Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 144 - Nói Chuyện Hợp Tác Ở Đằng Trước Hồ Nước Ô Nhiễm

Lý Thanh Vân cảm thấy đây đúng là vấn đề, quá nghịch thiên, gà con cùng thời điểm, người ta mới bắt đầu trổ mã, ngươi đã bắt đầu động dục đẻ trứng, tiêm thuốc kích thích cũng không nhanh như vậy, thảo nào mọi người hoang mang như thế.

Đáng tiếc Lý Thanh Vân không có khả năng nói cho bọn họ biết bí mật chân chính, đừng nói những gà con này, dáng dấp của hải đông thanh ở trong không gian sắp vượt qua đại bàng vàng, mình tìm ai để nói lý lẽ đây? Con trăn ngốc nghếch kia, trước mắt đã đang phát triển lên mười hai mét, về sau đi ra, đánh sâu vào thứ hạng trăn hạng nhất thế giới cũng không phải không có khả năng, mình lại tìm ai nói lý lẽ đây?

Buồn bực! Lý Thanh Vân giao chuyện này cho bọn họ tự não bổ, nói mình còn có việc gấp, rồi vội vàng rời đi.

Đậy nắp thùng sắt đựng rong rồi đặt vào thùng hàng đằng sau Longhorn, mang theo em họ, chạy lên thành phố. Lái xe càng ngày càng thuần thục, tốc độ càng lúc càng nhanh, cộng thêm năng lực phản ứng đặc thù của Lý Thanh Vân, không chạy lên 120 mã lực thì không cảm giác tốc độ.

Nếu như trên một đoạn đường không xe nào đó trực tiếp phóng lên 180 mã lực, nếu như không phải đường núi quá hẹp, đều định thử xem cực hạn tốc độ của xe này ở đâu.

Dương Ngọc Nô ngồi ở ghế phụ, dây an toàn siết bộ ngực nàng đến cực kỳ cao ngất, nàng không hề phát hiện ra, vẫn lần nữa nhìn xem tài liệu đăng ký công ty. Hôm nay nàng có cảm giác như đang nằm mơ, đột nhiên cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của anh họ, bất ngờ lại xuất hiện một công ty môi trường mình thích nhất.

Chính là nàng vẫn hơi thấp thỏm, không rõ rong vớt từ trong hồ nước nhà anh họ có tác dụng không. Chuyên gia kỹ thuật của công ty môi trường Thiên Khiết đều không được, bằng vào những rong này, có thể giải quyết một lần nữa vấn đề ô nhiễm của hồ nước ở trung tâm công viên sao?

Cùng lúc đó, còn có lão tổng cùng với một loạt nhân viên quản lý cấp cao của công ty thiết kế sân vườn Mộng Huyễn ôm lo lắng tương tự vậy. Tạ Khang ngồi ở trong phòng hội nghị, chọn trọng điểm nói lại một lần nội dung trong cú điện thoại Lý Thanh Vân gọi tới.

Tống Bình là phó tổng giám đốc của công ty, cũng là người bảo hộ do ba Tạ Khang đề cử cho hắn, có thể nói công ty này do Tống Bình tự tay dạy hắn làm lên. Trên danh nghĩa công ty thuộc về Tạ Khang, nhưng Tống Bình cảm thấy công ty này càng giống như đứa con của mình, hắn không cho phép bất cứ lừa dối gì xuất hiện ở trước mặt mình.

Tống Bình tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Tạ, cậu đã nhìn xem lai lịch của công ty môi trường Thanh Ngọc này chưa? Trước kia đã từng làm án lệ xử lý ô nhiễm nổi tiếng nào? Chuyên gia trứ danh của công ty bọn họ là ai? Dựa vào đâu để tin tưởng trong vòng một tuần bọn họ có thể xử lý được ô nhiễm lại của hồ nước trung tâm công viên? Chúng ta không thể vì một câu nói của đối phương, lãng phí thời gian bảy ngày vô ích.”

Tạ Khang hơi bất đắc dĩ, mỏi mệt xoa chân mày, nói: “Chú Tống, chú đừng gấp, cháu cũng không tin tưởng công ty môi trường Thanh Ngọc này, nhưng mà, người đề cử công ty môi trường này hơi thần bí, cháu không thể không cho người ta thể diện.”

Tống Bình làm việc nghiêm túc, nên cố chấp: “Tổng giám đốc Tạ, vào thời khắc mấu chốt này, chúng ta không thể cho bất cứ ai thể diện được. Chúng ta cho người đề cử thể diện, nhưng chính phủ thành phố cho chúng ta thể diện sao? Nếu như đến kỳ hạn đã định không hoàn thành cải tạo công trình, chúng ta không chỉ không nhận được tiền công trình, còn bị phạt tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời nữa.”

Tạ Khang đã trở nên thành thục, cũng có thể đứng vững trước áp lực của Tống Bình, kiên trì ý kiến của bản thân: “Ha ha, lần trước gặp được người đề cử này ở trong nhà thị trưởng Hoàng, dưới hỗ trợ khuyên bảo của cậu ấy, thị trưởng Hoàng cũng chấp nhận cho chúng ta thư thả vài ngày. Thể diện của cháu đều không dùng được, nhưng thị trưởng Hoàng lại chấp nhận cho cậu ấy thể diện, chú nói cháu có thể làm sao? Cho người như vậy một chút thể diện còn quan trọng hơn hạng mục này.”

Tống Bình gật đầu, hình như hơi ngộ ra: “À, cháu nói là Lý Thanh Vân hả, chú đã nghe nói đến người này. Thái độ của thị trưởng Hoàng đối với cậu ta thật sự đáng để cho chúng ta cân nhắc. Thôi bỏ đi, cho bọn họ một cơ hội. Tiểu Triệu, cậu bên bộ phận kỹ thuật, lát nữa do cậu kiểm tra kỹ thuật xử lý ô nhiễm của đối phương, nhìn xem hiệu quả. Nếu như không được, nhanh chóng tạm dừng hợp tác với bọn họ.”

Tạ Khang đã quen việc Tống Bình cướp ra lệnh trước mình, tuy rằng trong lòng không quá thoải mái, nhưng vừa nghĩ đến thử thách của ba đối với anh chị em mình, hắn lại bình tĩnh lại. Thời gian sau này còn dài, chuyện cần làm còn nhiều, nếu như ngã xuống trước mặt vài chuyện như vậy, xí nghiệp gia tộc to lớn không tới lượt mình kế thừa.

Công ty sân vườn Mộng Huyễn hiện giờ tính là gì chứ, so sánh với xí nghiệp gia tộc thật sự không bằng một cọng lông trong chín con bò. Nhìn xem thời gian, Tạ Khang cảm thấy đã đến giờ, trực tiếp dẫn người đi đến gần hồ nhỏ ở trung tâm công viên, chờ đợi đoàn người Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân lái xe vào công viên, bảo vệ đã sớm nhận được chỉ thị từ bên trên, trực tiếp cho đi. Khi hắn xách thùng sắt, mang theo Dương Ngọc Nô xuất hiện ở bên hồ, nhóm người Tạ Khang đã sớm chờ đợi ở đó.

Chỉ nhìn từ điểm này, sân vườn Mộng Huyễn cực kỳ coi trọng công ty môi trường có khả năng giúp đỡ bọn họ xử lý vấn đề ô nhiễm hồ nước, bằng không sẽ không dẫn tất cả cấp cao chờ ở bên cạnh hồ nhỏ bốc lên mùi tanh tưởi.

Công trình tu sửa khác của công viên đã làm xong toàn bộ, nếu như không vì hồ nhỏ này, công viên đã có thể một lần nữa mở ra.

Tạ Khang rất nhiệt tình đi tới bắt tay, khi nhìn thấy Dương Ngọc Nô ở đằng sau Lý Thanh Vân, hắn sửng sốt hồi lâu. Trí nhớ của hắn không tệ, vẫn nhớ được cô bé xinh đẹp có khí chất thật đặc biệt này là em họ của Lý Thanh Vân.

“Chỉ có hai người đến đây sao? Người của công ty môi trường Thanh Ngọc kia đâu? Hả… sẽ không phải chính là em họ của cậu chứ?” Đầu óc Tạ Khang phản ứng rất nhanh, nghĩ tới khả năng này.

Lý Thanh Vân không thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Ha ha, không sai, em họ tôi Dương Ngọc Nô, trước mắt là tổng giám đốc công ty môi trường Thanh Ngọc, phụ trách toàn bộ sự vụ.”

“Cô ấy không phải nhân viên của công ty môi trường Thiên Khiết sao?” Tạ Khang ngạc nhiên hỏi.

Lý Thanh Vân tiếp tục khoe khoang: “Trước mắt đã không còn làm ở Thiên Khiết nữa, sau khi rời khỏi Thiên Khiết, may mắn phát hiện ra một loại kỹ thuật mới, có thể xử lý nước ô nhiễm rất nhanh, không cần vận chuyển nước vào máy xử lý chuyên nghiệp, áp dụng cho các loại ô nhiễm ngoài trời.”

“Được, được…” Lúc này Tạ Khang mới cảm thấy Lý Thanh Vân không đáng tin, kêu một nhân viên thực tập của Thiên Khiết làm tổng giám đốc môi trường Thanh Ngọc, nàng có thể có kỹ thuật gì?

Tống Bình ở bên cạnh nghe vậy hiểu rõ, lúc này mang theo vẻ bất mãn trên mặt, nói: “Không phải công ty của cô cậu mới được thành lập đấy chứ?”

Dương Ngọc Nô đã nhập vai, cũng không thể luôn tránh né ở sau lưng anh họ không nói chuyện, vì thế đứng thẳng sống lưng lên, nói: “Công ty môi trường Thanh Ngọc chúng tôi thật sự mới thành lập, nhưng kỹ thuật của bọn tôi lại là hàng đầu. Mọi người biết rõ chuyện nước ô nhiễm của xưởng da lông trên trấn Thanh Long, lúc đó công ty Thiên Khiết xử lý hồi lâu, hiệu quả không lớn. Cuối cùng là tôi dùng kỹ thuật mới, giải quyết vấn đề giúp bọn họ.”

“Đáng tiếc tôi còn chưa kịp nói ra kỹ thuật mới này thì đã bị Thiên Khiết lấy danh nghĩa bỏ bê công việc đuổi việc, rong lưu lại xử lý xong ba hồ nước giúp bọn họ. Cấp cao Thiên Khiết cho rằng là kỹ thuật mới do bọn họ phát hiện ra, trải qua mấy ngày nghiên cứu, làm chết sạch toàn bộ rong ban đầu, cũng không tìm thấy bóng dáng của kỹ thuật mới. Bởi vì cốt lõi kỹ thuật chân chính nằm ở trong tay tôi.”

Dọc theo đường đi, Dương Ngọc Nô đã bị Lý Thanh Vân tẩy não, dựa theo chỉ điểm của hắn, nàng phát hiện mình nói rất thuận miệng. Để cho chính bản thân nàng đều cho rằng mình nắm giữ một kỹ thuật xử lý ô nhiễm rất thần kỳ.

“Cái gì? Xử lý ô nhiễm ba hồ nước của trấn Thanh Long là do cô làm?” Tạ Khang và Tống Bình đồng thời biến sắc, bởi vì bọn họ cũng cực kỳ chú ý đến chuyện này, nếu như công ty Thiên Khiết nắm giữ kỹ thuật, bọn họ cũng có thể được lợi. Chính là tin tức trong Thiên Khiết truyền tới không hề lạc quan, sau khi rong trồng vào trong hồ nước ô nhiễm khác lại chết sạch toàn bộ.

Như vậy nói lên thí nghiệm kỹ thuật mới hoàn toàn thất bại. Khi bọn họ đang cực kỳ thất vọng lại có hy vọng, người nắm giữ kỹ thuật mới này xuất hiện ở trước mặt mình.

Dương Ngọc Nô tự tin nói: “Đương nhiên! Lời nói dối một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, nếu như tôi không xử lý được vấn đề ô nhiễm của hồ nước nhỏ này, các anh cũng sẽ không thể trả cho tôi một xu. Như vậy thú vị sao?”

Tống Bình lại vẫn không hề khách khí nói: “Cô có nói dối hay không tôi không rõ, nhưng thời gian của bọn tôi rất quý giá. Nếu như cô có thể xử lý xong nước ô nhiễm, bọn tôi trả theo giá tiền tổng giám đốc Tạ đã nói với các cô,. Nếu như mười ngày sau không hoàn thành nhiệm vụ xử lý nước ô nhiễm này, lại làm trễ nải thời gian tự cứu cuối cùng của bọn tôi, tổn thất gây ra, các cô cũng phải gánh vác.”

Lý Thanh Vân đã hiểu, lão già này lại muốn định ra bồi thường vi phạm hợp đồng giống như chính phủ thành phố.

“Ha ha, đây là ý tứ của riêng ông, hay là ý của toàn bộ cấp cao công ty? Xử lý không thành công bọn tôi trả tiền vi phạm hợp đồng, nếu như hoàn thành trước thời hạn, các ông có phải trả tiền thù lao gấp bội không?” Tiếng cười của Lý Thanh Vân hơi lạnh, đối đãi với người như vậy, không cần khách khí làm gì. Đàm phán mà, luôn phải có tấn công và phòng thủ.

“Tám triệu tổng giám đốc Tạ bọn tôi hứa hẹn vẫn không thể thỏa mãn khẩu vị của cậu sao? Người trẻ tuổi, làm người đừng quá tham lam.” Tống Bình nhớ tới một khoản chi phí lớn xử lý ô nhiễm này, trong lòng lại không thoải mái, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng chán ghét.

“Bởi vì là bạn của Tạ Khang, lúc đó cũng không bàn giá cả. Nếu như hiện giờ giám đốc Tống nói đến chi tiết hợp tác, vậy bọn tôi chỉ đành dựa theo quy tắc kinh doanh. Bọn tôi là công ty nhỏ mới thành lập, kể cả công nhân đều không có, dù sao không có áp lực gì cả, có thể đàm phán thành công thì làm, đàm phán không thành công thì bỏ thôi.” Lý Thanh Vân giả bộ định rời đi, rất có vẻ một lời không hợp là về nhà.

Tạ Khang vội vàng khuyên nhủ Lý Thanh Vân, hắn đã sớm rõ ràng, người này rất thô lỗ liều lĩnh, nói trắng ra, chính là tiểu nông dân từ trong xương, cũng không chú ý đến cái nhìn đại cục gì cả, thích chiếm một chút món lợi nhỏ, nói chuyện hợp khẩu vị thì kết bạn, nói chuyện không hợp khẩu vị thì đường ai nấy đi. Nhưng chỉ cần đồng ý một chuyện, cho dù bị thiệt cũng sẽ làm tốt giúp ngươi.

Giao tiếp với người như vậy, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó. Tạ Khang cảm thấy mình và hắn chơi thân, từ lần đầu tiên gặp mặt có thể trở thành bạn bè. Nhưng với Tống Bình thì là hai loại người, cho dù nói chuyện như thế nào cũng sẽ không thể hợp được. Nếu như hôm nay mình không ở đây, hợp đồng này chắc chắn không thành.

“Chú Tống, coi trọng tinh thần hợp đồng đi. Nếu như cháu và Lý Thanh Vân đã sớm thỏa thuận miệng xong, thì cứ làm theo thỏa thuận ngoài miệng. Trong vòng bảy ngày xử lý thành công, tám triệu, một xu không thiếu. Trên bảy ngày dưới mười ngày, trả năm triệu. Ước chừng đạt đến tiêu chuẩn chất nước cấp bốn là được.” Tạ Khang chủ động hạ mình, lấy lòng Lý Thanh Vân.

Tống Bình hừ lạnh, trước mặt toàn bộ cấp cao công ty, Tạ Khang nhắc đến tinh thần hợp đồng, giống như đang nói hắn không tuân thủ hợp đồng vậy, mặt mũi hơi khó coi.

“Nếu như tổng giám đốc Tạ đã nói như vậy, tôi còn có thể có ý kiến gì. Chính là tôi muốn nhìn xem kỹ thuật mới nhất của các cậu rốt cuộc thần kỳ cỡ nào? Đừng chỉ nói không làm, đến lúc đó mặt mũi mọi người đều khó coi. Khi ấy cho dù không để các cậu đền tiền, cúi người nói xin lỗi là không tránh khỏi.” Tống Bình tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment