Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 59

Đối với Gạo Kê mà nói, chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần.

 

Mỗi khi tâm trạng không tốt, bà nội sẽ trách mắng cô bé, nói rằng gia đình rơi vào hoàn cảnh này đều là do cô bé, rằng cô bé là sao chổi, khắc cha mẹ, khắc người thân, không chừng một ngày nào đó còn khiến bà già này cũng phải chết theo.

 

Mỗi lúc như vậy, em trai cô sẽ ngoan ngoãn chạy đến bên bà, vỗ về an ủi: "Tiểu Lực sẽ bảo vệ bà."

 

Giống như vừa nãy, rõ ràng còn nhỏ tuổi nhưng đã giả dối đến mức khiến người ta ghê tởm.

 

Nhưng Gạo Kê chưa bao giờ tin những lời đó.

 

Trong ký ức của cô, dù cha mẹ quanh năm đi làm xa, nhưng vào sinh nhật hay những dịp Tết quan trọng, họ chưa từng vắng mặt.

 

Ba cô luôn lấy từ chiếc túi da đã cũ ra một con búp bê Barbie xinh đẹp như một báu vật, cười nói: "Giống con gái của ba, đều là công chúa nhỏ."

 

Cô bé vẫn luôn có quần áo mới xinh đẹp và rất nhiều món ăn vặt ngon lành. Nhưng ba mẹ vẫn luôn mặc những bộ quần áo cũ chắp vá.

 

Dù lớn lên ở một ngôi làng nghèo, ngay cả lũ trẻ ở làng trên cũng phải ghen tị với cô bé.

 

Ông bà nội khi đó cũng hay càu nhàu, trách cha mẹ cô tiêu xài hoang phí. Nhưng ba cô bé lúc nào cũng vui vẻ đáp: "Tiền lương đều tiết kiệm cả, không tiêu bừa một xu!"

 

Vì để mua quà cho cô bé, ba luôn làm việc mười mấy tiếng mỗi ngày trên công trường, sau đó còn tranh thủ nhận thêm một việc khác để kiếm thêm tiền.

 

Mẹ cô bé sẽ giúp cô bé thay quần áo đẹp, nhẹ nhàng chải tóc rồi dịu dàng dặn dò: "Ba mẹ đang cố gắng làm việc, Gạo Kê ở nhà phải ngoan nhé. Đợi ba mẹ kiếm thêm chút tiền, khi con đi học, chúng ta sẽ đưa con lên thành phố sống cùng ba mẹ."

 

Sau đó, khi mẹ cô bé mang thai, giữa cha mẹ và ông bà nội đã xảy ra một trận tranh cãi kịch liệt.

 

Ông bà nội luôn mong có một đứa cháu trai, vất vả lắm mới có thai, sao có thể không sinh?

 

Nhưng cha mẹ cô bé lại không muốn điều đó: "Nhà mình đã nghèo như vậy, sinh thêm một đứa trẻ chẳng phải sẽ khiến nó phải chịu khổ cùng chúng ta hay sao? Sang năm đáng lẽ có thể đưa Gạo Kê lên thành phố đi học, nếu đứa nhỏ này ra đời, số tiền vất vả tiết kiệm được lại tiêu tan hết."

 

Sau đó, ông bà nội liền khóc lóc ầm ĩ: "Đứa nhỏ đã hình thành rồi mà còn muốn bỏ đi sao? Các người đúng là giết người! Đến loài hổ còn không nỡ ăn thịt con, vậy mà các người lại nhẫn tâm giết chính đứa con ruột của mình ư?"

 

Cha mẹ cô bé lộ rõ vẻ khó xử.

 

Lúc này, Gạo Kê lấy hết dũng khí bước ra từ trong phòng.

 

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mẹ, nói: "Mẹ hãy sinh em trai hoặc em gái ra đi, Gạo Kê sẽ cùng ông bà chăm sóc, đi học trễ một chút cũng không sao."

 

Cô bé không muốn gia đình tiếp tục cãi vã.

 

Vậy nên sau đó, đứa bé ấy vẫn được sinh ra, và cô bé có một cậu em trai.

 

Chỉ là không biết vì sao, ông bà nội vốn dĩ trước đây còn khá yêu thương cô, lại như biến thành một người khác.

 

Cả ngày họ chỉ quấn quýt bên em trai, thậm chí dường như chẳng còn nhìn thấy sự tồn tại của cô bé nữa.

 

Gạo Kê cảm thấy có chút hụt hẫng.

 

"Nhưng không sao cả, mỗi lần như vậy, mẹ đều nắm lấy tay cô, nói với Gạo Kê rằng cô mãi mãi là đứa con mà mẹ yêu thương nhất."

 

Sau khi sinh em trai, mẹ ở lại trong thôn hơn một năm. Đó là khoảng thời gian Gạo Kê vui vẻ nhất.

 

Mỗi ngày đều có thể ở bên mẹ, bố cũng về thăm thường xuyên hơn trước. Dù số lần được ăn thịt ngày càng ít, nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Cho đến khi em trai cai sữa, bố lại về. Lần này, ông muốn đón mẹ đi cùng, trở về thành phố tiếp tục làm việc.

 

Còn cô bé, lúc này cũng đã đến tuổi đi học tiểu học.

 

Bố mẹ đã hoàn tất thủ tục nhập học cho cô tại trường trong thôn. Khi tạm biệt, bố xoa nhẹ má cô, giọng có chút áy náy: "Gạo Kê phải chờ bố mẹ thêm hai năm nữa nhé."

 

Trước khi đi, bố mẹ muốn lên trấn mua cho cô bé một chiếc cặp sách thật đẹp. Mẹ còn dặn dò: "Trẻ con trong thành phố đều rất giỏi học hành, nên Gạo Kê cũng phải chăm chỉ học ở đây. Phải cố gắng trở thành học sinh giỏi nhất, nếu không sau này theo bố mẹ lên thành phố sẽ không theo kịp các bạn khác đâu."

 

Gạo Kê ngoan ngoãn gật đầu: "Gạo Kê nhất định sẽ đứng hạng nhất!"

 

Bố lại hỏi cô bé: "Con có muốn đi cùng không? Tự chọn một chiếc cặp mới nhé."

 

Nhưng lúc đó, Gạo Kê chỉ vẫy tay từ chối rồi nhanh chóng cầm lấy sách giáo khoa mới. Dù chưa biết chữ, nhưng chỉ cần nhìn tranh minh họa trên sách là cô bé đã rất vui rồi. Cô bé phấn khởi nói: "Bố mẹ cứ chọn là được rồi! Gạo Kê muốn bắt đầu học ngay! Như vậy mới có thể đứng hạng nhất sau này!"

 

Về sau, Gạo Kê hối hận lắm.

 

Nếu ngày đó cô bé đồng ý đi cùng bố mẹ thì tốt biết bao. Có lẽ, khoảnh khắc hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi mãi.

 

Nhưng rồi, cô bé nghe mọi người trong thôn nói lại rằng—

 

Hôm tai nạn xảy ra, bố đã liều mạng che chở cho mẹ. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông vẫn nắm chặt trong tay bức ảnh duy nhất của ba người họ. Mẹ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng vài giờ sau cũng không qua khỏi. Trên đường đi, câu cuối cùng bà nói là:

 

"May quá... May mà Gạo Kê không đi cùng."

 

Khoảnh khắc đó, cô bé cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân.

 

Nhưng chính vì từng được yêu thương, chính vì luôn khắc ghi tình yêu ấy, nên Gạo Kê hiểu rằng tất cả chuyện này không phải lỗi của cô bé.

 

Bà nội trách mắng cô bé chẳng qua là vì không chịu nổi nỗi đau mất con, nên cần một người để trút giận—và người đó chính là cô bé.

 

Bọn trẻ trong thôn cũng vậy. Chúng cầm đá ném vào cô bé rồi cười hả hê: "Ông nội tao nói mày là sao chổi, tránh xa tao ra!"

 

Dù có thông minh và hiểu chuyện đến đâu, một đứa trẻ khi phải đối mặt với vô số lời trách móc vẫn sẽ có những khoảnh khắc hoài nghi chính mình. Nhưng sau mỗi lần gạt nước mắt, cô bé lại càng kiên cường, càng cố gắng học tập.

 

Cô bé phải học thật giỏi.

 

Cô bé phải mãi mãi đứng hạng nhất.

 

Cô bé phải đỗ đại học.

 

Chỉ có như vậy mới không phụ lòng mong mỏi và tình yêu thương của bố mẹ.

 

Vậy mà, lần đầu tiên trong đời—ngoài chính bản thân cô bé ra, có người khác nói với cô rằng: "Tất cả những chuyện này không phải lỗi của em."

 

Một bàn tay ấm áp đặt lên tai cô bé, khiến trái tim đã nguội lạnh sau bao nhiêu lần bị chỉ trích bỗng sống lại.

 

Gạo Kê nắm chặt tay Thương Lộc. Giây phút này, cơn giận dữ và tuyệt vọng trong lòng cô bé dần lắng xuống.

 

Cô bé chỉ khẽ lắc đầu, nói với Thương Lộc: "Em không sao."

 

Lúc này, Thương Lộc mới từ từ buông tay. Dù đầu gối đau nhức, cô bé vẫn cố đứng dậy trước, rồi đỡ Gạo Kê cùng đứng lên.

 

Vẫn là ông nội Tề lên tiếng can ngăn, bà nội Tề mới chịu dừng lại, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm mắng: "Nhà này mà có đứa con như vậy thì đúng là xui tận tám đời!"

 

Thương Lộc vẫn nắm chặt tay Gạo Kê, thẳng thắn nói: "Nếu bà đã không thích Gạo Kê đến vậy, vậy để con bé đi cùng tôi đi."

 

Bà nội Tề sững người, không ngờ Thương Lộc lại nói như vậy. Dĩ nhiên, bà không thể đồng ý: "Dù nó có xui xẻo thế nào thì trong người vẫn mang dòng máu nhà ta, sao có thể đi theo người ngoài được?"

 

Nhưng ông nội Tề lại là người "khôn ngoan" hơn, ông kéo vợ mình ra hiệu bảo bà đừng nói thêm gì nữa, chỉ lộ vẻ bất đắc dĩ: "Cô đang nói đùa sao? Chúng tôi nuôi con bé bao nhiêu năm nay, cũng tốn không ít tiền bạc, vất vả lắm mới nuôi lớn thế này, bây giờ chúng tôi đều đã già cả, sau này biết trông cậy vào ai đây?"

 

Câu này nói ra, chẳng khác nào viết thẳng chữ "đòi tiền" lên mặt.

 

【 Để tôi dịch lại cho mọi người nhé: Chúng tôi nuôi nó lớn từng này, tốn không ít tiền, sau này nó phải nuôi lại chúng tôi, cô không thể cứ thế mà đem nó đi được! 】

 

【 Ban đầu tôi còn tưởng ông nội này là người biết lý lẽ, ai ngờ nhìn kỹ thì còn đáng sợ hơn bà nội... Kiểu người ngoài mặt tỏ ra thân thiện nhưng thực chất tính toán chi li, thật sự đáng sợ. 】

 

【 Nhìn Thương Lộc là minh tinh, chắc nghĩ rằng đưa Gạo Kê cho cô ấy còn kiếm được nhiều tiền hơn cả gả chồng đây mà. Ý đồ này lộ rõ trên mặt luôn. 】

 

Gạo Kê suýt bật cười.

 

Nhà này đã bỏ ra đồng nào cho cô chứ? Học phí là do cô đạt thành tích xuất sắc nên được miễn giảm, tiền mua sách là do cô Tề Cầm giúp trả, văn phòng phẩm cũng nhờ phần thưởng từ các kỳ thi. Ngoài những bữa khoai tây cầm hơi, ngay cả trứng gà mỗi lần cũng chỉ có phần của em trai.

 

Gạo Kê vừa định phản bác thì bỗng cảm nhận được tay Thương Lộc siết chặt hơn vài phần.

 

Thương Lộc khẽ lắc đầu với cô, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng, ra hiệu cô yên tâm.

 

Cô nhìn về phía ông nội Tề, vẫn giữ nụ cười: "Đương nhiên rồi, hai người đã nuôi Gạo Kê suốt từng ấy năm, nếu thực sự đồng ý để con bé đi theo tôi, tôi sẽ bày tỏ lòng biết ơn, những gì nên có chắc chắn không thiếu."

 

Vừa nói, cô vừa "vô tình" giơ tay lên, để lộ hai chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh trên cổ tay trái.

 

Ban đầu chỉ đeo vì thấy đẹp, giờ lại có thể khiến người ta hoảng sợ, đồng thời chứng minh năng lực tài chính của mình.

 

Hai vợ chồng già lập tức tròn mắt.

 

Đó là vàng thật đấy! Đúng là người thành phố có tiền!

 

Thương Lộc vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiếp tục: "Có điều, bây giờ tôi vẫn còn lịch quay chương trình, hiện tại bàn chuyện này cũng chưa tiện lắm. Khi nào quay xong, tôi sẽ sắp xếp người đến trao đổi với hai người, được chứ?"

 

Bà nội Tề lập tức thay đổi sắc mặt, trở lại dáng vẻ hiền từ như lúc Thương Lộc vừa bước vào nhà: "Được, tất nhiên là được rồi! Khi nào cô thấy tiện thì cứ đến."

 

Ông nội Tề thấy Thương Lộc "hiểu chuyện" như vậy, dĩ nhiên cũng không làm khó cô, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên đòi bao nhiêu là hợp lý.

 

Thương Lộc không rời đi ngay, mà bước đến chỗ cậu bé kia, lấy khăn giấy lau sạch khóe miệng đầy dầu mỡ của cậu.

 

Cô hỏi: "Nếu chị gái đi theo chị rồi, sẽ không quay về nữa đâu. Em hãy suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho chị biết, em có đồng ý không?"

 

Cậu bé chẳng cần nghĩ ngợi, chỉ hỏi lại: "Đưa chị gái cho chị, chị sẽ cho tiền đúng không?"

 

Thương Lộc đáp: "Sẽ cho."

 

Cậu ta lập tức quay đầu nói với bà nội: "Bà nội! Vậy con muốn ăn móng giò!"

 

Không cần trả lời Thương Lộc, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.

 

Không chỉ sẵn sàng bán chị gái đi, cậu ta thậm chí còn tính toán xem sẽ dùng số tiền đó để ăn gì ngon.

 

Còn hai vợ chồng già, một người ban nãy còn tức giận, một người ít ra còn giữ được chút sĩ diện, nhưng ngay khi nghe Thương Lộc nói sẽ trả tiền, cả hai lập tức lộ rõ bộ mặt thật. Bà nội Tề vội vàng đáp: "Được, được, được! Đại cháu trai ngoan của ta, con muốn ăn gì bà cũng mua cho con!"

 

Quan tâm gì nữa chứ?

 

Một đứa con gái chẳng đáng giá, lớn lên cũng không xinh đẹp cho lắm, gả đi chắc gì đã có giá tốt. Giờ tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, còn không nhanh tay hốt lấy?

 

Trong đáy mắt Thương Lộc thoáng hiện lên sự chán ghét, cô cũng không buồn che giấu.

 

Chỉ là quay đầu lại, bước đến bên Gạo Kê, vươn tay về phía cô bé, nhẹ giọng nói: "Vậy đi theo tôi đi."

 

Khác với dáng vẻ lạnh lùng, khó gần trước đây, lúc này ánh mắt Gạo Kê có chút e dè, sợ sệt, xen lẫn đau khổ và bất lực, nhưng trên hết vẫn là sự mơ hồ.

 

Sau đó, cô bé hỏi: "Nếu đi theo chị... chị thực sự sẽ cho em đi học sao?"

 

"Ừ." Thương Lộc gật đầu, rồi chậm rãi nói: "Chị sẽ đưa em đến ngôi trường tốt nhất, tìm cho em những thầy cô giỏi nhất."

 

Nghe những lời ấy, cuối cùng Gạo Kê cũng hạ quyết tâm, đặt bàn tay nhỏ gầy của mình vào tay Thương Lộc.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, theo bản năng, cô bé lại muốn rút tay về.

 

Bàn tay Thương Lộc trắng trẻo và thon dài, khi chạm vào, cô bé cảm thấy thật mềm mại, vô cùng dễ chịu.

 

Còn tay cô bé thì khác, vừa đen vừa thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai do bao năm làm việc đồng áng, lại còn một vết sẹo xấu xí kéo dài.

 

So sánh một chút, Gạo Kê bỗng dưng cảm thấy tự ti, thậm chí lo sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm đau bàn tay mềm mại của Thương Lộc.

 

Nhưng cô bé không kịp rút tay về nữa, bởi vì Thương Lộc đã nắm chặt lấy, dắt cô bé bước ra ngoài.

 

Hai người, một trước một sau, bước qua bậc cửa.

 

Cơn gió lùa qua sườn mặt, nhưng chẳng thể lay động sợi tóc tơ bị kẹp chặt kia.

 

Không biết đã qua bao lâu, có thể là một phút, ba phút, hay năm phút.

 

Gạo Kê cất giọng u uất: "Nhưng em không muốn chị đưa tiền cho bọn họ."

 

Cô bé rất ích kỷ. Bọn họ không cần cô bé, cô bé cũng không mong bọn họ sống tốt hơn.

 

"Yên tâm, chị lừa họ thôi." Thương Lộc nở nụ cười, ánh mắt nhìn Gạo Kê đầy ý cười: "Chị chỉ lười đôi co với họ. Suy nghĩ của bọn họ đã mục nát rồi, nói gì cũng vô ích. Khi nãy, thái độ của họ về chuyện không muốn cho em đi học đã quá rõ ràng. Dựa theo quy định, không cho trẻ con học hết cấp hai là phạm pháp. Chị không rành lắm về quyền nuôi dưỡng, nhưng ông bà em chắc chắn lại càng không hiểu. Dù sao em chịu đi theo chị là được rồi. Đợi sau khi về, chị sẽ nhờ người có chuyên môn đứng ra giải quyết. Nếu phải đưa tiền thì chị sẽ đưa, nhưng nếu họ định lợi dụng em để kiếm tiền xây nhà cho em trai em, thì cứ mơ đi."

 

"Trước hết, sau khi trở về, em cứ ở với chị đã. Chị sẽ mời thầy về dạy kèm, đến khi chắc chắn có thể theo kịp chương trình học thì mới làm thủ tục nhập học. Công việc của chị rất bận, không có nhiều thời gian chăm sóc em, nên chị muốn để em học nội trú. Như vậy vừa tiện sinh hoạt, vừa tránh cho bọn họ đến làm phiền em. Chỉ cần em dặn bảo vệ một tiếng, bọn họ sẽ không vào được trường, cũng chẳng thể ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của em."

 

Nói cũng thật trùng hợp, khoảng thời gian trước khi cùng Âu Dịch quay chung một đoàn phim, Thương Lộc mới biết được rằng cha anh ta mở một văn phòng luật sư, hơn nữa còn là một trong những văn phòng danh tiếng hàng đầu ở thủ đô. Vừa hay, có thể nhờ họ giúp đỡ.

 

Dù sao, chỉ cần Gạo Kê đồng ý đi cùng cô, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

 

Còn về cặp vợ chồng già kia, bây giờ hy vọng của họ càng lớn, giấc mộng làm giàu bằng cách "bán" cháu gái cũng càng lúc càng đẹp đẽ. Đến khi thất vọng, nỗi hụt hẫng chắc chắn cũng sẽ lớn hơn gấp bội.

 

【"Chị lừa bọn họ", "Lười đôi co với họ", "Tuy chị không rành mấy chuyện này, nhưng ông bà của em chắc chắn càng không biết gì" —— ha ha ha, hợp lý ghê, đúng là Thương Lộc mà!】

 

【Ban đầu tôi còn mong Thương Lộc sẽ dạy cho hai ông bà kia một bài học về cách làm người, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là không cần thiết thật, đã thối nát đến tận gốc rễ rồi.】

 

【Tôi có cảm giác trước khi đi, Thương Lộc đã cố cho cậu em trai kia một cơ hội rồi, chắc hẳn cô ấy đã hỏi thử xem nó có chịu thay đổi không... Chỉ tiếc, đứa trẻ này đã bị nuôi hỏng mất rồi.】

 

【Lớn lên bằng cách hút máu chị gái, kết cục như vậy cũng không có gì bất ngờ.】

 

【Thương Lộc nói những lời này nghiêm túc ghê, cô ấy đã suy nghĩ kỹ cách sắp xếp tương lai cho Gạo Kê nhanh đến vậy sao?】

 

【Gạo Kê thích học đến thế, mà Thương Lộc lại có thể cho em ấy một môi trường tốt như vậy... Ôi trời ơi, tuyệt vời quá!】

 

Gạo Kê cũng cảm thấy bất ngờ.

 

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người trước mặt dường như đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện cho cô bé.

 

Không phải quyết định bốc đồng trong lúc cao hứng, cũng không phải cảm xúc bộc phát nhất thời, mà là thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ về tương lai cho cô bé.

 

Dù chưa thể xác định hết những yếu tố chưa biết phía trước, nhưng người ấy vẫn sẵn lòng lựa chọn cô bé.

 

Gạo Kê cắn nhẹ môi, nói: "Em sẽ nghe lời chị. Tiền em sẽ trả lại cho chị... Em nhất định sẽ báo đáp chị."

 

Thương Lộc chỉ vỗ vỗ đầu cô, giọng điệu thản nhiên: "Nghĩ nhiều làm gì? Chăm chỉ học hành là được rồi."

 

Vừa trò chuyện, họ vừa đi đến khu nhà do tổ chương trình sắp xếp.

 

Thương Lộc hít sâu một hơi, giọng nói cũng trở nên hào hứng hơn: "Là mùi thịt kho tàu với sườn hầm đây! Mau về nhà ăn cơm thôi! Chị Tưởng Tinh, em tới đây—"

 

Gạo Kê: "?"

 

Nhìn bóng dáng của Thương Lộc, cô bé đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa muốn khóc. Cuối cùng, cô cố gắng hết sức để nhấc khóe môi lên.

 

 

Bữa tối quả nhiên có sườn xào chua ngọt. Hỏi ra mới biết là do Tưởng Tinh ở nhà hoàn thành nhiệm vụ thử thách của tổ chương trình, nên mới đổi lấy được bữa tối phong phú với đầy đủ thịt và rau như thế này.

 

Thương Lộc là người về sớm nhất, nên cô giúp một tay rửa rau.

 

Gạo Kê cũng nhanh chóng bước vào, không nói gì mà chỉ trực tiếp lấy chậu rau từ tay Thương Lộc rồi tự mình rửa sạch.

 

Thương Lộc nói: "Mỗi người một nửa."

 

Gạo Kê đáp thẳng: "Súp lơ khó rửa, chị muốn ăn kèm theo sâu luôn sao?"

 

Thương Lộc ngoan ngoãn rụt tay lại: "Mời."

 

Thực tế, Gạo Kê chỉ không muốn để tay Thương Lộc phải chạm vào nước lạnh.

 

Nước rất lạnh, gần đây thời tiết cũng bắt đầu se lạnh hơn. Đôi tay đẹp như thế của Thương Lộc, chỉ cần chạm vào nước một lát đã trở nên đỏ ửng vì lạnh.

 

Còn cô bé thì không sao cả, tay cô bé vốn đã xấu sẵn rồi.

 

Sau khi rửa sạch súp lơ, Thương Lộc đưa cho Gạo Kê một cốc nước ấm: "Sưởi ấm tay đi."

 

Gạo Kê đón lấy cốc nước, còn Thương Lộc thì đặt tay lên mu bàn tay cô bé, khẽ che lại như muốn giữ ấm thêm.

 

Gạo Kê cúi mắt nhìn hành động nhỏ này của Thương Lộc, nhưng không nói gì.

 

Không bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt trở về, ai nấy đều xách theo "đứa con" của mình, biểu cảm một người trông còn thảm hại hơn người kia.

 

Ngay cả Hứa Tắc đi đường cũng có chút khập khiễng.

 

Diệp Lục thì không nhịn được mà r3n rỉ: "Chân tôi... Muốn chặt đứt luôn rồi ——"

 

Xem ra bọn họ đều phải ngồi xổm mã bộ rất lâu.

 

Thương Lộc đang chuẩn bị bát đũa để gọi mọi người ăn cơm, nhưng rồi phát hiện thiếu người, liền thắc mắc: "Tống Trạch Khiêm với Mạt Mạt đâu?"

 

Lâm Nhan Nhan cũng tới giúp bê thức ăn, thuận miệng nói: "Tống Trạch Khiêm bảo là Mạt Mạt có những hành vi rất kỳ lạ, làm nhiều chuyện không cần thiết, lời nói dối cũng không cần thiết phải bịa ra. Hình như là muốn nói rằng hành vi của con bé thực ra không mang lại lợi ích gì cả, thế nên anh ta đi tìm gặp gia đình của bé rồi."

 

Thương Lộc hơi bất ngờ: "Anh ta quan tâm đ ến đứa bé vậy sao?"

 

Nghe vậy, Tưởng Tinh liền lấy một chiếc đĩa, đặc biệt để riêng một phần đồ ăn cho Tống Trạch Khiêm và Mạt Mạt.

 

Thế nhưng, trong bữa ăn tối hôm nay lại xảy ra một chuyện kỳ lạ.

 

Khi cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Cầu vô số lần nhìn về phía mình, Thương Lộc cuối cùng cũng đặt đũa xuống, trực tiếp hỏi: "Tiểu Cầu, trên mặt chị có gì sao?"

 

Tiểu Cầu lắc đầu, tiếp tục xúc cơm, nhưng vẫn không ngừng ngẩng đầu nhìn cô.

 

Diệp Lục cũng không nhịn được, thẳng thắn hỏi: "Trên mặt cô ấy không có gì mà, sao cậu cứ nhìn mãi thế?"

 

Tiểu Cầu nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy hình như đã gặp chị này ở đâu đó rồi."

 

Vừa nghe xong, Diệp Lục lập tức bật cười châm chọc: "Cậu đang diễn Hồng Lâu Mộng đấy à?"

 

Lâm Nhan Nhan thì lại nói: "Ồ, có vẻ cũng có chút học thức đấy."

 

【 "Tỷ tỷ này ta đã gặp qua" ha ha ha 】

 

【 Vậy rốt cuộc là vì sao chứ? Không hiểu 】

 

Tiểu Cầu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặp đi lặp lại ba hành động: "Ăn cơm, ngẩng đầu, nhìn Thương Lộc." Cứ thế tạo thành một vòng lặp vô tận.

 

Thương Lộc bị nhìn riết cũng quen, dứt khoát phớt lờ luôn.

 

Trẻ con có hứng thú thì nhanh mà quên cũng nhanh. Ăn xong bữa tối, Tiểu Cầu không còn nhìn Thương Lộc nữa.

 

Đến bảy giờ tối, Tống Trạch Khiêm vẫn chưa trở về.

 

Tổ đạo diễn thông báo: "Chín giờ chúng ta sẽ có một nhiệm vụ nhỏ, các thầy cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút và chờ Tống lão sư."

 

"Còn tận hai tiếng nữa à." Diệp Lục giơ cổ tay xem giờ, cảm thấy có chút nhàm chán.

 

Không xa đó, Tiểu Cầu vẫn còn quấn lấy Hứa Tắc để xin thêm đồ ăn.

 

Bị Hứa Tắc thẳng thừng từ chối, cậu nhóc cũng chẳng buồn thất vọng, chỉ cúi đầu nghĩ nghĩ rồi chạy đi tìm Tiểu Khải và Tiểu Nhạc—hai nhóc tì cùng tuổi—chơi đùa.

 

Tiểu Cầu vốn đã nói nhiều, chỉ là ở trước mặt Hứa Tắc thì có chút kiêng dè. Lúc này, vừa gặp Tiểu Nhạc và Tiểu Khải, cậu lập tức tuôn một tràng:

 

"Hai người các cậu sao lại trông giống nhau thế? Ba mẹ chia đều ra à?"

 

"Hai cậu gầy thế này, bình thường không ăn cơm hả?"

 

"Ngày thường hai cậu thích ăn gì?"

 

"Có mang theo đồ ăn vặt không?"

 

"Hai cậu không thấy Thương Lộc tỷ tỷ rất quen mắt sao? Mình nghĩ mãi không ra, nhưng mình chắc chắn đã thấy ở đâu đó rồi."

 

......

 

【 Tiểu Cầu đúng là không nói được ba câu thì lại nhắc đến đồ ăn 】

 

【 Tiểu Khải hầu như không mở miệng, toàn Tiểu Nhạc nói chuyện với Tiểu Cầu 】

 

【 Hai đứa này thật dễ phân biệt, nhìn thì giống nhau nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực 】

 

......

 

Trước khi Tống Trạch Khiêm trở về, Diệp Lục đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh.

 

Tiểu Nhạc đã có Tiểu Khải lo, vậy tức là—

 

Hắn có thể tìm trò vui rồi.

 

Thế là khi Tiểu Cầu vừa chơi xong, trốn vào góc phòng lôi ra một túi bánh mì từ trong tay áo, cổ áo cậu lập tức bị hai bàn tay túm chặt.

 

Hứa Tắc và Diệp Lục nhìn nhau một cái.

 

Diệp Lục vỗ tay, cười còn đáng sợ hơn ma quỷ: "Hay là để ta dẫn nhóc đi vận động chút nhỉ? Với cái cân nặng này, không thể chạy ngay được, vậy trước tiên chạy một trăm vòng đi!"

 

Tiểu Cầu lập tức ôm chặt chân bàn, ngồi bệt xuống đất, bày tỏ thái độ kiên quyết: Dù có chết cũng không đi!

 

Một trăm vòng á? Đúng là ác mộng! Chạy xong chân cậu cũng rụng mất thôi!

 

Nhưng Diệp Lục lại rất thích làm khó người khác. Vừa nói "Gầy một chút sẽ đẹp trai hơn", hắn vừa túm lấy tay Tiểu Cầu định kéo cậu ta đi, khiến hai người giằng co một hồi.

 

Diệp Lục không thể kéo nổi Tiểu Cầu, nhưng chính mình lại bị mất đà, đụng vào bàn đựng trái cây phía sau. Vài quả quýt lăn xuống sàn, hầu hết đều lăn vào dưới gầm bàn.

 

Thương Lộc liếc Diệp Lục một cái, cúi người chui xuống bàn, nhặt từng quả quýt rơi trên sàn.

 

Quả quýt cuối cùng lại bị Tiểu Cầu đè dưới chân khi cậu ta đang vùng vẫy. Không thể ăn được nữa, nhưng vẫn phải nhặt lên, nếu không giẫm lên sẽ bết dính vào quần áo, rất khó giặt sạch.

 

Thương Lộc vỗ vỗ chân Tiểu Cầu, nói: "Tiểu Cầu, nhấc chân lên nào."

 

Tiểu Cầu quay đầu nhìn về phía Thương Lộc—

 

Dưới gầm bàn tròn, mái tóc dài của cô che khuất hơn nửa khuôn mặt. Đèn trong phòng khách lại mờ, chỉ có thể thấy rõ đôi mắt xinh đẹp nhưng phảng phất chút thiếu kiên nhẫn của cô.

 

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Cầu cuối cùng cũng nhớ ra vì sao lại thấy Thương Lộc quen mắt.

 

Nửa năm trước, cậu ta đã nhìn thấy chị gái này trên TV.

 

Chỉ xem năm phút đã bị dọa khóc, buổi tối vẫn phải ngủ cùng ông bà nội.

 

Trên TV, chị gái ấy cũng trốn dưới giếng nước như vậy, rồi bò lên.

 

Cũng chính là vươn tay ra như thế này. Mà giờ phút này, tay chị ấy lại đặt trên đùi mình... Có phải có nghĩa là cậu ấy sắp bị ăn thịt không?!

 

Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Cầu cảm thấy cả người mất hết sức lực. Diệp Lục chỉ hơi kéo nhẹ một cái, cậu bé đã buông tay khỏi chân bàn.

 

Diệp Lục tưởng rằng Tiểu Cầu đã chịu thỏa hiệp, cực kỳ hài lòng: "Biết nghe lời như thế có phải tốt không? Nào, cùng anh đi vận động. Kiên trì một chút, rồi cũng sẽ trở thành một tiểu soái ca thôi!"

 

Nhưng ngay giây tiếp theo—

 

Tiểu Cầu như một quả bóng bị bắn lên khỏi mặt đất, thất tha thất thểu chạy ra ngoài, miệng la lớn: "A a a! Cứu mạng a!"

 

Mọi người: "?"

 

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

 

Ánh mắt Thương Lộc và Diệp Lục chạm nhau. Trong mắt cô đầy nghi hoặc. Sau đó, cô nhặt quả quýt lên, từ dưới bàn chui ra.

 

Diệp Lục nhìn cô, nói: "Tóc tai cô rối bù quá, trông có chút đáng sợ. Ít nhất cũng phải vén hết mặt lên đi, hoặc tìm cái dây buộc tóc lại một chút."

 

Nói xong, hắn liền hào hứng đuổi theo Tiểu Cầu, còn lớn tiếng hô: "Đừng chạy, đừng chạy! Em thích vận động thế này, anh thật sự rất cảm động! Nhưng mà chúng ta phải tập từ cơ bản trước, em béo thế này chạy nhiều quá sẽ đau đầu gối đấy!"

 

......

 

Thương Lộc trên tay cũng đang đeo dây buộc tóc, nghe Diệp Lục nói vậy liền thuận tay vén mái tóc dài lên, nghĩ rằng Tiểu Cầu chẳng qua là không muốn vận động nên mới la hét cầu cứu, nên cũng không để tâm lắm.

 

Tiểu Cầu bị Diệp Lục túm cổ áo kéo về, cả người xìu như quả bóng xì hơi.

 

Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Thương Lộc, mọi chuyện lại lặp lại y hệt.

 

"A a a! Cứu với a!!!"

 

Vốn dĩ đã mệt lả, vậy mà nhóc con này lại đột ngột quay đầu, dốc hết sức lực chạy ra ngoài lần nữa.

 

Diệp Lục: "???"

 

Lại chạy? Nhóc con này tự nhiên sao lại mê vận động thế chứ?

 

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Diệp Lục lại cực kỳ hào hứng, chí ít điều đó chứng tỏ Tiểu Cầu có quyết tâm giảm cân! Vậy là những lời vừa rồi của hắn không uổng phí! Chạy lâu như vậy rồi mà còn hăng hái thế này, thậm chí còn muốn luyện tập không nghỉ! Có chí khí lắm!

 

Vậy nên Diệp Lục lại tiếp tục đuổi theo, trong giọng nói không giấu được sự hài lòng: "Được được! Vận động là phải có chừng mực! Nhóc con à, thôi được rồi, để anh cố gắng bồi ngươi chạy thêm năm vòng nữa vậy!"

 

Nhưng ngoại trừ Diệp Lục, tất cả mọi người còn lại đều nhận ra vấn đề dường như xuất phát từ Thương Lộc.

 

Lâm Nhan Nhan nhìn Thương Lộc rồi lại nhìn Tiểu Cầu, tò mò hỏi: "Lộc Lộc, có phải nhóc con đó hơi sợ cậu không?"

 

Thương Lộc nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không rõ.

 

Ngoài Tiểu Cầu ra, không ai biết nhóc con này đang nghĩ gì.

 

Sau một hồi chạy thêm, Tiểu Cầu hoàn toàn kiệt sức, trông vô cùng thảm thương, đến mức tổ đạo diễn cũng không nỡ nhìn, liền cho một nhân viên công tác đưa nhóc về phòng nghỉ ngơi.

 

Diệp Lục cũng hết hơi, ngã xuống chỗ mình nằm nghỉ ngơi, nói rằng chờ Tống Trạch Khiêm quay lại rồi hãy gọi hắn dậy.

 

Một lát sau, cuối cùng Tống Trạch Khiêm cũng dắt Mạt Mạt trở về.

 

Mạt Mạt mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa khóc xong.

 

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, Thương Lộc bèn lấy phần đường cuối cùng mà Diệp Lục chưa kịp ăn đưa cho Gạo Kê, bảo cô bé dẫn Mạt Mạt ra rửa mặt, rồi cho cô nhóc viên đường.

 

Sau khi Gạo Kê đưa Mạt Mạt rời đi, Tưởng Tinh không nhịn được mà lên tiếng quan tâm: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Cô cũng là người làm mẹ, thấy một bé gái khóc như vậy làm sao có thể không đau lòng được.

 

Tống Trạch Khiêm trả lời: "Tôi vừa trò chuyện với ông bà ngoại của con bé, tổng kết lại thời gian mỗi lần Mạt Mạt phạm lỗi, phát hiện ra rằng con bé chỉ đơn giản là nhớ bố mẹ. Vì thế, nó cố tình gây chuyện ở trường để thu hút sự chú ý của gia đình, thực chất là muốn ba mẹ về dạy dỗ mình mà thôi."

 

Nói đến đây, Tống Trạch Khiêm hơi ngừng lại, có chút tiếc nuối: "So với những gì tôi nghĩ thì nguyên nhân đơn giản hơn nhiều, nhưng cũng là một điều tốt. Ba mẹ con bé đã hứa sẽ về vào tháng sau để tổ chức sinh nhật cho nó, còn Mạt Mạt thì cũng cam đoan sẽ không nói dối hay bắt nạt bạn nữa."

 

Dù không tìm thấy tư liệu điện ảnh phù hợp từ câu chuyện của Mạt Mạt, nhưng chí ít điều này cũng giúp ba mẹ con bé hiểu được nỗi nhớ nhung của con mình, xem như một kết thúc đoàn viên đi.

 

Những khán giả đang xem livestream không khỏi cảm khái trước câu chuyện này.

 

【Trời ạ, mỗi gia đình đều có câu chuyện riêng, cảm xúc thật phức tạp】

 

【Bọn trẻ con đáng thương quá, không thể lớn lên bên cạnh ba mẹ chắc hẳn chúng cô đơn lắm】

 

【Thật ra tôi không quá thích trẻ con, nhưng nhìn cảnh này cũng thấy mềm lòng. Khi nãy, bên phòng livestream của đạo diễn Tống, Mạt Mạt vừa khóc vừa gọi điện cho ba mẹ, tôi thật sự tan nát cõi lòng】

 

【Đột nhiên nhớ lại lúc đầu tổ chương trình để Thương Lộc chọn trẻ em, thái độ của cô ấy khi đó... Quả nhiên cô ấy không sai】

 

【Tôi thấy Gạo Kê rất đáng yêu, Mạt Mạt cũng rất đáng yêu, ô ô, cô bé không phải đứa trẻ hư đâu】

 

Thương Lộc giơ ngón tay cái về phía Tống Trạch Khiêm.

 

Những người khác cũng bắt chước theo, giơ ngón tay cái hướng về phía anh.

 

Tống Trạch Khiêm có chút bất đắc dĩ, ấn tay Thương Lộc xuống, rồi liếc nhìn mọi người: "Được rồi đó."

 

Rất nhanh sau đó, Gạo Kê dắt tay Mạt Mạt quay trở lại.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đã được lau sạch sẽ, miệng đang ngậm một viên kẹo, ngoan ngoãn đi đến phía sau Tống Trạch Khiêm, khẽ níu lấy vạt áo anh, trông có vẻ rất tin tưởng anh, thậm chí còn có chút ỷ lại.

 

Tống Trạch Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu Mạt Mạt. Khí chất bất cần đời thường ngày của anh hiếm khi tan biến, khiến cả con người anh trông dễ gần hơn hẳn.

 

Đột nhiên, anh hỏi: "Diệp Lục đâu rồi?"

 

Lâm Nhan Nhan tổng kết: "Không biết cậu ta nổi cơn gì, cứ khăng khăng kéo Tiểu Cầu đi vận động giảm cân, còn bắt đứng tấn nữa. Giờ thì mệt quá nằm bẹp trong phòng rồi. Tiểu Cầu cũng chẳng bình thường lắm, cứ nhìn thấy Thương Lộc là sợ đến mức bỏ chạy, giờ thì mệt quá ngủ luôn rồi."

 

Thương Lộc đánh giá: "Tóm tắt rất chuẩn xác."

 

Tống Trạch Khiêm im lặng vài giây, cảm giác mình nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn.

 

Vì Tống Trạch Khiêm đã trở về, sau khi anh cùng Mạt Mạt ăn tối đơn giản, nhân viên chương trình gọi Diệp Lục tới. Khi tất cả đã có mặt đông đủ, họ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của đêm nay.

 

Do buổi chiều Tưởng Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ một mình và giành được bữa tối cho cả nhóm, cô ấy có thể dẫn Chồi Non đi nghỉ ngơi, còn những người còn lại phải tham gia thử thách này.

 

Đây là một trò chơi nhỏ có tên "Trộm củ cải".

 

Luật chơi rất đơn giản: Họ sẽ được dẫn đến một cánh đồng củ cải, mỗi người phải nhổ thành công ba củ để mang về.

 

Nhưng có một điều cần chú ý—trong quá trình nhổ củ cải, chủ nhà có thể xuất hiện. Khi đó, tất cả khách mời phải tìm cách tránh né.

 

Nếu bị phát hiện cũng không sao, miễn là họ có thể chạy trốn thành công rồi quay lại nhổ tiếp. Cuối cùng, ai mang được ba củ cải về phòng sẽ coi như vượt qua thử thách.

 

Đạo diễn chương trình nhấn mạnh thêm: "Chúng tôi đã thương lượng với chủ nhà và thanh toán một khoản không nhỏ, nhưng mọi người cũng nên chú ý, đừng giẫm nát củ cải gây lãng phí không cần thiết."

 

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

 

Thế nhưng, khi đến hiện trường, hôm nay thu hoạch dường như không giống bình thường cho lắm.

 

Ví dụ như, lần này họ không có nhiếp ảnh gia theo sát từng người như mọi khi, mà chỉ có một số máy quay được đặt cố định để quay lén. Trên bầu trời còn có vài chiếc flycam bay theo họ để ghi hình.

 

Tổ chương trình giải thích: "Chúng tôi lo nhiếp ảnh gia chạy không kịp và không bắt được khoảnh khắc quan trọng, nên mới áp dụng cách quay này."

 

【 Luôn có cảm giác nghe thấy mùi âm mưu ở đâu đây 】

 

【 Nhìn tổng đạo diễn cười gượng gạo như vậy, tôi chắc chắn là anh ta đang nói dối 】

 

【 Sao mọi người lại không có chút tin tưởng nào vào chương trình này thế? Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì... tôi cũng không tin 】

 

......

 

Đếm ngược ba phút.

 

Mọi người đã sẵn sàng, Lâm Nhan Nhan đương nhiên chọn đi cùng Thương Lộc.

 

Khi tổ đạo diễn vừa ra hiệu bắt đầu, tất cả mọi người lập tức di chuyển trong im lặng, ngoại trừ Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan.

 

Hai người trốn sau một chiếc camera của chương trình, thậm chí còn nép sát theo góc máy quay để ẩn nấp.

 

Lâm Nhan Nhan hơi khó hiểu, liền hỏi: "Chúng ta không xuất phát à?"

 

Thương Lộc lắc đầu, đáp: "Chờ đã."

 

Khoảng hai phút sau.

 

Từ một căn phòng gần đó, một người đàn ông bước ra, tỏ vẻ khó chịu hỏi: "Ai đấy? Ai đang lảng vảng ngoài ruộng cải của tôi?"

 

Ở phía xa, Diệp Lục và Hứa Tắc do vô tình cùng lúc đứng dậy nên bị phát hiện.

 

Diệp Lục phản xạ cực nhanh, lập tức bỏ chạy.

 

Hứa Tắc cũng rất thông minh, chọn chạy theo hướng ngược lại với Diệp Lục, ít nhất sẽ có một người thoát thân.

 

Chủ ruộng cải tất nhiên không chịu để yên, lập tức đuổi theo. Khi chạy ngang qua ruộng, hắn lại phát hiện ra Tống Trạch Khiêm, kẻ còn sót lại cuối cùng.

 

Gã tức giận hét lên: "Rốt cuộc các người kéo cả đoàn tới đây à? Củ cải có đáng bao nhiêu tiền đâu chứ!"

 

Tống Trạch Khiêm bất lực thở dài, nhưng đã bị phát hiện rồi thì chỉ còn cách ôm vội một củ cải và chạy trốn.

 

Trên cánh đồng, bốn người đang hối hả bỏ chạy.

 

Thương Lộc lập tức ra lệnh: "Bắt đầu! Ngay bây giờ! Mau lên, tranh thủ thời gian đào đi!"

 

Năm phút sau.

 

Diệp Lục hét thảm thiết —

 

"Sao ông ta chỉ đuổi theo tôi vậy?! Cứu với! Bất công quá! Tôi hết chạy nổi rồi a a a!"

 

Diệp Lục thật sự cảm thấy oan ức.

 

Sớm biết tối nay có vụ này, cậu ta đã không ngồi xổm lâu như vậy để luyện tư thế mã bộ, lại còn dại dột dẫn Tiểu Cầu đi tập thể dục. Giờ thì hay rồi, muốn chạy cũng không nổi nữa!

 

Trong khi đó, lợi dụng lúc Diệp Lục thu hút toàn bộ sự chú ý của chủ ruộng, Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc đã trộm thành công ba củ cải và rút lui an toàn.

 

Nhìn Diệp Lục đang bị đuổi ráo riết ở đằng xa, dù đã hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Nhan Nhan vẫn không thể hiểu nổi: "Nhân viên chương trình này nghiêm khắc vậy luôn à? Vậy thì còn chơi gì nữa?"

 

Thương Lộc hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ ông ta là nhân viên chương trình sao?"

 

"A." Lâm Nhan Nhan hơi sững lại, rồi lẩm bẩm, "Thôn dân à? Nhưng mà dù có phối hợp với chương trình thì cũng đâu cần nghiêm túc đến mức này?"

 

"Lần này chúng ta không có cameraman đi cùng, mà dọc đường cứ cách một đoạn lại có một nhân viên chương trình ẩn nấp, ai nấy đều cầm loa sẵn sàng. Ban đầu, tổ đạo diễn nói họ đã thương lượng với bà chủ ruộng, cố tình nhấn mạnh là 'bà chủ' chứ không phải 'ông chủ'. Nhưng giờ thì sao? Người đang đuổi theo Diệp Lục lại là ông chủ." Thương Lộc chậm rãi phân tích từng điểm bất thường, rồi quay sang nhìn Lâm Nhan Nhan.

 

Lâm Nhan Nhan khựng lại vài giây, sau đó chợt hỏi: "Nhưng nếu là bà chủ thì làm sao đuổi kịp Diệp Lục được?"

 

Thương Lộc: "......"

 

Lâm Nhan Nhan vẫn chưa hiểu.

 

Nhưng cư dân mạng thì hiểu cả rồi.

 

【 Máy quay phim được giấu kín để ghi hình, giảm bớt sự hiện diện, nhằm hạn chế tối đa khả năng bị phát hiện. 】

 

【 Nhân viên chương trình ẩn nấp ở các đoạn đường khác nhau, trên tay cầm loa, phòng khi chủ nhà nam nổi giận vì bắt được kẻ trộm, có thể lập tức ngăn cản anh ta. 】

 

【 Đạo diễn nói rõ rằng chỉ thương lượng với chủ nhà nữ để đưa tiền, nên chủ nhà nam hoàn toàn! Không! Hề! Biết!! 】

 

【 Ôi trời, tôi hiểu rồi! Ý của Thương Lộc là đây vốn dĩ không phải trò chơi, mà bọn họ thực sự đang lén đào củ cải ngoài ruộng nhà người ta hahahaha! 】

 

【 Xin chú ý! Xin chú ý! Không có diễn tập! Đây không phải diễn tập! 】

 

【 Bảo sao chủ nhà nam trông tức giận như vậy, đứng từ góc độ của anh ta mà nhìn, thì mấy người này rõ ràng là một nhóm trộm chuyên nghiệp đến vườn nhà anh ta cướp củ cải mà! 】

 

【 Tổ đạo diễn các người đúng là quá đáng thật sự, thiếu đạo đức quá hahahaha! 】

Bình Luận (0)
Comment