Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 94

Bình thường Huyên Hiểu Đông hay dùng muối hạt to để rán bò bít tết, đôi khi thì dùng để làm gà hấp muối hoặc cua hấp muối, nhưng hôm nay y quyết định dùng để làm gà sấy khô.

Thời tiết khô mát, y mua được một đàn gà tre rừng cực kỳ ngon, bèn dùng muối rang hoa tiêu thật kỹ lưỡng. Sau khi mùi thơm tỏa ra, y nhồi kín vào bụng gà, lau rửa sạch sẽ tất cả gà rồi mang ra treo dưới mái hiên phơi khô.

Để lại một con dùng màng thực phẩm bọc kín lại cất vào tủ lạnh ướp cho thấm gia vị, làm gà cay, thịt gà căng mọng, ăn với cơm cực kỳ ngon.

Rời khỏi vườn nuôi để bán thịt trên trấn, tiến vào khoảng sân cỏ rêu mọc chi chít giữa các khe đá, đàn gà con chui qua chui lại giữa vườn rau, mổ côn trùng sâu bọ khắp nơi.

Dưới mái hiên trước nhà có bày mấy chậu hoa lớn, không biết mấy chậu Ngu mỹ nhân(*) này được dời ra đây từ khi nào, thân cây mềm mại xanh biếc, yêu kiều thướt tha. Lúc Thịnh Vô Ngung nhìn thấy mấy chậu cây thì khóe mắt hơi giật giật, lờ đi phép ẩn dụ phía sau, ấn vào bộ đề mà Huyên Hiểu Đông làm lại, sắp xếp bài tập cho y, sau đó trở về phòng khách mở video cuộc họp.

(*) Ngu mỹ nhân còn được gọi là cây anh túc/cây thuốc phiện, ở đây tác giả đang chơi chữ. Ngu mỹ nhân [yúměirén] có các âm đọc giống mỹ nhân ngư [měirényú], chỉ khác thứ tự âm.

Nông Trường Lưng Chừng Núi-Chương 94

Huyên Hiểu Đông thành thạo hoàn thành bài tập được giao, thấy Thịnh Vô Ngung vẫn còn đang họp, bèn lái xe mô-tô ra chợ.

Dường như y muốn làm tất cả những món mới lạ cho Thịnh Vô Ngung ăn, cuộc sống đối với y mà nói bỗng nhiên nảy sinh bao điều thú vị. Mặc dù sống một mình cũng rất tốt, thế nhưng khi hai người chung sống với nhau, niềm vui sướng và thú vị này đã trở nên gấp đôi, thậm chí là vô hạn.

Y đi ngang ủy ban xã, chủ tịch xã Mạc A Mộc nhìn thấy y bèn gọi y trước cửa sổ, “Hiểu Đông? Cậu về nước rồi à? Chẳng phải lần trước bảo định ra nước ngoài sao?”

Huyên Hiểu Đông chống một chân lên đất, nhìn Mạc A Mộc qua ô cửa, “Chủ tịch xã, tôi về nước rồi, có chuyện gì không?”

Mạc A Mộc hỏi y: “Người phụ trách dự án sinh thái nông nghiệp lần trước của chúng ta tới, nói muốn thu mua núi rừng của cậu làm sân golf gì đó, định xây câu lạc bộ, nói đủ các thứ nào là cao cấp thế nào, kiếm tiền ra sao, cậu nằm yên cũng nhận được tiền. Tôi biết chắc chắn cậu không muốn, đó là do ông Huyên giữ lại cho cậu, bèn bảo cậu ra nước ngoài rồi không liên lạc được để thoái thác. Dù sao trên hợp đồng cũng ghi không bắt buộc, sáng nay tôi thấy bọn họ lại tới nữa rồi, chắc là lại đi tìm cậu nữa đấy.”

Huyên Hiểu Đông khua tay, “Chú đừng lo, sẽ không cải tạo đâu, hôm nào tới tìm chú tán gẫu.” Y lái xe mô-tô đi mất, cũng không bận tâm mấy, dù sao dự án này Thịnh Vô Ngung đã bàn giao lại, chắc là chủ quản dự án không biết rõ nội tình. Đến lúc đó bảo anh nói một tiếng là được, y cũng không lo lắng.

Y đi mua đài sen, dự định về sẽ làm gì đó cho Thịnh Vô Ngung ăn, lại quay sang xem thịt dê, bồi bổ vào mùa thu đúng là vừa khéo.

Ở nông trường lưng chừng núi bên này, một chiếc xe dừng trước hàng rào nhỏ của nông trường, mấy người đàn ông xuống xe, quan sát xung quanh. Một trợ lý nam trẻ tuổi cung kính nói: “Giám đốc Tống, đây chính là mảnh đất mà Smith vừa ý, cứ như vậy mà bỏ trống thì tiếc lắm. Địa hình rất đẹp, có thể xây dựng sân golf cao cấp, vị trí lỗ golf sẽ cực kỳ hoàn hảo và đầy tính thách thức. Đến lúc đó thậm chí có thể xem xét tổ chức giải đấu quốc tế ở đây, xây dựng câu lạc bộ cao cấp và hệ thống thành viên, triển vọng rất tốt.”

Giám đốc Tống nói: “Dự án này vốn dĩ đã được ký lâu rồi, sao vẫn chưa bàn bạc xong? Do nông dân đòi được nhiều hơn sao?”

Trợ lý khúm núm, một chủ quản dự án khác bên cạnh cười giải thích: “Chủ yếu là vì lúc ký hợp đồng, rõ ràng nông dân đã cho chúng ta quyền tự chủ kinh doanh, nhưng bây giờ lại có một nhà không để cho bọn tôi triển khai, thôn dân bản địa đều nói cậu ta xuất ngoại rồi, không liên lạc được.”

Giám đốc Tống cau mày, “Từ khi tôi tiếp quản bộ phận kế hoạch tới nay, hạng mục này vẫn không có doanh thu, hỏi đến thì chỉ nói là dự án dài hạn, không theo đuổi lợi ích và hiệu quả ngắn hạn. Dự án này có rất nhiều người, cứ rề rà trong tổ ăn chia tiền thưởng và hoa hồng, đúng là không còn gì để nói. Tuy chủ tịch Thịnh không có yêu cầu hiệu suất gì đối với bộ phận kế hoạch, nhưng chúng ta đều nhận lương cao, cũng nên có chút lương tâm. Ký một hợp đồng dài hạn lỏng lẻo như thế, đây là đang giúp đỡ người nghèo, thế nhưng giúp đỡ người nghèo vẫn có thể tạo ra hiệu quả và lợi ích, có phải là đôi bên cùng có lợi không? Sao ở nước ngoài lại không liên lạc được?”

Mấy người bên cạnh đều không dám thở mạnh, giám đốc Tống nhìn cổng gỗ, “Nhìn qua trông có giống lâu rồi không có ai ở đâu?”

Hắn vừa vịn cổng gỗ đi đến nhìn, một đàn gà con lon ta lon ton chạy qua, vườn rau vừa được tưới tắm vẫn còn ướt, một chú chó mực không biết xông ra từ đâu, ngoe nguẩy cái đuôi sủa ăng ẳng rất to về phía cổng gỗ.

Giám đốc Tống: “…”

Hắn chỉ vào con chó kia, “Như này mà bảo không có người ở? Mấy người đã đến thực địa chưa vậy? Nếu như không phải hôm nay tôi muốn đến xem, có phải mấy cậu ngay cả đến cũng không thèm đến, chỉ lên trấn hỏi bừa chủ tịch xã vài câu thôi là xong rồi đúng không? Người nào cũng lười biếng đùn đẩy, chỉ muốn ăn lời thôi đúng không?”

Trợ lý yếu ớt biện giải: “Trước đó thật sự không có ai ở mà… Cũng không biết có phải họ vừa mới về không.”

Giám đốc Tống hơi lên giọng: “Sự thật là ngay tại lúc này đang có người ở! Hạng mục này mà còn tiếp tục như vậy, việc cắt giảm nhân sự cũng không còn xa nữa đâu!”

Tiếng chó sủa bên trong bỗng dưng im bặt, một người đàn ông xuất hiện, trong tay anh còn bế một chú mèo, đẩy cổng gỗ ra nhìn bọn họ, “Có việc gì sao?”

Mấy người họ đều ngây người ra, mặc dù người đàn ông này chỉ mặc quần soóc và áo phông ngắn màu xám bạc rộng rãi trông hết sức bình thường, trong tay anh còn bế mèo, nhưng ánh mắt sắc bén này, giọng điệu lạnh nhạt này vẫn không thể cản trợ họ nhận ra đây chính là chủ tịch Thịnh của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, người vừa mới cử hành hôn lễ mấy ngày trước đó.

Giám đốc Tống run giọng: “Chủ tịch Thịnh?”

Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, “Anh là?”

Giám đốc Tống phấn chấn, “Tôi là giám đốc bộ phận kế hoạch Tiểu Tống, năm nay mới nhậm chức. Trước đó anh ở nước ngoài nên chưa kịp báo cáo công việc cho anh, trong cuộc họp video trước đó tôi đã tự giới thiệu bản thân, chắc do năm nay nhiều người mới quá…”

Thịnh Vô Ngung nghĩ ngợi, “À nhớ rồi, anh là Tống Khánh Vũ. Giám đốc Tống qua đây có việc gì sao?”

Giám đốc Tống khiêm tốn nói: “Hôm nay tôi tới đây thực địa thành phố Tây Khê cho dự án nông nghiệp sinh thái. Chẳng phải chúng ta đã ký một hạng mục lớn ở đây sao, không ngờ lại có thể gặp được anh.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Ừ, hạng mục này là tôi bảo Đường Thanh Bình ký, triển khai cũng không tệ lắm.”

Tống Khánh Vũ vội vàng nói: “Đúng rồi! Tôi đã xem qua dự án, kế hoạch trù tính rất tốt, triển vọng cũng rất lớn. Đã nghe từ lâu giám đốc Đường làm việc rất hiệu quả nên tôi muốn học tập anh ấy, để có thể mau chóng dẫn dắt tổ kế hoạch càng ngày càng gặt hái được nhiều thành tích hơn.”

Thịnh Vô Ngung hỏi: “Vào ngồi chút không?”

Tống Khánh Vũ biết điều nói: “Không cần không cần, chủ tịch Thịnh đang tĩnh dưỡng phải không? Nghe nói anh mới kết hôn, chúc anh tân hôn vui vẻ, sức khỏe phục hồi sớm.”

Thịnh Vô Ngung gật đầu, Tống Khánh Vũ vội vàng nói: “Chủ tịch Thịnh, anh nghỉ ngơi đi, chúng tôi không quấy rầy nữa, đi chỗ khác xem.”

Thịnh Vô Ngung lại nghe thấy tiếng xe mô-tô vang lên, nhìn về phía đường núi, khóe miệng hơi mỉm cười, “Chồng tôi về rồi.”

Nhóm Tống Khánh Vũ vừa quay đầu, Huyên Hiểu Đông đã chống chân nhìn bọn họ, lại nhìn sang Thịnh Vô Ngung, “Có khách à? Ở lại ăn trưa đã.”

Tống Khánh Vũ vội vã cười nói: “Xin chào! Chúng tôi là nhân viên của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, lần này tới để khảo sát dự án, không ngờ tới đây lại gặp được chủ tịch Thịnh.”

Thịnh Vô Ngung có lòng tốt nhắc nhở, “Chồng tôi họ Huyên.”

Tống Khánh Vũ lại vội vàng nói: “Chào Huyên tiên sinh.”

Huyên Hiểu Đông cười nói: “À, vừa nãy gặp được chủ tịch Mạc, nghe nói các anh định xây núi này thành sân golf?”

Tống Khánh Vũ toát mồ hôi lưng, cười rạng rỡ, “Hiểu lầm hiểu lầm thôi, chúng tôi đi chỗ khác.”

Huyên Hiểu Đông lại cười nói: “Được, ở lại ăn trưa không?”

Tống Khánh Vũ nào dám ở lại, vội vàng chuồn ra cửa, “Không cần không cần, chúng tôi còn dự án khác cần xem, tạm biệt chủ tịch Thịnh, tạm biệt Huyên tiên sinh!”

Thấy bọn họ lên xe, vẫy tay rời đi, Huyên Hiểu Đông buồn cười quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung, “Cấp dưới của anh sợ anh thật đấy, đến cả ăn một bữa cơm cũng không dám.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Em phải ôn tập mà, bọn họ cũng đâu thiếu nơi khác để ăn, sao lại phải phí thời gian giữ họ ở lại, với cả rõ ràng em sợ nhất là xã giao. Em làm bài tập xong chưa?”

Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Xong rồi, anh không thấy sao? Chẳng phải em vừa nhắn qua tài khoản mạng xã hội là em lên chợ à?”

Y vừa nói vừa đổ một rổ đài sen ra, “Hạt sen này bóc ra để trưa nấu canh cho anh ăn.”

Thịnh Vô Ngung cười nhìn y dỡ hàng hóa từ trên xe mô-tô xuống, “Lại mua nhiều đồ rồi.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Những cái này không phải để ăn mà là mang đi trồng, trồng luôn bằng mầm cho tiện. Nhìn này, em còn lấy mấy dây leo tường vi và hoa tử đằng nữa, trồng phía sau nhà kho, đến lúc đó nó mọc leo lên sẽ rất đẹp.”

Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Được.” Huyên Hiểu Đông lấy hoa giống ra đưa cho anh xem, “Cái này nè, người bán nói là giống rất tốt, đợi qua mùa đông năm nay, mùa xuân sang năm là sẽ mọc đầy hoa, nhất định sẽ cực kỳ đẹp.” Y lại nhấc cả tảng thịt lợn lên, “Anh xem, đây cũng là lợn đen, chúng ta nhồi lạp xưởng.”

Thịnh Vô Ngung thấy y tận hưởng cuộc sống như vậy, quả thật không nhịn được cười, “Đừng gấp gáp quá, đến lúc đó em phải đi học nghiên cứu thì làm sao đây?”

Huyên Hiểu Đông nói: “Tĩnh Hải gần mà, với lại những loài hoa này cũng không cần chăm sóc… Ừm, mấy chậu mỹ nhân ngư đúng là cần tỉ mỉ hơn, phải chăm sóc kỹ lưỡng, đến lúc đó mang theo cũng tốt.”

Thịnh Vô Ngung hỏi: “Mỹ nhân ngư gì cơ?”

Huyên Hiểu Đông nhanh chóng sửa lại: “Hoa Ngu mỹ nhân.” Y giấu đầu hở đuôi lén lút liếc Thịnh Vô Ngung một cái, lại đi qua xem mấy chậu Ngu mỹ nhân hoa nở thướt tha, cười đến là sâu xa.

Cuối cùng Thịnh Vô Ngung cũng xác nhận được, quả nhiên y cố ý, “Hôm nay tôi nhờ người ta tìm được mấy bộ đề nghiên cứu chuyên ngành thi thật cho em, tối nay chúng ta thử giải một bộ xem sao, bắt đầu kế hoạch ôn tập chuyên ngành thôi.”

Huyên Hiểu Đông: “Em đi bóc đài sen.” Y nhanh chóng cầm giỏ thức ăn đi vào bếp, không lâu sau bỗng nhiên lại thò đầu vào hỏi, “Mấy con cá kia của em bao giờ gửi lại vậy anh? Hôm nay mấy hàng cá quen đều hỏi em có cá bột không.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Em có tôi rồi còn muốn cá gì nữa?”

Huyên Hiểu Đông: “…”

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, đi vào bếp ngồi trước bàn ăn, chỉ thấy anh cũng lột đài sen ra, chậm rãi bóc từng hạt một. Thấy Huyên Hiểu Đông nhặt một hạt sen trắng nhạt đã được bóc đưa lên miệng mình lấy lòng, anh mở miệng ăn, vị thanh thanh, tim sen còn hơi có vị chát. Huyên Hiểu Đông nói: “Em còn mua một ít ngó sen nữa, tươi lắm, lát nữa xào cho anh ăn.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Sáng mai tôi phải về thành phố Tĩnh Hải, ký hợp đồng xong sẽ quay lại, khả năng phải ở đó một hôm luôn, tiện thể mang cá về cho em.”

Huyên Hiểu Đông biết sai nên sửa chữa, ngoài miệng dụ dỗ, “Cần em đi cùng không? Cá cũng không vội, có mỹ nhân ngư là anh cũng đủ rồi.”

Thịnh Vô Ngung nín cười, “Không cần đi cùng đâu, là hoạt động thương vụ thôi, sẽ về rất nhanh. Em yên tâm ở nhà ôn tập, tôi sẽ giao bài tập cho em, khi nào trở về sẽ kiểm tra và viết chính tả, không làm xong là phạt.”

Huyên Hiểu Đông: “Phạt gì mà… nghiêm khắc thế?” Mỹ nhân ngư này đúng là hung tàn.

Thịnh Vô Ngung cười tủm tỉm, thấp giọng ghé vào tai y nói vài câu.

Huyên Hiểu Đông chỉ cảm thấy bên tai nóng ran, Thịnh Vô Ngung nói: “Em không muốn bị phạt thì chăm chỉ học tập đi.”

Huyên Hiểu Đông nói thầm: “Anh… sách đen… chắc là đọc nhiều rồi đúng không…”

Thịnh Vô Ngung nói: “Tôi chưa từng đọc, hóa ra em đọc loại nội dung này rồi sao? Hửm? ‘Thầy ơi, đừng phạt em?’, ‘Xin thầy hãy mạnh mẽ trừng phạt em đi!’“

Huyên Hiểu Đông nhét hạt sen đã bóc vào miệng anh, “… Chủ tịch Thịnh, hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment