "Tôi có thể chi trả toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho em ấy."

 

Bà Tề sững người trong giây lát, lần này không lập tức từ chối ngay.

 

Bà ta đang tính toán, cân nhắc xem để đứa cháu gái này đi làm công sớm để phụ giúp gia đình, hoặc gả chồng lấy tiền sính lễ, so với việc cho nó đi học đại học thì cái nào có lợi hơn.

 

Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn quyết định từ chối.

 

Bà Tề nói: "Thôi đi, cô xem con bé Tề Cầm ấy, chính là giáo viên của Gạo Kê, cũng là sinh viên đầu tiên trong mấy ngôi làng quanh đây đấy. Khi đó, cha mẹ nó mừng rỡ biết bao, nhưng kết quả thì sao? Học đến nỗi đầu óc hỏng luôn rồi, đến 40 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Không được, không được."

 

Lời bà Tề vừa dứt, Thương Lộc còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa trong nhà đột nhiên bật mở từ bên trong.

 

Gạo Kê xách theo một chiếc ba lô cũ bước ra, đôi mắt hoe đỏ, nhìn chằm chằm vào bà mình, giọng nghẹn lại nhưng đầy kiên quyết: "Con không hề xin tiền của mọi người! Vậy tại sao lại không cho con đi học? Con nhất định phải đi học! Con đã nói bao nhiêu lần là con muốn đi học rồi!"

 

Bà Tề ngây người trong giây lát, sau đó cao giọng quát lên: "Mày có thái độ gì thế hả? Tao nuôi mày lớn thế này là để mày nói chuyện với tao kiểu đó à? Bất hiếu quá! Thật là làm loạn mà! Tao đã nói không được đi học, nhận biết được mấy chữ rồi là bắt đầu khinh thường bà già này phải không..."

 

Nói rồi, bà ta run rẩy giơ tay lên lau nước mắt, trông vô cùng đáng thương, như thể đang phải chịu oan ức cùng cực.

 

Gạo Kê không đáp lại, chỉ đứng yên nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.

 

Lúc này, Tiểu Lực cũng đã ăn xong chiếc đùi gà, liền xoa tay vào quần áo rồi chạy ngay đến bên cạnh Tề nãi nãi, nói: "Nãi nãi đừng khóc, sau này chờ Tiểu Lực kiếm tiền nuôi nãi nãi nha."

 

"Vẫn là cháu ngoan của ta hiểu chuyện nhất, nếu không có con, nãi nãi thật không biết phải trông cậy vào ai nữa." Tề nãi nãi nói rồi ôm lấy đứa cháu trai, nước mắt vẫn còn chảy dài.

 

Thương Lộc suýt nữa thì bật cười vì tức.

 

Cô đã sống ngần ấy năm, vậy mà lần đầu tiên thấy có người trơ trẽn đến mức này. Cảnh tượng nực cười đến mức trong thoáng chốc, cô cũng chẳng biết nên nói gì.

 

Cư dân mạng cũng kinh ngạc không kém.

 

【 Chuyện xấu trong nhà mà cũng có thể bày ra trước ống kính thế này sao? 】

 

【 Vì từ nhỏ Gạo Kê đã sống dưới góc nhìn của bà nội mình, nên bà ta không hề cảm thấy bản thân có lỗi. Thậm chí nếu video này được phát trong thôn, phần lớn dân làng cũng sẽ cho rằng lỗi là do Gạo Kê 】

 

"Đừng làm mất mặt trước người ngoài nữa." Tề gia gia dường như cũng không chịu nổi, lớn tiếng quát Tề nãi nãi vài câu, sau đó quay sang mọi người, làm bộ tươi cười xoa dịu: "Học, chỉ cần con bé muốn học, chúng tôi dù có phải đi ăn xin cũng sẽ lo cho nó học đến cùng."

 

Gạo Kê lúc này đã không kìm được cảm xúc nữa, giọng khàn đặc hét lên: "Ông đừng có diễn nữa! Mỗi lần có người ngoài đến, ông cũng chỉ giỏi nói mấy câu dễ nghe! Ông chính là kẻ lừa đảo!"

 

Sắc mặt Tề gia gia lập tức tối sầm lại, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, nói: "Con bé này thật là không hiểu chuyện, sao có thể nói ông nội như vậy chứ? Không phải chúng ta vẫn lo cho con học sao? Con cũng biết hoàn cảnh trong nhà thế nào rồi mà."

 

Gạo Kê nghẹn giọng hét lớn: "Con biết chứ! Con biết ba mẹ con vì bị tai nạn mà người ta bồi thường một khoản tiền! Chỉ cần lấy ra một chút thôi là đủ để con tiếp tục học cấp hai!"

 

Tề nãi nãi lập tức nổi giận thật sự, thậm chí không buồn khóc lóc giả vờ đáng thương nữa, bà ta đứng bật dậy, chỉ tay vào Gạo Kê mắng: "Đồ con bất hiếu! Đồ phá của! Mày vậy mà cũng dám nhắm vào tiền bồi thường của ba mẹ mày à? Số tiền đó đương nhiên phải để lại cho em trai mày, mày cũng có tư cách mà đòi hỏi sao? Nếu ba mẹ mày không phải vì phải ra ngoài mua cặp sách mới cho mày, thì làm sao lại gặp tai nạn trên đường chứ? Đứa con trai đáng thương của ta ơi! Vì cái thứ vô ơn này mà mất mạng rồi! Chính là do cái đồ nghiệt súc như mày hại chết con trai ta!"

 

Trong khoảnh khắc ấy.

 

Thân thể phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ, Thương Lộc lập tức lao đến che chở cho Gạo Kê, vì hành động quá vội vàng nên thậm chí không kịp giữ thăng bằng, gần như quỳ xuống nền đất.

 

Đầu gối đau nhói, nhưng cô vẫn vươn tay che lấy đôi tai của Gạo Kê.

 

Gạo Kê mơ màng ngẩng đầu nhìn Thương Lộc.

 

Cô bé cũng không nghe rõ Thương Lộc đang nói gì, nhưng lại có thể đọc được khẩu hình.

 

Cô ấy đang nói: Đừng nghe, không phải lỗi của em.

Bình Luận (0)
Comment