"Cảm tạ Triệu công tử, vậy chúng ta trở về trước" Cứ như vậy cả ba người đi xuống dưới lầu với ánh mắt dõi theo của Triệu Tử Thần.
Mà điều khiến Diệp Hiểu Mạn vui mừng đó chính là Mã chưởng quầy nghe thấy bọn họ chuẩn bị trở về liền đặc biệt bỏ hết sự việc trong tay xuống mà chạy tới, trong tay còn cầm theo một cái hộp cơm: "Mạn Mạn đến đấy, cầm theo chút bánh ngọt này trở về"
"Cảm tạ thúc, Mã thúc thúc" diệp hiểu mạn vui vẻ nhận lấy hộp cơm. Ước chừng trọng lượng trong tay nói cho nàng biết là khẳng định trong này không chỉ có chỗ bánh ngọt thừa vừa rồi của bọn họ: "Mã thúc thúc, thúc thật tốt, người tốt thì sẽ luôn may mắn" Truyện được edit by Phương Phương.
Bởi vì chính nàng là người sẽ mang đến may mắn cho hắn, coi như vật kia không thành công thì nàng cũng có biện pháp mang may mắn đến cho hắn.
Mã chưởng quầy cũng không ngờ tới là hành động này của mình sẽ mang đến cho bản thân một đại công trạng.
Có mấy người Mã chưởng quầy hỗ trợ, cá rất nhanh đã bán hết, cho nên sau khi cáo biệt Mã chưởng quầy, mấy người Diệp Hiểu Mạn có nhiều thời gian đi dạo chợ phiên hơn.
Ở kiếp trước Diệp Hiểu Mạn cũng đã từng cùng mấy người nãi nãi đi dạo chợ phiên, chỗ đó sao có so sánh cùng phiên chợ ở nơi này. Bất luận món đồ nào ở nơi này nếu cầm tới kiếp trước thì tất cả đều thành đồ cổ có giá trị liên thành đấy nha, phiên chợ kiếp trước đều là hàng tiện nghi rẻ tiền, đồ quý đều bán ở bên trong cửa hàng, đúng là không thể so sánh được. Chẳng qua cũng không thể quay về, như vậy những thứ ở đây cũng liền không có giá trị như vậy nữa, chỉ Là Diệp Hiểu Mạn có chút hiếu kỳ với bọn chúng, bởi vì có quá nhiều thứ kiếp trước nàng chưa từng được nhìn qua, dù có cũng là nhìn ở trên TV chứ chưa được chạm qua. Trông thấy Diệp Hiểu Mạn nhìn đông nhìn tây, hai cha con Diệp Trung Căn cũng từ từ thả chậm bước chân. Đây là lần đầu tiên ra ngoài của hài tử, hành động như vậy cũng không có gì kỳ quái.
"Mạn Mạn, cháu cứ xem một chút đi, thích cái gì thì cứ nói với gia gia, gia gia sẽ mua cho cháu" Diệp Trung Căn sờ sờ chỗ tiền đang để ở trong ngực phi thường vui vẻ nói. Chỗ tiền này có thể để cho nhà họ có một năm tốt đẹp, hơn nữa bọn họ còn có thể tiếp tục đi bán cá, cuộc sống cũng hy vọng, mua chút đồ chơi nhỏ này coi như là phần thưởng cho Mạn Mạn đi.
"Gia gia, cháu biết rồi ạ" Diệp Hiểu Mạn gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng lại phi thường rõ ràng là chỗ tiền ấy không thể mặc nàng tiêu xài tùy hứng được. Đồ vật ở phiên chợ này không phải đều là để cho tiểu hài tử chơi, tuổi tâm lý của nàng đã hơn hai mươi tuổi rồi thì sao còn muốn đi mua mấy thứ đồ chơi nhỏ kia. Hoặc thì phần nhiều cũng là đồ dùng sinh hoạt, mấy thứ đó dường như không phải đồ nàng có thể mua loạn được. Thứ nàng muốn mua chính là đồ ăn. Nhìn thấy một chuỗi hồ lô ngào đường đỏ rực đang cắm trên trụ rơm, Diệp Hiểu Mạn nhớ tới trước khi đi mình đã đáp ứng sẽ mang kẹo về cho tiểu bánh bao: "Gia gia, chúng ta mua một chuỗi kẹo hồ lô đi"
"Được, gia gia mua cho cháu" Diệp Trung Căn vừa liên tục gật đầu vừa tiến đến.
"Đại gia này mua cho cháu gái một cây kẹo hồ lô đi" Người bán hàng rong vừa trông thấy có khách tới cửa liền vội vàng cười nói: "Thứ này ăn ngon lại không đắt, một văn tiền một chuỗi"
Cái này một văn tiền một chuỗi đúng là không đắt, giá cả cùng với kiếp trước không khác biệt lắm. Nhưng mà chi phí làm kẹo hồ lô so với kiếp trước cao hơn nhiều.
"Được, cho ta hai chuỗi đi" Diệp Trung Căn rút ra hai chuỗi kẹo đưa cho Diệp Hiểu Mạn: "Đây, một chuỗi cho cháu, một chuỗi cho đệ đệ cháu" Nói xong liền lấy hai văn tiền từ trong ngực.
"Gia gia, chỉ cần mua một chuỗi thôi là được rồi ạ, Mạn Mạn thích không ăn thứ này, chỉ là Mạn Mạn đã hứa với đệ đệ là sẽ mang kẹo cho đệ ấy mà thôi" Diệp Hiểu Mạn nhìn kẹo hồ lô ở trên tay liền vội vàng đưa một chuỗi trở lại. Kiếp trước nàng đã ăn thử một lần liền sợ, cái vị chua chua ngọt ngọt này nàng không chịu nổi. Truyện được edit by Phương Phương.
"Cầm lấy đi. Gia gia đã nói sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu rồi mà" Diệp Trung Căn đưa tiền cho người bán hàng rong, hắn liền vội vàng cất tiền đi: "Cảm tạ, cảm tạ" Chỉ sợ chậm thêm chút nữa Diệp Hiểu Mạn sẽ thật sự đem kẹo trả trở về, hắn muốn kiếm được hai văn tiền cũng không dễ dàng.
Trông thấy gia gia đã đưa tiền, Diệp Hiểu Mạn cũng chỉ đành nhận lấy, kỳ thật nàng càng hy vọng gia gia có thể mua cho nàng một thứ.
Đi một hồi lâu, Diệp Vĩnh Hâm phát hiện nữ nhi của mình vẫn chưa ăn kẹo: "Mạn Mạn, sao con không ăn?"
"Mạn Mạn là muốn chờ về nhà ăn cùng với đệ đệ" Diệp Hiểu Mạn cười cười. Nàng hiểu chuyện như vậy càng khiến hai người lớn đau lòng hơn. Nếu để cho bọn họ biết là do nàng không thích ăn nên dự định đem về đưa hết cho đệ đệ thì không biết sẽ có biểu tình gì.
Sau đó, ba người cùng nhau đi mua chút hạt giống, dầu muối và đồ dùng sinh hoạt các loại.