Ngày hôm sau Lý Phỉ mở cửa ra thấy Đoạn Dật Sơn đứng ở ngoài cửa.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, quần áo bị sương sớm dính ẩm ướt.
Xem ra hắn đứng ở chỗ này một đêm. Là sợ mình ly khai, không tốt báo cáo kết quả công tác sao?
Lý Phỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, xoay người đi phòng bếp. Chờ nàng làm bữa sáng đút cho Nữu Nữu ăn xong, không thấy Đoạn Dật Sơn lại đây.
“Mẹ, Đoàn thúc thúc sao còn chưa ra?” Nữu Nữu miệng chứa cháo Lý Phỉ đút cho, phồng má nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ thúc thúc không đói bụng, không ăn.” Lý Phỉ lại đút cho nó một ngụm.
Chờ Nữu Nữu ăn xong, Lý Phỉ bảo nó chơi với con chó nhỏ, còn mình thu thập này nọ. Nhìn đồ ăn còn thừa nhiều trên bàn, mà lúc này Đoạn Dật
Sơn còn chưa đi ra.
Quản hắn làm sao vậy, hắn vẫn lừa mình, lợi dụng mình, còn quản hắn
làm cái gì! Lý Phỉ ở trong lòng tự nói với mình, nhưng nghĩ lại nét mặt
của hắn sáng nay tái nhợt, lại có chút không nhịn được lo lắng.
Trong lòng còn đang đấu tranh, nhưng bước chân lại hướng về phòng Đoạn Dật Sơn.
Đảo mắt đã đến cửa, nhìn cửa đóng chặt, Lý Phỉ nâng tay lên đẩy ra.
Chỉ là đến nhìn hắn có chết không?
Tiến vào phòng thấy Đoạn Dật Sơn nằm ở trên giường đang ngủ. Quần áo không đổi, chăn cũng không đắp, trực tiếp nằm như vậy.
Đầu giường của hắn còn có một thanh kiếm.
Lý Phỉ nghĩ vẫn đi qua.
“Này, ngươi không sao chứ.” Lý Phỉ nhìn Đoạn Dật Sơn trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Ta không sao.” Đoạn Dật Sơn không mở mắt đáp.
“Hừ!” Lý Phỉ hừ lạnh một tiếng, “Như vậy còn nói không sao.”
Nàng đi qua, Đoạn Dật Sơn muốn tránh lại bị Lý Phỉ đè lại. Nàng sờ soạng cái trán của hắn, phát hiện hắn nóng kinh người.
“Ngươi phát sốt rồi!” Lý Phỉ kinh hô.
“Ta không sao, nằm một lát là tốt rồi.” Đoạn Dật Sơn đẩy tay Lý Phỉ ra, nhắm mắt nói như trước.
Lý Phỉ giơ cái tay bị đẩy lên có chút bị tức giận: “Được, tùy ngươi, ta cũng lười quản ngươi.”
Nói xong xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Chờ Lý Phỉ ly khai, Đoạn Dật Sơn mới mở to mắt, đảo mắt, có hai người đột nhiên xuất hiện.
Hai người cúi đầu không thấy rõ biểu tình. Tiếp theo một người đi ra, ngẩng đầu lấy lòng cười nói, “Lão đại, ta cũng không biết sẽ như vậy.
Ta nghĩ nữ nhân đều mềm lòng, nhìn người như vậy, nhất định hiểu ý đau,
sau đó khẳng định sẽ tha thứ lão đại. Nhưng không ngờ…”
“Đại ca, ta đi lấy dược cho huynh.” Một người khác mở miệng đánh gãy
lời nói của người trước. Tiếp theo xoay người tiêu thất. Người còn lại
nhìn đồng bạn vừa biến mắt, vội vàng nói với Đoạn Dật Sơn: “Lão đại, ta
cũng đi xem.”
Nói xong vội vã theo sau, “Đợi ta với!”
Hai người lại tới cái cây trong sân cách đó không xa. Trong đó một
người ảo não nói: “Ta thật không nghĩ tới sẽ như vậy. Ta còn tưởng rằng
nữ nhân đều mềm lòng, không ngờ nữ nhân kia tâm ngoan như vậy.”
…
Tiếp theo là một mảnh yên tĩnh.
“Ai, lão đại khẳng định hận chết ta, ra cái chủ ý như vậy. Tiếp theo
chuyện tốt nhất định không tới phiên ta rồi.” Thanh âm kia dường như
theo thói quen lầm bầm lầu bầu tiếp tục nói.
…
“Lão đại bị thương rất nặng, ngươi nói ta đi mua thuốc hay là ngươi đi?” Thanh âm kia tiếp tục nói
“Ngươi!” Một thanh âm khác rốt cục vang lên.
…
Đoạn Dật Sơn nằm ở trên giường, hắn có thể cảm giác được miệng vết
thương của mình nóng lên. Ngày hôm qua nghe Lục Hổ ra cái chủ ý cho
mình, tuy rằng cảm thấy không ra đâu vào đâu, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn hy vọng có phát sinh như vậy, cho nên cuối cùng không phản đối, thật
làm như vậy.
Vừa rồi mình thật sự không muốn nàng đi, hắn thậm chí hy vọng nàng có thể ở lại bồi mình. Nhưng miệng lại nói ra như vậy, hiện tại hối hận
cũng không có tác dụng gì.
Đoạn Dật Sơn nghĩ đến vừa rồi Lý Phỉ rời đi, không nhịn được cười khổ, tự làm bậy không thể sống.
Mới vừa đi ra ngoài cửa, Lý Phỉ nhớ tới mình vừa mới nói, làm sao đều cảm thấy không được tự nhiên, làm sao lại giống như tiểu nữ sinh.
Trong lòng mắng Đoạn Dật Sơn ngoan cố chống, nhưng vẫn đi không gian
lấy chút dược cho hắn. Đây là dược lúc trước khi đi nàng mua dược để
vào, hẳn là có thể dùng, lại nhìn trái cây ở bên trong.
Lý Phỉ lấy bếp lò hầm dược cho Đoạn Dật Sơn, Nữu Nữu ở trong phòng
ngửi được vị thuốc chạy ra, ôm cổ Lý Phỉ khóc nháo: “Mẹ, con không cần
uống thuốc! Không cần!”
Nhìn Nữu Nữu mặt nhăn nhó, Lý Phỉ cảm thấy thú vị, “Đây là thuốc cho Đoàn thúc thúc của con, hắn sinh bệnh rồi.”
Nữu Nữu vừa nghe, không phải thuốc của mình lập tức mặt mày hớn hở,
đảo mắt lại nhăn mày, đồng tình nói: “Đoàn thúc thúc bị bệnh? Thật đáng
thương!”
“Vậy con lấy bánh ngọt của con cho Đoàn thúc thúc một chút?” Lý Phỉ
không nhịn được đùa Nữu Nữu. Nữu Nữu bây giờ thích nhất ăn bánh ngọt.
Nhưng Lý Phỉ sợ nó ăn nhiều không tốt cho răng, mỗi ngày hạn chế nó chỉ
được ăn năm khối, cho nên nó thực quý trọng, không cho người khác ăn.
Nữu Nữu nhìn Lý Phỉ, lại nhìn ba khối bánh ngọt của mình trong túi,
hôm nay đã ăn hai khối còn lại ba khối. Nó thực buồn rầu, một bên là
bánh ngọt mình yêu thích nhất, một bên là Đoàn thúc thúc mình thích.
Lý Phỉ buồn cười nhìn Nữu Nữu đang nội tâm giãy dụa.
“Mẹ, con có thể giữ lại một khối hay không? Con chỉ có ba khối.” Nữu Nữu hỏi.
Lý Phỉ không ngờ nó hỏi như vậy, nhưng nàng quyết định tiếp tục đùa
nó, “Không được nha, hai khối quá ít, nhất định phải ba khối.”
Mặt bánh bao của Nữu Nữu nhăn nhó một hồi lâu mới gian nan hạ quyết
định, “Được rồi, đều cho thúc thúc đi. Người sinh bệnh, dược lại khó ăn
như vậy.”
Nữu Nữu đã từng bị uống thuốc, vừa thối vừa khó uống, cho nên Nữu Nữu cuối cùng quyết định cho hết Đoàn thúc thúc.
“Vì sao?” Lý Phỉ biết Nữu Nữu thực thích điểm tâm, có khi còn giấu
diếm mình buổi tối ăn. Sau đó bị Lý Phỉ phát hiện còn bị đánh mông mới
không dám làm như thế. Nhưng hiện tại nhìn Nữu Nữu cho hết số bánh ngọt
của mình cho Đoạn Dật Sơn, nàng có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì Đoàn thúc thúc là cha, còn tốt với Nữu Nữu nữa.” Nữu Nữu
không hiểu lời nói của Lý Phỉ, nó cảm thấy mẹ hỏi thật ngốc, Đoàn thúc
thúc là cha, lại đối xử tốt với mình, đương nhiên phải cho Đoàn thúc
thúc ăn điểm tâm.
Lý Phỉ nghe xong nửa câu đầu không nhịn được cười vang lên. Tuy rằng
hiện tại Nữu Nữu không gọi Đoạn Dật Sơn là cha, nhưng trong tư tưởng vẫn cho rằng hắn là cha mình, cho dù nó không biết cha là cái gì.
Lý Phỉ bưng dược, mang theo điểm tâm của Nữu Nữu đi vào phòng Đoạn
Dật Sơn. Nàng vừa định đi vào thì chợt nghe bên trong có tiếng vang,
nàng hoảng sợ, vội vàng đẩy cửa đi vào. Thấy quần áo Đoạn Dật Sơn rộng
mở một nửa người, cảnh xuân nửa lộ trên giường.
Lý Phỉ đỏ mặt, Đoạn Dật Sơn cũng vội vàng kéo quần áo mình.
“Đây là dược ta hầm cho ngươi, ngươi uống một chút đi.” Nói xong Lý
Phỉ ánh mắt loạn phiêu, không dám nhìn hắn, buông dược. Nàng vừa rồi
không cẩn thận thấy được tiểu đậu đậu của hắn, không, là cơ ngực. Thoạt
nhìn dáng người không tệ lắm, so với người mẫu đời sau không kém bao
nhiêu. Lý Phỉ bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Cám ơn.” Đoạn Dật Sơn tiếp nhận chén thuốc, ngoéo một cái khóe miệng, một hơi uống hết dược.
Chờ Đoạn Dật Sơn uống xong, hai người kẻ đứng người ngồi. Trong phòng nhất thời yên lặng.
Lý Phỉ cảm giác không khí có chút kỳ quái mở miệng nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong nàng lấy bát chuẩn bị rời đi.
“Oành!”
“Hừ!”
Sau đó có thanh âm kỳ quái truyền đến, tiếp theo nghe thấy Đoạn Dật Sơn kêu rên.
“Ngươi làm sao vậy?” Lý Phỉ bước lên phía trước xem xét, thế này mới phát hiện lưng của hắn bị nhiễm đỏ.
“A? Sao ngươi bị thương nặng vậy? Sao không nói sớm, còn cố chống!”
Vừa thấy chính là bị thương bởi đao tối qua, đại khái chừng một tấc,
miệng vết thương đã trắng bệch, hiện tại lại bắt đầu đổ máu.
Đoạn Dật Sơn thấy vẻ mặt Lý Phỉ lo lắng, không nhịn được cười rộ lên. Nàng vẫn quan tâm mình.
“Ngươi, ngươi cười cái gì?” Lý Phỉ thế này mới chú ý tới tư thế của
mình. Quần áo Đoạn Dật Sơn bị mình rút khỏi lưng, mình còn lấy tư thế nữ vương nhìn xuống… Miệng vết thương.
Lý Phỉ kinh hãi một chút, nhảy dựng lên, rời khỏi bên giường. Nàng có chút vô thố, có chút lắp bắp nói: “Ta, ta đi lấy chút thuốc trị thương cho ngươi.”
Cơ hồ muốn chạy trối chết.
“Phỉ Nhi.”
Tay Lý Phỉ bị giữ chặt, nàng lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe người khác gọi mình như vậy, thế nhưng không biết buồn nôn!
“Cái gì, cái gì?” Lý Phỉ nhìn chằm chằm cánh tay bị kéo, lắp bắp nói.
“Nàng đừng đi!” Thanh âm Đoạn Dật Sơn trầm thấp như trước, Lý Phỉ cảm thấy thanh âm của hắn hôm nay phá lệ từ tính. Hắn thoáng dùng lực một
chút, vốn đang miên man suy nghĩ, Lý Phỉ đã bị hắn kéo qua.
Lý Phỉ thế này mới phản ứng lại, nhìn mình cách hắn gần như vậy, có
thể ngửi được hương vị thuộc loại hắn. Nàng hết hồn, kinh hách giãy dụa
muốn cách hơi thở của hắn xa một ít.
“Hừ.” Lý Phỉ nghe thấy Đoạn Dật Sơn kêu rên, lập tức đình chỉ giãy
dụa, vội vàng nghiêng qua nhìn xem có phải mình làm đau vết thương trên
người hắn không.
“Không sao.” Đoạn Dật Sơn cắn răng, môi tái nhợt, Lý Phỉ thấy hắn bộ
dạng này, làm sao còn dám lộn xộn, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.
“Phỉ Nhi, ta muốn bảo hộ nàng cả đời, không phải mệnh lệnh nhiệm vụ, là bản thân ta nghĩ muốn làm như vậy.”
Đoạn Dật Sơn nói không lớn, nhưng Lý Phỉ lại cảm thấy như làm điếc cả lỗ tai.
Lần đầu tiên được người khác thổ lộ, Lý Phỉ thật không tiếp thụ được. Trong lòng nàng loạn như ma, mình cũng không rõ ý tưởng trong lòng mình thế nào, nàng cần bình tĩnh một chút.
“Ta muốn ngẫm lại.” Lý Phỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra nói.
Đoạn Dật Sơn đang lo lắng lời nói vừa rồi của mình quá mức càn rỡ, sợ hãi Lý Phỉ sẽ cự tuyệt, nhưng lại có chút chờ mong đáp án của Lý Phỉ.
Hiện tại nghe Lý Phỉ nói như vậy, trong lòng có chút mất mát. Nhưng hắn
biết mình không nên bức chặt quá.
Lý Phỉ chạy về phòng mình, cảm giác tim mình vẫn như vừa rồi đập
phịch phịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình. Lý Phỉ ôm ngực, nàng không phải không rõ cảm thụ vừa rồi, nàng từng nói qua chuyện yêu
đương, từng có cảm giác như vậy, hình như đó là tâm động.
Lý Phỉ lấy ra một lọ dược từ không gian, đó là lúc mình cưỡi ngựa bị
thương, Đoạn Dật Sơn đưa cho mình. Nàng lẳng lặng ngồi nhìn bình thuốc
trị thương. Nhớ tới Đoạn Dật Sơn trừ lúc gặp mặt lần thứ hai đề đao vào
cổ mình, cuối cùng chưa từng xúc phạm mình, mà sau cho dù hắn có mục
đích, nhưng hắn chưa từng thương tổn mình, thậm chí nàng biết hắn vẫn
thực dụng tâm bảo hộ mình, tuy rằng đây là vì một cái nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây, Lý Phỉ không nhịn được nở nụ cười. Kỳ thật chuyện này
rất đơn giản. Mình bị Đoạn Dật Sơn lợi dụng và các mục đích khác mà tức
giận, cùng với lúc này biện giải cho hắn, đó là cái nhìn của nàng, cũng
là bởi vì mình thích hắn đi.
Bởi vì thích hắn, cho nên mới ghét mới phát hỏa vì bị lợi dụng. Là bởi vì thích hắn cho nên bây giờ mới biện giải cho hắn.
Lý Phỉ vẫn cố ý bỏ qua cảm giác trong lòng mình với hắn, hoặc là nói
nàng phát hiện lúc xảy ra hàng loạt sự kiện ám sát, sau đó hắn nói cho
chính mình mục đích.
Lý Phỉ cầm thuốc trị thương tới phòng đưa cho Đoạn Dật Sơn.
“Đây là lúc trước ngươi cho ta, ngươi hẳn là có thể sử dụng đi?”
Đoạn Dật Sơn tiếp nhận cái lọ, cảm thấy nhân sinh có đôi khi thật đúng là kỳ dị trùng hợp.
Bình dược này là đưa cho Lý Phỉ dùng khi bị thương, bây giờ nó lại về tay mình.
Mà hắn thật không ngờ mình cuối cùng lại cầm cái bình này. Cũng thật
không ngờ mình sẽ lại thích người mình đã từng kề đao vào cổ.