Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 93

Chanh xanh cắt ra vắt nước, lọc hạt, để riêng ra bát thủy tinh dự phòng.

Đào bóc vỏ bỏ hạt, thái thành miếng, bỏ vào nồi nấu nhừ khuấy lên, sau đó từ từ cho thêm nước chanh, đường mạch nha, đường phèn, mật ong, vẫn khuấy liên tục.

Cuối cùng cất vào trong lọ thủy tinh, lấy một ít ra chén nhỏ đặt lên bàn ăn, là món mứt hoa quả màu hạnh ấm áp dịu dàng, sền sệt mỡ màng, óng ánh long lanh.

Huyên Hiểu Đông cầm thìa múc một muỗng mứt đút lên miệng Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung nếm thử, vị thơm ngọt riêng biệt của đào tràn ra trong khoang miệng, ngọt đậm như mật, nhu hòa mềm mỏng trơn tuồn tuột, không khỏi khen: “Hương vị ngon lắm.”

Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Không tệ ha? Pha với nước uống cũng ngon, chỉ là ngọt hơn một chút so với mứt bưởi và trần bì, hơn nữa cái này không để được lâu, để lâu là có mùi rượu. Chúng ta ăn sớm, hoặc là làm bánh mứt đào dẻo lạnh, hoặc là bánh kem mứt đào ngàn lớp.”

Thịnh Vô Ngung nghĩ ngợi, nói: “Ý tưởng hay đấy.”

Huyên Hiểu Đông nóng lòng muốn thử, Thịnh Vô Ngung nói: “Nhưng mà chúng ta ôn tập trước đã.”

Huyên Hiểu Đông: “…”

Hai người trở về phòng làm việc, Thịnh Vô Ngung mang sách ngữ pháp đến, giảng lại từ đầu tới cuối nền tảng cho Huyên Hiểu Đông thật mạch lạc. Trí nhớ của Huyên Hiểu Đông vẫn rất tốt, tuy nghe giảng không hiểu hết, thế nhưng nhắc lại vẫn có thể đúng đến tám, chín phần mười. Thịnh Vô Ngung hết sức hài lòng, “Xem ra ký ức ngắn hạn của em rất mạnh, làm tiếp những đề mà tôi giao cho em để củng cố là em có thể hiểu được thôi.”

Anh lục ra một bộ đề thật đưa cho Huyên Hiểu Đông làm, sau đó đứng dậy lên máy chạy bộ thong thả tập luyện.

Huyên Hiểu Đông cứ làm được vài câu là ngó sang chỗ anh, thêm được vài câu nữa vẫn lại nhìn sang anh. Ánh mặt trời cuối thu không còn gay gắt nữa, căn phòng này vốn dĩ đã được thông liền với nhau, cực kỳ rộng rãi, nửa mặt chái nhà đều là kính, làm tôn lên phong cảnh núi rừng ở phía sau. Thịnh Vô Ngung chỉ mặc quần soóc và áo phông ngắn, chậm rãi đi bộ, bắp thịt trắng trẻo thả lỏng nhấp nhô, mồ hôi chảy trên da thịt lấp lóe như tia chớp.

Đúng là một người đàn ông vừa cao lớn vừa đẹp trai.

Trước đó Thịnh Vô Ngung còn vừa đi bộ vừa nghe nhạc trên màn hình điện tử, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Huyên Hiểu Đông. Đến khi đã tập được nửa tiếng, anh tắt nhạc, quay đầu nhìn y, bất đắc dĩ nói: “Em tập trung làm bài đi, cứ nhìn tôi mãi làm gì?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Là anh nói mà, muốn che phủ những ký ức thống khổ thì em phải cố gắng dùng cảm giác vui vẻ và thành công khi thấy anh để bao trùm ký ức học tập đau khổ.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Hay, nghe có lý!

Huyên Hiểu Đông đứng dậy đi ra ngoài chốc lát, cầm một ly sữa chuối vào cho anh, bên trong còn bỏ một ít chuối lạnh, mang theo cảm giác mát mẻ nhưng cũng không quá buốt.

Thịnh Vô Ngung uống mấy ngụm, cầm khăn mặt lau, ngó sang nhìn thử, thấy y mới làm được nửa mặt thì nói: “Tôi đi bơi đây.”

Huyên Hiểu Đông nói “Được”, tay cầm màn hình điện tử đứng dậy, thoạt nhìn là muốn đi theo anh.

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Em sốt sắng vậy à?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Em muốn xem, an toàn là số một.”

Hai người cùng đi đến bể bơi lộ thiên ở nhà kho phía sau, Huyên Hiểu Đông ngồi dưới mái hiên, thấy thiết kế vô cùng chu đáo. Chỗ này cũng đặt cả tủ lạnh, cất khá nhiều nước và sữa, y cũng cầm một chai sữa vừa uống vừa dõi mắt Thịnh Vô Ngung nhảy xuống bể bơi lội, vừa giải đề.

Đến khi Huyên Hiểu Đông làm xong một bộ đề nữa, y không thể chờ được nữa mà cởi quần áo, cũng nhảy vào trong nước, bơi về phía Thịnh Vô Ngung.

Thật ra Thịnh Vô Ngung đã bơi hơi gắng sức, vẫn luôn đỡ lấy dây thừng nổi chậm rãi bơi, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông bơi qua thì không nhịn được cười, “Chắc em không phải vì muốn nhanh xuống bể mà làm bài thi lung tung chứ?”

Huyên Hiểu Đông thuận miệng nói: “Đúng vậy, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, dài ngắn như nhau thì chọn C.”

Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, sờ lên cánh tay Huyên Hiểu Đông, Huyên Hiểu Đông hỏi: “Sao thế anh?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Không ngờ dấu vết hôm tân hôn vẫn còn ở đây.”

Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, lườm anh một cái, xoay người thoải mái bơi vài vòng rồi quay đầu đuổi anh lên bờ, “Được rồi, lượng vận động hôm nay của anh đủ rồi đó, mau đi lên nghỉ ngơi một lát đi. Em làm bữa trưa cho anh, hôm nay em mua ít măng thu, buổi trưa xào cho anh ăn.”

Thịnh Vô Ngung biết rõ bây giờ y giám sát anh rất là chặt chẽ, cười nghe lời lên bờ, nhưng mà trước khi lên bờ vẫn cùng Huyên Hiểu Đông trao nhau một cái hôn bên thành bể ướt đẫm.

Ánh mặt trời giữa trưa khá chói chang, tia khúc xạ đong đưa trên làn nước trong bể. Huyên Hiểu Đông ấn bả vai Thịnh Vô Ngung, gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương, y bị anh chặn lại hôn rất lâu, hai người mới thở hồng hộc lên bờ.

Thịnh Vô Ngung cầm khăn tắm bọc thân dưới lại, trước khi đi còn cầm màn hình điện tử mà Huyên Hiểu Đông làm bài thi lên, “Tôi xem thử em làm sai chỗ nào——Ái chà, thế mà cũng thi được hơn 70 điểm lận.” Huyên Hiểu Đông mở hệ thống tự làm sạch bể, nhìn qua gương thấy môi mình đỏ như máu, đến cả mắt và cổ cũng đỏ hồng, vô thức sờ lên môi mình, cảm giác cứ tiết chế thế này thì có khi bản thân y cũng nghẹn đến bệnh mất. Sao trước đây y lại có thể tự tin sống một thân một mình ở nông trường đến già vậy?

Thịnh Vô Ngung đi dép khoan thai trở về, da thịt trắng như phát sáng dưới ánh mặt trời.

Huyên Hiểu Đông thở dài đi theo, tiện đường còn nhổ một bó ngải cứu lớn, chuẩn bị tối nay nấu nước cho Thịnh Vô Ngung ngâm mình tắm.

Buổi trưa ăn mỳ măng, kết hợp với cá muối chiên. Trong canh có một ít thịt muối, vừa mỡ màng vừa ngon miệng, Thịnh Vô Ngung ăn được vài miếng thì bỗng nhiên nhận ra, “Đây có phải chân giò lợn đen hun khói mua ở Garan không?”

Huyên Hiểu Đông bật cười, “Xem ra lưỡi anh vẫn rất nhạy bén, chuẩn đó, là chân giò hun khói loại xịn thái thành miếng, nấu theo cách truyền thống của chúng ta, xào với măng sợi cũng không tồi, hôm nào em nấu canh tiếp.”

Thịnh Vô Ngung cười, “Lê Khải nói tháng sau về nước, muốn đến chỗ này ăn chút đồ ăn thường ngày của em, em làm món này cho anh ta đi, để cho anh ta đau lòng.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Anh ấy về nước sao? Vậy để em gửi anh ấy ít đồ mang về, cảm giác làm món này ăn kết hợp với những món khác sẽ rất ngon.”

Thịnh Vô Ngung chua xót nói: “Tài khoản mạng xã hội của em thêm nhiều người nhỉ, thêm anh ta lúc nào vậy?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Chẳng phải chính là hôm anh mua màn hình điện tử mới đó sao? Em đang đọc sách, anh ấy thấy vậy nên bảo em tải ứng dụng mạng xã hội, để cho em thêm anh ấy.”

Thịnh Vô Ngung: “Sao em không thêm tôi?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Lát nữa anh thêm là được mà, chẳng phải màn hình điện tử ở trong tay anh sao? Lát anh tự thêm, hôm nào cũng gặp nhau thì cần gì dùng cái đó.”

Thịnh Vô Ngung hài lòng, “Ừm.”

Ăn no sau khi vận động xong, buổi trưa Thịnh Vô Ngung vô cùng buồn ngủ, bèn trở về phòng chợp mắt một lát. Huyên Hiểu Đông lại rất dồi dào tinh lực, vác cuốc đi xới đất vườn rau một lần, tìm mấy loài cây dùng để ngâm mình, định bụng chạng vạng chuẩn bị gieo trồng. Sau đó y cầm cuốc lên núi, tưới nước cho những cây đã trồng trước đây, trước khi đi còn tạt qua xem vườn thuốc. May mà lúc đó y trồng vườn thuốc, phần lớn những cây thân mềm đều thu hoạch được rồi, chỉ để lại một ít những loài tự phát triển được, ấy vậy mà chúng tự lớn cũng tốt lắm.

Huyên Hiểu Đông là người không chịu nổi rảnh rỗi, dọn dẹp từ trên xuống dưới một lượt, lúc về đến nhà thì Thịnh Vô Ngung cũng vừa ngủ trưa dậy, đang cầm màn hình điện tử của y chấm bài thi, nhìn thấy y về, anh bèn vẫy tay gọi: “Qua đây tôi giảng đề cho em một lần.”

Thịnh Vô Ngung giảng kỹ lại từng câu một cho Huyên Hiểu Đông, lại đổi mới bài thi rồi đưa cho y, “Bây giờ em làm lại một lần nữa từ đầu đến cuối, tôi canh thời gian.”

Huyên Hiểu Đông cầm bút điện tử đi tới, làm lại từng câu một, cuối cùng cũng có thể thi được 96 điểm, sai hai câu thì Thịnh Vô Ngung giảng lại cho y một lần nữa, cuối cùng bộ đề này mới coi như xong.

Huyên Hiểu Đông cảm giác làm bài kiểu này hình như cũng rất thú vị, “Đây là luyện đề sao?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Đúng, tự em luyện chưa chắc đã có động lực, tôi giúp em luyện, mỗi ngày một bộ thì sẽ mau chóng ổn thôi.” Anh chậm rãi quay trở lại trang chủ, “Tôi mở tài khoản của em kết bạn nhé?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm.”

Thịnh Vô Ngung vừa nhấn mở, vô số tin nhắn bật ra ngoài.

Thịnh Vô Ngung: “…”

Cũng được hoan nghênh quá nhỉ!

Anh liếc sang Huyên Hiểu Đông, thấy y vẫn thản nhiên thì ấn mở từng tin một trước mặt y. Chử Nhược Chuyết gửi tới đủ loại ảnh chụp, là tin tức ở Hoàn Kinh, cuối cùng có một đoạn là: “À nhờ được tham gia đọc diễn văn chúc phúc ở đám cưới của hai người, gần đây tôi cũng nỗ lực trong việc kinh doanh, ông nội đối xử với tôi tình cảm lắm luôn. Tên đại ngốc Chử Nhược Minh nhìn thấy nóng cả mắt mà thèm chết, ha ha ha, anh ta tưởng không lộ điểm yếu là tôi không biết sao? Vụ vườn chuối tiêu năm đấy, trăm phần trăm là do ổng làm!”

“Lần này cũng đòi xây vườn quýt, trồng một đống quýt xanh đến cả ăn cũng không nổi, học đòi văn vẻ, tưởng rằng ông sẽ thích. Ha ha ha ha, thật ra ông cũng cảm thấy anh ta nghịch vớ nghịch vẩn, chỉ tạo điều kiện động viên tí thôi. Tôi thấy cái câu lạc bộ Vườn Quýt kia của anh ta không trụ nổi bao lâu đâu, tiền đều thả vào nước cả rồi ha ha ha ha ha, lão giận lắm đó!”

“À mà nhắc mới nhớ, tôi sắp sửa đi thăm vườn chuối tiêu, tiện thể thăm anh và Vô Ngung luôn. Có gì cần tôi mang giúp từ Hoàn Kinh về không?”

Thịnh Vô Ngung nghiến răng, Huyên Hiểu Đông đáp lời: “Được, gần đây tôi đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, hơi bận.”

Chử Nhược Chuyết nhanh chóng trả lời tin nhắn, “Thật sao? Có sếp Thịnh ở cùng anh, nhất định không có vấn đề gì đâu!”

Thịnh Vô Ngung cắn răng, Huyên Hiểu Đông lại nhịn cười nhấn mở thêm cái nữa, là La Yến: “Anh Hiểu Đông, bị đám cưới của anh cảm hóa rồi nè, em cũng quyết định cuối năm kết hôn với Lý Lực, bọn em đang bắt đầu chuẩn bị thủ tục rồi, dự định cũng định cư ở Tĩnh Hải. Đến lúc đó anh và ngài Thịnh rảnh rỗi nhớ đến đám cưới nhé. Thấy hai người trong hôn lễ làm em bắt đầu hi vọng vào hôn nhân và tình yêu!”

Huyên Hiểu Đông đáp lại: “Chúc mừng! Nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Tiếp theo là tin nhắn của Nghiêm Duệ Phong, hắn gửi tới toàn là nội dung cuộc thi và thông tin hướng dẫn của Học viện Lục quân Tĩnh Hải, không có một chút chuyện cá nhân nào cả. Huyên Hiểu Đông trả lời: “Cảm ơn!”

Nghiêm Duệ Phong đáp lại: “Không cần, đến lúc đó tôi cũng là giám khảo phỏng vấn, chúc cậu mau chóng vượt qua bài thi viết.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Tin nhắn cuối cùng là Lê Khải, anh ta vô cùng ranh mãnh nhắn lại: “Óc heo, anh cũng muốn ăn! Muốn nướng! Thêm ớt với tía tô! Ngon!”

Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, “Sao anh ấy biết hôm nay anh ăn óc heo nhỉ?”

Thịnh Vô Ngung nhanh chóng dùng tài khoản của Huyên Hiểu Đông tự thêm mình, sau đó kéo y vào nhóm chat “Gia đình hạnh phúc”.

Trong nhóm chat nhanh chóng nhảy lên làn sóng chào mừng.

Thịnh Lỗi Lỗi tiên phong: “Chào mừng chào mừng! Chào chú Hiểu Đông!”

Phía dưới nhanh chóng xuất hiện hàng ngũ đang nhập.

Huyên Hiểu Đông cười đáp: “Chào mọi người, con chào bố mẹ.”

Thịnh Phù Vân xông ra nhanh lẹ, phát lì xì 8888 tệ.

Lư Nhất Vy cũng đuổi kịp theo, phát lì xì 9999 tệ.

Tiền lì xì nhanh chóng bị cướp bằng tốc độ ánh sáng, Thịnh Vô Ngung cũng nhanh tay giành cho Huyên Hiểu Đông một bao, sau đó anh lại lấy màn hình điện tử của mình phát ra lì xì 1314 tệ(*). Lê Khải tự dưng nhảy ra, “Lỗi thời quá đi, chú nhỏ~”

(*) 1314 là một mật mã tình yêu được nhiều bạn trẻ sử dụng với ý nghĩa là “suốt đời suốt kiếp” hay “trọn đời trọn kiếp”. Bởi trong tiếng Trung, số 1314 viết là 一生一世, có phát âm là yīshēng yīshì, mang nghĩa là suốt đời.

Thịnh Vô Ngung cấm Lê Khải nói trong 24 giờ.

Huyên Hiểu Đông nín cười, “Chủ tịch Thịnh, hình tượng, hình tượng của anh.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Đừng để ý đến anh ta, tối nay ăn gì? Tôi chụp ảnh cho bọn họ thèm.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Tôm rang trà, canh vịt lá sen, còn có hai con chim bồ câu nướng nữa.”

Hai người đặt màn hình điện tử xuống ra ngoài nấu cơm, Thịnh Vô Ngung nhìn thấy có thứ gì đó đang ngâm nước ngoài vườn, “Đó là gì vậy?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Hạt giống xà lách và măng tây, ngâm vào nước sẽ lớn nhanh, rất nhanh sẽ thu hoạch được mẻ rau tươi. Đợi ăn xong bữa tối em sẽ làm, anh có thấy mùi lá ngải ngửi rất thơm không? Lát nữa cho anh ngâm mình tắm.”

Thịnh Vô Ngung thấy lúc nào y cũng dồi dào tinh lực không biết mệt là gì, kinh ngạc hỏi: “Em không mệt à?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Chừng đó sao mà mệt được, sáng mai em đi mua đàn gà con về, nuôi đến khi nào ăn Tết là vừa khéo. Ừm đúng rồi, thêm cả lạp xưởng và thịt muối khô nữa.”

Hai người ăn bữa tối, mặt trời đã lặn về phía Tây, hoàng hôn buông mình bao trùm lưng chừng núi. Thịnh Vô Ngung ngồi trên ghế mây dưới giàn nho, nhìn Huyên Hiểu Đông từ từ gieo hạt các loài rau, mầm tỏi, rau hẹ,… xuống dưới đất, sau đó múc nước từ trong giếng tưới lên trên.

Những vì sao dần dần hiện rõ trên nền trời, trên ngọn núi phía xa xa đã bắt đầu vang lên tiếng dế kêu to lẫn trong cỏ, gió đêm thổi qua, năm tháng yên bình.

__________________
Bình Luận (0)
Comment