Quay trở về trên xe, Lý Thanh Vân vội vàng gọi điện thoại cho em họ Dương Ngọc Nô, vừa gọi đã nhận, bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của em họ.
“Anh họ, anh đã về rồi. Mẹ em ra viện, kết quả kiểm tra là hoàn toàn hồi phục, nếu như không phải lưu lại vài báo cáo xét nghiệm, kể cả bác sĩ đều nói không có khả năng. Ngày ra viện, chủ nhiệm khoa bác sĩ Lỗ lại mời chuyên gia trong tỉnh giúp đỡ kiểm tra, cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, hiện giờ mẹ em có thể chạy có thể nhảy, còn khỏe mạnh hơn cả trước khi chưa bị bệnh, đài truyền hình còn có người đến phỏng vấn.”
Tâm tình của Dương Ngọc Nô cực kỳ vui vẻ, do đó mới mở miệng, vừa mở là không thu lại được, nói tất cả chuyện vui vẻ trong lòng ra.
“Người của đài truyền hình đến phỏng vấn? Là đài truyền hình nào? Truyền ra khi nào?” Trực giác Lý Thanh Vân cảm thấy không ổn, cuối cùng biết rõ vì sao lại chật ních người ở đằng trước cửa y quán Xuân Thu như vậy.
“Đài truyền hình của huyện và đài truyền hình thành phố đều đến phỏng vấn. Tiết mục trong huyện đã phát, còn trong thành phố khi nào phát thì không rõ.” Dương Ngọc Nô thành thật trả lời.
“Ha ha, ha ha… anh luôn hoài nghi, ông nội anh có vì thế nên mệt chết không.” Lý Thanh Vân cười khổ, không biết nên ăn nói ra làm sao với ông nội.
“Hả? Có phải mẹ em nói sai rồi không? Không nên nói địa chỉ y quán của ông nội khi phỏng vấn?” Dương Ngọc Nô hơi lo lắng hỏi.
Lý Thanh Vân nói: “Không liên quan gì đến các em đâu, cho dù các em không nói, bác sĩ trong bệnh viện cũng sẽ nói. Đây là chuyện anh muốn nhìn thấy, nhưng không ngờ người lại sẽ nhiều như vậy. Thôi bỏ đi, xe đến núi ắt có đường, nếu như bệnh nhân thật sự quá nhiều, có thể mời vài trợ lý cho ông nội.”
“Trợ lý? Hình như không cần mời, bác sĩ Triệu và chủ nhiệm Lỗ khóc cầu muốn bái ông nội làm thầy, ông nội không thu bọn họ, bọn họ vẫn đi theo làm trợ lý, không lấy một xu tiền lương, nói là đã định ông nội.”
“Triệu Diên Thọ kia… hình như có sư phụ?” Lý Thanh Vân cảm thấy chuyện này càng ngày càng không bài bản, đều là chuyện gì chứ.
Dương Ngọc Nô giải thích: “Bác sĩ Triệu đã nói, hiện giờ bái nhiều sư phụ không mất mặt, lại không phải là đệ tử y bát của cổ đại, không chú trọng nhiều như vậy.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta không đề cập đến chuyện của bọn họ nữa, ông nội chắc chắn có thủ đoạn giải quyết. Như vậy đi, em đến bến đò, anh đưa cho em xem cái này.”
“Cái gì vậy, thần bí?” Dương Ngọc Nô cho rằng Lý Thanh Vân định tặng gì đó cho nàng, giọng điệu hơi thẹn thùng, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Ngày hôm qua cô và dượng đến nhà thăm mẹ em, nhắc đến chuyện của chúng ta…”
“Hả? Này…” Lý Thanh Vân hơi ngoài ý muốn, cảm giác trong lòng hơi phức tạp, vẫn hỏi: “Ba mẹ em nói như thế nào?”
“Còn có thể nói như thế nào nữa, đều là thân thích, chúng ta lại… dù sao ba mẹ em đã nói, tìm bà mối nói vun vào.”
“He he… chuyện này dễ làm… cái kia, chúng ta gặp mặt bàn lại.” Lý Thanh Vân không dự đoán được ba mẹ tìm đối tượng cho mình, đã giúp đỡ đến nông nỗi này, giờ còn không chủ động một chút thì thật sự có lỗi với ba mẹ, càng thật có lỗi với Dương Ngọc Nô.
Khi hắn lái xe từ trên trấn đến bến đò, phát hiện em họ Dương Ngọc Nô đã qua sông, trên mặt đỏ bừng, chóp mũi còn có một tầng mồ hôi.
Không cần nghĩ, chắc chắn là chạy tới, nhà nàng cách bến đò không hề gần hơn từ trên thị trấn đến bến đò. Lý Thanh Vân lái xe đều không nhanh bằng nàng, như vậy cũng quá… mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thanh Vân nóng lên, cuống quýt xuống xe, định cho em họ một cái ôm. Đáng tiếc người quen gần đây quá nhiều, đều là kẻ lắm miệng. Dương Ngọc Nô vừa thấy Lý Thanh Vân hung hăng đến như vậy, lập tức thẹn thùng, trốn ra đằng sau, giấu nửa thân mình đằng sau gốc cây.
Từ trên cao nhìn xuống thấy em họ cúi đầu, cổ đều đỏ, hiển nhiên cũng lấy lại tinh thần, biết mình chạy quá nhanh. Bộ ngực lúc này vẫn còn đang phập phồng không ngừng, ngực cao ngất đáng chú ý khác thường, lộ ra nhịp phập phồng mê người.
“Cái kia… nào, chúng ta vào xe nói chuyện.” Lý Thanh Vân giữ chặt tay em họ, kéo nàng vào trong xe.
Tay em họ không thô, lại có cảm giác bụ bẫm, tràn đầy mềm mại, nắm trong tay vô cùng thoải mái.
“Anh họ, anh làm gì vậy, gần đây nhiều người quen như vậy, dây dưa rất không tốt… Chuyện này phải vào trong xe nói vậy?” Ngoài miệng Dương Ngọc Nô phản đối, lỗ tai đều đỏ, lại không khiến Lý Thanh Vân dùng sức bao lớn, đã theo lên xe.
Nhịp tim của nàng đập thật nhanh, thình thịch, giống như nai con hoảng sợ gặp ác lang, tràn đầy yếu ớt. Nàng cảm thấy hơi sức của mình chắc chắn đã dùng hết, mới vừa rồi chạy quá nhanh, vừa nghĩ tới anh họ chủ động hẹn mình ra ngoài, lúc đó đã quên mất dè dặt của con gái.
Hiện giờ anh họ lại kéo mình lên hàng ghế sau, ngồi song song một chỗ, nếu như hắn làm chuyện gì khiến người ta xấu hổ với mình, mình nên làm cái gì? Từ chối, hay là ỡm ờ đồng ý? Hắn nói cho mình xem gì đó, không biết định để mình xem cái gì, sẽ không phải mấy cảnh trong phim chiếu Tưởng Cần Cần từng vụng trộm cho mình xem chứ, vừa nghĩ tới mấy thứ kia, thân thể của nàng càng mềm mại vô lực, hô hấp đều hỗn loạn.
“Này, cho em xem trước một phần tài liệu.” Lý Thanh Vân cuối cùng tìm ra tài liệu đăng ký của công ty môi trường Thanh Ngọc, đưa cho Dương Ngọc Nô, lúc này mới phát hiện nàng không thích hợp lắm, vẻ mặt thẹn thùng này sao mà phong tình vạn chủng, nhìn khiến tim hắn đập thình thịch.
“Hả? Đây là cái gì vậy?” Dương Ngọc Nô thở phào, nhưng cũng mất mát lạ thường, sau khi nhận tài liệu, lật giở hai trang, lập tức la hoảng lên: “Cái gì? Đây là… công ty môi trường thuộc về chúng ta? Đăng ký tài chính hai mươi triệu? Anh họ, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Vì sao lại để cho em chiếm một nửa cổ phần? Không, em không thể nhận, như vậy quá nhiều.”
“Ha ha.” Lý Thanh Vân bị dáng vẻ sốt ruột đến đáng yêu của em họ chọc cười to, nhéo lên hai gò má đỏ bừng của nàng, mới giải thích: “Đây là thủ đoạn của bên đơn vị đại lý, chính là kêu tài chính qua sổ sách, chứ không phải tiền của chúng ta. Trước mắt công ty này còn thuộc về vỏ không, nhưng mà anh đã nhận cho em một đơn hàng lớn, làm xong nó, chúng ta có thể kiếm được ít nhất năm triệu. Nào, anh dẫn em đi vào thành phố, ký kết hợp đồng với công ty sân vườn Mộng Huyễn trước.”
“Anh họ, không được, tiền đâu dễ kiếm như vậy. Hồ nhỏ ở trung tâm công viên công ty sân vườn Mộng Huyễn muốn xử lý, kể cả công ty môi trường Thiên Khiết đều không làm được, chúng ta một không có nhân tài, hai không có thiết bị, ba không có kỹ thuật, sao có thể làm được? Anh để em bình tĩnh lại đã, sao em lại đột nhiên có một công ty môi trường chứ?” Trong lòng Dương Ngọc Nô rối loạn, mang theo vài phần ngây thơ, kéo tay Lý Thanh Vân làm nũng.
“Ha ha, anh nói em làm được, là em làm được. Còn nhớ hồ nước ô nhiễm ở đằng sau xưởng da lông của Trần Nhị Cẩu không? Mấy cây rong kia là do anh trồng, không phải nhân viên kỹ thuật của công ty Thiên Khiết các em làm ra. Chuyện về sau em cũng biết rồi đấy, bọn họ điều Tưởng Cần Cần đi, nói là đi huấn luyện, nhưng thật ra để cho cô ấy tuyệt đối giữ bí mật, trước khi nghiên cứu ra kết quả, không định lộ ra bất cứ tin tức gì. Đáng tiếc, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại, bởi vì kỹ thuật mấu chốt ở trong tay anh.”
Lý Thanh Vân nói xong, chui lên vị trí lái, chuẩn bị lái xe đi vào trong thành phố.
“A, thảo nào nhân viên kỹ thuật của công ty Thiên Khiết giống như điên, trồng rong ở trong mấy hồ nước nhỏ kia, hóa ra định đào tạo ra rong tinh lọc chất nước. Nhưng mà anh họ, sao anh lại có rong này chứ?” Nghi ngờ trong lòng Lý Thanh Vân càng ngày càng nhiều.
“Muốn rong tinh lọc chất nước còn không dễ dàng sao, nào, anh mang em đi vớt một thùng.” Lý Thanh Vân nói xong, khởi động xe chạy về phía hồ nước nhà mình.
Lúc này, trên công trình xây dựng đang bề bộn công việc, tiểu biệt thự hai tầng một lửng đã sắp xong, nhiệt tình của các công nhân thật cao, một bên đường đã chất đống trang bị điện gió, bên dưới bánh xe gió còn có vài đèn không thấm nước tiết kiệm năng lượng, ban đêm còn có thể đảm nhận làm đèn đường.
Lý Thanh Vân đỗ xe lại, chuẩn bị tìm gậy trúc vớt ít rong, đặt trong thùng nước mang lên thị trấn. Đương nhiên, vì để bảo đảm, hắn sẽ trộn vào một ít rong không gian để tăng cường hiệu quả tinh lọc.
Rong trong hồ nước này vốn đến từ hồ nước không gian, nước trong hồ cũng ẩn chứa nước suối không gian, năng lực tinh lọc không kém. Chất nước bên trong hồ nước nơi đây trong đến có thể thấy đáy chính là nhờ vào công lao của chúng nó.
Dương Ngọc Nô nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn giúp đỡ anh họ vớt rong bỏ vào trong một thùng nước sạch sẽ.
Đang bận rộn làm việc, Lý Thanh Vân nhìn thấy đốc công chạy tới, vô cùng cung kính nói: “Ông chủ Lý, hai ngày nữa sẽ cất nóc, dựa theo quy củ, có nên chúc mừng một phen không? Đốt một ít pháo hoa pháo trúc, mời các công nhân ăn một bữa ngon, lại cho bọn họ nghỉ phép nửa ngày?”
Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, đó là nên làm, chuyện này chú cứ nói với ba mẹ cháu là được. Đương nhiên, nếu như cháu ở nhà, chắc chắn sẽ đến. Lát nữa để cháu nói với đầu bếp, ngày cất nóc sẽ rượu ngon thức ăn ngon tăng lên gấp bội, bảo đảm mọi người vừa lòng.”
“Ông chủ Lý nhân nghĩa, cậu nói như vậy tôi yên tâm. Vậy hai người bận rộn đi, tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong đốc công vui vẻ rời đi, nói hứa hẹn của Lý Thanh Vân cho các công nhân, trên công trường rất nhanh truyền ra tiếng reo hò hưng phấn của các công nhân.
Tuy rằng đãi ngộ và thức ăn Lý Thanh Vân cho bọn họ đều không tệ, nhưng những công nhân này thật sự ra sức, ngày đêm bận rộn không ngừng. Dậy sớm ngủ trễ, có khi thời tiết không tốt, ban đêm còn phải đẩy nhanh tốc độ, sợ mắc mưa, tổn hại chất lượng công trình.
Do đó chỉ cần là yêu cầu hợp lý, Lý Thanh Vân đều không làm mất mặt đốc công, mặc dù đốc công này là một nhân vật cấp tiểu giám đốc ở trong công ty Hồ Đại Hải, nhưng hắn cũng cho đối phương đủ tôn trọng.
Lấy rong xong, Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho Tạ Khang ở trên thành phố, kêu hắn chuẩn bị xong hợp đồng, nói mình lập tức tới ngay, chuẩn bị giải quyết ô nhiễm một lần nữa của hồ nhỏ trong công viên cho hắn.
Tạ Khang nghe Lý Thanh Vân tràn đầy tin tưởng, nắm chắc rất lớn, cũng vô cùng vui mừng, nói chỉ cần có kỹ thuật như vậy, cho hắn mười lá gan cũng sẽ không thể chơi xấu thiếu nợ, bởi vì công ty bọn họ hợp tác lâu dài với công ty môi trường như này, coi công ty môi trường đứng đầu như vậy giống như ông lớn để cung phụng.
Mấy ngày chưa cho lũ gà lông đen trứng xanh uống nước linh tuyền, Lý Thanh Vân nói chuyện điện thoại xong, chạy lên đỉnh núi, chuẩn bị thêm nước suối không gian vào trong chậu nước.
Lại thấy bốn người Lý Thiết Trụ, Lý Vân Thông, Miêu Đản, Lý Thanh Mộc ngồi chồm hổm ở đằng trước mấy con gà choai choai, vẻ mặt giống như mắc bệnh trĩ.
“Mọi người làm sao vậy? Gà này có gì đẹp mắt, lại nhìn xem đến mê mẩn như thế?” Lý Thanh Vân rót không ít linh tuyền vào trong chậu nước cho chúng nó xong mới chào hỏi bọn họ.
“Ông chủ Lý, tổng giám đốc Lý, Lý gia, ngài không phát hiện ra dị thường của đàn gà này sao?” Vài anh chàng liên mồm chất vấn.
“Có gì khác thường?” Lý Thanh Vân vừa nghe vậy, lập tức khẩn trương, chạy tới nhìn xem, hỏi: “Không phải rất tinh thần sao, đều đang nhảy tung tăng, khác thường ở đâu?”
Lý Thiết Trụ khàn giọng nói: “Mới được hơn hai mươi ngày, sao giống như gà hơn hai tháng vậy? Tuy rằng bọn chú cho ăn không tệ, nào là cải trắng nào là cỏ dại, lại thêm thức ăn chăn nuôi hỗn hợp của trấu cám, bột ngô, nhưng cho dù đút nhân sâm, chúng nó cũng không có khả năng lớn nhanh như vậy? Thật sự nghĩ mãi không rõ vấn đề, chú đã vài ngày không ngủ ngon rồi.”