Kỷ Linh hơi sửng sốt.
Hồi lâu sau, cậu lắc đầu, nói với Tùy Xán Nùng: “Không sao đâu.”
Nhưng nhìn lỗ hổng trên cửa, Kỷ Linh vẫn thấy cứ là lạ. Cậu cảm giác mình đã mơ hồ nắm bắt được một điều gì đó, nhưng cụ thể thì không thể nói được điểm bất thường nằm ở đâu.
Sau giây lát do dự, cuối cùng cậu vẫn nghe lời Tùy Xán Nùng, khép hờ cánh cửa và vặn mở nước ấm.
May mà cạnh bồn tắm có rèm, Kỷ Linh bèn kéo rèm lại.
Kỷ Linh vừa tắm được một lúc đã nghe giọng Tùy Xán Nùng thấp thoáng truyền vào từ ngoài cửa: “Kỷ Linh ơi?”
Kỷ Linh không nghe rõ tiếng gọi đầu tiên, phải đến khi Tùy Xán Nùng gọi thêm tiếng nữa cậu mới sửng sốt vặn nhỏ nước đi, đáp lại: “Sao thế?”
Một lúc sau, cậu nghe Tùy Xán Nùng nói: “…Không có gì.”
“Chẳng là, chẳng là anh nhớ hình như không còn nhiều dầu gội nữa.” Cậu nghe Tùy Xán Nùng hỏi, “Em có cần anh lấy giúp chai mới không?”
Kỷ Linh nhìn chai dầu gội, thấy nó còn đến chừng phân nửa, bèn nói: “Không cần, vẫn còn một ít.”
Tùy Xán Nùng ngoài phòng tắm đáp lại.
Tắm rửa xong, Kỷ Linh vừa cầm quần áo thay, Tùy Xán Nùng đã cầm máy sấy đứng ngoài phòng tắm.
Mới tắm xong, người Kỷ Linh ướt sũng, cậu lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng, đáy mắt mịt mùng khói nhạt, Tùy Xán Nùng cảm giác tim mình lại đập nhanh hơn. Anh hắng giọng, nói: “Dịch vụ sấy tóc 20 tệ một lượt, cho hỏi bạn có muốn chọn mua không?”
Kỷ Linh chầm chậm đặt khăn trong tay xuống, Tùy Xán Nùng phát hiện cậu thực sự đã bắt đầu ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.
Sau một lát đắn đo, cậu nói với Tùy Xán Nùng: “Nhưng mà điện thoại của em ở bên ngoài.”
Tùy Xán Nùng sắp không nhịn nổi nữa, anh căng cơ mặt, nói: “Không sao, chỗ chúng tôi có thể phục vụ trước trả tiền sau.”
Thế là Kỷ Linh đứng trước gương, Tùy Xán Nùng đứng sau cậu giơ máy sấy, kiên nhẫn sấy khô tóc cho Kỷ Linh. Tiếng ồn từ máy sấy rất lớn, gió phả ra lại nóng, đầu ngón tay Tùy Xán Nùng chậm rãi luồn qua chân tóc Kỷ Linh. Qua gương, ánh mắt hai người va phải nhau.
Đợi Tùy Xán Nùng sấy khô tóc rồi, Kỷ Linh hơi chần chừ. Cậu quay lại, ngước lên, hôn lên môi Tùy Xán Nùng.
Hai người nhìn nhau mấy giây, lát sau, Tùy Xán Nùng giấu đầu lòi đuôi ho húng hắng: “…Ranh ma đấy, hôm nay miễn phí cho em đơn hàng đầu tiên nhé.”
Tùy Xán Nùng ra khỏi phòng tắm trước. Kỷ Linh vẫn đứng trước gương, từ từ vươn tay xoa tóc mình, nhận thấy sợi tóc được Tùy Xán Nùng sấy cho vừa mềm mại vừa khô ráo.
Kỷ Linh cảm giác cậu muốn tỏ tình chính thức với Tùy Xán Nùng lắm rồi.
Với quan hệ hiện tại của hai người, tỏ tình có vẻ là điều hơi dư thừa, nhưng Kỷ Linh lại không thấy vậy. Bởi vì bây giờ họ chỉ là mối tình “thử”, trong khi Kỷ Linh muốn hỏi Tùy Xán Nùng liệu có muốn trở thành bạn đời không kì hạn với mình hay không.
Cậu còn muốn nói cho Tùy Xán Nùng biết thực chất mình đã thích anh từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh biết chuyện gì cũng có xác suất thành công là 50%, nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cậu cho rằng mình có thể đối mặt với thất bại một cách thật thản nhiên rồi.
Có thể vì Tùy Xán Nùng chủ động mời ở chung, cậu thấy như mình được tiếp thêm niềm tin, Kỷ Linh nghĩ xác suất thành công bây giờ đã có thể là 60%.
Không chỉ để nói cho Tùy Xán Nùng mà cũng là vì muốn cho mình một câu trả lời, Kỷ Linh quyết định không đợi nữa. Cậu xem lịch, lọc ra những ngày lễ sắp tới, phát hiện ra sau kì nghỉ là đến Tết âm lịch, chọn để tỏ tình thì có vẻ không được phù hợp lắm.
Thế nên Kỷ Linh quyết định lựa ngày sinh nhật của Tùy Xán Nùng.
Thật ra Kỷ Linh không cố ý tìm hiểu về sinh nhật của Tùy Xán Nùng qua người khác đâu, mà là bởi trường quốc tế thường khá đặc biệt, nếu có giáo viên hay học sinh đón sinh nhật thì toàn thể thầy trò trong trường sẽ cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật trong giờ ăn trưa cùng nhau, sau đó nhân vật chính sẽ trở thành tiêu điểm xấu hổ nhất trong căn tin.
Từ rất lâu trước đây Kỷ Linh đã nhớ kĩ sinh nhật của Tùy Xán Nùng.
Năm nay sinh nhật của Tùy Xán Nùng vào thứ bảy, Kỷ Linh thấy đây sẽ là một thời cơ cực kì tốt.
Có điều phiền phức ở đây là với Kỷ Linh của bây giờ, muốn lén lút chuẩn bị quà sinh nhật và lời tỏ tình bất ngờ một mình chẳng dễ dàng chút nào. Bởi lẽ cậu với Tùy Xán Nùng đang ở chung, hai người lại làm việc ở cùng một nơi, thế nên lịch trình của cả hai có thể nói là hoàn toàn đồng bộ với nhau, không hề có không gian riêng tư đáng kể.
Nhưng Kỷ Linh rất thích cuộc sống như thế.
Cùng đi làm, cùng tan làm, sau giờ tan tầm sẽ cùng nấu ăn, cùng soạn bài, thực ra chỉ là cuộc sống hàng ngày bình dị thôi, nhưng Kỷ Linh yêu khoảng thời gian ấy lắm.
Lúc nấu cơm, Tùy Xán Nùng dùng con dao nhựa nhỏ để thái rau, Kỷ Linh cảm giác anh phải cố quá, bèn thử hỏi xem liệu anh có nghĩ đến việc mua thêm một bộ dụng cụ cắt gọt sắc hơn không.
Tùy Xán Nùng dừng tay thái rau.
Lát sau, Kỷ Linh nghe anh nói rất bình tĩnh: “Không cần lắm nhỉ? Dao kiểu này dùng an toàn mà, đúng không?”
Kỷ Linh do dự định nói nữa, nhưng nhìn sắc mặt kiên định của Tùy Xán Nùng, cuối cùng cậu quyết định không nói gì thêm.
Vì các học sinh đa quốc tịch nên lúc soạn bài, Kỷ Linh thích xem một số video trên youtube.
Sau khi xong việc của mình, Tùy Xán Nùng sẽ dính lấy Kỷ Linh để hóng hớt, cùng với săm soi tiếng Anh Ấn của giáo viên trong vieo.
Ban đầu Tùy Xán Nùng còn cố gắng nói được mấy câu, nhưng những thứ đồ có hiệu ứng quang điện này khiến anh chỉ nhìn thôi cũng chóng mặt, chẳng mấy chốc hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Kỷ Linh hơi phân vân, cậu cũng biết thời gian để ôm ấp nhau ngoài giờ làm là rất hiếm có, bèn thì thào với Tùy Xán Nùng: “Em hơi khát nước.”
Tùy Xán Nùng lên tinh thần ngay, anh đứng lên, nói: “Để anh đi lấy cho.”
Nhân lúc Tùy Xán Nùng đi rót nước, Kỷ Linh quyết định chuyển video.
Nghĩ đến video, Kỷ Linh lại nhớ đến những video ngắn theo phong cách hài hước hoặc truyền tải năng lượng tích cực mà Tùy Xán Nùng gửi WeChat cho mình trước đây. Khi cầm nước quay về, Tùy Xán Nùng thấy màn hình máy tính của Kỷ Linh bỗng chuyển sang video ngắn về ba chú mèo con đuổi theo chiếc cần câu trêu mèo.
Anh tò mò hỏi: “Sao tự dưng em lại xem video kiểu này?”
Kỷ Linh ngạc nhiên: “Không phải anh thích xem à?”
Tùy Xán Nùng rất khó hiểu: “Hả, anh thích xem á?”
Kỷ Linh chần chừ nói: “Trước đây anh thường hay gửi em mấy video như thế này mà, là kiểu… tuyển tập chó con chơi bóng ấy?”
Tùy Xán Nùng thình lình nhớ ra.
“À à, đúng vậy.” Tùy Xán Nùng ho hắng, “Đúng vậy, anh thích xem mấy em động vật nhỏ này này, em thấy chú mèo con này đáng yêu không…”
Thế là trước khi đi ngủ, hai người xem liên tục năm video ngắn về thú cưng đáng yêu, Tùy Xán Nùng xem đến mức da đầu tê dại, anh cảm giác mình thà chơi điện tử thêm một tiếng đồng hồ còn hơn.
Tuần đầu tiên ở chung trôi qua rất nhanh, quả là một tuần hạnh phúc, nhưng kế hoạch tỏ tình Kỷ Linh đã lập không biết bao nhiêu lần cuối cùng vẫn chưa kịp thực hiện. Nhìn khu vực màu xám trên app lập kế hoạch, Kỷ Linh thấy mình không thể trì hoãn thêm nữa.
Hôm nay, sau giờ học, Tùy Xán Nùng đến phòng Kỷ Linh đợi cậu như thường lệ.
“Em phải về nhà một chuyến à?” Tùy Xán Nùng nhăn mày.
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, cậu đã chuẩn bị sẵn cái cớ nên trả lời không một sơ hở: “Em còn hai, ba quyển sách yêu thích chưa đem theo, với phải trả tiền nhà bên kia nữa.”
Tùy Xán Nùng nói: “Được thôi, thế để anh đưa em đi nhé.”
Kỷ Linh nói: “Anh bảo hôm nay phải nấu nạm bò hầm khoai tây cho em, thịt bò phải hầm lâu mà đúng không? Nếu anh đưa em đi thì không kịp hầm thịt đâu, nhưng mà em muốn em vừa về đến nhà là được ăn nạm bò hầm khoai tây của anh cơ.”
Cậu trả lời rất mạch lạc rất logic, Tùy Xán Nùng ngẩn người: “…Cũng đúng.”
“Nên em sẽ gọi xe, tự về được mà.” Kỷ Linh nói, “Chắc cũng nhanh thôi, khoảng 7 giờ em về.”
Tuy vẫn thấy cứ sai sai ở đâu nhưng Tùy Xán Nùng cảm giác Kỷ Linh đã nói đến như thế rồi, mình cũng không thể gò ép gì hơn. Tùy Xán Nùng về nhà một mình, sau khi về nhà, anh hầm thịt trước.
Lúc thái thịt, Tùy Xán Nùng phải gọi là dốc toàn bộ sức lực xuống, dao nhựa thực tình là quá khó sử dụng, nhìn thịt còn chưa lìa mà thân dao đã sắp cong 90 độ rồi.
Hai ngày trước khi Kỷ Linh dọn vào, Tùy Xán Nùng phải nói là lo nát ruột. Anh giấu hết tất cả những đồ vật sắc nhọn tiềm tàng hiểm nguy trong nhà đi, sau đó thay đổi cách bài trí trong nhà sang hệ thống màu sắc nhẹ nhàng tươi sáng.
Còn về then cửa phòng tắm, đúng là nó đã hỏng một thời gian. Có điều hôm nhân viên sửa cửa đến nhà vừa tháo then cửa xuống chuẩn bị lắp cái then cài mới vào, Tùy Xán Nùng lại bỗng ngăn anh ta lại.
Trước khi rời đi nhân viên sửa cửa có quay lại nhìn Tùy Xán Nùng bằng ánh mắt kì dị rõ ràng, nhưng Tùy Xán Nùng nhìn lỗ hổng trên cửa, yên lặng thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Tùy Xán Nùng cũng nghĩ, liệu có phải mình phản ứng thái quá rồi hay không.
Nhưng phòng tắm là nơi đầy rẫy nguy hiểm, hơn nữa nhớ trong kế hoạch mà Kỷ Linh lập ra có một câu ghi chú rằng “Không thể trì hoãn thêm nữa”, anh lại thấy mình có cẩn thận hơn cũng chẳng quá phận.
Tùy Xán Nùng nhìn con dao nhựa trong bồn, thở hắt ra.
Phải một lúc nữa thịt bò mới hầm nhừ, Tùy Xán Nùng thật sự không còn việc gì để làm, tầm mắt anh dừng lại trên mấy chậu cây nhỏ trên bàn trà.
À đúng rồi, vẫn chưa tưới nước cho cây.
Mấy chậu hoa này trông thì bình thường, nhưng thực chất trước khi mua Tùy Xán Nùng đã xem hướng dẫn trên mạng rồi, tất cả các loài cây hoa anh mua đều có tác dụng trấn tĩnh, an thần.
Tưới nước cho cây của mình xong, Tùy Xán Nùng lại nhớ ra lúc dọn vào đây Kỷ Linh cũng mang theo một chậu cây xanh đặt ngoài ban công. Ban đầu Tùy Xán Nùng không quan sát chậu cây đó kĩ cho lắm, anh chỉ nhớ đêm nào trước khi đi ngủ Kỷ Linh cũng sẽ đi tưới một ít nước cho chậu cây xanh đó, chăm sóc rất tận tụy.
Vì vậy Tùy Xán Nùng cầm bình tưới đi ra ban công, tới chỗ chậu cây tiện tay tưới nước cho nó. Dạy sinh học nhiều năm, Tùy Xán Nùng cũng có kiến thức với thực vật, anh có thể nhìn ra chậu cây này có lá đơn, đoán được đại khái là thực vật họ cam quýt.
Tùy Xán Nùng bỗng nhớ ra trước đây mình từng bắt gặp kế hoạch hằng ngày của Kỷ Linh, hình như dòng đầu tiên ghi “Tưới nước cho chanh”.
Vậy hẳn đây là một chậu cây chanh, và từ kế hoạch của Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng có thể thấy cậu cực kì trân trọng nó. Tùy Xán Nùng lại nhìn chằm chằm lá chanh một lúc, sau đó anh đánh mắt đi, chuẩn bị tiếp tục tưới nước cho các cây hoa khác.
Nhưng chỉ vài giây sau, bước chân Tùy Xán Nùng khựng đứng, anh đi vòng lại tới trước chậu cây chanh kia, bởi Tùy Xán Nùng vừa sực nhớ ra khoảng hai năm trước, vì mình nhận được quá nhiều cỏ cây rau quả mà học sinh đem tới nên phòng học không còn chỗ để mà đi.
Lúc đó Tùy Xán Nùng không còn cách nào khác ngoài tặng các chậu cây cho người khác, gần như giáo viên các phòng đều nhận được một phần quà thiên nhiên Tùy Xán Nùng trao gửi, ví như Thomas nhận được một chậu hành tây, có điều anh ta chăm được hai, ba tuần thì nó chết rũ.
Hình như ngày ấy Kỷ Linh vừa mới vào làm.
Tùy Xán Nùng nhăn mày, tuy hồi ấy hai người chưa quen thân gì nhưng anh nhớ rõ mình cũng đã tặng một chậu gì đó cho Kỷ Linh, là chậu gì nhỉ…
Tùy Xán Nùng bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Bởi vì anh nhớ ra rồi, hồi ấy thứ anh đưa cho Kỷ Linh… dường như cũng là một chậu chanh.