Thế giới này thật lớn, nhưng huyện thì quá nhỏ, nơi xa hoa chỉ có vài nơi như vậy. Lý Thanh Vân không ngờ Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao cũng sẽ đến đây ăn cơm, chỉ có thể nói là thật trùng hợp.
Được rồi, ăn thì ăn, ngươi muốn ngồi ở đâu thì ngồi, cần phải khoe ra với ta sao? Vờ ngầu không được lại mất mặt, vậy khó coi.
Lục Tiểu Quang có tính tình nóng nảy, chỉ có hắn được kiêu ngạo, đâu cho phép người khác kiêu ngạo. Hiện giờ vì để trả thù Lý Thanh Vân, chịu nhục suốt buổi trưa, hiện giờ đang đói, người đói khát thường tính tình rất nóng.
“Hứa Tĩnh Thủ mày con mẹ nó muốn ăn đánh hả? Có thẻ VIP thì rất giỏi à, mỗi ngày mày tới đây ăn cá, định kết thông gia với mèo à.” Lục Tiểu Quang mắng to, không đập được cửa hàng này, còn không bắt nạt được Hứa Tĩnh Thủ sao?
Hứa Tĩnh Thủ hơi sợ hắn, khoe ra không xong ngược lại bị mắng, chỉ cảm thấy không có mặt mũi, không ngẩng được đầu lên ở trước mặt Tần Dao: “Hừ, không thiếu kiến thức với mày đồ chó điên này, mấy người cứ chậm rãi chờ đi, bọn tôi đi phòng bao ăn cơm trước.”
Lục Tiểu Quang chỉ vào bóng lưng của Hứa Tĩnh Thủ, lộ ra vẻ mặt uy hiếp. Nhưng mà khách đến ăn cơm ở đây lại có lai lịch không nhỏ, hắn không dám làm càn ở đây. Lại nói, nếu như có mấy người tai to mặt lớn đều dùng cơm ở sảnh lớn, sao mình lại không thể chứ? Đàn ông con trai, co được giãn được mới lộ rõ bản sắc đàn ông.
“Haizzz, đi theo hai người thật xui xẻo, mệt cả buổi trưa, còn phải đói bụng chờ đợi. Thôi bỏ đi, không nói nữa, nói ra đều là nước mắt.” Lục Tiểu Quang bất mãn lầu bầu nói.
Lúc này Lý Thanh Vân đã bấm số điện thoại của Dư Quân, chuông vừa reo đã nhận, truyền đến tiếng cười sang sảng của Dư Quân.
“Ha ha, ông chủ Lý, sao cậu lại có rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy? Có phải đã nghĩ thông suốt, lại có cá ngon cao nhất bán ra không? Nói thật với cậu nhé, việc làm ăn gần đây quá tốt, chỗ cá anh tích trữ đã sắp bị khách hàng cướp sạch cả. Hiện giờ không dám kinh doanh cá sống nữa, chỉ riêng việc làm ăn trong cửa hàng thôi đã bận không thôi. Nếu không, cậu phân thêm một chút phần rau dưa cho anh được không? Không có cá sống, anh dùng rau dưa làm cá chay.”
“Ông chủ Dư, anh buôn bán kiêu ngạo, khinh thường thằng em đúng không? Đến cửa hàng của anh, kể cả chỗ đều không có, đang bị người phục vụ chặn ở đây chờ vị trí này. Vãi thật, lúc trước anh nói sao nhỉ, nói nếu như thằng em đến trong cửa hàng của anh, ăn uống bao trọn, hiện giờ hay rồi, kể cả chỗ ngồi đều không cho.”
Quan hệ giữa hai người không tệ, khoảng cách lại gần, có thể thường xuyên đùa giỡn. Giống như Điền Mục ở trên thành phố, mặc dù cực kỳ khách khí với Lý Thanh Vân, nhưng chênh lệch thân phận giữa hai người quá lớn, thỉnh thoảng đùa giỡn cũng sẽ có áp lực thật lớn. chỉ có người thân phận địa vị tương đương, vui đùa mới có thể làm càn một chút.
“Cậu ở nhà hàng bọn anh? Xuyên Phủ Ngư Vương ở huyện?” Giọng Dư Quân lên cao, có hàm ý ngoài ý muốn và vui mừng.
“Này này, anh cảm thấy em nói đùa như vậy có ý nghĩa gì sao? Cút nhanh xuống đây, còn không đi xuống nữa, ông đây cắt mọi lui tới làm ăn với anh.” Lý Thanh Vân tiếp tục dùng giọng nói vui đùa, uy hiếp.
“Đừng đừng đừng, cậu chính là thần tài của nhà hàng bọn anh, ông cụ nhà anh đã từng căn dặn, không tiếc tất cả làm tốt quan hệ với cậu. Cá nước ngọt cực phẩm được cậu nuôi ra là nguyên nhân phát đạt của nhà hàng bọn anh, không có cậu thì sẽ không có Xuyên Phủ Ngư Vương bọn anh, cho dù cậu phóng hỏa đốt nhà hàng của anh, anh cũng nhếch miệng cười, tuyệt đối không nói nửa câu oán hận. Cậu chờ ba mươi giây, anh lập tức lăn xuống.” Vào lúc này Dư Quân không hề có một chút tiết tháo, khi nói chuyện đã nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của hắn.
Hứa Tĩnh Thủ đi vài bước lên trên cầu thang đã bị một người đàn ông đi giày Tây xẹt qua, vừa định tức giận mắng mấy câu, lại nghe thấy nữ phục vụ dẫn đường cung kính chào: “Ông chủ, anh làm sao vậy?”
“Nghênh đón một vị khách quý.” Dư Quân không hề quay đầu lại nói, đã nhìn thấy đoàn người Lý Thanh Vân đang đứng ở khu vực chờ, lập tức vui mừng nhướng mày lên, cười to nói: “Ông chủ Lý, hôm nay thật sự là khách quý đến cửa, may mắn ba đời.”
Giọng nói vừa dứt, đã hai tay nắm lấy tay Lý Thanh Vân, cực kỳ hưng phấn nói: “Bình thường khi nhập hàng đã ăn uống miễn phí vài lần ở chỗ cậu, thật sự ngượng ngùng, hôm nay đến địa bàn của tôi, muốn ăn cái gì cứ việc nói, nếu như anh đây hầu hạ không chu toàn, lần sau gặp mặt cậu cứ đánh mặt anh.”
Lời này nói hơi nặng, nhưng có thể biểu đạt ra tâm tình kích động của Dư Quân.
“Đừng đừng, em không có thói quen đánh mặt đâu. Hôm nay mang theo bạn gái và bạn bè, đi tới đây ăn bữa cơm, vốn không định quấy rầy anh đâu, nhưng mà quy định chết tiệt do anh định ra thật sự đáng giận, gì mà cần sáu người, gì mà phải hẹn trước một ngày, nghe bực mình.” Lý Thanh Vân oán giận nói.
“Anh cũng đâu có cách nào, là quy định của một lão lãnh đạo, lui ra từ trên vị trí phó tỉnh trưởng, có mối quan hệ không tệ với ba anh. Có một lần ăn cơm, dẫn theo bảy tám đồng nghiệp cũ, lại bởi vì không có phòng bao nên ngồi ở khu vực phổ thông, do đó về sau ông ấy tìm ba anh nói chuyện, đặt ra quy định như vậy. Tuy rằng không quá hợp lý, nhưng ba anh vì nể mặt mũi ông ấy, nên làm theo.”
“Nhưng thật sự quá ảnh hưởng đến việc làm ăn, vì thế anh đẩy ra phục vụ thẻ khác quý, chỉ cần làm thẻ hội viên là có thể không cần để ý đến những quy định này. Còn có thể tích một ít tiền mặt vào trong thẻ khách quý. Như vậy vừa có thể linh hoạt mở phòng bao cho các khách quý chân chính cần đến, cũng sẽ không thể làm mất thể diện của lão lãnh đạo kia.”
“Ha ha, không nói nữa, hôm nay cậu tới đây, muốn phòng nào thì vào phòng đó, cùng lắm thì anh đuổi bọn họ ra. Đắc tội phó tỉnh trưởng đã về hưu không đáng sợ, nhưng đắc tội ông chủ Lý cậu, Xuyên Phủ Ngư Vương anh sẽ không thể mở ra được.”
Nghe được lời nói tâng bốc của Dư Quân, trong lòng Lý Thanh Vân cuối cùng nhận được một chút an ủi, cười nói: “Nếu như ông chủ Dư nói vậy, thế bọn em không khách khí nữa. Vị mới vừa rồi kia… hình như là một phòng bao nhỏ cuối cùng, bọn em sẽ vào phòng bao đó.”
Lý Thanh Vân chỉ về phía Hứa Tĩnh Thủ vừa đi qua, vô cùng uyển chuyển nói.
“À… dễ bàn dễ bàn, anh lập tức để cho nhân viên phục vụ dọn phòng.” Dư Quân vừa nói xong, giám đốc của sảnh lớn đã chạy lại, nghe được đối thoại của bọn họ, đã vô cùng rõ ràng mức độ nặng nhẹ của mọi chuyện, lập tức dùng hệ thống liên lạc nội bộ nói cho nữ phục vụ đã dẫn khách hạng vào phòng bao: “Căn phòng bao kia của em đã có khách quý cao nhất bao xuống, mời tạm dừng phục vụ, lập tức báo về sảnh chính, kêu bọn họ xếp vào khu vực chờ.”
Người phục vụ kia đầy nghi ngờ, nhưng vẫn chịu đựng nguy hiểm bị khách trách cứ, nói rõ ràng sự việc.
Hứa Tĩnh Thủ lửa giận ngập trời, la hét Xuyên Thủ Ngư Vương quá rác rưởi, kể cả khách quý đều xua đuổi, tương lai chắc chắn không có kết quả tốt, đóng cửa là nhẹ, có lẽ còn bị cơ quan chính phủ phạt đến táng gia bại sản.
Rõ ràng đã đến cửa phòng bao, lại bị người mời ra ngoài, Hứa Tĩnh Thủ thật sự mất hết thể diện. Bởi vì sắc mặt của Tần Dao đã rất khó chịu, ngọc là thứ nhất, cơm là thứ hai, không có chuyện nào hài lòng, còn hẹn cái mịa gì nữa!
Đừng nói hẹn hò, kể cả sau cuộc hẹn đều miễn cưỡng.
Hứa Tĩnh Thủ không cam lòng rời khỏi phòng bao này, đang định an ủi Tần Dao vài câu, lại nhìn thấy đoàn người Lý Thanh Vân đi tới, vào trong căn phòng bao này dưới ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ.
“Vì sao chứ? Vì sao thằng nông dân này lại có thể vào trong phòng bao? Không phải bọn tôi tới trước sao? Không phải bọn tôi mới là khách quý sao? Cậu ta một kẻ làm ruộng, có tư cách gì cướp phòng bao của bọn tôi?”
Dư Quân không quan tâm đến khách hàng này, Lý Thanh Vân càng không muốn nhiều lời, về phần Dương Ngọc Nô dịu dàng đáng yêu thì càng không định nói gì. Chỉ có Lục Tiểu Quang thì không có tính cách tốt, lúc này thời thế đã đến, đâu còn khách khí, đắc ý kêu ầm lên: “Ha ha ha ha, một con cóc, trừ bỏ giọng điệu lớn ra, còn có gì dễ nói nữa? Khi ông đây vào phòng bao, mày cứ ở ngoài ngửi mùi đi.”
Hứa Tĩnh Thủ vừa định phẫn nộ cãi lại, đã thấy Tần Dao lạnh lùng nói: “Câm miệng, em mệt mỏi, hôm nay chỉ đến đây thôi, em đi về nhà ông ngoại trước, đừng ai quấy rầy em.”
Nói xong, nàng không hề quay đầu lại rời đi. Nàng không định thừa nhận bản thân có mắt không tròng, nhưng lần này, thật sự không định nói thêm gì nữa. Một cổ phiếu thế yếu bị mình vứt bỏ lại xoay người thành cổ phiếu giá lên đỉnh, lấy sức mạnh hắc mã cường thế giết ra vòng vây.
Quá châm chọc, lấy bản tính kiêu ngạo của nàng, thật sự không muốn ở lại thêm một giây.
“Tần Dao, em đợi anh với, em rốt cuộc làm sao vậy, chúng ta còn chưa ăn cơm mà… cùng lắm thì chúng ta chọn một vị trí phổ thông… này…” Lời tranh cãi ầm ĩ của hai người dần dần đi xa, trong phòng chỉ còn lại đoàn người Lý Thanh Vân.
Dư Quân tự mình gọi đồ ăn ngon nhất phong phú nhất cho bọn họ, lại tặng hai chai rượu ngũ lương và một két bia, lúc này mới rời khỏi phòng bao, bận rộn công việc của mình.
Hai nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng ở ngoài phòng bao, nhận được mệnh lệnh quan trọng của ông chủ, nói không tiếc tất cả hầu hạ tốt khách ở trong phòng bao này. Bàn này miễn phí, chờ khi khách rời đi, phải đưa cho mỗi người một chiếc thẻ VIP.
Lục Tiểu Quang ăn một bữa tiệc toàn cá ngon lành, kêu ầm lên: “Cuộc đời đúng là tịch mịch như tuyết. Ông đây chỉ vừa tức giận, ông chủ nhà hàng này đã ngoan ngoãn nhường phòng bao, bưng đồ ăn rượu ngon đến, chỉ cầu chúng ta tha thứ. Hừ, coi như anh ta thức thời, nếu như không thức thời, tôi sẽ khiến cho anh ta phá sản trong phút chốc.”
Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô vùi đầu ăn cơm, vốn không để ý đến Lục Tiểu Quang.
“Anh Vân, thằng em kính anh một chén, anh cạn hoặc tùy tiện, thế giới có anh, cuộc sống mới phấn con mẹ nó khích.” Lúc này Lục Tiểu Quang cực kỳ hào sảng, một chén rượu hơn ba lạng, bị hắn một ngụm uống sạch.
Lý Thanh Vân không có cách nào, nhấp một ngụm rượu đế, đây là rượu ngũ lương Đế Quân đưa, mùi vị không tệ, nhẹ nhàng ngọt thuần, mang theo mùi nồng của rượu ngũ lương, khiến cho người ta mê muội.
“Ha ha, anh Vân hào sảng, cảm ơn đã cho thằng em thể diện. Chúng ta lại cạn thêm chén nữa, em cạn chén anh tùy ý.” Lục Tiểu Quang tỏ vẻ kẻ yếu, một mời rượu, hắn uống cực kỳ dứt khoát, lấy một chén đổi lấy một ngụm rượu của Lý Thanh Vân, giống như không hề để ý.
Sau một bữa cơm này, Lục Tiểu Quang gần như uống hết một chai rượu ngũ lương, còn Lý Thanh Vân uống có chừng một hai lạng, hai gò má ửng đỏ, trên thân tản ra mùi rượu nhàn nhạt.
Lục Tiểu Quang âm thầm hưng phấn, tranh thủ thời gian đi vệ sinh, gọi một cú điện thoại ra ngoài, sau đó mang theo kích động quay trở về phòng bao, chờ Lý Thanh Vân đưa hắn về bệnh viện.
“Ừm, chúng ta đều uống rượu, không bằng thuê xe về bệnh viện. Uống xe không lái rượu, lái rượu không uống xe, ha ha, anh vẫn có thể nhớ được một điểm này.” Lý Thanh Vân ợ một hơi rượu, mơ mơ màng màng nói.
“Uống xe lái rượu? Anh họ, anh uống quá nhiều rồi? Nếu không thì để em lái… không được, hình như em cũng uống rượu…” Dương Ngọc Nô vỗ đầu, giống như cũng uống choáng váng.
Lục Tiểu Quang cười to: “Anh Vân đại lượng, một chút rượu đế này tính là gì chứ, đi thôi, em chỉ nhận kỹ thuật lái xe của anh, người khác lái xe, em tuyệt đối không ngồi. Ngọc Nô, em đừng cướp với anh họ em, anh tin tưởng kỹ thuật lái xe của Lý Thanh Vân.”
“Được rồi, em cũng tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh họ em… chắc chắn rất tuyệt.” Dương Ngọc Nô hơi choáng váng, nói lời không lưu loát, nhưng lựa chọn tín nhiệm Lý Thanh Vân vô điều kiện.
“Được, anh sẽ liều mình bồi quân tử, lái xe đưa các em về, ha ha.” Lý Thanh Vân hơi lảo đảo đứng lên, hào khí tận trời cười to nói.