Mẹ! Người thật sự là người già có tư tưởng phong kiến!" Dư Tiểu Thảo le lưỡi với nàng ấy.Liễu thị tiếp tục trừng mắt nhìn nàng: "Bữa ăn sáng của người già có tư tưởng phong kiến làm con đừng có ăn, cứ để cho đói bụng đi!""Mẹ, con sai rồi! Mẹ là người hiền lành nhất, xinh đẹp nhất thiên hạ, mẹ cực kỳ sáng suốt..." Dư Tiểu Thảo kêu gào một tiếng, vòng tới vòng lui bên người Liễu thị, giống như một con thỏ nhỏ vui vẻ.
Dư Hải thì vui tươi hớn hở đứng nhìn ở một bên.Chu Tử Húc có chút hâm mộ nhìn một màn trước mắt.
Nếu như hắn ở trong một gia đình như vậy, cho dù gia cảnh bần hàn một chút, hắn cũng cam tâm tình nguyện..."Tiểu Thảo có nhà không?" Ngoài cửa vang lên một giọng nói khàn khàn của thiếu niên đang trong thời kì vỡ giọng.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao thẳng mặc quần áo gọn gàng màu đen xuất hiện ở cửa.Dư Hải phát hiện bóng người của thiếu niên trước, cười chào hỏi: "Là Tiểu Hàm hả, mau vào đây! Thảo Nhi, làm ồn mẹ con nữa.
Tiểu Hàm tìm con có chuyện này.""Hàm ca? Có phải muốn đi phủ thành đưa chim nhạn hay không? Ta đi hậu viện lấy cho huynh." Bởi vì còn cách mấy ngày mới tới ngày con trai Tri phủ đặt lễ đính hôn, cho nên hai con chim nhạn kia được nuôi tại nhà của Tiểu Thảo.
Mỗi ngày Tiểu Thảo đều cho chúng ăn cá tôm rồi uống nước linh thạch, vì vậy so với lúc bị bắt đã mập lên một vòng, hơn nữa lông chim bóng mượt, nhìn càng có sức sống hơn.Triệu Hàm lên tiếng chào hỏi vợ chồng Dư Hải, mỉm cười ngăn cản Tiểu Thảo, nói: "Trước tiên đừng gấp gáp, ngày mai chúng ta mới chuẩn bị xuất phát đi phủ thành.
Nhà ta cũng không biết nuôi động vật, đừng làm hại hai con chim nhạn kia, vẫn là nuôi ở nhà mọi người thêm một ngày nữa đi!"Dư Hải nhìn Triệu Hàm đang nói chuyện với con gái nhà mình, thấp giọng nói với Liễu thị: "Đứa nhỏ Tiểu Hàm này, cấp bậc lễ nghĩa đối nhân xử thế từ trước tới giờ đều chưa từng sai sót, Triệu đại tẩu cũng rất biết cách dạy dỗ đứa trẻ.
Mộ Vân, cách Tiểu Hàm đối xử với con gái nhỏ của chúng ta cũng không bình thường cho lắm...!Quan hệ của chúng ta và Triệu đại ca, nói không chừng có thể thân càng thêm thân đấy...""Đừng nói bậy bạ! Thảo Nhi vẫn còn nhỏ, tương lai ai biết sẽ như thế nào? Lời này của chàng nói trước mặt thiếp còn được, nhưng tuyệt đối không được đi nói với bên ngoài, làm hỏng danh tiếng của con gái chúng ta!"Liễu thị cũng rất hài lòng về Triệu Hàm, nhưng mà dựa vào trực giác của nàng ấy, Triệu gia tuyệt đối không đơn giản.
Nhất là Triệu đại tẩu, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra điệu bộ của một phu nhân nhà giàu, khiến cho nàng ấy càng chắc chắn hơn.
Nếu đúng như nàng ấy đoán, Triệu gia bối cảnh phi phàm, cũng không phải là người mà Dư gia bọn họ có thể sánh đôi.Chu Tử Húc vừa đi ra khỏi cửa, trùng hợp nghe thấy lời nói của Dư Hải, trong lòng có chút không quá thoải mái, ánh mắt nhìn Triệu Hàm hơi có vẻ khó chịu.
Chỉ là một tên thợ săn mà thôi, có lễ phép giáo dưỡng thế nào cũng chỉ là một người thô tục, sao có thể xứng với Tiểu Thảo muội muội của hắn chứ?Thiếu niên ngây ngô cho rằng cảm giác không thoải mái trong trái tim chỉ là vì sốt ruột muốn bảo vệ muội muội.
Trong lòng Chu Tử Húc, Tiểu Thảo muội muội của hắn quý giá hơn mấy người được gọi là thiên kim tiểu thư hay tiểu thư khuê các gì đó nhiều lắm!Triệu Hàm liếc mắt nhìn thấy Chu Tử Húc, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Chu thiếu gia này lại ngủ lại ở Dư gia? Nhưng mà, hắn đè nén lại thắc mắc trong lòng mình, lễ phép gật đầu cười một tiếng với Chu Tam thiếu.
Không ngờ lại đổi lấy một cái liếc mắt của Chu Tam thiếu.Triệu Hàm cảm thấy có chút khó hiểu: Mình đắc tội Chu tam thiếu hồi nào nhỉ? Suy nghĩ của thiếu gia nhà có tiền thật khó đoán! Triệu Hàm khẽ đưa hoẵng con vẫn đang ôm trên tay về phía trước một chút, thở dài nói: "Ta nói nhà ta không thích hợp nuôi động vật đúng không? Nhóc Con vừa mới đến nhà ta không bao lâu đã uể oải như vậy rồi, chuẩn bị thức ăn cho nó mà nó cũng không thích ăn! Muội nhìn xem, gầy giơ xương luôn rồi đây này.""Nhóc Con? Nhóc Con bị bệnh sao?" Tiểu Thạch Đầu đi ra từ hậu viện, thấy hoẵng con cúi thấp đầu một chút tinh thần cũng không có, đau lòng đón lấy nó.Nhìn thấy bạn chơi chung với mình, Nhóc Con dường như xốc lại tinh thần, lấy đầu cọ cọ vào cánh tay của Tiểu Thạch Đầu, một đôi mắt to ướt nhẹp giả vờ tội nghiệp nhìn Dư Tiểu Thảo, giống như muốn nói: Sau này ta sẽ không gặm rau xanh nữa, cho ta trở về đi...Đúng vậy! Con hoẵng nhỏ này bởi vì không thể chịu được cám dỗ của rau xanh được tưới bằng nước linh thạch, lợi dụng lúc người Dư gia không chú ý mà gặm một miếng rau xanh nhỏ, bị Dư Tiểu Thảo lưu đày tới nhà của Triệu Hàm.
Bởi vì là do Tiểu Thảo trịnh trọng giao phó cho hắn nên Triệu Hàm đối với con hoẵng nhỏ này phải nói là tỉ mỉ chăm sóc, còn mua thức ăn gia súc mỹ vị tinh xảo nhất cho nó.Nhưng mà hoẵng con vẫn càng ngày càng gầy, chỉ mới bảy tám ngày trôi qua nhưng đi bộ cũng lắc lư.
Nếu như không đem trả lại, e rằng lần sau Dư Tiểu Thảo chỉ có thể nhìn thấy thi thể của hoẵng con.Thấy hoẵng con như vậy, Dư Tiểu Thảo cũng đau lòng sờ đầu nó một cái, nhẹ giọng nói: "Xem sau này ngươi còn dám động vào vườn hay không? Nhớ kỹ, sau này không được động vào bất cứ thứ gì ở trong vườn rau.
Biết không?"Hoẵng con giống như nghe hiểu lời nói của nàng, vui sướng gật đầu một cái, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Dư Tiểu Thảo cười mắng một tiếng: "Vật nhỏ xảo quyệt, cũng biết sử dụng khổ nhục kế tìm sự đồng cảm hả! Đúng là thành tinh."Chu Tử Húc thấy Tiểu Thảo cười lúm đồng tiền như hoa nói chuyện với Triệu Hàm, sự không thoải mái trong lòng lại tăng lên.
Hắn cũng xông tới, hỏi: "Con hoẵng này nhìn thật thông minh!"Tiểu Thạch Đầu thấy hắn khen ngợi Nhóc Con, giống như mình được khen mà kiêu ngạo giơ cao ngực nhỏ nói: "Nhóc Con rất ngoan, chưa bao giờ đại tiểu tiện lung tung, còn có thể nghe hiểu lời nói của chúng ta đấy!"Chu Tử Húc lại góp vui khen hoẵng con mấy câu.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Dư Tiểu Thảo rửa sạch lá rau xanh vừa được hái xuống, vẩy một chút nước linh thạch lên trên.
Hoẵng con ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm theo, dáng vẻ giống y như một con quỷ tham ăn.Dư Tiểu Thảo kêu Tiểu Thạch Đầu buông nó xuống, đầu tiên hoẵng con nhìn nàng một cái, sau khi được cho phép mới chạy về phía lá rau ăn một cách thích thú.
Vừa ăn vừa vẫy vẫy cái đuôi lông xù nhỏ, lỗ tai cũng nhúc nhích theo, vô cùng dễ thương!"Hàm ca, ngày mai đi phủ thành, Triệu bá bá cũng đi ạ?" Dư Tiểu Thảo đứng ở bên cạnh Triệu Hàm, nhìn dáng vẻ tham ăn của hoẵng con, nhẹ giọng hỏi.Triệu Hàm cười nhìn nàng, gật đầu nói: "Ừ! Phủ thành quá xa, cha ta không yên tâm để ta đi một mình!"Dư Tiểu Thảo chép miệng một cái, hơi hâm mộ nói: "Ta cũng chỉ đi tới thị trấn là xa nhất, phủ thành còn chưa từng đi qua nữa..."Dư Tiểu Thảo chép miệng một cái, hơi hâm mộ nói: "Ta cũng chỉ đi tới thị trấn là xa nhất, phủ thành còn chưa từng đi qua nữa..."Triệu Hàm dường như nghe ra ao ước trong lời nói của nàng, mắt to ôn hòa nhìn Tiểu Thảo, nói: "Nếu không...!Ta nói với Dư thúc một chút, để ngày mai muội đi phủ thành với chúng ta?”Ánh mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, lặng lẽ nhìn Dư Hải đang hái rau cải trong vườn rau một cái, nhỏ giọng nói: "Có thể hay không? Phủ thành xa như vậy, một ngày không về kịp.
Chắc chắn cha ta sẽ không đồng ý."Chu Tử Húc rất bất mãn vì hành động “Dụ dỗ” Tiểu Thảo của Triệu Hàm, hắn cau mày, nghiêm trang nói: "Triệu huynh đệ, Tiểu Thảo muội muội và các ngươi không thân không thích, tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng dù sao cũng là một cô nương, không thích hợp qua đêm ở bên ngoài."Vừa nghe Chu Tử Húc nói như vậy, Tiểu Thảo lập tức cảm thấy hy vọng càng thêm mong manh, vẻ mặt mất hứng chu môi.Chu Tử Húc khuyên lơn: "Nhà ta có một biệt viện ở phủ thành, chờ xử lý xong mấy việc bận trong xưởng, ta sẽ dẫn muội đến phủ thành chơi, thuận tiện chọn giúp ta một nơi để mở chi nhánh của Trân Tu Lâu"Khóe miệng Triệu Hàm vẫn treo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Chu Tử Húc lại vô cùng lạnh nhạt: "Dám hỏi Tam thiếu, Tiểu Thảo đi phủ thành với chúng ta không thích hợp, chẳng lẽ đi với ngươi thì thích hợp? Biệt viện ở phủ thành là của nhà ngươi, cũng không phải là của nhà Tiểu Thảo.
Ở biệt viện của nhà ngươi thì không phải là ngủ qua đêm bên ngoài hay sao?""Ngươi! Tiểu Thảo là muội muội của ta, ta cũng không phải là người ngoài!" Chu Tử Húc không cam lòng yếu thế."Ha...!vì sao ta không biết Dư thúc có thêm một đứa con trai vậy?" Triệu Hàm đối chọi gay gắt."Ngươi...!thật là buồn cười!" Chu Tử Húc tức giận."Ngươi mới là...!cố tình gây sự!" Trong giọng nói của Triệu Hàm có tia lửa văng khắp nơi.Dư Tiểu Thảo thấy hai người ngươi tới ta đi vô cùng sôi nổi, không nhịn được cười phì một tiếng.
Hai người cùng nhau nhìn về phía nàng.
Nàng khoát khoát tay, cố nén nụ cười: "Các huynh cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta!"Triệu Hàm, Chu Tử Húc nhìn nhau không nói nên lời, hai người bọn họ rốt cuộc đang cãi nhau vì ai chứ?Dư Tiểu Thảo thấy cuối cùng hai người cũng dừng lại, tranh thủ nốt một câu cuối: "Cha, ngày mai con muốn đi phủ thành với Triệu đại bá và Hàm ca, nhìn thử có cách nào kiếm tiền hay không?"Dư Hải nghe thấy, còn chưa kịp nói gì, Liễu thị đã cắt ngang bày tỏ ý kiến của mình: "Con làm loạn ở thị trấn còn chưa đủ, còn muốn đi phủ thành sao? Nếu đi phủ thành, đi bộ một lần cũng mất mấy ngày, Triệu đại bá của con đã đủ vất vả rồi, còn phải chăm sóc tiểu nha đầu con? Ta kiên quyết không đồng ý!"Dư Hải tỏ vẻ "Ta cũng không có cách nào", nói với con gái nhỏ: "Mẹ con nói đúng! Chúng ta cũng không phải nghèo đến không có gì ăn, phải để một tiểu nha đầu là con chạy đến phủ thành tranh đoạt.
Thả lỏng một chút đi, còn có cha mà."Vì kiếm tiền để thoát khỏi nghèo khó, một đứa bé chưa tới mười tuổi vừa phải nấu món kho, vừa phải bán công thức, còn trồng ra rau cải trưởng thành sớm, bận rộn giống như một sợi dây thun bị căng chặt, thật sự sợ lúc không cẩn thận sẽ bị căng đứt.Bây giờ, trong nhà bán món kho, bán rau xanh, có thu nhập cố định, cũng có tiền tích lũy, còn sắp mua mấy cửa hàng, cũng coi như có chút tài sản.
Con gái cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi."Nhưng mà cha...!Người ta chỉ là muốn đến phủ thành để mở mang kiến thức một chút thôi mà!" Dư Tiểu Thảo bắt đầu sử dụng thủ đoạn làm nũng không bao giờ thất bại, nàng biết cha chịu nhất dáng vẻ này.Dư Hải mềm lòng.
Hắn lặng lẽ đến Quả nhiên, gần nương tử nhà mình, nhỏ giọng nói: "Mộ Vân, Tôn đại phu người ta đã quả quyết nói Tiểu Thảo nhà chúng ta không phải là vật trong ao, lúc này chỉ mới chín tuổi đã kiếm được gia sản ngàn lượng, tương lai chắc chắn còn nhiều hơn.
Chúng ta làm cha mẹ, không giúp được thì không nói, cũng không thể kéo chân nó được!""Cái gì không phải là vật trong ao, chàng đừng quên, Tiểu Thảo là một khuê nữ, tương lai còn phải lập gia đình! Nếu nó là một nhi tử, người làm mẹ là ta tuyệt đối sẽ toàn lực ủng hộ!" Trong quan niệm của Liễu thị vẫn có tư tưởng “Nữ tử vô tài mới là đức”, cảm thấy con gái ở nhà may vá một chút, dọn dẹp một chút, làm việc nhà gì đó là được, cần gì phải đi ra ngoài xuất đầu lộ diện.Chu Tử Húc không nỡ nhìn dáng vẻ muốn khóc của Dư Tiểu Thảo, quên luôn lập trường của mình, vội vàng nói giúp: "Thẩm, quan niệm này của thẩm cũng quá hạn hẹp rồi! Nữ tử ra ngoài làm ăn chứ có phải làm chuyện gì không thể gặp người đâu.
Tú phường Linh Lung do Khương tứ nương một tay sáng lập, ở kinh thành không ai không biết không ai không hiểu.
Quần áo nàng tự tay thêu vá ở trong giới phu nhân có ra giá cao cũng khó mua được.
Ngay cả phi tần của Hoàng thượng cũng tranh nhau mời nàng tiến cung để may cho mình một bộ y phục phù hợp với dáng người đấy! Ta cảm thấy, thành tựu của Tiểu Thảo trong tương lai, tuyệt không thể không thể thua kém vị Khương tứ nương kia! Có khi còn tốt hơn thế nữa!".