Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 136


Ánh mắt của Viên Tư Niên sáng lên, nói: "Cái tên này hay, tao nhã hơn vịt muối nhiều! Không bằng cứ kêu là vịt hoa quế đi! Đầu và cuối trung thu năm nay, lão phu lại tới thưởng thức tài nấu nướng của Dư nha đầu ngươi.

Cứ quyết định như vậy đi!"Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười, Viện trưởng đại nhân, ai quyết định với ngài vậy? Haiz, chỉ trách bản thân mình nhiều chuyện, rước “nợ” vào thân!Lúc chị em ba người đi ra từ Trân Tu Lâu, mặt trời đã ngã về tây, Chu Tam thiếu không yên tâm lắm nói: "Sắc trời đã tối, trở về thôn Đông Sơn còn phải đi qua một đoạn đường núi, không bằng nghỉ ngơi một đêm trên thị trấn đi, ngày mai hãy trở về!" Dư Tiểu Thảo kiên quyết từ chối.

Người cha nhị thập tứ hiếu kia của nàng, nếu như tối nay không thấy con gái trở về, không biết sẽ lo lắng tới mức nào đâu.

Ai! Cổ đại chỉ có cái này là không tốt, liên lạc với nhau quá bất tiện, nếu như có điện thoại di động, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, chuyện gì cũng có thể xử lý.Chu Tử Húc thấy nàng đã quyết định sẽ đi, vội vàng dắt tới con ngựa mà mình yêu thích từ chuồng ngựa, nhất định phải đưa các nàng trở về.

Theo hắn thấy, chị em ba người đứa lớn nhất còn chưa tới mười tuổi, nếu như giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba đứa bé kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng nghe.

Hắn không yên tâm!Hắn cũng không nhìn lại mình một chút, cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, cho dù có xảy ra chuyện hắn có thể giúp được cái gì? Nhưng mà, tấm lòng cảm đóng vai của hắn thật sự khiến cho người ta chất màu làn, nhưng không đầuDư Tiểu Thảo từ chối mấy lần, nhưng đấu lại được sự kiên quyết của Chu Tam thiếu.

Kết quả là, một chiếc xe lừa nhỏ kèm theo một tiểu hồng mã, dưới bầu trời đầy rặng mây đỏ phi thật nhanh về hướng phương xa, hình ảnh kia hài hòa đến lạ, giống như một bức tranh phong cảnh truyền thần...Thể chất của Tiểu Hội được nước linh thạch cải tạo trở nên cực kỳ khỏe mạnh, về mặt tốc độ không hề thua kém tiểu hồng mã màChu Tam thiếu đang cưỡi chút nào.


Nếu như không phải Tiểu Thảo bị xóc nảy đến sắp ói ra, sợ rằng tốc độ của Tiểu Hôi sẽ càng nhanh hơn.

Chu Tam thiếu nhìn dáng vẻ khó chịu của Tiểu Thảo, có chút không đành lòng nói: "Bánh xe cao su đã đặt trước cho muội rồi, đoán chừng tháng sau sẽ nhận được.

Đến lúc đó muội đi xa sẽ không khó chịu như vậy nữa.""Đa tạ Tam thiếu!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Tiểu Thảo trắng bệch, môi hình như cũng mất đi màu sắc vốn có, nàng khó chịu như vậy nhưng vẫn còn nghĩ đến hạt giống dưa hấu, "Tam thiếu, chuyện lần trước kêu Tiểu Đa ca đưa thư cho huynh, nhờ huynh giúp đỡ tìm kiếm hạt giống dưa hấu ấy, đã có manh mối gì chưa?"Chu Tử Húc chậm rãi gật đầu nói: "Lần trước ta có đi xem qua một tiệm hạt giống ở phủ thành, đã cho người đi mua rồi.

Yên tâm đi! Đã bao giờ ta làm chậm trễ chuyện của muội chưa? Đợi khi nào hạt giống tới, ta sẽ kêu Tiểu Đa đem tới cho muội!"Lúc này, sắc trời đã tối lại.

Xe ngựa cũng tiến vào một đoạn đường núi gập ghềnh, hai bên con đường nhỏ gấp khúc, từ bên trong những cây cối và bụi cây cao lớn bằng một con người mơ hồ truyền tới tiếng hót của chim đêm, trong rừng núi tĩnh mịch âm u lại mang vẻ thê lương như vậy, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.Nhà cũ Dư gia ở ngay dưới chân núi Tây Sơn, tiếng chim hót loại nào chưa từng nghe qua, cho nên cũng không cảm thấy có gì lạ.

Nhưng Chu Tam thiếu lại khác, hắn đã bao giờ đi vào trong rừng núi vào buổi tối đâu? Đối với tiếng chim xì xào của chim đêm, rõ ràng có chút căng thẳng."Đừng sợ, đây là tiếng kêu của chim cú mèo! Chim cú mèo là loài chim có ích, có thể bắt chuột đồng đấy!" Dư Tiểu Liên nín cười an ủi Chu Tam thiếu, trong lòng âm thầm cười hắn nhát gan.Chu Tử Húc có chút hối hận vì không mang vũ khí cầm tay theo, nếu như mang theo cung tên hắn luyện tập mỗi ngày, thì đã không sợ hãi rồi.

Hắn nhìn bóng cây tối đen yên tĩnh xung quanh, trong lòng run rẩy nói: "Trong núi này...!Có thể có chó sói hay không?""Chó sói? Có lẽ là có! Nhưng mà, thú dữ bình thường đều ở sâu trong núi, trừ những năm có thiên tại không tìm được thức ăn mới xuống núi gây hại cho thôn dần.

Con đường này mỗi ngày đều có người lui tới, hẳn là không xuất hiện bầy sói gì đó đâu." Dư Tiểu Thảo an ủi.


Dù sao cũng là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, còn là Đại thiếu gia sống trong nhung lụa, sợ hãi trong lòng cũng không có mất mặt."Trước mặt...!Điểm sáng kia là cái gì vậy? Nghe nói ánh mắt của chó sói vào buổi tối sẽ sáng lên, có thể hay không.." Chu Tử Húc lặng lẽ nuốt nước miếng, nắm chặt dây cương trong lòng bàn tay, có chút đổ mồ hôi.

Hắn nhìn trái phải một chút, nếu có thể tìm được một cây gậy cầm tay hay gì đó, cũng có thể bảo vệ ba chị em các nàng thật tốt.Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách, nói: "Chu ca ca, huynh từng nhìn thấy mắt chó sói lúc sáng lên chưa? Đó không lẽ là một con chó sói một mặt? Hơn nữa, ánh mắt của chó sói về đêm là ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng mờ mờ phía trước, rõ ràng là ánh đèn của người đi đường đêm.""Kỳ lạ, đã rất muộn rồi, ai còn xách đèn lồng đi đường đêm?"Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm nói.

Xe lừa vững vàng tiếng về phía trước, ánh đèn mờ mờ kia càng ngày càng gần.

Người xách đèn lồng kia, hình như nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe, chần chờ lên tiếng hộ: "Là Tiểu Thảo sao?""Cha? Nhị tỷ, là tiếng của cha!" Tiểu Thạch Đầu ngẩn người một lát, sau đó vui sướng kêu lên."Cha! Là bọn con!" Tiểu Liên giống như tìm được người thân cậy tin tưởng nhất, lớn tiếng hộ về phía có ánh đèn.Rất nhanh, xe lừa đi tới chỗ có ánh đèn, chỉ thấy Dư Hải xách một cái đèn lồng dán giấy trắng, đứng ở ven đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như vừa trút bỏ được nỗi băn khoăn của mình."Cha, sao người lại tới đây?" Dư Tiểu Thảo nhích sang bên cạnh một chút, chờ Dư Hải nhảy lên xe lừa, mới lên tiếng hỏi.Dư Hải trợn mắt nhìn chị em ba người một cái, nói: "Sao ta lại tới đây? Con nhìn thử xem bây giờ đã là lúc nào, ánh trăng cũng đã treo cao trên ngọn cây rồi, vậy mà các con còn chưa về tới nhà, ta và mẹ con có thể không nóng lòng hay sao? Ta thấy các con chơi đùa trên thị trấn đến điên rồi, cho nên quên trở về nhà luôn đúng không!"Chu Tử Húc vội vàng giải thích thay chị em ba người giải thích: "Dư thúc, là do ta không đúng! Tiểu Thảo dạy thầy trò đầu bếp Vương nấu vịt hoa quế, làm chậm trễ thời gian, cho nên mới về trễ.

Nếu như thúc muốn trách, thì cứ trách ta đi!"Vừa rồi Dư Hải đều đặt sự chú ý lên người ba chị em, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc này mới phát hiện có Chu Tam thiếu đưa chị em ba người trở về.

Chàng vội vàng biết ơn nói: "Làm phiền Tam thiếu rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi mau trở về đi thôi!"Chu Tam thiếu nhìn con đường giơ tay không thấy năm ngón ở sau lưng, trả lời một tiếng, nhưng chậm chạp không muốn quay về.

Tiểu Thảo thấy vậy nói với cha: "Cha, Tam thiếu trở về phải mất hơn một canh giờ, đêm đen gió lớn, làm cho người ta lo lắng.


Không phải sắp đến nhà của chúng ta rồi sao? Nếu không cứ để cho huynh ấy nghỉ ngơi ở nhà chúng ta một đêm đi, ngày mai trực tiếp đi tới bến tàu từ nhà chúng ta, cũng gần hơn một chút!"Dư Hải thấy Chu gia Tam thiếu cũng không lớn hơn con trai trưởng nhà mình bao nhiêu, vẫn còn là một thằng bé chưa lớn.

Cứ như vậy trở về, đúng là khiến cho người ta lo lắng, liền nói với Chu Tam thiếu: "Tam thiếu, nếu như ngươi không chê thì cứ nghỉ ngơi ở nhà ta một đêm.

Như thế nào?""Đa tạ Dư thúc, vậy ta quấy rầy rồi!" Chu Tử Húc cảm kích cười với Tiểu Thảo một tiếng.

Tiểu Thảo muội muội đúng là tâm lý, hành động này vừa hay hợp với ý muốn trong lòng hắn.Qua đoạn đường núi này là có thể nhìn thấy cây đại thụ ở cửa thôn Đông Sơn rồi.

Có một bóng đen đang đi qua đi lại dưới tàng cây.

Không cần phải nói, bóng dáng quen thuộc kia chính là Liễu thị đang lo lắng cho con gái.Liễu thị thấy Chu Tam thiếu, cũng không nói gì nhiều, chỉ tràn đầy quan tâm nói một câu: "Sau này trở về sớm một chút, ta và cha con chờ các con đến sốt ruột luôn rồi!"Dư Tiểu Thảo nhảy xuống xe ngựa, kéo tay Liễu thị, như đang làm nũng nói: "Mẹ, người yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa!"Về đến nhà, nước nóng trên bếp đã nấu chín, sau khi Chu Tam thiếu và chị em Tiểu Thảo rửa mặt xong, lại dùng nước nóng ngâm chân, cả người ấm áp dễ chịu.Buổi tối, Chu Tam thiếu và cha con Dư Hải, Dư Hàng ngủ trên giường ở chính phòng, Liễu thị mang theo Tiểu Liên, Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu ngủ ở đông phòng.

Tiểu Thạch Đầu kháng nghị: "Mẹ, con cũng là nam tử hán, con muốn ngủ chung giường đất với cha và anh!""Trai gái bảy tuổi khác biệt, tiểu tử ngươi mới vừa sáu tuổi, còn để ý cái gì? Mau ngủ đi!" Dư Tiểu Thảo không để ý Tiểu Thạch Đầu đang kháng nghị, cởi áo khoác của cậu bé ra rồi nhét cậu vào trong chăn.

Tiểu Thạch Đầu oa oa phản kháng, lại bị mấy nữ nhân trong nhà đè lại.Chu Tam thiếu ở cách vách, nằm trên giường đất ấm áp dễ chịu, mượn ngọn đèn mờ nhạt đánh giá căn phòng một lượt.


Trong nhà mặc dù đã được sửa chữa nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ cũ kỹ.

Nhưng mà, bài trí trong phòng lại đơn giản và sạch sẽ.Tường đất sắp tróc ra ở cạnh giường được dán một lớp giấy dán tường.

Tấm đệm bông vải dưới người đã sắp cứng, nhưng được giặt phơi sạch sẽ.

Chăn mền trên người, hẳn là mới làm, rộng rãi mềm mại, tản ra mùi hương thơm ngát của bồ kết...Chu Tử Húc cho là mình thay đổi môi trường sẽ không ngủ được, không ngờ chưa tới một khắc, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Đang lúc mờ mịt, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng ngáy hào phóng của người nằm bên cạnh, nhưng cũng không cảm thấy ồn ào mà lại càng ngủ ngon hơn.Sau khi hắn được sinh ra, trong cuộc sống chỉ còn thiếu một người cha.

Nếu như, trong cuộc đời hắn có một người cha, có phải cũng giống như cha của Tiểu Thảo, thương yêu hắn đến tận xương tủy hay không, thương yêu hắn đến trong xương, có thể có tiếng ngáy bầu bạn lúc hắn ngủ hay không?Chu Tử Húc tỉnh lại trong tiếng hót ca vui vẻ của chim chóc, trong nháy mắt khi mở mắt ra, hắn giống như quên mình đang ở đâu, có chút mơ hồ phát ngốc."Xì..." một trận tiếng cười của bé gá làm cho hắn chợt bừng tỉnh.Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Dư Tiểu Thảo đang đứng ở cửa phòng cười nhẹ nhàng, có chút bối rối rụt đầu vào trong chăn."Tránh cái gì? Huynh cũng không phải là không mặc quần áo...!Ui da! Mẹ, sao người lại đánh con?" Dư Tiểu Thảo vui quá hóa buồn, che đầu móm móm miệng, mặt đầy ủy khuất.Liễu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khiển trách: "Con nhìn con đi! Đây là lời một nữ tử nên nói sao? Cũng không sợ Tam thiếu chê cười con! Mẹ thấy, từ nay về sau con vẫn nên ít chạy loạn, học một vài quy củ thật tốt đi.""Mẹ, Chu Tam thiếu cũng không phải là người ngoài, người ta đây không phải chỉ là giỡn với huynh ấy một chút thôi sao?" Có gì đáng ngạc nhiên chứ, Dư Tiểu Thảo nháy nháy cặp mắt vô tội, dùng hết sức bán manh.Chu Tử Húc mở miệng biện hộ cho nàng: "Thẩm, Tiểu Thảo muội muội vẫn còn nhỏ.

Hơn nữa, Hoàng đế đương triều đã ra mặt cải thiện địa vị của nữ tử, kinh thành cũng đã có trường học dành cho nữ rồi.

Bây giờ cũng không ủng hộ quan điểm nữ tử của chính không ra cửa sau không bước nữa rồi.""Nữ tử cũng có thể đi học rồi? Qua một khoảng thời gian nữa, cũng đưa Tiểu Thảo và Tiểu Liên đi học luôn đi, Tiểu Thảo nhà chúng ta thông minh như vậy, nói không chừng còn có thể thi được nữ tú tài đấy!" Dư Hải cười ha ha, vẻ mặt đầy tự hào.Liễu thị trợn mắt nhìn chàng một cái: "Chàng nha, góp vui cái gì? Tam thiếu người ta đang nói đến kinh thành, một địa phương nhỏ như Đường Cổ của chúng ta, làm gì có trường học nữ tử gì đó? Cô nương gia, nhận biết mấy chữ là được rồi, còn học hành đọc sách cái gì?".

Bình Luận (0)
Comment