“Ngươi có thể bôi thuốc không?” Nói xong, Lý Phỉ không nhịn được muốn cắn đầu
lưỡi mình, miệng vết thương ở trên lưng, tự mình sao có thể với tới
được?
“Ừm.” Đoạn Dật Sơn gật đầu, hắn không chú ý tới biểu tình của Lý Phỉ, chỉ
nghĩ mình với không tới, bên ngoài còn có hai người có thể giúp mình.
Cái này Lý Phỉ không phản đối. Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, hai người đều không mở miệng, không nhắc tới chuyện trước đó. Lý Phỉ cảm thấy
đứng như vậy thật sự là xấu hổ, định mở miệng nói rời đi, chợt nghe đến
bên ngoài có tiếng chạy bộ vào, tiếp theo Nữu Nữu đẩy cửa tiến vào.
“Mẹ.” Nữu Nữu nhìn thấy Lý Phỉ gọi một tiếng, chạy đến bên giường, nhấc cái
chân nhỏ muốn lên giường. Lý Phỉ ở một bên giúp một phen, cho nó ngồi
lên mép giường.
“Thúc thúc, bánh ngọt ăn ngon không?” Nữu Nữu cắn ngón tay nhìn Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ thế này mới nhớ tới, lập tức lấy ra mấy cái bánh ngọt đưa cho Đoạn
Dật Sơn, cười nói: “Đây là Nữu Nữu đưa cho ngươi, sợ ngươi uống thuốc
đắng.”
Nữu Nữu cũng xoay người chờ mong nhìn Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn tiếp nhận mấy khối bánh ngọt, hắn đương nhiên biết Nữu Nữu
thích ăn điểm tâm. Nghĩ rằng Phỉ Nhi dạy đứa nhỏ thật nhu thuận nghe
lời, giống như nàng, về sau mình và nàng sẽ có rất nhiều đứa nhỏ đi,
cũng đáng yêu giống Nữu Nữu. Đoạn Dật Sơn lòng tràn đầy chờ mong, cảm
thấy điểm tâm ngọt đến trong lòng.
Trong phòng một mảnh ấm áp, ngoài phòng lá cây sàn sạt.
Hai người trên cây.
“May mà ta chạy nhanh, bằng không lão đại sao có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy.” Lục Hổ đắc ý dào dạt.
…
“Ngươi nói lão đại rốt cuộc nói gì với nữ nhân kia vậy?” Lục Hổ vẻ mặt tò mò.
“Ta muốn bảo hộ ngươi cả đời, không phải mệnh lệnh nhiệm vụ, bản thân ta muốn làm như vậy.” Một thanh âm khác mở miệng nói.
“Này! Quan Ly, ta với ngươi không có ý nghĩ! Ngươi không nên xằng bậy! Cho dù ngươi nói như vậy, ta cũng không hảo nam phong!” Lục Hổ nghe xong kéo
nhanh áo, vẻ mặt như nhìn sắc lang.
Gân xanh trên mặt Quan Ly bạo đột, nắm đấm nắm thật chặt, nhìn chằm chằm Lục Hổ.
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng xằng bậy! Ta là thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Lục Hổ thấy Quan Ly vẻ mặt muốn bạo đi, gắt gao ôm ngực, một bộ dạng
không sợ bạo lực, chết cũng phải chống!
…
Tiếng sàn sạt trên cây càng vang mạnh hơn.
Từ ngày đó dường như ba người Lý Phỉ khôi phục như trước. Lý Phỉ tiếp tục
cố gắng tăng lên trù nghệ, Nữu Nữu tiếp tục làm đuôi nhỏ của Lý Phỉ,
Đoạn Dật Sơn ít lời như trước, làm hết phận sự bảo hộ hai mẹ con, có khi sẽ nấu cơm vào hôm mà Lý Phỉ không dậy sớm nấu, có khi mang theo Nữu
Nữu cưỡi ngựa đi bộ. Giống như mọi chuyện đều giống như trước đây.
Chỉ là Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn thỉnh thoảng đối diện, ăn ý lo lắng cho đối
phương, lúc rảnh rỗi tầm mắt không tự giác kiếm tìm đối phương, thì ra
tâm tình đã bất đồng.
Dường như ông trời không quen nhìn Lý Phỉ hạnh phúc, vì thế một ngày Đoạn Dật Sơn nhận được tin tức Hoàng Thượng bệnh tình nguy kịch, Tứ hoàng tử an
toàn về kinh thành, Nhị hoàng tử không rảnh bận tâm đến bên này, bảo bọn họ lập tức về kinh thành.
Đoạn Dật Sơn nói cho Lý Phỉ là lúc tiếp tục ra đi. Lý Phỉ đại khái hiểu được hẳn là không sao, nếu có chuyện, Đoạn Dật Sơn nhất định có thể bảo vệ
mình. Cho nên đồng ý.
Nhưng Đoạn Dật Sơn đề nghị trực tiếp lên kinh. Lý Phỉ mặc dù có chút kinh
ngạc nhưng không nói gì thêm, dù sao Đoạn Dật Sơn không phải người tùy
tiện đưa ra yêu cầu.
Lần này lên kinh đi đường thủy. Như vậy cũng tiện rất nhiều.
Nữu Nữu lần đầu tiên ngồi thuyền rất hưng phấn, mà Lý Phỉ thì mệt mỏi, không có tinh thần. Bởi vì Lý Phỉ say thuyền.
Lý Phỉ nằm ở trên giường, cả người vô lực, để Đoạn Dật Sơn mang theo Nữu
Nữu đi ra ngoài, mình đóng cửa lại lập tức vào không gian. Tiến vào
không gian thì tốt rất nhiều.
Lý Phỉ nằm dựa vào ghế, một lúc lâu mới hòa hoãn lại.
Đến lúc ăn cơm chiều Lý Phỉ mới đi ra. Trước bàn cơm, Nữu Nữu vẻ mặt hưng
phấn, líu ríu nói chuyện với Đoạn Dật Sơn, hoàn toàn bỏ qua người mẹ say thuyền. Lý Phỉ thản nhiên phát lên cảm giác bị bỏ qua, trước kia Nữu
Nữu luôn dính mình.
“Nữu Nữu, lúc ăn cơm không cần nói nhiều!” Lý Phỉ phụng phịu nói.
Nữu Nữu bĩu môi đang định nói thì Đoạn Dật Sơn bên cạnh đánh gãy. Hắn cười
nói: “Nữu Nữu, con ăn nhanh lên, ăn xong thúc thúc mang con nhìn chim
trên sông!”
Nữu Nữu lập tức hoan hô một tiếng, cũng không cần Lý Phỉ đút, tự mình ăn từng ngụm từng ngụm.
“Nàng đỡ ít nào không? Có muốn đi cùng không?”
Lý Phỉ định cự tuyệt, thấy Đoạn Dật Sơn mỉm cười nhìn mình, Lý Phỉ không nhịn được đỏ mặt vì tâm tư nhỏ của mình.
Ăn xong cơm chiều, Lý Phỉ không tiến vào không gian, mà là cùng bọn họ lên boong thuyền.
Trời chiều dường như nhuộm ở cuối sông, mặt sông phủ đầy màu vỏ quýt, sóng
nước màu vỏ quýt. Trên mặt sông có mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ phiêu
đãng. Vài ngư dân đang thu võng, hoặc vui mừng hoặc thất vọng. Mấy con
chim nhỏ đậu mép thuyền, đột nhiên giống mũi tên nhọn lao thẳng xuống
sông, cắp ra một con cá.
Nữu Nữu ở trên thuyền hoan hô.
Lý Phỉ nhìn Nữu Nữu cưỡi ở trên cổ Đoạn Dật Sơn vỗ tay hoan hô, nhìn một
tay Đoạn Dật Sơn đang gắt gao đỡ Nữu Nữu, còn một tay cẩn thận nắm tay
mình, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Con thuyền trước sau như một đi về phía trước, Lý Phỉ trước sau như một say tàu.
Lần này đến một cái cảng, có vài thứ cần phải mua, cho nên dừng ở chỗ này một ngày.
Liên tục ngồi hơn mười ngày Lý Phỉ còn choáng váng đầu cần phải nghỉ ngơi.
Nữu Nữu lại la hét muốn rời thuyền. Lý Phỉ bị ầm ỹ đầu càng hôn mê, hai
người kia thì tinh thần tràn đầy, để họ tự xuống đó đi chơi.
Còn mình thì vào không gian ngủ.
Đến khi Lý Phỉ tỉnh lại đã là chạng vạng. Nghỉ ngơi một trận, có chút tinh
lực, Lý Phỉ đi ra ngoài hỏi thăm một chút thấy hai người còn chưa về.
Nhàm chán ngồi ở ngoài thuyền hóng gió, nhìn cách đó không xa một lớn
một nhỏ đang đi tới.
Lý Phỉ nghênh đón, tiếp nhận Nữu Nữu, cười nói: “Sao không mua vài thứ trở về?”
“Ở phía sau.”
Lý Phỉ quay đầu nhìn qua, thì ra còn có một chiếc xe bò theo ở phía sau,
trên đó chứa đầy đồ. Máy xay gió, đồ chơi làm bằng đường, điểm tâm, đều
là Nữu Nữu thích.
Lý Phỉ cười nói: “Ngươi quá sủng nó rồi.”
Đoạn Dật Sơn ha ha cười không đáp lời. Trong lòng Nữu Nữu hiển nhiên không
nghe hai người lớn đối thoại nhàm chán, ghé vào vai Lý Phỉ nhìn những đồ của mình đang được chuyển lên thuyền.
Buổi tối, trên sông càng náo nhiệt. Cách đó không xa có mấy chiếc thuyền hoa dừng ở bên bờ, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng. Lý Phỉ ngồi ở cạnh cửa
sổ trong phòng, có thể nghe rõ ràng thanh âm bên kia, thanh âm trêu đùa, còn có mấy cô nương mặc diễm lệ ở bên trong vừa múa vừa hát. Lý Phỉ vừa thấy liền hiểu, đây là thuyền hoa.
Trong đó có một con thuyền lớn nhất đang thong thả đi, chậm rãi tới gần chiếc thuyền của Lý Phỉ. Trên thuyền truyền ra những tiếng nhạc, tiếng cười
nói, mắng mỏ, có chút ồn ào, Lý Phỉ đang định đóng cửa sổ, miễn cho ầm ỹ đến Nữu Nữu đang ngủ, nhìn thấy một người ở đối diện cửa sổ đang ôm cô
nương, khi thuyền tới gần người nọ đột nhiên mở miệng nói: “Ôi, tiểu
nương tử đối diện bộ dạng rất xinh đẹp đấy? Có muốn đi lên chơi đùa
không?”
Hắn vừa nói xong trên thuyền lập tức vang lên tiếng cười, trong đó có mấy
tiếng ồn ào hô: “Đến đây, tiểu nương tử, nơi này chơi rất vui, ca ca
mang ngươi đi chơi!”
Lý Phỉ chuẩn bị đóng cửa sổ không để ý tới mấy tên đệ tử nhà giàu uống
say, đột nhiên thấy cái gì phóng qua người mình, mấy người vừa mới mở
miệng đều ngã xuống đất kêu cha gọi mẹ.
Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn đứng ở trên boong thuyền, hắn đóng cửa sổ cho Lý Phỉ, che ở phía trước cửa sổ.
Đột nhiên Đoạn Dật Sơn nhảy dựng lên, nhảy tới chiếc thuyền kia, chợt nghe
thấy chiếc thuyền bên kia nhất thời một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói
tai, thanh âm người ngã chén vỡ.
Tiếp theo nhìn thấy Đoạn Dật Sơn bay trở về thuyền, lần này mang theo một
người, trong tay hắn mang theo một nam tử, nam tử kia cúi đầu, Lý Phỉ
không thấy rõ bộ dáng của hắn.
Đoạn Dật Sơn buông hắn ra đi vào phòng, nam tử kia vội vàng đuổi kịp.
“Nói đi, sao ngươi lại ở đây?” Đoạn Dật Sơn nhìn nam tử đang cúi đầu nói.
Lý Phỉ có chút tò mò người này, nhìn hắn ăn mặc nhất định là nhà không phú tức quý, hiện tại lại cúi đầu, đầu sắp dán tới ngực rồi.
“Không nói? Ngày mai cùng ta đi gặp cha ngươi vậy.”
Người kia rốt cục ngẩng đầu lên, Lý Phỉ thế này mới nhìn rõ bộ dáng của hắn,
chính là người vừa rồi nói đùa bỡn mình. Hiện tại hắn vẻ mặt cầu xin,
kêu rên nói: “Cậu, cháu biết sai lầm rồi, người đừng nói với cha cháu,
bằng không cháu sẽ bị đánh gãy chân!”
Lý Phỉ bị từ ‘cậu’ này làm kinh ngạc, cháu ngoại trai lớn như vậy, Đoạn Dật Sơn bao nhiêu tuổi vậy?
“Hừ! Lần này không phải do ngươi, ngươi có biết vừa rồi ngươi nói ai không hả?” Trong thanh âm Đoạn Dật Sơn mang theo tức giận.
Người nọ vẻ mặt mê mang, không nghĩ được bèn hỏi; “Là ai?”
“Là mợ tương lai của ngươi!”
“Mợ?”
Lý Phỉ bị từ mợ này làm nghẹn nói không ra lời, trừng mắt nhìn Đoạn Dật
Sơn, Đoạn Dật Sơn nhận được ánh mắt của Lý Phỉ, thế nào còn có tức giận
cái gì, chỉ cảm thấy tâm đều mềm nhũn ra.
“Cậu, cuối cùng người cũng muốn thành thân, rốt cục mẹ không cần lại lải nhải Đoàn gia vô hậu rồi.” Người nọ rõ ràng nhìn ra hai người hỗ động, trong lòng biết mình tránh được một kiếp, lập tức lại khôi phục nguyên dạng,
cợt nhả nói sang chuyện khác.
“Mợ, cháu ngoại trai này có lễ!” Hắn giả vờ giả vịt làm một cái lễ với Lý Phỉ, cợt nhả nói.
Lý Phỉ nghe hắn nói như vậy vừa thẹn vừa giận, nhìn Đoạn Dật Sơn bên cạnh, tuy rằng không nói gì, nhưng khóe miệng cũng là ôm lấy, xem ra là đang
âm thầm vui vẻ đây!
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ sắp phát hỏa, sợ mình làm quá mức chọc nàng tức
giận, gõ một cái vào đầu Tử Nguyên: “Được rồi, ngươi cùng ta đi kinh
thành, lão phu nhân cũng nhớ ngươi.”
Tử Nguyên tự nhiên là ước gì được như thế, ở kinh thành lão phu nhân sủng
hắn, cậu tuy rằng nghiêm túc một ít nhưng so với cha ngày nào cũng bắt
mình đọc sách thì tốt hơn, sẽ không tùy tiện đánh mình.
“Còn cha cháu?” Tử Nguyên thật cẩn thận hỏi, sợ mình bị người khác biết.
Đoạn Dật Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta sẽ báo cho hắn.”
Tử Nguyên nghe hắn nói như vậy lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ vỡ bụng, trong lòng không nhịn được hát lên: “Muội muội ơi, ca ca ban đêm
nhớ ngươi xx “
“Ta sẽ nói với hắn cho ngươi lên kinh học.”
Vì thế một chậu nước lạnh giội tắt hết tinh thần của Tư Nguyên hướng tới kinh thành.
Nhìn Tư Nguyên rủ vai đi ra ngoài, Lý Phỉ không nhịn được nhìn, nàng làm sao không nhìn ra Đoạn Dật Sơn cố ý.
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ nở nụ cười, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Phỉ Nhi, hắn là cháu ngoại trai duy nhất của ta, Tử Nguyên. Được tỷ của ta
sủng thành cái dạng này, nhưng người không xấu.” Đoạn Dật Sơn giải
thích. Hắn sợ Lý Phỉ không thích Tử Nguyên, tuy rằng nó vừa rồi làm có
chút quá đáng, nhưng nó là thân nhân của mình, về sau Lý Phỉ cũng sẽ
tiếp xúc với những người này, đều là người thân của mình, có ngăn cách
sẽ không phải là chuyện tốt.
“Không sao.” Lý Phỉ không phải không thèm để ý người khác nói mình như vậy, là vì không muốn Đoạn Dật Sơn khó xử, Lý Phỉ sẽ không đi so đo.
Đoạn Dật Sơn tất nhiên là cảm kích, còn nói thêm vài câu rồi về đi ngủ.
Có Tư Nguyên, trên thuyền càng nhiều tiếng hoan hô tiếng cười. Bình thường đều là Lý Phỉ cười, Nữu Nữu và Tư Nguyên ầm ĩ.
Tiếp xúc mới phát hiện, Tư Nguyên kỳ thật chỉ là một đứa trẻ con, thích ăn
món điểm tâm ngọt. Mà trên thuyền có nhiều điểm tâm ngọt nhất chính là
Nữu Nữu, cho nên hắn thường xuyên vì món điểm tâm ngọt mà ồn ào với Nữu
Nữu.
Bình thường đều là Nữu Nữu khóc nháo, Đoạn Dật Sơn đương nhiên là vô điều
kiện che chở Nữu Nữu. Mà Tư Nguyên ăn qua vài lần mệt, biết phía sau lấy lòng Lý Phỉ.
Tư Nguyên giỏi nhất chính là vuốt mông ngựa, nói ngọt, cho dù Lý Phỉ biết
hắn là nói loạn lung tung cho vui, nhưng nghe xong những lời này cũng có chút vui vẻ, cho nên Lý Phỉ cũng có khi hắn bị Nữu Nữu ức hiếp quá lợi
hại sẽ giúp hắn một chút.