"Gia gia, chúng ta cứ mua hết đi ạ, Mạn Mạn cam đoan sẽ nấu cho mọi người món ăn thật ngon" Diệp Hiểu Mạn trong lòng rất cảm động. Kiếp trước nàng không có cha mẹ, cho nên càng cảm động hơn.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của hai đứa nhỏ, Diệp Trung Căn mềm lòng: "Được rồi, đều đem gói hết lại cho ta đi"
"Cảm ơn, cảm ơn đại gia, cảm ơn tiểu thư" Nam hài cười vui vẻ, Diệp Hiểu Mạn có thấy được trong mắt hắn có lệ quang.
Nam hài tử đem từng con cua cột chắc lại với nhau sau đó đưa cho Diệp Trung Căn. Nhìn bàn tay nhỏ chồng chất vết thương kia, Diệp Trung Căn Và Diệp Hiểu Mạn trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Không khó để nhận ra để bắt những con cua này hắn đã chịu khổ như thế nào, Diệp Trung Căn cũng không có ép giá của hắn, vẫn đưa cho hắn mười văn tiền. Diệp Hiểu Mạn nhìn nam hài rồi nghĩ nghĩ: "Nhà ngươi còn rất nhiều cua sao?"
"Nhà ta ở gần biển nên có rất nhiều" Bởi vì mọi người đều không thích ăn thứ này nên khi thủy triều xuống ở trên bãi biển có thể trông thấy từng đàn từng đàn cua. Truyện được edit by Phương Phương.
"Phiên chợ lần sau ngươi có thể hay không lại mang tới cho ta một chút, nhiều hơn chỗ này." Diệp Hiểu Mạn trong lòng lại có chủ ý.
"Được" Nam hài tử này tên là Chiêm Hải, trong nhà phụ thân mất sớm, chỉ còn hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống. Mọi người trong thôn đều là dựa vào đánh cá mà sống, nhưng nhà của hắn bình thường đều là dựa vào việc nương giúp người khác thêu thùa may vá, giặt quần áo để kiếm sống. Hắn cũng từng muốn đi đánh cá cùng người trong thôn, nhưng bởi vì phụ thân hắn chính là chết ở trên biển nên nương không cho hắn đi. Lần này nương sinh bệnh, trong nhà liền không còn tiền nữa. Hắn không muốn làm trái lời của nương nên đã đến bờ biển bắt một chút cua rồi đi ba canh giờ đến nơi này để bán, chỉ mong người ở nơi này sẽ thích thứ này. Không ngờ là hắn đã bày hàng cả buổi sáng mà vẫn không có khách, trong lòng hắn đang gấp muốn chết rồi. Hiện tại vị cô nương này không chỉ mua hết chỗ cua này mà còn muốn hắn lần sau lại mang đến tiếp, điều này khiến hắn làm sao có thể không cao hứng được cơ chứ.
Diệp Trung Căn biết cháu gái mình là người có chủ kiến nên ông cũng không ngăn cản.
Mọi người không ai ngờ được rằng nhiều năm về sau Chiêm Hải trở thành trợ thủ đắc lực của Diệp Hiểu Mạn.
Mua đồ xong, hai người liền trở lại đầu đường, xe bò đã đang đợi ở đó, cũng đã có hai, ba người đã chờ ở đó. Trông thấy đồ trong tay mấy người Diệp Hiểu Mạn, mọi người đều nói đùa là nhà bọn họ phát tài rồi. Cũng không thể trách những người khác sẽ nghĩ như vậy được, dù sao chỉ riêng cái hộp cơm kia cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện cầm như vậy được, lại còn có mùi hương mê người bay ra từ đó nữa. Còn có chỗ cua kia nữa không có mấy ai lãng phí tiền mà mua thứ đồ này.
"Phụ thân, thứ này là các người mua sao?" Diệp Vĩnh Hâm cũng giật mình, hắn không tin một người thông minh như phụ thân của mình lại dùng tiền đi mua cái thứ vừa ăn không ngon lại vừa ăn không đủ no như thế. Chỉ là sau khi phụ thân ra hiệu nhìn về phía Diệp Hiểu Mạn, Diệp Vĩnh Hâm cũng không nói gì.
Chờ thêm một chút nữa, góp đủ người ngồi một xe, xe bắt đầu chậm rãi đi về phía thôn.
Từ xa đã trông thấy tiểu bánh bao đang chờ ở đầu thôn, trông thấy ba người họ ở trên xe liền vui vẻ phất phất tay chạy đến, miệng thì không ngừng kêu: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ,..." Truyện được edit by Phương Phương.
Diệp Trung Căn cùng Diệp Vĩnh Hâm nghe xong trong lòng chua xót, không biết từ bao giờ mà trong lòng tiểu bánh bao tỷ tỷ là quan trọng nhất.
Diệp lão đầu dừng xe lại, tất cả mọi người đều cười vui vẻ đưa tiền rồi xách chiến lợi phẩm của mình đi về nhà. Diệp Hiểu Mạn đưa đồ trong tay mình cho gia gia, sau đó bắt lấy tiểu bánh bao đang chạy tới: "Đệ đệ ngoan, đừng chạy nhanh như vậy. "
"Tỷ tỷ, rốt cục tỷ cũng trở về, Thành Thành chờ tỷ đã lâu." tiểu bánh bao kéo tay tỷ tỷ làm nũng nói.
"Tỷ tỷ biết rồi, ngoan chúng ta về nhà thôi, tỷ tỷ mang đồ ăn ngon về cho đệ này." Diệp Hiểu Mạn dắt Diệp Hiểu Thành đi về nhà. Sự hòa thuận của hai người họ khiến người ngoài đều rất hâm mộ, đều nói tỷ đệ bọn họ tình cảm tốt, không giống nhà mình suốt ngày đánh nhau ầm ĩ.