Sau khi ăn sáng xong, mấy người Diệp gia lại vội vàng chạy tới chỗ rừng trúc, Diệp Hiểu Mạn cảm thấy nhàm chán nên không có đi mà ở nhà, tiểu bánh bao thì đi tìm đám tiểu đồng bọn chơi. Diệp Hiểu Mạn không ngờ tới chính là phân chia cái rừng trúc này phải mất cả ngày mới xong, cũng may là trước khi trời tối đã phân chia xong.
Diệp Hiểu Mạn ở nhà cũng đã viết xong bản thảo văn thư, thừa dịp thời gian ăn trưa đã cũng người nhà thương lượng xong, lúc này mới lợi dụng thời gian rảnh buổi chiều mà chép lại nó. Đối với việc Diệp Hiểu Mạn biết chữ cả nhà cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghĩ Diệp Hiểu Mạn là do tiên nhân chỉ dạy. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn đợi gió đông nữa thôi.
Dường như để chuẩn bị cho trận chiến, mọi người đều tắm rửa đi ngủ thật sớm, chuẩn bị nghênh đón đại quân học tập khổng lồ ngày mai.
Không ngoài dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Diệp Hiểu Mạn còn chưa kịp ăn điểm tâm, đã có thôn dân bắt đầu tới.
"Trung Căn thúc, ta tới học tập đây." Một người nam tử trung niên mở đầu nói. Người ta thường nói bổn điểu tiên phi bất toán văn*, hắn tự nhận mình không phải là người thông minh cho nên đã để cho bà nương làm điểm tâm từ sớm, ăn xong liền tới. Truyện được edit by Phương Phương.
*Bổn điểu tiên phi bất toán văn", tức là chim ngốc sợ không kịp nên phải bay trước, hay cũng có nghĩa là người chậm chạp biết mình sức yếu nên phải hành động trước.
"Nhị Ngưu à, ăn điểm tâm chưa? Chưa ăn thì đến đây cùng nhau ăn?" Dân quê đều hiếu khách, ai đến cửa đều sẽ khách sáo vài câu, không giống như ở thành phố kiếp trước, khi chúc tết cũng chỉ đem đồ vật đưa tới rồi uống chén trà liền đi.
"Đã ăn qua, mọi người cứ ăn đi, ta chờ." Nhị Ngưu chất phác cười một tiếng, tìm cái băng ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
Mọi người cũng quen thuộc nhau, liền tiếp tục ăn điểm tâm, chỉ có diệp Hiểu Mạn là không quen khi ăn bên cạnh có người nhìn, cảm giác rất kỳ quái. Điểm tâm là bát cháo cùng bánh bao, Diệp Hiểu Mạn cầm đũa gắp một cái bánh bao đem đến cho Nhị Ngưu: "Thúc, đây là lần đầu tiên nhà chúng ta làm, không biết hương vị như thế nào, thúc ăn thử rồi cho chúng ta xin ý kiến."
"Ài, tốt." Nhị Ngưu cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ cho rằng bọn họ là muốn mình cho ý kiến, nào biết được là bánh bao này nhà họ đã sớm làm mấy lần rồi. Mỗi lần ra ngoài làm việc cũng sẽ mang theo mấy cái chống đói.
"Ăn ngon, Trung Căn thúc, bánh bao này nhà mọi người ăn ngon lắm, có thể cầm đi bán được rồi." Mặc dù hắn chưa có nếm thử qua bánh bao, thế nhưng bánh này hắn cảm thấy ăn rất ngon: "Tay nghề đại tẩu thật tốt."
"Ăn ngon thì người ăn thêm mấy cái nữa đi." Lý Minh Hà đem bánh bao đưa tới. Truyện được edit by Phương Phương.
"Đa tạ thẩm, không cần đâu, ta ăn một cái liền đủ rồi." Cái bánh bao này thế nhưng là bán một đồng tiền đó, hắn sao có thể chiếm tiện nghi như vậy được.
"Thẩm ngươi cho ngươi thì ngươi cứ ăn đi." Diệp Trung Căn bá khí nói. Nhị Ngưu này mất phụ mẫu từ khi còn bé, thật vất vả lắm mới lấy được vợ, cuộc sống trôi qua đã đủ khổ rồi, trước kia nhà mình không có điều kiện tốt như hiện tại, bây giờ có khả năng thì giúp được cái gì thì giúp cái đó.
"Cảm ơn thúc, cảm ơn thẩm, bà nương cùng đứa bé nhà ta còn chưa ăn qua đồ tốt như vậy, ta có thể giữ lại cho các nàng có được không?"
Khó có được người có tình có nghĩa như vậy, Diệp Hiểu Mạn cảm thán nói, nàng yên lặng đi đến phòng bếp lấy sáu cái bánh bao ra đưa cho Nhị Ngưu: "Thúc thúc, nhân lúc còn nóng thì đem về cho thẩm cùng đứa bé đi, còn đọc văn thư thì chúng ta phải chờ đủ người mới bắt đầu."
"Cái này..." Nhị Ngưu là một đại nam nhân cũng không nhịn được mà trong mắt rưng rưng.
"Cầm đi." Diệp Trung Căn cũng đồng ý với cách làm của Diệp Hiểu Mạn.
"Thúc. Nhanh đem về đi, nếu không chờ một lúc nữa nhiều người thì không dễ nói chuyện đâu." Bánh bao cũng chỉ có bấy nhiêu, không phân được cho mấy người.
"Được, cảm ơn, cảm ơn, về sau có gì cần hỗ trợ mọi người cứ gọi ta, tuyệt đối đừng khách khí." Không muốn mọi người nhìn thấy nước mắt của mình, hắn nhận lấy liền chạy đi ngay.
Trung Căn thúc đối với hắn tốt như vậy, về sau hắn cũng phải đối tốt với họ, nhất định không để người ta khi dễ nhà bọn họ.
Diệp Hiểu Mạn không nghĩ tới chỉ nhờ một hành động nhỏ của mình mà đổi lấy được lòng trung thành của cả nhà bọn họ. Tất nhiên đây là chuyện sau này.