"Nhi từ này, con đem đồ vật đi đến giao lộ phía trước chờ xe bò đi, ta cùng Mạn Mạn qua bên kia mua một ít thức ăn, hôm nay chúng ta liền mua thêm chút thịt" Nói xong liền dẫn theo Mạn Mạn hướng bên bán đồ ăn đi tới.
Chợ bán thức ăn bên kia sao? Quá tốt rồi. Diệp Hiểu Mạn trong lòng vui sướng, bời vì ở đấy có thứ nàng muốn mua nhất. Diệp Trung Căn mang theo Diệp Hiểu Mạn đi đến sạp bán thịt heo: "Mạn Mạn, hôm nay gia gia mua đồ ăn ngon cho cháu, trở về chúng ta bồi bổ thật tốt. Lão bản, bán cho ta một cân thịt mỡ" Thịt mỡ sao? Đây là đồ ăn ngon sao? Diệp Hiểu Mạn nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Trông thấy người bán thịt heo định cắt miếng mỡ không có một tý thịt nạc kia, diệp hiểu mạn vội vàng ngăn lại: "Đại thúc chờ một chút. Thịt mỡ là bao nhiêu tiền một cân, thịt nạc bao nhiêu tiền một cân vậy ạ?"
"Thịt mỡ là mười ba văn một cân, thịt nạc là mười văn, còn nửa nạc nửa mỡ là mười một văn." Trời ơi, sao nàng lại có thể quên mất người ở nơi này cảm thấy càng nhiều mỡ thì càng có dinh dưỡng, càng ngon được nhỉ.
"Gia gia, chúng ta mua thịt nạc đi ạ" Nàng thực sự không muốn ăn thịt mỡ.
"Mạn Mạn, thịt nạc không có dinh dưỡng, thịt mỡ mới tốt, cháu không cần vì gia gia mà tiết kiệm chút tiền này" Truyện được edit by Phương Phương.
Nàng không phải là muốn tiết kiệm tiền, tiền kiếm được không tiêu đi thì để làm gì: "Gia gia, Mạn Mạn thật sự không thích ăn thịt mỡ, nếu không chúng ta mua nửa mỡ nửa nạc có được không ạ?" Thịt ba chỉ thì nàng vẫn còn có thể ăn được. Diệp Trung Căn thấy vậy cũng đồng ý. Thừa dịp Diệp Trung Căn đang mua thịt thì trong lúc đó Diệp Hiểu Mạn đưa mắt nhìn về phía bên kia. Người kia vẫn còn ở đó? Xem ra tình hình đúng là không bán được. Diệp Hiểu Mạn trong lòng có tính toán nhỏ, nàng kéo Diệp Trung Căn đã mua xong thịt: "Gia gia, người có thể mua cho cháu thứ này được hay không ạ?"
"Mạn Mạn muốn mua cái gì?" Khó có được nàng yêu cầu, Diệp Trung Căn liền quan tâm hỏi. Diệp Hiểu Mạn không trả lời ngay mà lôi kéo Diệp Trung Căn đi tới trước gian hàng không người hỏi thăm kia, chỉ tay vào đồ trong thùng gỗ nói: "Gia gia, cháu muốn cái này"
"Mạn Mạn, thứ này không dễ chơi"
"Gia gia, cháu không phải muốn chơi, cháu là muốn ăn" Diệp Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào mấy con cua mập mạp kia, nhớ tới vị của cua lớn được nếm qua ở kiếp trước mà không nhịn được nuốt nước miếng. Truyện được edit by Phương Phương.
"Mạn Mạn, thứ này không thể ăn" Diệp Trung Căn khi còn trẻ cùng từng thử nếm qua một lần, thứ này giống như lời mọi người nói, không thể cho vào miệng được.
"Gia gia, người mua cho cháu đi, Mạn Mạn biết phương pháp ăn món này" Diệp Hiểu Mạn nói nhỏ vào tai Diệp Trung Căn. Bán cua chính là một nam hài hơn mười tuổi, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn đi bán đồ, cũng có lẽ hắn cũng biết mọi người đối với thứ này không thích, cho nên chỉ yên lặng ở một bên đợi khách nhân đi tới, làm cho Diệp Hiểu Mạn có loại cảm giác Khương thái công câu cá.
"Lão gia, ngài liền mua một chút đi, thứ này cũng không đắt, nếu ngài muốn hết ta liền lấy tất cả là mười văn cho ngài." Khó có thể thấy được khách nhân tới cửa, nam hài vội vàng nói. Diệp Hiểu Mạn nhìn chỗ cua trong thùng, tính sơ sơ thì cũng có tầm hai mươi con, vậy thì tính trung bình một văn tiền là tầm hai đến ba con, đây đâu phải điều kiếp trước có thể so sánh được, Diệp Hiểu Mạn lại động tâm. Diệp Trung Căn cũng muốn mua cho Diệp Hiểu Mạn nhưng lại không dự định mua nhiều như vậy: "Không cần nhiều như vậy, bán cho ta sáu con là được"
+
"Lão gia, ngài liền mua hết đi, ta lại bớt thêm chút nữa cho ngài, mẹ ta đang bị bệnh, trong nhà lại không có tiền chữa bệnh cho bà ấy, ngài liền làm người tốt để cho ta có tiền đi bốc thuốc cho nương đi" Nam hài nhớ đến nương của mình đang bệnh liệt giường mặt liền lộ vẻ lo lắng.