Thơm quá đi!
Mọi người trong nhà nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, mắt đều nhìn chằm chằm vào hướng của phòng bếp, nhìn xem khi nào thì Diệp Hiểu Mạn sẽ bưng cái gọi là hoành thánh ra.
Mùi hương này cũng làm cho mấy người vừa trở về từ rừng trúc ngửi thấy mà cảm thán đồng nhân bất đồng mệnh*, mình sao lại không gặp được quý nhân như vậy chứ. Nhưng cũng hy vọng là lần thầy có thể giúp bọn họ kiếm thêm chút tiền cải thiện cuộc sống.
*đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng vận mệnh lại không giống nhau.
"Sao lâu như vậy rồi mà tỷ tỷ còn chưa nấu xong?" Sớm ngửi được mùi thơm nên tiểu bánh bao không nhịn được mà nhích tới nhích lui cái mông của mình.
"Tiểu tham ăn, đệ chưa từng nghe qua dục tốc bất đạt sao?" Diệp Hiểu Mạn bưng một cái bát lớn đi ra, tại ánh mắt mong chờ của mọi người mà để cái bát xuống.
Không phải chứ! Mọi người trừng lớn mắt, bọn họ nhiều người như vậy nhiêu đây sao đủ mọi người ăn.
"Gia gia, đây là của người." Diệp Hiểu Mạn cầm bát chuyển đến trước mặt Diệp Trung Căn, sau đó lại quay người trở về phòng bếp.
Còn tốt còn tốt, hóa ra là mỗi người một bát. Mọi người nhẹ nhàng thở ra. Để có thể sớm được ăn hoành thánh, Trương Giai Giai và Lý Minh Hà xung phong nhận việc vào phòng bếp hỗ trợ.
Nhìn thấy hoành thánh trong bát của mọi người đều nhiều hơn so với mình, tiểu bánh bao không vui bẹp miệng: "Tỷ tỷ có phải không thích Thành Thành, cho nên mới cho Thành Thành ít hoành thánh nhất."
"Đệ nói cái gì vậy!" Diệp Hiểu Mạn không biết nói gì, gõ đầu của nhóc: "Chúng ta đều là người lớn, phải làm việc tốn sức tất nhiên phải ăn nhiều hơn đệ, đệ còn ăn nhiều như vậy thì sẽ bị vỡ bụng. Hoành thánh nếu nấu lâu sẽ bị nát, nhân bên trong sẽ bị chảy ra ngoài, như vậy liền không thể ăn được nữa, tỷ tỷ vẫn còn để phần ở trong phòng bếp, nếu không đủ ăn thì sẽ nấu tiếp, nấu nhiều mà không ăn hết sẽ rất lãng phí." Truyện được edit by Phương Phương.
Mặc dù bây giờ trong nhà đã có chút tiền, thế nhưng cũng không thể lãng phí như vậy được, có rất nhiều người thậm chí còn chưa từng ngửi thấy mùi thịt lợn đâu đấy.
"Mau ăn đi, tỷ tỷ con còn đối tốt với con hơn với chúng ta đó, con nói như vậy không sợ tỷ tỷ con thương tâm sao." Trương Giai Giai vớt mấy cái từ trong bát mình đưa tới. Làm nương lúc nào cũng nghĩ đến hải tử của mình.
"Tỷ tỷ, thật xin lỗi, người đừng tức giận. Nương người cứ ăn đi, tỷ tỷ nói ăn ngon là phải chia sẻ với mọi người, nương là trưởng bối thì hắn là ăn nhiều, nếu Thành Thành ăn không đủ thì tỷ tỷ sẽ nấu thêm cho con." Không ngờ tới Diệp Hiểu Thành lại đột nhiên lại làm như vậy, chỉ có Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu khẳng định.
Trương Giai Giai nghe vậy hai mắt rưng rưng, hài tử tri kỷ như vậy làm nàng thật vui vẻ. Nữ nhi này hiểu chuyện khiến nàng thấy đau lòng.
"Ăn đi, tỷ tỷ không giận đệ." Đấu khí với một đứa trẻ thì có ý nghĩa gì chứ: "Gia gia, rừng trúc được như thế nào rồi ạ?"
Thời gian đã lâu như vậy rồi, hẳn cũng không sai biệt lắm đi. Dù nàng không đánh giá cao hiệu suất làm việc của thời đại này, chỉ việc tính nhân số mà họ đã tốn rất nhiều thời gian. Truyện được edit by Phương Phương.
"Còn chưa xong đâu, vừa mới thống kê tốt nhân số rút thăm, nhà chúng ta rút được số mười sáu, ăn sáng xong đi qua liền dựa theo số lượng người phân chia." Diệp Trung Căn rất tự nhiên mà nói ra. Đã quen thuộc phong cách làm việc của Diệp Hiểu Mạn, nên nhiều khi bất tri bất giác ông đã không còn xem nàng là tiểu hải tử nữa.
"Còn chưa phân xong sao?" Diệp Hiểu Mạn bị dọa ngốc rồi, tốc độ này cũng quá chậm đi. Nếu để cho nàng biết bọn họ thống kê nhân số tốn rất nhiều thời gian thì nàng sẽ khóc.
"Đúng vậy, ăn đi, ăn xong còn phải đi xem bọn họ đo đạc." Lượng việc nhỏ, có người nhìn xem cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là đồ ăn trước mặt quá thơm, nhìn xem tiểu bánh bao ăn ngon đến như vậy kìa, ông còn chưa có nếm đâu đó.
Gắp một cái bỏ vào miệng, bất chấp bị bỏng mà ăn, vỏ bánh trơn bóng, loại mùi thịt cùng hành lá này khiến người ta càng ăn lại càng lại muốn ăn thêm. Dạ dày bị tôn nữ dưỡng đến kén ăn như vậy thì khi nàng lấy chồng thì phải làm sao đây?