Nếu không phải vì thực sự sắp cùng đường, cả đời này Tùy Xán Nùng sẽ không bao giờ có thể nói những câu như “Em phải chịu trách nhiệm với anh” như gái còn son vậy được.
Tùy Xán Nùng luôn hiểu rõ lòng mình, ban đầu anh để ý đến Kỷ Linh đúng là chủ yếu vì những hành động, lời nói khiến người ta rớt tim như thế. Nhưng càng về sau, nỗi lo ấy dần dần thay đổi bản chất, yếu tố tình cảm nảy sinh, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh là người rất độc đáo, luôn khiến anh muốn đến gần hơn dù không biết rốt cuộc là vì gì.
Phải đến khi Lương Quyên vạch trần, Tùy Xán Nùng mới nhận ra sở dĩ việc muốn đến gần một người đến thế không chỉ vì mình muốn bảo vệ cậu, mà còn vì bản thân đã bị người ấy hấp dẫn.
Tùy Xán Nùng là người rất thẳng thắn, vậy nên anh đã đề xuất ý định thử quen nhau một thời gian. Thành thật mà nói khi ấy Tùy Xán Nùng có niềm riêng, anh cấp thiết cần biết khúc mắc của Kỷ Linh là gì để có thể giúp cậu.
Nhưng đề nghị hẹn hò cũng là vì anh thích thật sự. Hơn nữa, qua khoảng thời gian ở chung với nhau này, Tùy Xán Nùng cảm giác mình lún sâu hơn tưởng tượng nhiều.
Tùy Xán Nùng biết ở chung là một yêu cầu có phần đột ngột, nhưng anh cảm thấy mình đã sẵn sàng rồi, vì vậy kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Kỷ Linh.
Hàng mi run khẽ, sắc mặt Kỷ Linh trống rỗng. Tùy Xán Nùng hơi căng thẳng, anh thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Mãi lâu sau, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cúi đầu, siết ôm hoa trong lòng chặt hơn.
Anh nghe Kỷ Linh nói: “Được thôi.”
Hai người ở London rất nhiều ngày.
Trong thời gian đó, Tùy Xán Nùng còn nhận được lời chúc mừng Giáng Sinh từ Thomas. Đầu bên kia điện thoại, người Anh bản địa nọ phẫn nộ chất vấn Tùy Xán Nùng tại sao đi du lịch Anh mà lại không nói cho anh ta biết.
Ban đầu Tùy Xán Nùng đúng là có hơi áy náy, nào ngờ ngay giây sau, Thomas đã hớn hở khoe mình hiện đang phơi nắng ở Tam Á.
Một ngày trước khi rời London, Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh đi một đoạn đường rất xa để mua một chiếc bánh mì cuộn quế mới ra lò. Hai người đứng ven đường đợi xe về khách sạn, trên vỉa hè có một cây thông Noel nho nhỏ bên cạnh hòm thư kiểu cũ, trên cây treo rất nhiều pompom(*) trang trí.
(*) Pompom: Quả bóng hoặc búi trang trí bằng vật liệu dạng sợi.
Tùy Xán Nùng rỗi rãi không có việc gì làm, ngứa tay khảy hai quả pompom, đến khi giơ tay lên thì phát hiện ra tay anh đã dính đầy những vụn giấy màu lấp lánh.
Tùy Xán Nùng chậc lưỡi, phủi tay. Quay đầu lại, anh thấy Kỷ Linh đang cẩn thận đọc tờ rơi trong tay. Kỷ Linh không phải người giỏi từ chối người khác, hai người đi trên con đường này chưa tới hai mươi phút, Kỷ Linh đã nhận được một xấp tờ rơi.
Kỷ Linh đọc trông rất chuyên tâm, thế nên Tùy Xán Nùng không làm phiền cậu.
Đợi cậu ngẩng lên, Tùy Xán Nùng mới hỏi: “Viết gì thế?”
Kỷ Linh khựng người, cất tờ rơi đi. Cậu nói: “Không có gì, mấy tờ quảng cáo thôi ấy mà.”
Tùy Xán Nùng chần chừ nhìn cậu: “Quảng cáo gì thế?”
Kỷ Linh mím môi.
Cậu do dự lôi tờ rơi kia ra, nói: “Người ta nói gần đây có một club nhảy thoát y, hôm nay giảm một nửa giá rượu, anh muốn đi không?”
Tùy Xán Nùng: “…Không cần không cần không cần.”
Kỷ Linh “Ừ” khẽ, cậu gấp tờ rơi lại, sau đó ngẩng lên nhìn Tùy Xán Nùng, nói: “Trên mặt anh dính mấy vụn giấy màu này.”
Tùy Xán Nùng “Ồ” lên, anh hỏi: “Nhiều lắm à?”
Kỷ Linh lắc đầu: “Không nhiều lắm, có khoảng ba, bốn sợi thôi.”
Tùy Xán Nùng ồ lên.
Giây sau, anh nắm tay Kỷ Linh, áp luôn má mình vào lòng bàn tay cậu rồi bắt đầu dụi lung tung.
Sau đó Tùy Xán Nùng ngẩng lên, hỏi qua loa: “Cọ rơi được nhiều chưa, giờ thì sao?”
Cả hành động và sắc mặt của Tùy Xán Nùng đều rất tự nhiên, nhưng Kỷ Linh vẫn không kiểm soát được nhịp tim mình đập vội.
Kỷ Linh yên lặng giây lát, lí nhí: “Hết rồi.”
Tùy Xán Nùng nói: “Vậy thì tốt.”
Tùy Xán Nùng dời mặt mình khỏi lòng bàn tay Kỷ Linh, nhưng tay hai người vẫn nắm chặt nhau không buông.
“Mai phải về mất rồi.” Tùy Xán Nùng thở dài, nói, “Hai ngày nữa lại phải đi làm, sao một năm không thể có hai kì nghỉ Giáng Sinh được nhỉ?”
Kỷ Linh không biết phải an ủi Tùy Xán Nùng như thế nào, bởi vì chính bản thân cậu cũng không thực sự thích đi làm.
“Thật ra ngày tháng trôi nhanh mà.” Kỷ Linh suy nghĩ, phân tích cho Tùy Xán Nùng, “Sau kì nghỉ Giáng Sinh còn nghỉ Tết âm, nghỉ học kì, về sau có cả nghỉ lễ Phục Sinh nữa.”
Tùy Xán Nùng cười khẽ.
“Cũng đúng.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng sau khi quay về, ngày nào anh cũng được ở bên thầy Tiểu Kỷ rồi, nghĩ như vậy thì cảm giác việc đi làm cũng chẳng cực nhọc đến thế nữa.”
Thật ra Kỷ Linh định về một thời gian rồi mới dọn qua, nhưng nghe Tùy Xán Nùng nói, hình như anh có ý muốn cậu dọn vào ở cùng ngay lập tức vậy.
Ở chung có thể chỉ là thay đổi nơi ở để sống cùng người yêu, nhưng với Kỷ Linh, đây là một vấn đề cực kì có sức nặng, điều đó có nghĩa là muốn đưa đối phương vào quỹ đạo sống của mình.
Có đôi khi Kỷ Linh thấy mọi việc dường như diễn ra nhẹ nhàng quá. Như thể bỗng dưng tất cả đều là nước chảy thành sông, chẳng khác gì đang nằm trong mộng.
Kỷ Linh đã thử phân tích lại thật kĩ càng, cậu nghĩ cũng có thể do mình đã đánh giá quá cao độ khó của việc theo đuổi một người.
Thật ra Kỷ Linh không hiểu rõ hàm ý trong câu “Em phải chịu trách nhiệm với anh” mà Tùy Xán Nùng đã nói lắm, nhưng nếu được gần gũi với Tùy Xán Nùng hơn thì Kỷ Linh sẽ không từ chối.
Kỷ Linh cũng không định mang theo nhiều đồ. Cậu thu xếp mấy bộ quần áo, một số cuốn sách mình thích, còn lại là chậu chanh mấy năm trước Tùy Xán Nùng tặng mình.
Tùy Xán Nùng lái xe đến nhà Kỷ Linh đón cậu.
Lúc Tùy Xán Nùng đón lấy chậu cây chanh, Kỷ Linh ngước lên quan sát vẻ mặt anh. Có thể là vì Tùy Xán Nùng đã tặng chậu chanh này từ mấy năm trước rồi, khi mà hai người còn chưa quen thân gì, cũng có thể là do Kỷ Linh đã thay cái chậu khác, hình như anh không nhận ra chậu chanh này.
Kỷ Linh lại đến nơi ở của Tùy Xán Nùng lần nữa.
Lần này bước vào, Kỷ Linh đứng ngưỡng cửa sửng sốt, bởi vì trong nhà Tùy Xán Nùng đã xuất hiện không ít đổi thay. Rèm, khăn trải bàn và vỏ bọc ghế sô pha không còn như lần trước, tất cả đều đã được đổi sang phong cách tươi sáng với gam màu ấm áp.
Cây trong nhà dường như cũng đã được thay đổi, vốn chỉ là hai, ba chậu trầu bà vàng và trầu bà lá xẻ đơn giản, ấy vậy mà bây giờ trên bàn ăn và bàn trà lại có thêm vài ba chậu cây nở bung những bông hoa nhỏ xinh xắn.
Thế là cả căn phòng đem đến cho người ta cảm giác rất nhẹ nhàng trong trẻo.
“Hai hôm nay anh đã sửa sang lại nhà đôi chút.” Tùy Xán Nùng nói, “Em thấy sao?”
Kỷ Linh đáp: “Đẹp lắm, ngắm thôi cũng khiến tâm trạng vui vẻ hơn.”
Xem chừng Tùy Xán Nùng rất hài lòng với câu trả lời này, anh cười, nhận lấy vali trong tay Kỷ Linh, nói: “Để anh cho, em đi nghỉ ngơi trước đi, cứ tham quan thoải mái quanh nhà nhé, anh dọn chỗ trong tủ quần áo cho em.”
Kỷ Linh gật đầu.
Mặc dù hiện giờ mối quan hệ của hai người đã rất gần gũi, nhưng Kỷ Linh vẫn không thể đến tay không được, tối qua cậu đã dạo một vòng siêu thị nhập khẩu, mua một túi trái cây rất ngon.
Kỷ Linh hơi đói, cậu vào bếp, quyết định thái cam ăn.
Kỷ Linh tìm được nồi và thớt, cả đĩa để đựng cam và dĩa nhỏ chuyên dùng để ăn trái cây nữa. Nhưng Kỷ Linh tìm mãi không thấy dao trong nhà Tùy Xán Nùng đâu.
Bình thường phòng bếp trong nhà hay để những dụng cụ cắt gọt ở chỗ dễ thấy nhất, nhưng dù là dao chặt to hay dao gọt hoa quả nhỏ, Kỷ Linh không hề thấy bóng dáng chúng nó đâu. Kỷ Linh nghĩ lục lọi ngăn kéo phòng bếp thì không được lịch sự lắm, sau một thoáng do dự, cậu quyết định đặt quả cam xuống vào phòng Tùy Xán Nùng.
Thấy cậu đứng ngoài cửa, Tùy Xán Nùng hơi ngạc nhiên, anh hỏi: “Sao thế?”
Kỷ Linh hỏi: “Nhà anh… có dao không?”
Hình như Tùy Xán Nùng hơi cứng người.
Anh chầm chậm đứng thẳng người lên, nhìn Kỷ Linh mà hỏi: “Em lấy dao làm gì?”
Trong một phút chốc sắc mặt Tùy Xán Nùng trông căng thẳng là rõ, khiến Kỷ Linh cứ thấy sai sai chỗ nào.
Kỷ Linh giải thích: “Em mang một túi hoa quả tới, định cắt một ít ra ăn, nhưng em không biết nhà anh để dao ở đâu.”
Tùy Xán Nùng yên lặng giây lát rồi gật đầu: “Để anh tìm cho.”
Kỷ Linh theo Tùy Xán Nùng vào bếp.
Rồi cậu thấy Tùy Xán Nùng kéo một trong số các ngăn kéo ra, rút một con dao nhỏ bằng nhựa.
—— Nói chính xác là một con dao nhựa nhỏ in hình chú gấu trong phim hoạt hình ở đằng chuôi, gần như không có bất cứ độ sắc nào.
Tùy Xán Nùng đặt dao trong lòng bàn tay Kỷ Linh, nhẹ nhàng nói: “Cắt đi.”
Kỷ Linh ngây đơ.
Con dao như này cắt được thức ăn thật sao? Kỷ Linh chần chừ cúi đầu.
Một con dao được làm bằng nhựa, thân rất nhẹ, lưỡi dao cùn, lướt hai lần trong lòng bàn tay cũng không để lại dấu vết, hẳn là kiểu dao chuyên dụng dành cho trẻ em. Cắt trái cây thì miễn cưỡng cũng được thôi, nhưng Kỷ Linh nhớ Tùy Xán Nùng từng nói bình thường anh tự nấu cơm ăn, lúc anh nấu ăn… chẳng lẽ không cần cắt thịt hay chặt xương gì sao?
Kỷ Linh hơi khó hiểu, nhưng rồi cậu thấy trong cuộc sống mỗi người sẽ luôn có những sở thích khác nhau, hơn nữa Tùy Xán Nùng là người rất cẩn thận, xem chừng cũng không phải là quá vô lý.
Kỷ Linh cắt quả cam thành sáu miếng đều nhau rất đẹp mắt, cậu ăn trước hai miếng, thấy cam vừa ngọt mà vừa mọng nước. Thế nên Kỷ Linh rửa sạch con dao, bưng đĩa cam đến phòng ngủ tìm Tùy Xán Nùng.
Nghe tiếng động, Tùy Xán Nùng quay đầu lại, rồi anh nhìn thấy cam trong tay Kỷ Linh. Kỷ Linh giơ đĩa tới trước mặt, Tùy Xán Nùng lại lắc đầu, há miệng ra luôn.
Thế là Tùy Xán Nùng thì đứng dọn tủ quần áo, Kỷ Linh đứng cạnh anh, tự tay đút cho anh nốt bốn miếng cam còn lại.
Ăn cam xong tay hơi dính, cộng thêm việc đã bận rộn cả ngày trời nên người Kỷ Linh ra mồ hôi không ít. Cậu cầm đĩa lên, nói: “Em đi tắm cái đã.”
Tùy Xán Nùng dừng tay lại giây lát, anh nói: “Ừ.”
Kỷ Linh đầu tiên là rửa sạch tay, sau đó tìm quần áo và khăn tắm rồi bước vào phòng tắm. Lúc định đóng cửa, Kỷ Linh nhìn chằm chằm vị trí then cài cửa, ngẩn người vì bất ngờ.
Đúng lúc ấy Tùy Xán Nùng cầm hai bộ quần áo đi qua phòng khách, Kỷ Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên hỏi Tùy Xán Nùng vì không thể kìm lòng được: “Cửa phòng tắm ——”
“À phải, cửa phòng tắm hỏng rồi.” Tùy Xán Nùng nói rất thản nhiên, “Nên toàn bộ phần then cửa đều đã bị tháo xuống hết, chắc phải một thời gian nữa mới lắp lại được.”
Kỷ Linh chậm rãi chớp mắt.
“Vì vậy hẳn là trong thời gian sắp tới cửa phòng tắm sẽ không đóng được đâu.” Tùy Xán Nùng ngước lên, hỏi, “Em tạm chấp nhận một thời gian được không?”